Cả đời?!
Ha ha ha ~ ~ ~ Nữ nhân phát ra một trận cười yếu ớt, mắt cũng chưa hề chớp động, bất chợt nước mắt vô thức chảy xuống. Nàng đã sai lầm vì tin vào
lời hứa hẹn, cho tới bây giờ nàng vẫn không thể thoát khỏi vũng bùn,
thoát khỏi sự hãm sâu đó.
Cảnh Dạ Lan nằm trên giường lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Nàng ngừng thở, âm thầm đề khí nhưng than thể vẫn đau đớn như trước, tứ
chi mền nhũn không có một chút lực.
Đôi mắt hé mở hơi hơi liếc nhìn, quần áo trên người cũng đã bị đổi, Cảnh Dạ Lan tiếp tục đánh ánh nhìn sang bên thì thấy chiếc túi gấm quen thuộc
đang lẳng lặng nằm trong góc phòng sáng sủa. Các nàng đã sớm phòng bị
nàng.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn:
- Vương phi tỷ tỷ, ngươi tỉnh?! – bộ quần áo trắng thuần khóa chặt lấy
thân thể dơn bạc, chỉ là khuôn mặt hé ra tái nhợt yếu ớt khiến cho lòng
Cảnh Dạ Lan cả kinh.
- Đúng là ngươi! – nàng ghé mắt nhìn, đầu tuy còn choáng vánh song vẫn nhớ rõ người trước mặt mình là ai.
- Nếu không phải là ta thì vương phi tỷ tỷ sao có thể yên lành thoải mái ở trong này. - đôi mắt tinh thuần rốt cuộc không còn tia sáng trong veo như trước, ngược lại cứ mông lung, mờ mịt như bị đám mây mù che phủ.
- Thoải mái ?! Nếu ngươi thật sự thấy như vậy thì cứ lại đây thử xem. – Cảnh Dạ Lan cười lạnh, cố sức buộc cơ thể mình động đậy.
Nữ nhân tiến lên đỡ lấy Cảnh Dạ Lan:
- Ngươi giãy dụa cũng vô ích, không có giải dược thân thể ngươi sẽ mềm nhũn đến không dậy nổi khí lực đâu.
- Đừng có chạm vào ta, bỏ tay ra!
- Ta biết ngươi sẽ tức giận, trách ta nhưng việc ta đã làm sẽ không sợ
ngươi trách cứ. – nữ tử không buông tay mà đem Cảnh Dạ Lan ngồi dậy đối
mặt với mình – Vì sao ngươi không chịu buông tay? Rõ ràng ngươi hận hắn, sao giờ ngươi muốn ở lại bên cạnh hắn? Thời gian đã lâu như vậy, ngươi
thật sự muốn tiếp tục hận sao?
Nữ nhân nhìn sâu vào mắt Cảnh Dạ Lan, có chút bất an khi vọng vào đôi mắt
linh động chất chứa hơi lạnh thấu xương đó; ở đáy mắt hình thành một tấm lưới vô hình đem nàng ta trói buộc lại.
- Nếu ngươi vì lý do đó thì ngươi đã sai rồi. Đúng là Ta hận Hiên Viên
Khanh Trần nhưng hiện tại ta cũng yêu hắn. không phải ta không chịu
buông tay mà dù ta có buông tay thì hắn cũng tuyệt đối không thả tay ta
ra. Hắn là một người như thế nào chắc ngươi cũng hiểu rất rõ.
Có rất nhiều cách để yêu một người, mỗi người lại có một cách riêng không
ai giống ai. Mỗi một lần Cảnh Dạ Lan cố giãy ra nhưng không thể thoát
khỏi cái bong của Hiên Viên Khanh Trần. Mỗi lần nàng gặp hắn thì tình
yêu của nam nhân này lại mạnh như song, cơ hồ muốn cuốn nàng vào.
- Đủ rồi, cho dù thế nào ngươi cũng không chịu rời hỏi hắn. Vì sao ngươi
cứ lấy cớ thanh minh cho mình, ngươi có rất nhiều cơ hội để rời đi nhưng ngươi không làm. Ta tin tưởng nếu ngươi thật sự muốn đi thì hắn cũng
chẳng có năng lực bắt giữ ngươi lại! – biểu tình trên mặt nữ nhân không
biết là khóc hay cười,nàng ta cứ lăng lăng nhìn Cảnh Dạ Lan.
