Trong mắt Vô Ngân như di động quang băng, xuyên suốt nhìn thấu tất cả.
- Vương phi, từ khi ngươi xuất hiện, đối với mọi chuyện từ
trước tới nay hẳn ngươi là người rõ nhất. Tuy nói hôm nay hắn biến thành như vậy căn nguyên là do chuyện xưa nhưng chẳng lẽ hắn mất mạng thì
ngươi mới cam tâm sao?
Cảnh Dạ Lan nhìn chăm chú Hiên Viên Khanh Trần, hàng mày khẽ giãn ra, đối diện Vô Ngân:
- Đúng là ta đã nghĩ hắn chết mới tốt nhưng hiện tại chưa cần! – dần dần ngữ điệu run lên.
- Tuy ta không rõ thực ra ngươi và hắn còn định dây dưa tới mức nào nhưng vương phi, một khi ngươi thật sự không thể tha thứ cho
hắn thì hãy làm cho hắn chết tâm. Người này nếu bây giờ may mắn sống sót thì hắn nhất định càng thêm kiên định với tâm mình hơn.
Khanh Trần và y có một điểm rất giống nhau, họ chẳng bao giờ trả giá
không công, một khi thấy được cái gì tốt thì sẽ tận lực gạt bỏ mọi
chương ngại vật phía trước mà đoạt lấy.
Nhất là lúc này đây, hắn đã trả giác quá thê thảm, nhận lại được thì
quá ít ỏi, chỉ sợ không thể quay đầu lại nữa… Vô Ngân bất đắc dĩ thở
dài, vẻ mặt ẩn hiện một chút tình tự. Thế mà hắn dám bức mình tới tuyệt
cảnh này!
Đi tới bên cạnh Hiên Viên Khanh Trần, Vô Ngân cẩn thận xem xét châm
trên người hắn, đã dò được hơi thở nhưng vẫn mỏng manh như trước. Y lấy
từ trong ống tay áo ra một viên thuốc đưa cho nàng, tỉ mỉ nói cách uống
rồi dặn dò:
- Vương phi, ta đã nói hết lời như thế. Còn nữa, nếu Khanh
Trần thật sự xảy ra chuyện gì thì giải dược mấy tháng sau của vương phi
thứ cho Vô Ngân đây không thể dâng.
Khanh TRần, ta và ngươi có một điểm bất đồng rất lớn, ngươi đối với
người khác ngoan độc, đối với chính thân thể của mình cũng thế, còn ta
thì đối với chính tâm mình còn ác hơn! Cuối cùng, Vô Ngân chỉ lầm bầm
mấy tiếng rồi im lặng rời khỏi Tùng trúc uyển.
- Ta hiểu được. – Cảnh Dạ Lan làm ngơ với những lời y nói,
tùy ý đáp một câu, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Hiên Viên Khanh Trần. Giải dược? Bất giác nàng cười, hại nàng mất đi tất cả, ngay cae mạng
của nàng cũng giao vào tay người khác, cái chết lúc nào cũng lẳng lặng
nằm chờ trước mắt nàng.
“Muốn ta làm thế nào thì nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta?”
“Tha thứ cho ngươi? Được, vậy ngươi đi chết đi, lúc đó ta sẽ tha thứ cho ngươi!”
Hiên Viên Khanh Trần, ta muốn ngươi chết nhưng bây giờ… Cảnh Dạ Lan
bước từng bước một lại gần Hiên Viên Khanh Trần, mỗi bước đi nặng như
đeo đá.
Giờ phút này, hắn chỉ bất động ngủ, hơi thở thực mong manh.
Một lát sau, Cảnh Dạ Lan ngồi gục xuống bên người hắn, đôi mắt ngập nước ảm đạm, thân mình khẽ nghiêng kề sát gương mặt hắn.
Từ sau khhi trở về từ sơn cốc, hắn vẫn chưa có lúc nào nghỉ ngơ tử
tế. Nàng vươn tay, vuốt ve gương mặt gầy yếu của hắn. Cho tới bây giờ
nàng vẫn chưa tin cái cảm giác vớ vẩn kia. Người này cũng sẽ ngã xuống
sao? Đúng, hắn có thể ngã xuống, thậm chí còn…
Chăm chú nhìn hồi lâu, con mắt chưa có chớp động; đột nhiên hàng mi dày run run như cánh điệp, nàng mở miệng, thì thầm gọi:
- Khanh Trần!
