Vô Ngân vỗ tay một cái, con ngươi hẹp dài nheo lại:
- Dĩ nhiên là không liên quan tới ta nhưng nó lại có quan
hệ rất lớn với Khanh Trần. – y quay đầu nhìn Cảnh Dạ Lan, trong mắt có
chút ý vị nghiền ngẫm.
- Già mồm át lẽ phải, cứu mạng của hắn thì đương nhiên là
có liên quan lớn rồi! – nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp. – Ta không rảnh nói chuyện với ngươi nữa, ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi có đi hay
không?! – khẩu khí Cảnh Dạ Lan trở nên cứng rắn.
- Không đi! – y hoàn toàn không thèm để ý tới sự uy hiếp của Cảnh Dạ Lan.
- Ngươi muốn nhìn hắn chết?! – nàng đề cao giọng. Vô Ngân
là người mà nàng nhìn không thấu nổi, trong thời điểm quan trọng thế này mà y vẫn cứ tùy ý dửng dưng.
- Nếu ta cứu hắn thì nói đi nói lại hắn vẫn vì chuyện của
ngươi mà xảy ra chuyện. Ngươi một ngày không muốn bên cạnh hắn, hắn một
ngày cũng không chịu tử bỏ! Ta cứu hắn một lần không thể cam đoan có thể cứu hắn nhiều lần, huống hồ ta luôn tôn trọng quyết định của hắn. Hắn
muốn tự tay làm chuyện gì ta cũng không ngăn cản. – Vô Ngân thản nhiên
nói.
- Ngươi với hắn đúng là đồ điên! – Cảnh Dạ Lan thực sự là
chưa bao giờ thấy một mối qua hệ bằng hữu nào kỳ quái như của Hiên Viên
Khanh Trần và Vô Ngân.
- Đúng vậy, nếu không thì sao chúng ta có thể ở chung với
nhau nhiều năm như vậy. – y không tức giận, ngược lại còn cười cười,
gương mặt giãn ra hớn hở nhìn Cảnh Dạ Lan.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn y, càng giận càng mất khôn mà! Bất
cứ lúc nào, hình như không có chuyện gì khiến cho Vô Ngân động dung!
Vĩnh viễn đều là vẻ mặt tươi cười mị hoặc đó, nó cứ như một lớp mặt nạ
làm bằng hợp chất đặc biệt dán trên mặt y vậy!
Không, thậm chí có thể nói là y chỉ có duy nhất một bộ biểu tình kia thôi!
- Vậy chớ trách ta không khách khí! – tay nàng vừa động,
sắc quang dị thường lóe lên. – Ngươi không muốn đi ta cũng buộc ngươi
phải đi! – nếu không đồng ý thì nàng cũng chẳng rảnh dong dài với y,
tình trạng của ngươi kia không còn chờ được nhiều nữa.
Bản lĩnh của Vô Ngân thì nàng đã từng biết qua nên không dám khinh
địch. Nhưng có điều khiến nàng thấy lạ là dù đối mặt với nguy hiểm mà Vô Ngân vẫn giữ nguyên một bộ dáng tự nhiên, nằm trên tháp thượng không
mảy may động đậy.
- Sao, ngươi vẫn mặc kệ hả?
Kinh nghiệm đối địch của nàng không ít nhưng Vô Ngân hiện tại tay
không tấc sắt, chỉ cần động thủ là có thể nắm được thế chủ động. Y không hề phòng bị, cứ như đang chờ đợi nàng ra tay. Đối thủ đáng sợ nhất
chính là mình không tìm thấy bất kỳ chỗ nào hắn phòng bị, thiếu sót điểm này càng làm Cảnh Dạ Lan cảnh giác hơn.
- Ta không thể làm ngươi bị thương, chỉ có thể để vương phi chiếm hết lợi thế vậy! – y nâng tay day day thái dương, thân mình hơi
động, nhỏm lên nhìn Cảnh Dạ Lan.
- Hừ, được! Ta không khách khí! – ánh mắt nàng biến lạnh,
một khi đã như vậy thì nàng cũng chẳng cần cố nghĩ tới cái gì đạo nghĩa. Dù gì nàng cũng là nữ tử, người xưa có câu: “Chỉ có tiểu nhân và nữ tử
là khó dưỡng cùng”. Hôm nay, nàng nhất định phải bắt được Vô Ngân đi cứu Hiên Viên Khanh Trần.
Bước lên vài bước, châm trên đầu ngón tay nàng nhắm chuẩn vào mấy đại huyệt trên người y đâm tới nhưng Vô Ngân vẫn không phản kháng.