- Đó là chuyện giữa ta và hắn, hoàn toàn không quan hệ với ngươi, và nó cũng không trở thành lí do ngươi có thể giam lỏng ta! Thả ra, ta phải trở
về. – ánh mắt của nữ nhân chậm rãi dịch chuyển trên người Cảnh Dạ Lan,
khi nhìn xuống bụng nàng thì đồng tử ẩn chứa sự phức tạp.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? – Cảnh Dạ Lan cũng chú ý tới biến hóa trong ánh mắt của nàng.
- Nếu ngươi muốn đi thì cần phải lưu lại những thứ lien quan tới hắn; chi bằng đi gọn gang, sạch sẽ, về sau cũng không quá mức thương tâm. – ngón tay gầy yếu nhẹ nhàng chạm lên bụng Cảnh Dạ Lan. Đứa nhỏ của hắn, cuối
cùng cũng chỉ có thể do nữ nhân này sinh sao?
Nhìn đôi mắt ảm đạm, thất thần chăm chăm kia khiến lòng Cảnh Dạ Lan nổi lên
một tầng bất an. Có lẽ bắt đầu từ lúc nàng quyết định tới chỗ Lâm Tông
Càng thì đã vô tình lọt vào vòng tròn sắp đặt này.Mục đích cuối cùng của bọn họ là nàng mới đúng!
Trí nhớ chậm rãi dính kết lại, Cảnh Dạ Lan vẫn còn nhớ sáng sớm ngày hôm
đó. Nàng lo lắng không yên vì Khanh Trần đi rất lâu mà vẫn chưa về nên
đứng dậytính tới chỗ Vô Ngân hỏi thử. Không ngờ vừa mới vén rèm lên thì
bị tập kích.
Điều duy nhất nàng nhớ rõ trước khi ngất đi là đôi mắt khóc sưng đỏ của Th
Thủy và nụ cười cổ quái bên môi nàng ta. Khi nàng ta giơ chiếc khăn lụa
lên có một mùi hương nhàn nhạt tản ra khiến cho Cảnh Dạ Lan mất đi tri
giác.
Sơ sẩy của nàng đổi lại là trước kia đã đủ để bị giết nhiều lần. Lúc này,
khuyết điểm duy nhất của nàng là thiếu cảnh giác, đối tượng lại chính là nữ tử dễ dàng làm cho người ta không đề phòng này.
- Ngươi làm thế này thì muốn giải thích với Hiên Viên Khanh Trần thế nào nơi đó?
- Ta không biết – nàng ta phe phẩy đầu. Nàng chỉ là làm theo những gì
mình suy nghĩ, về phần kết quả thì chưa có nghĩ tới. Cũng có thể nghĩ
rằng nàng không dám nghĩ tới, thương tổn người Hiên Viên Khanh Trần
thương yêu nhất, còn có đứa nhỏ của hắn… cho dù có là nàng thì cũng khó
thoát khỏi cái chết.
- Ngươi nghĩ giết ta thì ngươi có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý? Ngươi
đúng là ngây thơ đến nực cười! – Cảnh Dạ Lan châm chọc cười khiến cho
nàng ta giận.
- Ngươi không cần ngồi đó giáo huấn ta cái này cái nọ. Ta biết vì để cứu
chữa bệnh của ta mà thiếu ngươi một thân thể ốm đau, cùng sinh mệnh của
hài nhi ngươi. Những việc đó cũng đủ để chứng minh với hắn ta là người
quan trọng nhất; còn với ngươi thì hắn chỉ có sự áy náy và thua thiệt
thôi! – nàng ta giương cằm quật cường, đề cao giọng đối diện với Cảnh Dạ Lan.
Đúng thế, nhất định là như thế! Nàng ta không ngừng nói với mình phải tin
tưởng điều này, tin rằng mọi chuyện xảy ra là do Cảnh Dạ Lan tình
nguyện; đồng thời nàng cũng kiên định thuyết phục chính mình, nguyên
nhân chính là như vậy!
Ngươi yên tâm, chuyện ngươi mang thai chỉ có ta biết. Ta sẽ đợi cho ngươi hạ
sinh đứa nhỏ này, về phần ngươi sống hay chết thì ta mặc kệ không them
để ý. Nhưng đứa nhỏ sẽ do ta giữ, cho nên ngươi đừng mơ tưởng thoát khỏi nơi này.
Mang thai? Cảnh Dạ Lan nhíu mày, bàn tay vô thức đặt lên bụng. nàng cúi đầu
lặng lẽ nhìn, dạ dày so với trước kia đã giảm bớt cảm giác khó chịu, ít
nhất hiện tại nàng có thể chịu đựng mà không bị ói.