Cái vẻ tao nhã tuyệt đại kia như dĩ vãng, thần vận và ánh sáng nhàn nhạt từ trong thân thể người kia phát ra xung quanh.
- Chỉ sợ là ngươi sẽ không vui mừng được lâu đâu. - trong giọng nói mang
theo chút uyển chuyển, chút lành lạnh, cứ như cơn gió lạnh đầu xuân. Tuy nhìn bộ dáng có vẻ lo lắng nhưng chỉ cần một ánh mắt cũng đủ biến thành thứ vũ khí sát thương kẻ khác.
- Ổ, phải không?! - Hiên Viên Triệt biến sắc. Hắn rất ghét cái biểu tình
của người trước mặt này, một bộ dáng hờ hững, chưa bao giờ nhìn thấy
hắn. Không, thậm chí là không thèm để hắn vào mắt, hoàn toàn không xem
sự tồn tại của hắn ra gì. - Nếu trẫm không như vậy thì ngươi có khả năng làm thế nào đây?
Không cam lòng, không cam lòng! Sao có thể dễ dàng thua trận chứ, chẳng lẽ
hắn không có cái gì bằng được Hiên Viên Khanh Trần kia sao? Ngay cả một
nữ nhân mà hắn cũng không thể có được!
Cảnh Dạ Lan không nhìn tới sự căm tức trong mắt hắn, hờ hững đáp:
- Biện pháp đơn giản nhất chính là giết ngươi! - giết người đối với nàng
là cách đơn giản nhất và nhanh chóng nhất; trái ngược hoàn toàn với một
Hiên Viên Triệt lúc nào cũng cố nghĩ ra trăm phương ngàn kế thì nàng cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất.
- Giết trẫm? Ngươi thật to gan! - mắt hắn biến lạnh. - Ngươi không sợ
Hiên Viên Khanh Trần chết tại nơi này? Chỉ cần trẫm ra lệnh thì hắn ngay cả xương cốt cũng không còn nguyên! - nữ nhân này luôn tỏ ra một bộ
không quan tâm tới bất cứ điều gì, đối với uy hiếp của hắn cũng chẳng đề vào bụng.
Cảnh Dạ Lan cúi đầu nhìn mấy ngón tay của mình bị miết tới trắng xanh, sóng
mắt bình lặng, lời nói ra có chiều miễn cưỡng song cực độ tự tin:
- Nếu ngươi thật sự dám thì cũng sẽ không dùng kế để kéo ta vào cung với ý đồ dùng ta để vây khốn hắn. Nếu ngươi thật sự dám thì cũng không cải
trang trốn ở trong này, khiến một người đường đường là hoàng đế Đại
Nguyệt như ngươi phải chịu ủy khuất. - đôi mắt trong veo liếc nhìn lên,
chú mục vào Hiên Viên Triệt cực châm chọc, đùa cợt.
- Ngươi và hắn không hổ là phu thê, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng
giống. Có điều trẫm muốn nói với ngươi một chuyện, nếu trẫm đã dám tới
đây thì hẳn đã nghĩ tới cách trở ra toàn thân; còn các ngươi chỉ là khốn thú đấu đá trong chính cái lồng mà trẫm làm!
Ban đầu, kế hoạch của hắn chỉ là đưa Hoa Thanh Nhã đến Lan Lăng, nàng ta ở
trong cung nhiều năm rồi nên có thể dễ dàng tìm được vị trí trong vương
thích Lan Lãng. Hắn tin nàng có đủ bản lĩnh để làm được chuyện đó! Huống hồ, hắn còn có Đế Cơ trong tay đề khống chế, hắn không sợ Hoa Thanh Nhã sẽ phản bội mình.
Lan Lăng tuy là một nước lớn nhưng kẻ cầm vương quyền hiện nay lại là người thích an nhàn, hơn nữa còn hám sắc. Không khó để dụ hoặc. Nếu muốn quán chế tư tưởng của hắn ta thì có một cách đó là cho người của mình ở bên
cạnh quân vương!
Thêm nữa, hắn nghĩ tới chuyện Hiên Viên Khanh Trần vì việc của Tây Sở vương
Hách Liên Quyền mà bị giam lỏng ở Lan Lăng, nhịn không được nên muốn
đích thân tới xem sao. Quả thật hắn không có cái suy nghĩ muốn lấy mạng
Hiên Viên Khanh Trần như lúc này, đó là một điều thay đổi về sau trong
kế hoạch.
Hiên Viên Khanh Trần mạnh hơn hắn là điều rõ ràng, nhưng Tô Vân Phong cũng
là một người mà hắn không thể khinh thường, nhất là khi hắn thấy Lan
Lăng vương rất yêu thích và tín nhiệm hắn ta. Tuy loại bỏ Hiên Vìên
Khanh Trần không dễ dàng, song xét lại thì muốn loại bỏ Tô Vân Phong
càng không dễ.
