Vô Ngân nghe xong thì nhếch miệng cười nhưng trong đôi mắt kia hoàn toàn không có lấy nửa điểm cười.
Nếu Khanh Trần chịu nghe lời y nói thì sẽ không có cục diện như ngày
hôm nay. Hoa Mị Nô không chết, y đương nhiên là mới biết nhưng điều
không ngờ đó là nàng lấy thân phận của Cảnh công tử ở lại bên cạnh Tô
Vân Phong và còn trở thành phụ tá được Tô Vân Phong sủng ái nhất.
Với tính cách của Hoa Mị Nô thì nàng hẳn sẽ không làm nhưng chuyện
như vậy, xem ra khi nàng rời khỏi Bắc An đã xảy ra chuyện gì đó rất
nghiêm trọng. Tuy rằng Khanh Trần có dùng bồ câu đưa thư báo với y không nói tới nguyên nhân nhưng y đã đoán được vài phần.
- Vương phi nói gì vậy, Khanh Trần vì người mà dính vào một
phiền toái lớn, ngay cả ta cũng không có cách nào giải quyết được. – y
bất đắc dĩ nói.
- Hắn vì ta, ta hiểu được nhưng còn ngươi thì vì cái gì? –
Cảnh Dạ Lan nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn Vô Ngân. Kế hoạch này thực sự
xảo quyệt, tạm thời không nói tới chuyện Hiên Viên Khanh Trần ăn bao
nhiêu đau khổ nhưng trong một thời gian ngắn ngủi mà bố trí được hết mọi thứ chu toàn, thậm chí còn thuyết phục được Tô Vân Phong, đều là những
chuyện không dễ thực hiện được.
- A… – Vô Ngân bày ra một bộ suy tư hơn nửa ngày, tiện đà
hướng một nụ cười thật sâu về phía Cảnh Dạ Lan. – Ta là vì Khanh Trần.
Lý do này không biết có vừa lòng với vương phi không?
Vì Khanh Trần?
Cảnh Dạ Lan khẽ gật đầu, Hiên Viên Khanh Trần có nói qua lúc hắn ở
Tây Sở thì Vô Ngân đã cùng hắn đồng cam cộng khổ. Khi trở về Bắc An
vương phủ thì có thể nhận thấy rõ, hắn là một người không tin tưởng bất
kỳ một người nào nhưng lại đối với Vô Ngân phi thường tín nhiệm. Y chỉ
cần liếc mắt một cái liền hiểu được ý của Hiên Viên Khanh Trần, cứ như
là phân thân hoặc là do Hiên Viên Khanh Trần nói cho y biết vậy.
Nhưng mà, nói đi rồi nói lại, hiện tại không phải là lúc bọn họ tính
toán chuyện cá nhân, tình huống trước mắt thật sự nguy cấp nên Cảnh Dạ
Lan cũng không muốn tranh luận dài dòng với y.
- Quên đi, không nói tới chuyện trước kia nữa, ngươi đã vì hắn thì sẽ nghĩ ra được biện pháp giải quyết phiền phức này.
- Ồ, vương phi thay đổi rồi, đã bắt đầu quan tâm tới Khanh
Trần. – Vô Ngân cười nói nhưng nghĩ lại thì lúc ở trong sơn cốc lúc Hách Liên Quyền hét lên bắn tên thì y thực không ngờ Hoa Mị Nô lại lao lên
chắn tên cho Khanh TRần. Khanh Trần, ngươi vì nàng mà mất đi quá nhiều
thứ, điều này có lẽ là sự hồi báo mà ngươi đã biết trước.
Cảnh Dạ Lan liếc nhìn y:
- Ai quan tâm hắn?! – nghĩ tới đây nàng không khỏi bốc hỏa.
Bắt đầu từ khi nào thì hắn không thèm biết tới bản thân mình đang gặp
bao nhiêu nguy hiểm, mà cho tới tận lúc này vẫn chưa thấy bóng dáng hắn
đâu cả. Đôi mắt vội vàng xao động, lo lắng, có lẽ ngay bản thân nàng
cũng không có phát hiện ra.
- Một khi đã như vậy thì người cần gì phải lo lắng.
- Ta chán lo lắng cho hắn rồi, chỉ vì hiện tại biến thành thế
này, e không chỉ hắn và ngay cả Bắc An cũng không được an toàn, đến lúc
đó còn liên lụy tới cả ta nữa! – nàng tùy tiện tìm một lý do. Trước mặt
Vô Ngân, nàng cảm giác mình không thể giấu được bất cứ chuyện gì, nhìn y như một người không nhiễm một chút bụi hồng trần nhưng chuyện gì cũng
nhìn thấu đáo. Nhưng lúc này có y xuất hiện bên cạnh Hiên Viên Khanh
Trần thì Cảnh Dạ Lan cảm thấy yên tâm hơn chút.
