Nếu nói là vũ đạo thì thiếu đi sự mềm mại, nếu nói là kiếm chiêu thì lại thiếu đi sát khí lạnh thấu xương.
Y bào màu trắng rộng thùng thình của Tô Vân Phong phất phơ trong gió, ánh mắt lơ đãng nhìn lại nhiễm một tầng men say trông đẹp hút hồn. Mũi
kiếm lưu động, chiêu thức càng lúc càng nhanh, trường kiếm như đang vẽ
nên hàng ngàn đóa hoa, từng chút từng chút nở rộ trước mặt Cảnh Dạ Lan.
Nàng xem chăm chú, cũng mở rộng tầm mắt biết thêm một Tô Vân Phong
khác với Tô Vân Phong mà nàng biết. Tốc độ trước sau như một, đủ để nàng có thể nhìn rõ từng động tác một. Hoáng hốt, sắc kiếm quang cùng bóng
người màu trắng như hòa làm một vào nhau, bốn phía tĩnh lặng, chỉ nghe
được tiếng gió xe và tiếng tim nàng đập thình thịch.
Người trước mắt cứ như đang vỡ vụn ra thành những mảnh băng lấp lánh, nhìn có vẻ im lặng trầm ổn nhưng vẻ bề ngoài đó đang che dấu một nội
tại mãnh liệt.
Điệu múa thứ nhất kết thúc Tô Vân Phong đưa lưng về phía nàng một lát rồi mởi quay đầu lại. Một phen vừa rồi đã khiến men rượu trong hắn tán
đi không ít, vẻ mặt định khí bình thản, nụ cười ôn hòa, ấm áp:
- Chê cười rồi!
- Sao có thể. Ta thật không ngờ thân thủ của vương gia lại
tuyệt như vậy. – Cảnh Dạ Lan tán thưởng chân thành. Trước kia ở trong
quân, nàng biết rõ Tô Vân Phong là một người trầm tính, giỏi việc che
dấu cảm xúc, làm chuyện gì hắn cũng đắn đo nặng nhẹ cho thích đáng. Tuy
biết hắn là một võ tướng nhưng thực không ngờ thời điểm hắn hành động
lại khiến nàng ngỡ ngàng.
- Nàng đều nhớ kỹ chứ? – ý cười ấm áp như gió xuân nở rộ bên môi hắn, hạ giọng hỏi Cảnh Dạ Lan.
- Ừm, nhớ kỹ! – nàng thành thật gật đầu. Vũ đạo mềm mại kết hợp với kiếm thuật, lại được một nam tử biểu diễn khiến hai thứ cảm
giác đối lập hòa quyện vào nhau rất ấn tượng, muốn nàng quên cũng khó.
- Nhớ kỹ, A Cảnh! – buông trường kiếm trong tay xuống, hắn
lại rót đầy một chén rượu. – Một ly cuối cùng, ta kính nàng. – trong mắt ánh lên vẻ kiên định, không cần nhiều lời, Cảnh Dạ Lan cũng hiểu được ý của hắn.
Một ly cuối cùng, phải không?! Sau ngày mai, có lẽ một ly rượu này chính là một ly cuối cùng giữa nàng và Tô Vân Phong.
Bình minh ngày mới đến, Cảnh Dạ Lan đã sớm đứng ở Bắc uyển chờ Hiên
Viên Khanh Trần. Điều khiến nàng giật mình là người dường như đã đoán
biết nàng sẽ tới nên đứng sẵn nơi này chờ là Vô Ngân!
- Là ngươi? Hắn đang ở đâu? – Cảnh Dạ Lan mơ hồ thấy có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi.
- Đương nhiên là ta rồi, biết vương phi muốn tới nên ta sớm ở chỗ này chờ. Về phần Khanh Trần, hắn sớm đã đi gặp Vân vương gia rồi. – y nhàn tãn tựa người vào cột trụ hành lang, tay đùa nghịch với trường bào màu đen huyền.
Sớm đã đi rồi? Cảnh Dạ Lan nghe xong liền xoay người muốn rời đi. Đi mà không báo cho nàng một tiếng hả? Đáng giận!
- Vương phi, xin chờ một lát! – Vô Ngân cũng không tiến lên ngăn cản, lười biếng hô một tiếng.
- Ta không rảnh nghe ngươi nói dong dài. – lòng nàng như có lửa đốt. Cho dù hắn có thông minh cũng khó mà mang được mạng của Thu
Thủy và Vô Ngân thoát ra ngoài.
Khoan đã! Cảnh Dạ Lan đột ngột dừng lại. Vô Ngân! Đúng rồi, Vô Ngân,
chẳng phải y nên đi theo Hiên Viên Khanh Trần ư? Sao y lại ở lại nơi này chứ?