Trong những đứa con nối dòng của Lan Lăng vương không có ai có được danh vọng có thể vượt qua Tô Vân Phong, hơn nữa so về tài trí và mưu lược cũng
chẳng ai bằng hắn ta. Sau này, nếu hắn xưng thần thì không sao; nhưng
nếu có một ngày làm phản, nhất định hắn ta sẽ là kẻ địch mạnh nhất của
Đại Nguyệt. Người duy nhất có thể áp chế hắn ta chính là Hiên Viên Khanh Trần.
Trước tiên là tiêu diệt tai họa ngầm đáng sợ nhất, sau đó loại bỏ đối thủ mà
mình có khả năng nắm trong tay, từ từ từng bước một tiến hành theo kế
hoạch, đó mới chính là mưu đồ thống nhất thiên hạ của Hiên Viên Triệt
hắn!
- Có phải là khốn thú đấu đá lẫn nhau hay không thì sau này mới biết
được. Giống như hoàng thượng ngươi ở trong này không dám xuất đầu lộ
diện, coi như ta và Khanh Trần cũng được thư thái chút ít. - phản cảm
với hắn trong lòng Cảnh Dạ Lan không ngừng gia tăng, ý cười đùa cợt bên
khóe miệng không ngừng mở rộng.
- Làm càn! - Hiên Viên Triệt dường như mất kiềm chế; đổi lại bình thường
thì sự tự chủ của hắn không kém, thế mà liên tiếp hai lần vì một nữ nhân mà thất thố.
Khuôn mặt này khiến hắn tưởng nhớ bao năm, cuối cũng cũng bị chính hắn làm
tổn thương sâu đậm nhất. Cho dù có tự mình xin lỗi nàng thì thế nào? Chỉ cần nàng thuận theo hắn một lần cũng được, ngược lại điều đó đã trở
thành hy vọng xa vời.
- Làm càn thì thế nào, hoàng thượng?! - Cảnh Dạ Lan cười tủm tim, chớp
mắt mấy cái, má lúm đồng tiền xuất hiện. - Như vậy đi, hoàng thượng có
kế hoạch của hoàng thượng, chúng ta không ngăn cản nhưng cũng mong ngài
đừng làm trở ngại Khanh Trần trở về Bắc An. Hôm nay ta coi như không
thấy ai, cũng không phát sinh bất cứ chuyện gì.
Nàng âm thầm vuốt ve ngân châm lạnh lẽo trong ống tay áo. Theo lời Hiên Viên Triệt nói ban nãy thì nàng nghĩ hắn đã có vài hành động gì đó, nàng
đoán được một ít. Hắn dễ gì hạ bệ ngôi vị hoàng đế của mình theo Hoa
Thanh Nhã tới Lan Lãng, ủy khuất chính mình làm một tùy tùng nho nhỏ bên cạnh nàng ta. Từ những gì Khanh Trần miêu tả thì nàng cũng biết chút ít về hắn, hắn là một người không bao giờ chịu thiệt. Nếu hắn cố ý chuyển
hướng tới nàng thì phỏng chừng hắn còn có âm mưu hay việc quan trọng nào đó phục vụ cho kế hoạch của mình.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể bàn điều kiện với trẫm? – hắn cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống Cảnh Dạ Lan.
- Không phải bàn, mà là ngươì nhất định phải làm như vậy! - đôi mắt mị
hoặc của nàng nheo lại, giọng nói chầm chậm. - Ta biết trước khi ngươì
tới đã thu xếp tất cả, nhưng ta cũng đành nói thật cho ngươi biết, chúng ta cũng vậy. Nếu không tin thì hoàng thượng có thể thử xem! – nói xong
nàng xoay người nhảy tới, nhanh như chớp liền khống chế yết hầu Hoa
Thanh Nhã.
- Mị Nô .. ngươi... - Hoa Thanh Nhã vẫn đứng sau lưng Hiên Viên Triệt cũng thật không ngờ mục tiêu của Cảnh Dạ Lan là mình.
- Ngươi giết nàng thì làm được gì chứ? - Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, dung nhan không hề động.
- Làm ngươi thiếu đi một quân cờ tốt a! - nàng cười quyến rũ. - Hoàng
thượng, lúc này ngươi nên đồng ý với chúng ta ba điều; nếu Quý phi nương nương xảy ra chuyện gì thì ngươi nói xem, những người tới nhìn sẽ nói
là ta động thủ haylà ngươi động thủ? - tay nàng tăng lực khiến hô hấp
của Hoa Thanh Nhã bị kiềm hãm.
- Triệt... - Hoa Thanh Nhã dùng ánh mắt ai oán, đau khổ cầu xin hắn.
Cảnh Dạ Lan cũng không nóng vội, chỉ tươi cười nhìn Hiên Viên Triệt. Thời điểm giết người thì nàng cũng không kém kiên nhẫn.
- Cô cô! - nàng cúi đầu bên tai Hoa Thanh Nhã; nhìn sắc mặt của nàng ta
dần tái xanh vì hô hấp không thông nhưng tuyệt không có đồng tình, lạnh
giọng nói. - Biết tâm tình Hoa Mị Nô lúc đó chứ, bị người thân của mình
bán đứng chính là cảm giác như thế này đây!