- Hoàng thượng ngay cả hoàng hậu trong hoàng thất cũng có
thể tứ hôn cho phiên vương thì còn có gì ta không nhẫn được. – cánh môi
phấn hồng kiều mị của nàng hé mở, khóe miệng dạng khởi ý cười khiêu
khích Hiên Viên Triệt.
Sau khi tách ra, tạm thời Cảnh Dạ Lan không biết đã có chuyện gì xảy
ra với Thu Thủy; nhưng Hiên Viên Triệt muốn dùng chỗ trống này để bịt
kín đường chạy của nàng thì đúng là nằm mơ.
- Ngươi… – hắn cười nhăn nhó. Bất luận khí thế, thậm chí là võ mồm thì hắn đều không thể thắng nàng.
- Hoàng thượng, cố nhân mà ta biết là Nhã phi nương nương
kia, có thể tùy ý hành động trong cung này mà không coi ai ra gì. Chỉ e
sẽ phá hư kế hoạch lớn của các ngươi thôi. – nói xong, nàng đem Thu Thủy ngăn ở sau người mình, đôi mắt sáng hấp háy ý cười song lộ ra hơi lạnh
thấu xương.
Hiên Viên Triệt lập tức sa sầm mặt mày, hắn đường đường là vua của
một nước lại bị chính nữ nhân bị mình phế đi sai sử, có thể tưởng tượng
được lúc này tâm tình của hắn có bao nhiêu khó chịu.
- Trẫm sẽ không ở đây lâu, nhưng có chuyện muốn nói với Bắc An vương phi. Viện binh của Đại Nguyệt đã đến Lan Lăng, nếu muốn cản
lại đám người của Hiên Viên Khanh Trần thì có mười phần nắm chắc.
- Vậy thì phải chờ tới khi nào hoàng thượng ngài đạt được
như nguyện thì hãy nói tới. Ta nhất định sẽ chờ xem. – nàng cười lạnh,
con ngươi linh động cũng không ngần ngại chiếu thẳng vào Hiên Viên
Triệt.
Hắn muốn dùng biện pháp này để chặt đứt đường đi của nàng, lại còn
ném Thu Thủy tới đây. Cảnh Dạ Lan lạnh lùng nhìn người phía sau mình,
thân mình run rẩy đã có chút bình ổn.
- Thu Thủy.
- Không phải ta cố y, không phải! – nàng cúi thấp đầu,
giọng nói càng ngày càng nhỏ. Cánh tay gầy yếu dùng sức ôm chặt chính
mình, lùi từng bước về phía sau.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngươi mau nói cho ta biết!
Xem ra vì quá kích động khiến cho thần trí nàng ấy tạm thời chưa khôi phục lại được. Cảnh Dạ Lan giữ chặt cổ tay nàng, chậm rãi hỏi. Nếu
không biết có chuyện gì xảy ra thì nàng không thể bố trí lại một kế
hoạch chạy trốn mới. Còn Thu Thủy chính là người mà nàng hoàn toàn không dự tính đến trong kế hoạch hoàn mỹ của mình.
- Là .. bọn hắn muốn ta trở về, nhưng ta không muốn … ta
muốn ở lại… – nàng nói đứt quãng, từ ngữ không nối liền nên lời nói ra
không được rõ ràng, dễ hiểu lắm.
Có lẽ vì bị ánh mắt sắc bén của Cảnh Dạ Lan nhìn chằm chằm nên Thu
Thủy bị dọa sợ, bàn tay run run đưa lên bưng mặt. Trên khuôn mặt nhỏ
nhắn đó ướt đẫm nước mắt, tiếng nghẹn ngào, nức nở dần dần vang lên.
Nếu muốn trở lại bên cạnh Hiên Viên Khanh Trần thì nàng ấy cũng không có khả năng thoát khỏi đám người tử sĩ đó.
- Vậy làm sao mà đám tử sĩ của Khanh TRần thả ngươi đi? –
tiếp tục truy hỏi, Cảnh Dạ Lan lập tức cầm tay Thu Thủy, kéo lắc cả
người nàng ấy đang cuộn tròn lại, con ngươi linh động bức bách. – Ngươi
đã trở lại, vậy bọn họ thế nào? Có liên lạc gì với Khanh Trần không? Hay là có chuyện gì khác?
- Bọn họ .. bọn họ .. đều… – nói tới đây nước mắt Thu Thủy càng chảy ra như đê vỡ.
- Nói đi, bọn họ đều làm sao? – Cảnh Dạ Lan dùng sức nắm cổ tay Thu Thủy.
