- Thương tổn chính là thương tổn, còn muốn phân ra ngươi
hay là người khác sao?! – Tô Vân Phong đồng thời nâng tay lên, trường
kiếm nắm chặt trong tay.
- Trong bão tuyết nàng cơ hồ không còn hơi thở, ta đã dùng
hết mọi biện pháp mới có thể giữ lại mạng sống cho nàng. Còn trước đó,
dược vật do ngươi độc trên người nàng, ngay cả ngự y trong cung cũng
không có cách nào giúp nàng giải. Ta từng phải chứng kiến cảnh nàng đau
đớn khi độc phát tác ở Bắc An! – Tô Vân Phong hít sâu một hơi, mày nhíu
chặt, đau lòng nói. – Ngươi luôn miệng nói yêu nàng, tình yêu của ngươi
là những hành động nhẫn tâm đối với nàng, là nhìn nàng thống khổ mà
thôi!
- Ngươi câm miệng! – mũi kiếm của Hiên Viên Khanh Trần chĩa thẳng vào mi tâm Tô Vân Phong, lạnh giọng quát. – Ngươi thì biết cái
gì, ngươi không biết cái gì hết! – hắn thật sự rất muốn nhìn, nếu Tô Vân Phong biết được tất cả tiền căn hậu quả thì liệu có giữ được cái bộ
dáng hiện tại hay không.
- Đúng là ta không biết gì, nhưng nếu đổi lại là ta thì ta
quyết không đối xử với nàng như vậy. Tuy A Cảnh là người quật cường
không chịu thua số phận nhưng nàng vẫn chỉ là một nữ tử. Ngươi liên tục
thương tổn nàng, vô luận là thể xác hay tinh thần của nàng sớm đã vỡ
nát; nhưng ngươi lại không chịu buông tha cho nàng! – Tô Vân Phong bình
thản nói lại mọi chuyện, trong đôi mắt ôn hoà toát ra yêu thương vô tận
với Cảnh Dạ Lan.
Hiên Viên Khanh Trần nhín ánh mắt hắn, đột nhiên cười ra tiếng. Tiếng cười càng ngày càng lớn, hàm ý như đang chê cười những lời Tô Vân Phong nói:
- Nói thật là dễ nghe, nhưng Tô Vân Phong, nếu ngươi biết
ai là kẻ hại nàng thành như vậy thì chắc ngươi phải tự mình biến những
lời chính nghĩa này thành những lời chỉ trích rồi!
- Ngươi muốn nói cái gì!? – Tô Vân Phong nghi hoặc hỏi.
- Biết sau khi thắng, cô vương muốn làm gì không? Biết vì
sao cô vương biết rõ Tô Tĩnh Uyển đang hôn mê mà còn viết hưu thư không? – hắn vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Tô Vân Phong biến đổi.
Ngươi không biết, đương nhiên là ngươi không biết nhưng chỉ sợ sau
khi ngươi biết thì sẽ không bao giờ còn đủ bình tĩnh để chỉ trích như
vậy!
- Rốt cuộc thì ngươi muốn nói cái gì? – loáng thoáng Tô Vân Phong có dự cảm không tốt. Câu sau nhắc tới Tĩnh Uyển là có ý gì? Chẳng lẽ Tĩnh Uyển có liên quan tới chuyện hắn nhắc tới?
- Chuyện thứ nhất cô vương muốn làm sau khi thắng chính là
muốn Tô Tĩnh Uyển nếm thử mùi vị của cái gì gọi là thống khổ. – đôi mắt
nheo lại nổi lên màu đỏ khiến cho đồng mâu yêu dị của hắn càng thêm quỷ
bí.
Tô Vân Phong nghe vậy, lạnh giọng nói:
- Ngươi mơ tưởng! Tĩnh Uyển đối với ngươi nghĩa nặng tình
sâu, ngươi nhẫn tâm như vậy sao? Một kẻ vô tình vô nghĩa như ngươi, khó
trách A Cảnh thủy chung không muốn trở lại bên cạnh ngươi!
- Tô Tĩnh Uyển đáng chết, nàng ta đáng lẽ nên chết từ sớm
rồi! – đôi mắt của Hiên Viên Khanh Trần híp lại, phụt ra hai đường hàn
quang lạnh thấu xương. – Ngươi nói thật dễ nghe. Đáng tiếc, muội muội mà Tô Vân Phong ngươi hết lòng yêu thương lại hại cô vương nhất đi hài tử, khiến cho vương phi của cô vương trúng độc trải những ngày sống không
bằng chết. Ngươi còn dám đứng đây vì nàng mà thanh minh, biện giải?! –
đang nói, Hiên Viên Khanh Trần chủ động tiến lên, trương kiếm trong tay
huy động.
“Leng keng” ~~ hai tiếng, hai thân kiếm va vào nhau tóe ra một đường
lửa, âm thanh chói tai vang vọng trong sơn cốc yên tĩnh. Tiếng động lạnh như băng khiến cho lòng người bên ngoài rừng rậm chợt run lên.
