Ánh mắt của nàng bị hắn hấp dẫn, hắn không còn là một Bắc An vương bạo ngược mà im lặng như nước, không có chút lệ khí.
Khẽ than một tiếng, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Gió mát trong sơn
cốc thổi tới mang theo hơi lạnh, suy nghĩ đắn đo một hồi nàng vẫn quyết
định ôm hắn rồi dùng chiếc áo khoác duy nhất bọc hai người lại.
Nóng quá, nóng như bỏng tay! Tay nàng đặt trên trán hắn, ánh mắt lo
lắng vô cùng! Đúng là hắn đã cố chịu đựng nên mới chống đỡ được tới bây
giờ. Dù có muốn trách mắng thì nàng vẫn vươn tay ôm lấy cổ hắn làm cho
thân thể hai người dựa vào nhau càng gần sát hơn.
Trái tim nảy lên thình thịch, âm thanh lớn tới mức khiến cho Cảnh Dạ
Lan muốn đập cho nó một cái để nó ngừng lại. Thôi quên đi, dù gì cũng là trái tim mình, thỉnh thoảng cũng cho nó thoải mái phóng túng chút.
Miệng nàng lầu bầu:
- Người ngươi ôm không phải là Hiên Viên Khanh Trần, ngươi
đang ôm gối đầu, ngươi ôm không phải là Hiên Viên Khanh Trần, ngươi đang ôm gối đầu… – nhưng mà làm sao lại có một cái gối đầu có khuôn mặt tuấn mỹ, cơ thể ấm áp mềm mại và cứ bám chặt lấy nàng chứ?!
Ai, nàng không ngừng trấn an chính mình, không được nghĩ tới người
trong lòng nữa. Và phải mất nửa ngày thì nàng mới khôi phục lại thái độ
bình thường.
Nhưng mà nàng không hề hay biết khóe miệng người đang dựa trong lòng chậm rãi hiện lên ý cười ngọt ngào.
Gối đầu?! Được, nàng nói là cái gì thì liền là cái đó đi! Chỉ cần
được Cảnh Dạ Lan ôm thì Hiên Viên Khanh Trần hắn có biến thành cái gì
cũng được!
Một đêm không ngủ, Cảnh Dạ Lan không chỉ canh chừng Hách Liên Quyền
mà còn lo lắng cho cơn sốt của Hiên Viên Khanh Trần không biết có bớt đi chút nào. Cũng may lúc bình minh thân thể của hắn đã không còn nóng như trước.
Hai mắt chầm chậm khép hờ lại, nhất thời cơn buồn ngủ quấn lấy nàng.
Đúng lúc nàng chợp mắt thì đôi con ngươi yêu dị của Hiên Viên Khanh
Trần bừng mở. Hắn không dám cử động vì sợ làm mất giấc ngủ khó khăn lắm
mới có được của nàng.
Một đêm hắn cũng không ngủ được, nén xuống sự mệt mỏi rã rời, hắn đã
cố chống đỡ cơ thể rồi. Cảnh Lan, nàng không nuốt lời, nàng vẫn ở bên
cạnh ta. Thực sự là hắn mừng như điên muốn nhảy dựng lên nhưng kiềm chế
chính mình. Hắn nằm trong lòng nàng có thể cảm nhận được mùi hương thơm
thoang thoảng trên người nàng. Hiên Viên Khanh Trần thật sự không thể
nào buông tay ra được.
Một lát sau hắn đưa mắt nhìn Hách Liên Quyền đang ngồi cách đó không
xa, trên mặt hiện lên ý cười như trước; hắn cười càng tà mị thì càng thể hiện hắn đang có hứng trí muốn giết người.
Mấy ngày nay Hách Liên Quyền biến hắn thành một bao thịt để luyện
cung tiễn, mỗi vết thương trên cơ thể hắn đều do gã cố ý gây nên; dù
không giết chết gã thì cũng không dễ dàng buông tha cho gã.
Đùa bỡn người không nên đùa bỡn nhất định sẽ phải trả giá đắt! Ánh
mắt của hắn cứ như một con mãnh thú đã nhắm trúng con môi và đang chờ
đợi thời cơ nhảy vọt lên.
- Ưm! – Cảnh Dạ Lan bật ra một tiếng rên nhỏ.
