chương 279
Người dẫn đầu chỉ lẳng lặng lắc đầu, cung kính hạ thân mình hành lễ, kiên định đáp:
- Vương gia và Vương phi ra lệnh, nhất định phải đưa tiểu
thư an toàn về Bắc An. Mong tiểu thư đừng làm thuộc hạ khó xử!
- Nhưng mà… – Thu Thủy cắn chặt môi dưới, quay đầu nhìn về
phía sau; trong đôi mắt hiện lên một mảnh lo lắng. – Các ngươi đều là
thị vệ bên cạnh ca ca, hiện giờ ca ca chỉ có một mình ở Lan Lăng, nếu .. nếu … – mười ngón tay nhỏ gầy quá mức của nàng siết lại cùng một chỗ
tới trắng bệch.
- Tiểu thư không cần lo lắng, chỉ cần trở về Bắc An chờ đợi là được rồi. Vương gia ở nơi đó dĩ nhiên có biện pháp! – nói xong,
người đầu lĩnh ngước nhìn sắc trời, phía trước cách đó không xa chính là một chốt trọng yếu. Vô Ngân từng dặn dò, chỉ khi bình an quay chốt đó
thì bọn hắn mới có thể xem như thành công một nửa.
Thu Thủy lẳng lặng buông mành xuống; trong xe ngựa rộng lớn chỉ có
một mình nàng ngồi, bên cạnh là đoạn dây thừng bị cắt đứt. Nàng nhặt
đoạn dây lên, nắm chặt trong tay, môi mím chặt.
Đoạn vực sâu phía trước nhìn như một lỗ hổng giữa trời, bốn bề là núi và sườn đá, ngọn núi bên này và bên kia nối liền với nhau bằng một cây
cầu sắt dài, bên dưới là dòng sông chảy ầm ầm, nghe như đang rít gào
mãnh liệt. Tuy nói cây cầu có vẻ chắc chắn nhưng cứ lắc la lắc lư, người và xe ngựa muốn cùng qua quả thật rất mạo hiểm.
Người dẫn đầu cho người xây xung quanh chiếc xe ngựa mà Thu Thủy ngổi, cẩn trọng di chuyển trên chiếc cầu sắt.
- Tiểu thư, mong người đừng nhìn ra ngoài.
- Ừm! – Thu Thủy buồn thiu đáp, tay vô thức siết chặt sợi dây thừng bị cắt đứt.
Người, ngực và xe cuối cùng cũng hữu kinh vô kiểm vượt qua. Khi đặt
chân xuống mặt đất, trên mặt vài người mới lộ ra biểu tình thả lỏng. Đi
thêm vài ngày nữa thì bọn họ có thể trở lại Bắc An.
Đoàn xe còn chưa đi được xa thì đột nhiên Thu Thủy lên tiếng:
- Chờ một chút. – nàng xốc mành kiệu lên rồi đi ra.
- Tiểu thư, làm sao vậy?
- Ta có chút chuyện. – mặt nàng đỏ lên, ánh mắt ngượng
ngùng không biết nên nhìn tới nơi nào. – Ta đi một chút sẽ trở lại, sẽ
nhanh thôi! – càng nói thì giọng nàng càng nhỏ.
Đương nhiên là mọi người hiểu được nguyên nhân, nên có chút mất tự nhiên xoay người đi.
- Vâng! Mong tiểu thư mau chút!
- Ừm! – nàng nhảy xuống xe ngựa, chạy nhanh về một phía xa
xa. Sau khi quan sát, tin tưởng không ai đi theo thì mới vội vàng nhấc
váy lên, nhanh chóng chạy về phía cây cầu sắt.
Nàng phải quay lại, đương nhiên không phải Bắc An mà là trở về bên
cạnh Hiên Viên Khanh Trần. Khoảng thời gian trong quá khứ dù có khó khăn cỡ nào thì ca ca vẫn luôn mang nàng theo; còn bây giờ, nàng cũng muốn
giống lúc trước, ở bên cạnh ca ca.
Thở hổn hển một hồi, ngực nàng cố hít lấy luồng gió lạnh khiến cơn
đau nhói lên. Cái lạnh như băng trong ngực chảy ra khiến cho người ta sợ hãi. Giờ phút này, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ đó là phải quay
lại, hoàn toàn không để ý tới chuyện gì khác.
Không lâu sau đó thì trong gió truyền đến tiếng gọi:
- Tiểu thư ~~~~ – từng tiếng lại từng tiếng vọng tới.
Ai cũng không thể ngăn cản, ai cũng không thể…. chưa bao giờ nàng lại có được cái ý niệm mãnh liệt như thế này, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm.