Kỳ quái…
- Có lẽ thật sự sẽ như vậy! – y hình như trả lời rất thật.
- Ngươi nói là hắn sẽ có chuyện sao?
- Dù sao thì Hách Liên Quyền cũng là Tây Sở vương, còn hiện
tại Hiên Viên Khanh Trần không có cái gì cả, nếu muốn khiến cho hắn có
chuyện thì rất dễ dàng. – nói tới đây đôi mắt y tối sầm lại. Theo kế
hoạch thì Hách Liên Quyền không nên chết sớm như vậy! Rối loạn cứ từng
bước kéo đến nên tránh không khỏi phiền phức dài dài.
Sắc mặt vốn bình thản của Vô Ngân đột nhiên biến nghiêm trọng khiến
cho lòng Cảnh Dạ Lan phát lạnh theo. Lúc này e là Hiên Viên Khanh Trần
sẽ có chuyện…
- Không có cách nào sao? – nàng cắn chặt môi dưới, thấp giọng hỏi.
Trong lòng dâng lên một nỗi bất an vô hạn, nó cứ thế lớn dần lên.
Trái tim như bị một thứ vô hình nào đó thít lại, trống rỗng, run rẩy
không có chút an ổn.. cảm giác lo lắng cho một người là như vậy sao?
Cảnh Dạ Lan thầm hỏi trong lòng. Đêm qua, những lời hắn nói khiến cho
tâm nàng bắt đầu bị lay động và có biến hóa.
Yêu thương một người như vậy là đúng hay sai? Còn chuyện tâm tình
thay đổi là chuyện tốt hay xấu, nàng cũng không hiểu nữa, tất cả mọi thứ cứ rối hết cả lên…
Biện pháp? Vô Ngân nghe xong câu này của nàng thì nheo mắt lại:
- Tạm thời không có, nhưng dù có nghĩ thì e là rất khó. – câu
này của y hoàn toàn không lừa gạt, Tô Vân Phong chính là khó khăn lớn
nhất trước mắt. Một người sống quá nguyên tắc, quá bảo thủ với lề thói
cũ như hắn nếu muốn thuyết phục đúng là chuyện không dễ dàng gì; mà muốn thắng được hắn cũng không phải không có khả năng, chỉ là….
Y than nhẹ một tiếng, định nói gì đó nhưng lúc quay đầu lại có chút
sửng sốt rồi tiện đà cười. Cảnh Dạ Lan xoay người lại thì thấy Hiên Viên Khanh Trần mặt đầy mồ hôi, trường bào đang mặc trên người dính đầy bùn
đất.
- Đã đi đâu đó? – nàng đề cao giọng hỏi.
- Đợi chút ta nói cho nàng nghe. – hắn đi lên, kéo tay nàng làm một bộ dáng thần bí.
- Vương gia, ta xin lui xuống trước, lát nữa sẽ tới tìm ngươi. – Vô Ngân thức thời liền rời đi.
Cổ tay bị hắn cầm và nàng lập tức bị hắn kéo đi về phía doanh trướng.
- Làm cái gì thế? – nàng lẩm bẩm, ánh mắt đảo quanh bốn phía.
Tốt xấu gì nàng cũng đang mặc một thân nam trang Cảnh công tử, còn
hắn là Bắc An vương, giữa ban ngày ban mặt thế này mà cứ lôi kéo nàng.
- Mau buông tay, nơi này là quân doanh đó. – nàng dùng sức muốn giãy tay ra. Người này đúng là…
Hắn lại không thèm để ý tới, hồi đáp:
- Chính là vì quân doanh nên ta mới kéo nàng đi bằng không ta đã sớm ôm lấy nàng rồi.
- Này, ngươi đi chậm một chút. – Cảnh Dạ Lan giãy không ra nên chỉ có thể bước theo hắn song trong lòng đã dâng lên một vị ngọt ngào.
- Ta có cái này muốn cho nàng xem. – lời nói của hắn mang theo hưng phấn, cước bộ cũng nhanh hơn.
- Là cái gì? – đứng trước doanh trướng, Hiên Viên Khanh Trần
dừng lại, lấy tay che mắt nàng. Giọng nói ôn nhu thì thầm bên tai nàng. – Trước tiên không thể nhìn! – nói xong, hắn chậm rãi dẫn nàng đi vào
trong.