- Đứng lên, đi theo ta! – Cảnh Dạ Lan giữ chặt Vô Ngân cứ như là không cho y được nằm xuống nữa.
Người giữ chặt trong tay cứ như không xương, thân thể vừa ly khai
khỏi nhuyễn tháp thì toàn bộ sức nặng của y đều đổ hết lên người Cảnh Dạ Lan.
- Vô Ngân? – Cảnh Dạ Lan đỡ lấy y, nhìn y với vẻ kinh ngạc, khó hiểu. Chầm chậm, trong mắt dịu dần đi, mày không khỏi nhăn lại.
Cuối cùng nàng nhỏ giọng hỏi. – Ngươi bị thương? – trước kia nhìn vẫn
ổn, giờ tự nhiên biến thành bộ dáng này khó trách nàng cảm thấy có gì đó kỳ quái. Vô Ngân từ đầu tới cuối chỉ có nói chứ vẫn nằm nguyên nơi đó
không hề động đậy.
Y cười bất đắc dĩ, bàn tày che bên hông. Vừa rồi hoạt động quá mạnh nên cây châm bên hông lại đâm sâu thêm vào da thịt mấy phân.
- Kỹ không bằng nhân, khiến vương phi chê cười rồi! – khóe
mắt cong lên ý cười tùy ý cứ như người bị thương là người khác chứ không phải y.
- Cho nên ngươi nói không đi là vì ngươi không thể đi được. – đỡ y ngồi xuống, Cảnh Dạ Lan lấy ra một chiếc túi gấm bên người. – Ám khí của ta đã được thay đổi nhiều đặc điểm, so với ngân châm bình
thường phức tạp hơn nhiều, không dễ dàng lấy ra được. – thì ra sáng nay
không phải Vô Ngân cố ý buông tha nàng mà vì nàng đã ra tay khiến y tạm
thời không thể động đậy.
- Không sao, mấy ngày nữa ta sẽ tìm cách lấy nó ra là được
rồi! – y đẩy tay Cảnh Dạ Lan ra, giọng điệu lạnh nhạt, kiên định từ chối thành ý của nàng.
Cảnh Dạ Lan liếc y một cái, cũng lạnh nhạt đáp trả:
- Ngươi đừng có đa tâm. Ta chỉ muốn ngươi cứu hắn thôi, về phần ngươi sống hay chết ta không quản!
Đúng là mầm mống tai họa. Vô Ngân giết người như ma, tâm địa ngoan
độc, trong nháy mắt có thể lấy mạng hàng trăm người, Cảnh Dạ Lan cũng
chẳng thấy lạ lúc trước y làm mắt lạnh nhìn nàng bị hỏa liên cắn.
- Vương phi, một tai họa như ta phỏng chừng có thể sống rất lâu đó. Nếu không phải vì Khanh Trần thì chắc ngươi đã vì chuyện hỏa
liên mà xuống tay với ta rồi.
- Không sai, chuyện lúc trước ta chưa có quên! – nàng vừa
nói vừa mở túi gấm ra, lấy từ bên trong một cặp nam châm. Nàng cho hai
viên chạm nhau vài cái phát ra tiếng lạch cạch.
- Ồ, vậy nếu ngươi cứu ta thì chẳng phải trong lòng càng
không thoải mái. – Vô Ngân liếc mắt nhìn hai viên nhỏ nhỏ, đen đen trên
tay nàng.
Cảnh Dạ Lan không trả lời, lấy từ bên hông một thanh chủy thủ:
- Ngươi ngậm miệng lại rồi nằm xuống. – nàng lạnh giọng
nói, đao phong hướng ngay mi tâm Vô Ngân. – Nếu ngươi cứ dong dài nữa
coi ta sẽ làm gì! – nàng nửa đe dọa, nửa ra lệnh cho Vô Ngân.
- Vô Ngân ta chưa bao giờ cần tới nữ nhân cứu giúp, huống
hồ nữ nhân này còn có thể giết ta. – y lẩm bẩm, khóe mắt bắn ra ý cười
phức tạp.
Cảnh Dạ Lan nghe xong, nhịn không được cười rộ lên:
- Vậy sao? Nhưng ta nghĩ vừa rồi ngươi cố ý phô trương
thanh thế, e cũng là để cho Tô Vân Phong biết hiện tại với năng lực của
hắn không thể nào uy hiếp được ngươi.
Trong đôi mắt thâm thúy của y hiện lên vài phần tán thưởng:
- Nữ nhân quá thông minh không tốt chút nào, nhất là nữ nhân xinh lại càng không tốt!