Tiếng vó ngựa nện xuống mặt đất, càng ngày tới càng gần. Mái tóc rối
hỗn độn che khuất tầm mắt của nàng, phía trước là cây cầu sắt đung đưa
trúc trắc, nàng không chút để ý lập tức lao chạy lên.
- Khoan đã!
- Thủ lĩnh, tiểu thư ở phía trước, sao lại không đuổi theo?!
- Chúng ta ở phía này không có việc gì nhưng chỉ cần cử
động thì sẽ gây nên một lực rất lớn, cây cầy nhất định chao đảo mạnh.
Không thể để tiểu thư bị thương được! – người dẫn đầu suy nghĩ một chút
rồi phân phó. – Các người chờ ở phía sau, chờ khi tiểu thư đi qua đây.
Ta sẽ dẫn người đi lên. – lòng hắn nóng như lửa đốt nhìn bóng người chạy vội vàng phía trước, tạm thời vô kế khả thi.
Khi tới đầu cầu bên kia, trên mặt Thu Thủy nở ra một nụ cười tươi
tắn. Nàng lau đi mồ hôi trên mặt, thả lỏng người, thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi, nàng không biết sao mình lại có dũng khí chạy qua đây. Bên tai là
tiếng dòng nước cuồn cuộn chảy siết dưới chân, nàng cứ thế nhắm tịt mắt, vội vã chạy thẳng một đường.
- Ngươi rất có dũng khí, không tồi!
Thu Thủy ngẩng đầu nhìn xa xa, thấy một đám người đang từ từ tiến về
phía mình. Áo giáp màu đen sáng loáng vây kín người trước mặt, phía sau
mũ giáp là một đôi mắt mang theo ý cười ta tứ, hứng thú đánh giá nàng.
- Lâm Thu Thủy! – hắn còn chưa tới bên cạnh người nàng thì đột nhiên dịu giọng gọi.
- Ngươi là? – nàng trừng lớn mắt, ngay cả Hiên Viên Khanh Trần cũng không biết nàng họ Lâm.
- Sao, ngay cả ta cũng không biết? Xem ra ngươi đã ở bên
cạnh Hiên Viên Khanh Trần quá lâu nên biến thành ngốc rồi; ngay cả người nên nhớ kỹ nhất cũng quên mất. – trong giọng nói của hắn có một tia
tiếc hận.
- Làm sao ngươi lại biết ta… – lúc nàng còn đang kinh ngạc
thì người kia chủ động tháo mũ giáp xuống. Ngũ quan quen thuộc mà xa lạ
trước mặt nàng triển khai một nụ cười. Hồi lâu, nàng cứ ngây ngốc đứng
đó, nhất thời không thể nào tập trung lại được.
Còn người kia thì tùy tay vẫy vẫy, đám người đi theo lập tức xuống ngựa, phóng tới phía cây cầu sắt.
- Kẻ nào? Buông tiểu thư Thu Thủy ra! – hơn một nửa tử sĩ
của Hiên Viên Khanh Trần đã lao lên trên cầu, người dẫn đầu gầm một
tiếng, tốc độ nhanh hơn.
- Động thủ! – nam tử bên cạnh Thu Thủy ra lệnh một tiếng,
thủ hạ của hắn nhanh chóng cởi bỏ chiếc khóa bên này cầu sắt đã sớm bị
đụng tay đụng chân. Thân cầu lập tức tách ra, tử sĩ Hiên Viên Khanh Trần đều trượt theo cầu rơi xuống dòng nước cuồn cuộn chảy.
- Không ~~~ – nàng kinh hoảng đứng chết chân một chỗ, trong yết hầu nghẹn ngào phát ra một tiếng. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn
những người khi nãy còn nói chuyện với mình cứ thế bị nước sông cắn
nuốt. Tất cả diễn ra quá nhanh, chỉ trong một tích tắc.
- Không … ta không phải.. không phải cố ý… không phải… không phải a ~~~~
Thân mình cứng ngắc của nàng buông thỏng, xụi lơ ngã xuống đất, không ngừng run rẩy. Nàng chỉ muốn trở về, nàng có nghĩ cũng không ngờ lại
xảy ra chuyện như thế này.
Làm sao vậy? Không phải ngươi muốn chạy trốn khỏi bọn họ sao? Hiện
giờ thì chẳng còn ai đuổi theo ngươi nữa! – nam tử vuốt ve mái tóc Thu
Thủy, ôm hai hai nàng đang run lẩy bẩy, nhỏ giọng an ủi. Khóe mắt hắn
phiêu liếc tới phía trước, lúc này chỉ còn chiếc cầu sắt lơ lửng giữa
không trung, đáy mắt hiện lên ý cười đắc ý.