Tù Phi Tà Vương

Chương 240




Giữa những ngón tay mồ hôi nàng chảy xuống từ khuôn mặt chạy dọc trên chiếc cổ tuyết trắng; mười ngón tay duỗi ra bao lấy bàn tay to lớn kia.

Trong những chiếc hôn mê say, đôi mắt Hiên Viên Triệt vẫn duy trì sự tỉnh táo lạnh lẽo. Thoáng cái, hắn đứng thẳng lên, bàn tay dùng sức nắm lại.

- Triệt… – giọng nói mỏng manh của Hoa Thanh Nhã vang lên rồi tản ra trong không khí. Lúc đầu trong mắt hiện lên sự bối rối rồi nhanh chóng bình tĩnh nhìn vào người trước mặt. – Ngươi… ngươi làm đau ta. – nàng chỉ mềm dịu nói xong chứ không có giãy dụa. Hắn muốn làm gì thì nàng quá rõ rồi.

Hiên Viên Triệt không nói gì, bàn tay dùng thêm sức cứ như muốn bóp chết nàng. Thấy sắc mặt nàng dần đỏ bừng lên thì hắn mới chịu giải hận buông tay, tỉnh bơ nhìn nàng lảo đảo vài cái rồi ngã ngồi xuống.

- Thái hậu, có biết vì sao trẫm tới gặp người không? – giọng điệu không còn ôn nhu, hắn từ trên cao nhìn xuống Hoa Thanh Nhã đang ho khan liên tục tưởng chừng không thể thở nổi.

- Chắc là chuyện Bắc An vương đã chọc giận hoàng thượng rồi! – miệng nàng câu lên nụ cười tự giễu, muốn từ từ đứng lên như thử vài lần đều không được. Người có thể làm cho Hiên Viên Triệt căm tức như vậy trên đời này e chỉ có Bắc An vương Hiên Viên Khanh Trần mà thôi!

- Tin tức truyền đi giữa huynh muội các người rất nhanh nhạy! – hắn gật gật đầu, hướng nàng vươn tay. – Thái hậu đứng lên đi, đừng để người khác thấy lại tưởng rằng trẫm đối đãi bất kính với góa phụ của tiên hoàng!

Hoa thanh Nhã biến sắc, góa phụ của tiên hoàng, đúng là một cách nói châm chọc:

- Triệt, chuyện giữa ta và ngươi nếu bị người biết thì e ngươi thật sự phải đi xin lỗi người góa phụ của tiên hoàng này rồi! – nàng cười rộ lên, bộ dáng cô đơn, ý cười run run không ngừng bên khóe miệng.

Bộ dáng này chính là thứ hắn ghét nhất, lúc trước Hoa Mị Nô một lòng muốn chết cũng tỏ ra cái vẻ không quan tâm, bất cần như thế này.

Hiên Viên Triệt cười lạnh, kéo mạnh nàng đứng lên, trong tay dùng sức dường như muốn bóp nát xương cốt nàng ra.

- Nhìn xem, ngươi tưởng cái gì cũng dễ làm hả. Hiện tại cũng tốt lắm, khiến cho tên hoang loài kia chiếm thế làm cho trẫm bồi Mị Nô!

- Hoàng thượng, trước kia cũng là người đồng ý, Mị Nô một lòng thích Bắc An vương hẳn người cũng biết rõ. Không phải người đã dùng tới cái chết của nàng cũng không thể đả kích được Hiên Viên Khanh Trần sao?

- Hừ, đả kích thì có ích lợi gì. Bây giờ hắn còn sống rất tốt. Bỏ lỡ một cơ hội tuyệt hảo, ngươi có biết ngươi khiến cho trẫm có bao nhiêu tổn thất không hả? – hắn lạnh giọng nói.

- Vậy hôm nay hoàng thượng tới tìm ta là vì chuyện gì?

- Hiện tại có một cơ hội để trẫm một lần nữa nắm được quyền chủ đạo, còn người chính là lựa chọn thích hợp nhất.

- Ta? – Hoa Thanh Nhã nao nao, nháy mắt nàng đã hiểu được ý tứ của Hiên Viên Triệt. – Triệt, ngươi và ta cũng coi như chồng hờ vợ tạm, ngươi thật sự muốn làm như vậy? – chống cự cuối cùng dù biết là vô dụng nhưng nàng vẫn không từ bỏ ý định muốn thử một lần.

- Nói rất đúng, lúc trước hẳn người cũng đã dùng cách tương tự để câu dẫn tiên hoàng rồi! – hắn liếc mắt đầu khinh miệt nhìn nàng. Nữ nhân không biết thẹn, vì đạt được mục đích của bản thân là khống chế hậu cung mà nhờ tay hắn loại bỏ mẫu phi của Hiên Viên Khanh Trần, một đường trở thành người nắm quyền trong hậu cung. Nhưng ý trời không cho lòng người toại, nàng không thể nào sinh hạ hoàng tử để củng cố lại địa vị sau này của mình. Còn tiên đế vì quá yêu thương nàng nên lúc băng hà đã có hạ chiếu chí muốn nàng Hoa Thanh Nhã tuẫn táng.

