Lại một lần nữa đặt chân vào hoàng cung Lan Lăng nhưng Cảnh Dạ Lan đã không còn cảm giác lo lắng, bất an như trước.
Cho dù biết phía trước có rất nhiều nguy hiểm nhưng nàng vẫn vững bước đi tới, bên cạnh là Hiên Viên Khanh Trần, hai người cùng nhau tiến vào cung. Mười ngón tay gắt gao đan vào nhau,
nàng thong thả đi, bộ dáng nghiêm túc, cứng cỏi.
Hoa Thanh Nhã sớm đã ở đó đợi nàng, khi thấy hai người đi vào thì
liền tươi cười quyến rũ song không khí chung quanh lại mang theo nhiều
hơi lạnh.
Mà Hiên Viên Khanh Trần đi bên cạnh Cảnh Dạ Lan cũng đang nhìn nàng
ta, trong đôi mắt yêu dị kia chất chứa hận ý cùng khinh miệt, lãnh liệt
như giết được người.
Hết lần này tới lần khác cướp đi những người mà cô vương yêu thương,
Hoa Thanh Nhã, cô vương sẽ khiến ngươi hối hận vì đã làm như vậy!
Sao Hoa Thanh Nhã lại không biết, nàng ta cũng dùng một ánh mắt đồng
dạng đáp lễ hắn! Hận đi, ngươi có năng lực làm gì ta chứ? Sau đó ánh mắt của nàng ta lại chuyển sang người Cảnh Dạ Lan.
Cho dù nàng có phải Hoa Mị Nô hay không thì đây chính là nữ nhân mà
người kia muốn có được. Cuối cùng, hắn ta và Hiên Viên Khanh Trần đều
muốn có cùng một người, có điều lúc này không biết như thế nào… Nghĩ tới đây, trong lòng Hoa Thanh Nhã nổi lên một tầng cảm xúc không nói nên
lời.
- Bắc An vương phi, nghĩ lại thì chuyện ta mời nàng ở lại
trong cung chơi đã khiến phu thê hai người tạm rời xa nhau rồi. – nụ
cười đầy giễu ý của Hoa Thanh Nhã như cố ý hướng tới phía sau sườn điện.
- Không sao, có thể nói chuyện với Quý phi nương nương mới
là phúc khí của Cảnh Lan. – nàng thản nhiên cười, ánh mắt lưu chuyển lập tức phát hiện phía sau duy trướng bên sườn điện có bóng người lóe qua.
Cùng lúc, nàng dùng sức nắm lấy tay Hiên Viên Khanh Trần, không cần phải nói thì hắn chắc cũng đã chú ý tới.
Sau đó nàng nhìn sang Hiên Viên Khanh Trần, nhỏ nhẹ nói:
- Khanh Trần, chàng cũng đã đưa ta tới hoàng cung rồi, cũng nên sớm trở về thôi.
- Được! – hắn lưu luyến buông tay nàng ra rồi ngẩng đầu
nhìn Hoa Thanh Nhã, nói. – Nhã quý phi, cô vương để Cảnh Lan ở lại bên
cạnh quý phi một thời gian; có điều cần phải nói rõ ràng một chuyện. Nếu Cảnh Lan thiếu một ngọn tóc thì cô vương cũng sẽ không từ bỏ ý đồ! –
cười nhạt một tiếng, ánh mắt hắn lợi hại như đao bắn tới Hoa Thanh Nhã.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười tươi rói nhưng tàn khốc và sặc mùi chết
chóc.
Cô vương không quan tâm hiện giờ thân phận của ngươi là gì, ngươi
muốn dùng Cảnh Lan áp chế cô vương thì e là ngươi không ngờ được một
điều, người khác dám chạm vào bảo bối của Hiên Viên Khanh Trần này thì
ngay cả việc bị phỏng như thế nào chắc cũng không biết.
Hoa Thanh Nhã biến sắc; Hiên Viên Khanh Trần cuồng ngạo tới tận hoàng cung của Lan Lăng mà vẫn dám dùng khẩu khí này đe dọa nàng. Hắn không
giống tiên đế, thậm chí so với Hiên Viên Triệt còn cuồng vọng hơn nhiều. Hắn không hề tỏ ra lo lắng với nguy hiểm bên cạnh, ngược lại càng thể
hiện khí phách bức người của mình.
- Bắc An vương nói đùa rồi. Vương phi trông có điểm giống
với Mị Nô, bản cung yêu thích nàng còn chưa đủ thì sao lại có chuyện làm khó nàng. – nụ cười của Hoa Thanh Nhã thật miễn cưỡng, không ngờ lại bị hắn bắt thóp như vậy.
Hắn không còn là đứa nhỏ trước kia để tùy ý người khác sắp xếp. Sau
lần Hoa Thanh Nhã gặp lại hắn thì mỗi một lần đối diện với hắn, từng câu từng chữ, ngay cả không khí xung quanh hắn cũng bắn ra hơi thở nguy
hiểm; khiến nàng ta có cảm giác mình đang đi trên một miếng băng mỏng.