Đừng nói là.. hắn muốn…
Nghĩ rồi nàng quay người, chạy vội vài bước tới trước mặt Vô Ngân:
- Ngươi lại muốn chơi trò gì hả? – Ngô đại ca nói Vô Ngân
từng tuyên bố nếu Tô Vân Phong làm Hiên Viên Khanh Trần bị thương thì y
sẽ không chút khách khí mà đại khai sát giới.
- Ta chỉ có nhiệm vụ chờ vương phi tới đầy và chuyển cáo
một câu. – nghe xong Cảnh Dạ Lan chất vấn y liền làm một bộ vô tội. Nếu người ngoài nhìn vào còn nghĩ là Cảnh Dạ Lan đang khi dễ y.
- Nói cái gì?
- Khanh Trần nói ngươi hãy yên tâm, sau khi kết thúc cuộc tỷ thí sẽ lập tức đưa vương phi về Bắc An.
Về Bắc An?! Cảnh Dạ Lan bất lực nhắm mắt lại, một lát sau mở ra, tận
lực hạ giọng nhưng vẫn chưa hết giận dữ mà túm chặt góc áo Vô Ngân.
- Ngươi nghe đây, cho dù ta có trở về thì ngươi cũng đừng
nghĩ tới chuyện làm tổn thương một người trong vương phủ này. Ta biết
ngươi có đủ bản lĩnh, nhưng nếu thật sự ngươi dám động thủ thì chớ trách ta không khách khí với ngươi!
Vô Ngân tùy ý để nàng nắm góc áo, nhìn bộ dáng tức giận của Cảnh Dạ
Lan mà y vẫn tươi cười bình thản như thường. Trong mắt ánh lên vẻ đã nắm tất cả trong tay, lời nói cũng không có nửa điểm do dự.
- Quyền quyết định là ở ta. Ngay cả vương phi mấy tháng sau cũng cần phải dựa vào giải dược của ta đó. – nụ cười nhạt vẽ lên, y vui vẻ nhìn người đang căm tức, hậm hực trước mặt mình.
Giết người đối với y mà nói rất đơn giản, chỉ là Vô Ngân y giết người không phải vì ý thích nhất thời, cũng không phải vì muốn thể hiện mình
có bao nhiêu bản lĩnh uy hiếp người khác. Những gì y học được đều không
dễ dàng, vậy nên nếu không phải thời khắc quan trọng thì y sẽ không ra
tay bừa bãi. Chuyện nào không có lợi thì y cũng chẳng buồn làm.
- Ngươi không cần uy hiếp ta, chuyện mấy tháng sau chẳng có ai dám xác định. Đến lúc đó, có lẽ ta không cần tới cái hảo tâm giúp đỡ của ngươi nữa! – cuộc sống gần đây của nàng dường như yên ổn hơn trước, mỗi khi nghĩ tới những tra tấn thống khổ về thể xác cứ như đang gặp ác
mộng.
- Vô Ngân dĩ nhiên cũng hy vọng được như vậy. Nhưng không
phải ai cũng có suy nghĩ như vương phi. – ánh mắt bình thản dừng lên
trên người Cảnh Dạ Lan, đồng thời còn mang theo một tia châm chọc, chế
nhạo.
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? – Cảnh Dạ Lan không thể nhìn ra được gì từ đôi mắt thâm u của y. – Bên ngoài vương phủ đã bị binh mã mai phục, ngươi có thể giết bao nhiêu? Ngươi dám cam đoan các ngươi sẽ
bình an trở lại Bắc An sao?
- Sao Vô Ngân có thể giết người trước mặt vương phi chứ? Sợ tới lúc đó Khanh Trần trách tội xuống ta cũng không thể nào giải thích.
Đoán không ra ý đồ của y, Cảnh Dạ Lan cố nghĩ lại mọi chuyện, nhất thời cả kinh.
Vừa rồi trên đường đi tới đây nàng không thấy hạ nhân trong vương
phủ. Nếu Vô Ngân không đi theo Hiên Viên Khanh Trần thì tất nhiên Tô Vân Phong sẽ nổi lên nghi ngờ. Còn bây giờ rõ ràng là y lại đang đứng trước mặt nàng.
Vẻ mặt Cảnh Dạ Lan chợt biến, có lẽ nàng đã đoán được vài phần. Vô Ngân cười tủm tỉm tán thưởng:
- Xem ra vương phi đã đoán đúng rồi.
Vừa dứt lời, Cảnh Dạ Lan nâng mắt lên, sẳng giọng đến cực điểm. Nàng
nhanh chóng rút châm trong ống tay áo ra, ánh sáng chói lọi phát ra trên đầu ngón tay, nhắm tới cơ thể yếu hại của Vô Ngân.
- Ta sẽ không đi, ngươi đừng có vọng tưởng!