- Được rồi, các ngươi cũng nhau đến cũng tốt lắm!
Nàng bình tâm lại, quay đầu, nhỏ giọng nói với Thu Thủy:
- Chờ một chút xem mọi chuyện thế nào. Ta đi ra ngoài trước, ngươi ngoan
ngoãn ở chỗ này chờ ta. Nếu có chuyện gì xảy ra thì người cứ trở về chỗ
ở, làm như không biết đêm nay ta đã làm những gì, không cần quan tâm tới ta!
- Nhưng mà... - Thu Thủy giữ chặt góc áo Cảnh Dạ Lan.
- Ngươi yên tâm, ta cũng chỉ tính tới tình huống tệ nhất thôi; có lẽ mọi
chuyện không tệ như ta nghĩ đâu. - nàng vỗ vỗ mu bàn tay Thu Thủy an ủi.
Tô Tĩnh Uyển chính là quận chúa được Lan Lăng vương sủng ái nhất. Nếu nàng ta tiến cung thì sẽ biết chắc Cảnh Dạ Lan cũng đang ở trong cung; may
mắn là nàng đã đi trước một bước, bằng không bị nàng ta nhanh chân thì
nàng không nắm chắc được phần thắng. Dù sao lần trước nàng dùng chiến
thuật tâm lý, thừa dịp nàng ta không có để ý nên mới nhanh chóng đắc thủ như vậy.
Xe ngựa của Tô Tĩnh Uyển đi xa, song binh lính thủ thành không giảm bớt
một người nào. Cảnh Dạ Lan bấm đốt tay tính thời gian, nhìn không chớp
mắt đám người tuần tra phía trước.
Những lúc có người yêu cầu ra khỏi cung đều bị bọn họ nghiêm khắc kiểm tra.
Cảnh Dạ Lan lo lắng không yên, đột nhiên, nàng buông xõa búi tóc ra, mặc nữ trang bên ngoài quần áo dạ hành. Chốc chốc, nàng thu lại đôi mắt vốn lạnh lùng của mình, gục đầu xuống, nghiễm nhiên biến thành một thị nữ
biết vâng lời.
Làm giống với đám người muốn xuất cung, Cảnh Dạ Lan chậm rãi đi về phía đội ngũ kiểm tra, nàng cố ý thả chậm cước bộ nên đứng ở vị trí cuối cùng
không dễ bị phát hiện.
- Đi đâu? - có người tiến lên ngăn cản nàng.
- Phụng mệnh quận chúa phải về Vân vương phủ một chuyên.
- Lệnh bài!
- Lệnh bài? Được, chờ một chút. – nàng thấp giọng nói xong, ngón tay di
chuyển tới bên hông. Lệnh bài không có nhưng châm thì không thiếu, thứ
này có thể che miệng bọn họ.
Đầu ngón tay phát lạnh, Cảnh Dạ Lan đảo mắt nhìn bọn người trước mặt. Đây
chính là thời khắc con người ta mệt mỏi nhất; nàng âm thầm đếm từng
người một. Hoàn hảo số lượng nằm trong phạm vi khả năng của nàng. Cánh
môi hơi hơi mở ra, một nụ cười yêu ớt rộ lên:
- Đây, cho các ngươi - giọng nói mềm nhẹ của nàng như tiếng trời, thuần mỹ trong trẻo trút xuống.
- Sao còn ở chỗ này chưa chịu đi, quận chúa đã sốt ruột rồi! - phía sau
vang lên tiếng nam tử trách cứ, ngay lập tức có người đứng trước mặt
nàng.
- Ngô thống lĩnh. - thấy rõ người tới, Cảnh Dạ Lan cũng không đám lơi
lỏng. Nàng không dám trông cậy gì nhiều, còn có ai có thể giúp nàng lúc
này đây.
- Ừm! Mau đi đi, đợi lát nữa chậm trễ khiến quận chúa không vui thì các
ngươi cũng đừng mong dễ chịu! - Ngô thống lĩnh làm mặt nghiêm trọng nói
với tốp binh lính ròi liếc nhìn Cảnh Dạ Lan một ái, ý bảo nàng mau mau
rời đi.
- Đa tạ Ngô thống lĩnh, nhưng quận chúa nói cho Thu Thủy đi cùng ta. Nha
đầu này nhút nhát quá nên đã đứng lại phía sau, mong Ngô thống lĩnh để
cho ta mang nàng đi theo.
Cảnh Dạ Lan cũng biết việc này làm khó hắn, nhưng nàng nhất định phải mang
theo Thu Thủy. Chỉ cần nàng ấy không làm theo thì nàng liền tuân thủ hứa hẹn đem nàng ấy đưa về bên cạnh Hiên Viên Khanh Trần. Đó chẳng phải là
điều hắn nhắn nhủ sao?!
Hữu kinh vô hiểm rời khỏi hoàng cung Lan Lăng, Ngô thống lĩnh cũng không
nói một lời đưa các nàng ra ngoài cung. Nơi đó đã sớm có người chuẩn bị
ngựa, đang chờ các nàng tới.