Vài tiếng gọi liên tục nhưng Hiên Viên Khanh Trần vẫn không có chút phản ứng, nàng thở hắt ra một hơi:
- Biết rõ là bây giờ ngươi vẫn chưa thể tỉnh lại… nhưng ta còn muốn nói nhiều lắm.
Căn phòng ngủ khá rộng lớn ngập tràn hơi thở khoan khoái của ngày
xuân Lan Lăng, bàn tay nàng nhẹ xoa hai gò má Hiên Viên Khanh Trần, chầm chậm từng chút một:
- Ta và người từ lúc ở Bắc An đã dây dưa không ngớt, mãi
tới khi ta giả chết tới Lan Lăng thì ta vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay
của ngươi. Không chỉ một lần ta muốn thoát khỏi ngươi nhưng từng ấy lần
bị ngươi tìm được. Còn những chuyện đã xảy ra với cả hai lại vô tình
biến thành cái cớ để chúng ta rút ngắn khoảng cách và ở gần nhau hơn.
Nàng cúi người xuống, ghé sát tai hắn:
- Ngươi thật khờ, ngươi làm như vậy.. nói ta phải làm gì bây giờ?
- Lúc đầu ta hận ngươi tới mức muốn ngươi lập tức chết đi,
mãi cho tới hôm nay khi nhìn thấy ngươi bị thương, trong lòng chỉ còn
tồn tại sự lo lắng cực hạn.
- Ta rất hận ngươi, thật sự rất hận! Lúc trước ở Bắc An,
những gì ngươi làm với ta cũng để ta giết ngươi vài lần. Ngươi chắc
không biết, một khắc ngươi dịu dàng với đứa nhỏ và ta kia, ta thật sự đã có ý nghĩ sẽ cùng cục cưng sống bên cạnh ngươi thật vui vẻ.
- Ngươi vì Thu Thủy mà hại ta mất hết tất cả, ta ngay cả
mạng sống cũng không còn nguyên vẹn. Ngươi cứ khiến ta phải sống trong
thống khổ, như vậy không tốt rồi sao? Nhưng vì sao ngươi lại đối tốt với ta? Ta không cần ngươi làm như vậy, việc ngươi nên làm là cứ mặc kệ ta
và tiếp tục làm những gì mình muốn!
- Ngươi đối tốt với ta khiến ta không thể nào thở nổi. Yên
đến mãnh liệt như vậy, ngươi hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của ta.
Ngươi đem ta nhốt bên người .. nhưng những ôn nhu đối với ngươi trước
khi ta giả chết có cái thật có cái giả. Vậy nên cuộc đánh cược giữa
chúng ta trước kia đúng là khó nói, rốt cuộc là ai thắng ai thua.
- Có lẽ là ta trốn không ra. Sau một chuyến trở về từ quỷ môn quan, cuối cùng thì ta vẫn gặp ngươi ở Lan Lăng.
- Nhưng có một việc chỉ e là ngươi không biết. – nàng hít
vào một hơi thật sâu, kề môi vao sát tai hắn. – Ta không phải Hoa Mị Nô, người mà ngươi nên yêu là nàng mới phải. Tình yêu cuồng liệt của ngươi
không nên dành cho ta! Hoặc là ngươi đem thứ tình yêu nàng gửi tới Thu
Thủy đi còn ta thì.. thôi đi…
Những dư âm cuối cùng như từng gợn sóng nhỏ trên mặt mắt, từ từ giãn ra, nháy mắt biến mất không vết tích.
Cảnh Dạ Lan hoàn toàn chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình nên không hề nhận ra, lúc nàng nói mình không phải Hoa Mị Nô thì hàng mi Hiên
Viên Khanh Trần khẽ giật giật vài cái.
Những điều đọng lại trong lòng từ rất lâu, có điều nên nói và không
nên nói giờ thì nàng nói ra hết. Đổi lại bình thường thì Cảnh Dạ Lan
tuyệt đối sẽ không nói ra.
- Khanh Trần… Nếu ngươi có thể qua một cửa này, xin ngươi
đừng yêu ta và ta cũng sẽ từ từ quên ngươi. Nếu ta và ngươi cứ tiếp tục
dây dưa với nhau thì ta sợ bản thân sẽ yêu ngươi mất…
Cúi người xuống nàng chủ động hôn nhẹ lên hai má Hiên Viên Khanh
Trần. Cánh môi mềm mại lướt qua hai gò má lạnh băng của hắn, chút tình
như gần như xa!
- Khanh Trần, ngươi nhất định phải đồng ý với ta, nhất định… – nàng đứng dậy không nhìn lại mà xoay người rời đi.