Cổ tay trắng nõn ửng đỏ cả lên, Thu Thủy ăn đau hít một ngụm khí lạnh:
- Vương phi tỷ tỷ… Vương phi tỷ tỷ! – nàng ngập ngừng cắn
môi, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, đau khổ lắc đầu. Nàng thật sự
không muốn.. Nước mắt lại tuôn rơi, rốt cuộc cũng không nói ra được nửa
chữ.
- Bọn họ đều chết rồi? – ngược lại, Cảnh Dạ Lan bình tĩnh
nói ra một chữ còn lại mà Thu Thủy không thể nói . Sau đó nàng buông cổ
tay Thu Thủy ra, nàng ấy không đáp, chỉ khóc; còn nàng thì thở dốc.
Hiên Viên Triệt, ngươi làm như vậy là tự chặt đứt đường lui của mình!
Cảnh Dạ Lan siết chặt tay, trong mắt như ngưng tụ lãnh ý như hàn sương. Suy nghĩ một lát, nàng thình lình xoay người lại:
- Thu Thủy, có phải là ngươi tự tiện chạy trở về không? – nàng cố hạ thấp giọng hỏi.
Trước khí thế bức bách của nàng, Thu Thủy sợ hãi nhìn lên, lắp bắp:
- Ta muốn trở lại, ta không muốn rời xa ca ca. – ngữ khí
run nhè nhẹ khiến cho lời nói cũng có phần run rẩy. Bộ dạng nàng như bị
kinh hách, thêm nữa là quá sợ hãi song nàng vẫn cố gắng nói ra mấy chữ.
Dùng sức nhắm nghiền mắt lại, sau đó Cảnh Dạ Lan chầm chậm mở mắt ra, giọng nói lạnh như băng đá:
- Ngươi nghe đây! – nàng đứng thẳng người. – Từ giờ trở đi
ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này; nhớ kỹ một điều, đừng có tự tiện hành động
bất cứ chuyện gì làm liên lụy tới người khác.
Dừng một chút, giọng nói của nàng vẫn lạnh lẽo như ma ám! Đã từng đối mặt với cái chết nên hiện giờ nàng có thể bình tĩnh nhắc tới chuyện
sống chết, nhưng dù có chết thì cũng phải cho đáng.
- Vương phi tỷ tỷ, ta biết ta làm sai, nhưng mà…
- Được rồi, nếu Hiên Viên Khanh Trần muốn ta chiếu cố an
nguy của ngươi thì ngươi cứ yên tâm ở nơi này. Nhưng nếu ngươi còn dám
không nghe lời làm liên lụy tới ta thì dù có chết, ta cũng sẽ cho ngươi
chết trong tay của ta!
Mạng của Thu Thủy đã dùng bao nhiêu thống khổ của nàng đổi lấy, còn
có cả đứa nhỏ chưa được sinh ra kia. Vậy nên chỉ có nàng mới có quyền
quyết định tới sống chết của Thu Thủy. Nàng tuyệt đối không để nàng ấy
biến thành quân cờ để kẻ khác uy hiếp chính mình hay Khanh Trần!
Cùng lúc đó, Hiên Viên Khanh Trần nhận được tin tức mới nhất từ Vô Ngân.
Thu Thủy bị bắt cóc, một nửa tử sĩ bỏ mạng ở Thủy Thiên Nhất Sắc. Trước mắt Hiên Viên Khanh Trần xẹt nhanh qua vài dòng chữ này.
- Bị ai bắt cóc? – hắn buông tờ giấy trong tay xuống, ngữ
điệu bình thản; trong con ngươi thâm sâu kia phát ra ám sắc quỷ dị. Khi
xuất hiện vẻ mặt này chính là lúc hắn đã bùng nổ tới cực điểm.
- Tin tức truyền đến là từ số tử sĩ còn sống sót, người bắt cóc Thu Thủy đã sớm có dự tính, ngay cả bọn họ cũng không kịp trở tay.
Về phần là ai thì tạm thời không thể xác định. – Vô Ngân lạnh nhạt nhìn
tờ giấy trước mắt.
Tính kế hắn và Vô Ngân?! Tốt, cứ việc đến đi!
- Khanh Trần, cho ta chút thời gian, ta sẽ đem Thu Thủy
bình an trở về. – trong lòng y đã sớm tính toán, còn có thể có ai đây?
- Không, tạm thời không nên động thủ! – Hiên Viên Khanh Trần phủ quyết đề nghị của y.
- Ý của ngươi là?
- Chờ! – hắn chậm rãi nhướng mắt nhìn lên.