Kết quả cuối cùng, một tân vương như hắn phải dùng một cách treo đầu dê bán thịt chó để cứu một mạng cho nàng. Điều kiện trao đổi là nàng dùng chút sủng ái cuối cùng khiến cho Hiên Viên Khanh Trần bị đưa tới Tây Sở như một con tin.

Sắc mặt Hoa Thanh Nhã tái nhợt song cuối cùng vẫn là cười:

- Không sai, ta đã dùng cách này để đổi lấy mạng của mình, còn ngươi lúc đó chẳng phải dựa vào ta mới đưa được Bắc An vương tới Tây Sở sao?!

Cánh tay hắn vung lên, trên mặt nàng nổi lên đau nóng. Hoa Thanh Nhã chỉ im lặng che hai má đỏ phừng, cục diện ngày hôm nay nàng đã sớm đoán được.

- Ngươi nhớ kỹ đây, ngươi chỉ có thể sống khi dựa vào trẫm chứ không phải trẫm dựa vào ngươi. Hạ lưu, nếu không phải ngươi còn có giá trị lợi dụng thì ta giữ ngươi làm cái gì chứ? – dùng ánh mắt khinh bỉ, hèn mọn nhìn nàng, trong lòng Hiên Viên Triệt nổi lên một trận tức giận.

- Hừ, giữ ta làm cái gì, vài năm qua ta cho ngươi không phải đã đủ sao? – nàng giương mặt lên, biểu tình ẩn nhẫn nãy giờ rốt cục cũng bùng phát.

- Vậy ngươi không ngại vì trẫm mà làm một việc đi. – Hiên Viên Triệt nghe thấy nàng nói vậy thì chợt ôn nhu nói. – Hiện tại Hiên Viên Khanh Trần đang ở Lan Lăng nhưng Tô Vân Phong không có ý sẽ dễ dàng thả hắn đi. Nghe nói Lan Lăng vương và Tây Sở đã đạt thành hiệp nghị muốn tấn công Bắc An. Bắc An là một phòng tuyến quan trọng và vững chắc của Đại Nguyệt, nếu Hiên Viên Khanh Trần tiếp tục bị giam lỏng ở đó tạm thời không thể trở về thì một khi Bắc An thất thủ, Đại Nguyệt sẽ trong tình trạng môi hở răng lạnh. – hắn bình tĩnh phân tích tình hình trước mắt.

- Vậy ngươi muốn ta làm cái gì? – Hoa Thanh Nhã nghe hắn nói xong thì cả người phát lạnh. Tuy nàng vẫn đoán không ra tâm tư của hắn nhưng nàng biết lúc này…

- Lúc trước, Lan Lăng vương đồng ý hợp tác với Tây Sở là vì hắn sủng ái công chúa hòa thân nhưng với bản tính của hắn thì có thể … – con ngươi sắc bén như hàn băng đâm vào lòng nàng.

- Ngươi dám… ta là thái hậu.. ngươi không thể… – cả người Hoa Thanh Nhã run lên.

- Ngươi sớm nên chết rồi, sống lâu như vậy cũng là tiện nghi cho ngươi lắm, không phải ngươi nên vì trẫm mà làm chút chuyện sao?! Thanh Nhã, một mỹ nhân như ngươi mà bị giấu trong hậu cung thì chẳng phải đáng tiếc sao? – giọng nói của hắn đầy thương tiếc, ánh mắt đánh giá khuôn mặt như hoa của nàng song đáy mắt lạnh nhạt không có lấy một tia tình cảm. – Ngày mai trẫm sẽ lấy danh nghĩ công chúa hòa thân đưa ngươi tới Lan Lăng. Trong cung vẫn có một thái hậu, chẳng qua có thêm một vị mỹ nhân hòa thân mà thôi. Vừa vặn ngươi cũng có thể gặp lại Khanh Trần nhiều năm không thấy, không biết hắn đã quên ngươi chưa nhỉ, Nhã phi nương nương! – hắn dường như rất hài lòng với sự an bài của mình, liếc nhìn nàng đang lạnh run mà ôn nhu hỏi. – Thanh Nhã, ngươi có chịu không!?

- Hiên Viên Khanh Trần sẽ giết ta! – nàng thét chói tai, thình lĩnh vọt tới trước mặt hắn. – Ngươi đang trả thù ta, chỉ vì lòng tham mà ngươi đưa Mị Nô cho Hiên Viên Khanh Trần. Bây giờ ngươi lại tới trách ta, ngươi đối đãi với ta như vậy… – lồng ngực phập phồng điên cuồng, mấy đầu ngón tay của nàng thít chặt lấy ống tay áo hắn.