Không còn có thể duy trì nụ cười bình thản như thường, suy nghĩ của Tô Vân Phong hỗn loạn cả lên:
- Ngươi đừng có nói bậy!
- Có phải sự thật hay không thì chờ muội muội ngươi tỉnh
lại sẽ biết thôi! – Hiên Viên Khanh Trần nhìn về phía Tô Vân Phong, cười tà.
Trong hoảng hốt, Tô Vân Phong hình như đã hiểu được cái gì đó, đột nhiên lạnh giọng chất vấn:
- Hiên Viên Khanh Trần, Tĩnh Uyển biến thành như vậy có phải do ngươi hạ thủ?
- Hình như ngươi đã biết quá trễ rồi, nếu đúng là cô vương
đã hạ thủ thì ngươi định thế nào?! – nói xong, Hiên Viên Khanh Trần quay tay cầm kiếm, đâm thẳng tới đầu vai Tô Vân Phong song lại bị hắn xoay
người tránh thoát. Hiên Viên Khanh Trần nhanh chóng vững chân ép sát,
không cho Tô Vân Phong có một cơ hội được thở.
- Vậy Tô mô vì an nguy của Tĩnh Uyển, hôm nay phải thắng
được ngươi! – Tô Vân Phong thay đổi thái độ, tránh thoát thế công sắc
bén của Hiên Viên Khanh Trần sau đó vung tay chém xuống, từ thế thủ chốc chốc biến sang thế chủ động công kích.
Kiếm thuật của hai người trước giờ bất phân thắng bại, thời khắc cuối cùng quyết định thắng thua chính là tâm ai có thể duy trì được sự tỉnh
táo, ổn định. Dĩ nhiên Tô Vân Phong hiểu được đạo lý này, còn Hiên Viên
Khanh Trần thì trước sau như một muốn Tô Vân Phong sẽ bị loạn nhiễu.
Hiển nhiên, đúng như Hiên Viên Khanh Trần đoán, tâm Tô Vân Phong giờ đã
bắt đầu hỗn loạn.
Sát chiêu liên tục tỏa ra, Hiên Viên Khanh Trần tăng thêm vài vết kiếm trên người Tô Vân Phong:
- Vân vương gia, không phải là đang nhường cô vương đó chứ! – hắn cười lạnh, trường kiếm trong tay vung lên, không ngừng dù chỉ một khắc.
- Nào dám, khiến cho Bắc An vương tự mình tìm đường chết thôi!
- Đương nhiên, ngươi hiểu được là tốt. Hôm nay cô vương sẽ
không khách khí với ngươi. Đúng là ngươi đã cứu cô vương nhưng chỉ e
ngươi không biết, người lúc đó khiến cho nàng thiếu chút nữa chết trong
bão tuyết chính là muội muội tốt của ngươi – Tô Tĩnh Uyển!
Tĩnh Uyển? Giữa lúc thất thần Tô Vân Phong bị Hiên Viên Khanh Trần
đâm trúng một kiếm, máu tươi trào ra nhiễm đỏ nửa ống tay áo, còn hắn
thì ngây người không hay biết.
- Không thể nào, không thể nào! – hắn không tin, đúng là
cảm giác sở hữu của Tĩnh Uyển rất mạnh nhưng hắn không tin muội ấy sẽ vì hận ai đó mà giết người. Người làm A Cảnh bị thương ra tay rất ngoan
độc, căn bản là muốn dồn nàng vào chỗ chết mới cam tâm.
- Sao lại không thể?! – biểu tình của Hiên Viên Khanh Trần
nhiễm một tầng tà khí, vẻ mặt mị hoặc, trong đôi mắt đỏ đậm ánh lên sự
khát máu.
- Cô vương đã từng nói, thế gian này ai làm nàng bị thương
thì cô vương sẽ khiến kẻ đó chết! Cho nên cô vương cũng hạ độc trên
người Tô Tĩnh Uyển, để cho nàng phải nếm thử những thống khổ mà Cảnh Lan phải chịu đựng. Phong hưu thư kia là ta muốn nói với nàng ta, Hiên Viên Khanh Trần ta vĩnh viễn không bao giờ muốn giữ một nữ nhân tâm ngoan
thủ lạt bên mình, vì nàng không xứng! – thấy ánh mắt Tô Vân Phong biến
đổi thì hắn gợi lên một nụ cười tàn khốc. – Còn nữa, ai yêu thương nàng
thì cô vương cũng muốn giết sạch không lưu!
- Ngươi điên rồi! – Tô Vân Phong quát lên.
Giờ phút này hắn nhìn chăm chăm vào mắt Hiên Viên Khanh Trần, ở đó trừ bỏ sự điên cuồng thì chỉ có điên cuồng!
- Đúng thế, vì nàng, cô vương có điên cũng không ảnh hưởng gì!