Nếu không phải người kia an bài thì nàng ta thậm chí còn không dám nghĩ
tới chuyện gặp mặt hắn.
- Khanh Trần, ta nghĩ quý phi nương nương biết làm như thế
nào, chàng sớm trở về đi. Qua mấy ngày ta sẽ trở về với chàng. – nụ cười sắc sảo gợn lên, nàng kéo tay Hiên Viên Khanh Trần đưa ra ngoài tẩm
cung.
Dưới màu vàng của ánh mặt trời gay gắt, Hiên Viên Khanh Trần nhìn
nàng mặc một thân y phục tơ lụa trắng, đôi mắt sáng ngời lộ ra ý cười
tin tưởng.
Tiếp theo đây hắn phải làm cái gì đó rồi!
Còn có người đứng sau duy trướng vừa rồi! Hiên Viên Khanh Trần nghĩ
tới đó thì đôi mắt như có lửa, đây là một việc nằm ngoài ý muốn, ra
ngoài dự đoán của hắn và Vô Ngân. Có điều nó càng làm cho mọi chuyện sau này biến chuyển thêm thú vị.
Hắn đi xa rồi, Cảnh Dạ Lan mới tùy ý ngồi xuống trước mặt Hoa Thanh Nhã:
- Ta nghĩ có phải nương nương nghe không hiểu những lời ta
nói lần trước? – ngón tay quấn tròn vạt áo, nàng làm một bộ không để ý
hỏi.
- Bản cung dĩ nhiên là hiểu được, nhưng có người nhất định
muốn ngươi đến, nên mới nghĩ mọi cách có thể để làm Bắc An vương phi
đường đường chính chính vào cung. – cổ tay vẫn còn đau đớn, nụ cười có
điểm cứng ngắc trên khóe miệng Hoa Thanh Nhã.
- Ồ, ai có tâm như vậy?! – nàng cười nhạt, khóe mắt liếc
nhanh tới phía duy trướng. Không để cho Hoa Thanh Nhã nói thên gì, nàng
thu lại ý cười, lạnh giọng nói. – Nếu đã đến thì cũng nên đi ra đi!
Phía duy trướng khẽ nhúc nhích, sau vài tiếng động nhỏ, một người
chậm rãi đi ra. Người này ăn mặc trang phục của Đại Nguyệt, trên khuôn
mặt tuấn mỹ là đôi mắt khí thế bức người, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu
tâm tư của người trước mặt.
- Ồ, đúng là khách quý. Không ngờ ở Lan Lăng mà cũng thấy
ngươi ~~! – Cảnh Dạ Lan nheo mắt lại, giọng nói có chút giật mình, đôi
môi khẽ nhúc nhích phun ra ba chữ. – Hiên Viên Triệt!
Đang nghĩ sao Hoa Thanh Nhã có thể bày mưu tính kế hay như vậy, thì
ra người đứng phía sau bức màn chính là hắn ta. Đưa một người đường
đường là Thái Hậu của Đại Nguyệt tới Lan Lăng hòa thân thì cũng chỉ có
Hiên Viên Triệt mới có thể làm ra chuyện này.
Hắn hơi sửng sốt, tiếp đó nở một nụ cười quỷ dị:
- Còn nói ngươi không phải Mị Nô; bằng không sao lại biết tục danh của trẫm?!
- Ha ha ~~~ – Cảnh Dạ Lan cười duyên, tay đưa lên xoa xoa
trán. Gương mặt mệt mỏi của nàng vì nụ cười kia mà biến minh diễm động
lòng người. – Tốn nửa ngày khí lực chỉ vì muốn xác định ta có phải là
Hoa Mị Nô hay không sao? Nếu ta biết đây chính là nghi hoặc trong lòng
ngươi thì đã sớm cho ngươi một lời giải, cần gì phải dùng tới cách này!
- Thật ra trẫm không muốn biết điều đó! – người trước mắt
này có đôi mắt tinh nhạy như Hiên Viên Khanh Trần, khuôn mặt giống nhau
nhưng nàng đem lại cho người ta hai cảm giác hoàn toàn bất đồng. Lần đó
gặp nàng ở Bắc An cách nay đã lâu, giờ lại hội ngộ, cảm giác còn mãnh
liệt hơn trước.
- Vậy ngươi muốn biết cái gì? – Cảnh Dạ Lan ngừng cười,
thủy mâu đảo qua Hiên Viên Triệt. Đôi mắt đùa cợt và bất tuân kia đã
khơi gợi ý niệm muốn thu phục lòng nàng trong đầu Hiên Viên Triệt.
- Trẫm không muốn biết gì hết! – hắn chậm rãi đi tới gần Cảnh Dạ Lan.
- Cái gì cũng không muốn biết vậy ngươi cố ý buộc ra vào cung, chẳng lẽ mục đích của ngươi chính là ta?
- Nếu trẫm nói đúng thì sao?
- Vậy thì… – Cảnh Dạ Lan kéo dài giọng, ngay sau đó hai tròng mắt đột nhiên buộc chặt lại!