- Cảnh công tứ, mạt tướng chỉ có thể đưa tới đây. Vương gia có chuyển lời tới công tử rằng vương gia có chuyện quan trọng không thể tiễn chân
Cảnh công tử. Mong lượng thứ!
- Không có cách nào khác. Thật ra ta thiếu nợ vương gia không ít. - Cảnh
Dạ Lan đỡ Thu Thủy ngồi lên ngựa, quay đâu hướng về Ngô thống lĩnh gật
đầu cảm kích. Tô Vân Phong làm gì cũng đều vì nàng mà nghĩ, chỉ là
chuyện giữa hai người khó có thể trở thành sự thật được.
Đoạn duyên này quá ngắn quá ngắn..
- Không biết hiện giờ vương gia ở nơi nào, không thể tự mình tới cảm tạ,
ta đành làm phiền Ngô đại ca giúp ta chuyển lời cảm ơn tới Vân vương
gia!
- Cảnh công tử, giờ Vân vương gia đang tới biên giới Lan Lăng. Đại Nguyệt đã có những hành động không tốt song vẫn chưa biết được ý đồ. Vậy nên
vương gia nói, nếu công tử muốn trở về thì nhất định phải cẩn thận, tự
bảo trọng mình.
Đại Nguyệt đã hành động, đoán chắc vì Hiên Viên Triệt thẹn quá hóa giận nên xuống tay với Hiên Viên Khanh Trần. Rốt cuộc thì hắn cũng không thể
chịu đựng được nữa! Tên đáng chết!
- Đa tạ Ngô đại ca! Cáo biệt! - nàng gật gật đầu đáp lời.
Giục ngựa mà đi, Ngô thống lĩnh đứng nhìn bong các nàng dần biến mất trong
bóng đêm không khỏi thở đài. Vương gia vẫn không có cách nào quên được
Cảnh công tử nên trước khi xuất chinh đã lệnh cho hắn ở lại để ngừa quận chúa muốn vào cung gây bất trắc cho nàng.
Đêm dài nặng nề trôi, nàng và Thu Thủy vội vàng chạy tới chỗ Hiên Viên
Khanh Trần. Hắn nói sẽ phái người tới đón nàng, nói cách khác, trước
thời khắc được ước định thì hắn sẽ không ở Lan Lăng.
- Thu Thủy, xuống dưới đi! - Cảnh Dạ Lan giúp Thu Thủy xuống ngựa. Ngay
trước mắt chính là nơi mà Lan Lăng vương ban cho Hiên Viên Khanh Trần,
bên trong có ánh sáng, hình như còn nghe thấy cả tiếng động.
Còn chưa đi tới cửa thì có mấy bóng người lao ra ngăn Cảnh Dạ Lan lại. Cảnh Dạ Lan biết người dẫn đầu, đó chính là một thủ hạ, một vị tướng tài của Hiên Viên Khanh Trần. Có điều lần này hắn đi mà không mang theo bọn họ
sao? Hiện tại bọn họ đều xuất hiện ở chỗ này, nói vậy mọi chuyện đã rất
khẩn cấp. Hiên Viên Khanh Trần này lúc nào cũng gạt nàng, một chút tin
tức cũng không chịu lộ ra.
- Vương gia ở đâu?
- Vương gia cùng Vô Ngân công từ đã xuất phát, thuộc hạ đang muốn vào cung đón vương phi theo thời gian vương gia định liệu.
- Vương gia đang ở đâu? - Cảnh Dạ Lan đề cao giọng, sốt ruột hỏi. Nàng lo lắng cho Hiên Viên Khanh Trần. Vẻ mặt lo âu không chút giấu diếm, trán
cũng nhăn chặt lại.
- Vương gia rời đi đêm qua, cụ thể đi nơi nào thì ngài ấy không nói với
ai cả. Vương gia chỉ lệnh cho thuộc hạ phải đón được vương phi và chiếu
cố người. Vương gia đã an bài tốt mọi thứ, mong vương phi đi theo thuộc
hạ.
- Không cần, ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm, các ngươi trước tiên cứ chăm sóc tốt cho Thu Thủy tiểu thư đi.
- Vương phi...
- Không cần ngăn cản ta! - nàng quả quyết cự tuyệt sự an bài hoàn hảo của Hiên Viên Khanh Trần dành cho mình. Nàng là Cảnh Dạ Lan chứ không phải
là Hoa Mị Nô hay Thu Thủy. Nàng tuyệt đối không trở thành gánh nặng cho
người khác. - Thu Thủy! - nàng xoay người lại, trước khi rời đi còn lạnh giọng hô một tiếng.
- Ta đã biết, vương phi tỷ tỷ. Bây giờ ta sẽ không cãi lời nữa. - Thu Thủy dùng sức gật đầu.
- Ngươi hiểu được là tốt rồi, đừng trở thành gánh nặng của Khanh Trần! -
nói xong, Cảnh Dạ Lan xoay người nhảy lên ngựa. Nàng muốn trong khoảng
thời gian nhanh nhất có thể đi tới bên cạnh người kia.