- Ngủ tiếp đi. – Hiên Viên Khanh Trần đưa tay lên xoa xoa má nàng, thân thiết nói.
- Ngươi tình rồi? – giọng nàng đầy kinh hỉ, sắc mặt Hiên
Viên Khanh Trần đã không còn tái nhợt, so với đêm qua tốt hơn nhiều.
Thấy hắn có biến chuyển tốt lên nên Cảnh Dạ Lan không khỏi mỉm cười.
- Đúng vậy, mới tỉnh lại thôi, vất vả cho nàng rồi! – hắn
chậm rãi ngồi lại, nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài của nàng thì mày khẽ
nhướng lên; sau đó hắn cởi áo khoác mặc cho nàng rồi giúp nàng buộc vạt
áo lại.
- Ta tự làm được… – nàng muốn ngăn tay hắn lại, thân mình bất giác lùi về sau.
- Nàng trốn được sao? – Hiên Viên Khanh Trần vươn tay ôm lấy eo nàng kéo lại làm cho nàng kề sát vào ngực hắn. Đôi môi mỏng dừng lại trên mặt nàng. – Đừng nhúc nhích! – thấy hai má nàng đỏ bừng lên lại
khiến hắn vui vẻ vô cùng.
- Không có.. ngươi có vẻ không có việc gì nữa rồi! – thân
mật thế này không phải là chưa từng có chỉ là giờ này khắc này nàng cảm
thấy trong lòng mình nổi lên biến hóa làm tâm nàng bất ổn đứng lên.
- Đương nhiên, được Cảnh Lan của ta chăm sóc thì muốn không
khỏe lên cũng khó. – ngón tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm Cảnh Dạ Lan lên,
giọng nói ôn nhu, trong mắt tràn ngập nhu tình mật ý không hề che giấu
mà tỏa ra.
- Được rồi, vậy mau đứng lên đi, còn phải đi nữa. – Cảnh Dạ
Lan nhanh chóng gạt tay hắn ra, vừa nói vừa đứng lên. Chân cảm giác tê
cứng cả! Ai, chắc là vì đêm qua cuộn người lại ôm Hiên Viên Khanh Trần
ngủ nên mới tê mỏi thế này.
- Chậm một chút, đừng có nóng nảy, vội vàng mà! – Hiên Viên
Khanh Trần thấy nàng nhăn nhó xoa xoa chân thì lên tiếng. – Ta cõng nàng đi, rất đau sao?
- Không… không có gì… chỉ là chân bị tê thôi… – càng nói thì giọng nàng càng nhỏ. Muốn chết mà, đột nhiên hắn thay đổi làm cho nàng
không sao thích ứng kịp, còn có.. còn có.. vài ngày qua hắn cứ thể hiện
mạnh bạo ra.. Chỉ cần nghĩ lại cũng đủ làm hai má Cảnh Dạ Lan nóng bừng
lên.
- Sao mặt nàng đỏ lên vậy? Bị bệnh sao? Chẳng lẽ vì đêm qua
nàng ôm ta ngủ đã khiến cho nàng bị nhiễm phong hàn?! – ánh mắt hắn thật thân thiết, kỳ thực trong lòng hắn đều rõ ràng hết mọi chuyện. Nàng
thẹn thùng muốn chết nhưng vẫn kiên quyết không chịu thừa nhận làm hắn
cảm thấy nàng rất đáng yêu nên không muốn vạch trần.
- Ta tốt lắm… ta không sao! – Cảnh Dạ Lan bối rối khoát tay, sau đó còn bỏ thêm một câu. – Đêm qua là ta sợ bệnh tình của ngươi thêm nặng sẽ làm chậm hành trình nên mới làm như vậy.. chứ không có ý gì
khác!
Đúng, nhất định là như vậy, trước kia nàng cũng từng ôm Quỷ Túc ngủ,
vì mạng sống mà dùng chính nhiệt độ cơ thể của nhau để sưởi ấm, đó là
chuyện bình thường!
Hiên Viên Khanh Trần chỉ ôn hòa nhìn nàng, mãi tới khi nàng đứng lên thì hắn vẫn nửa dựa vào nàng mà đi như trước.
- Không phải là ngươi khỏe rồi sao? – Cảnh Dạ Lan lấy làm kỳ quái, chẳng phải vừa rồi hắn còn nói muốn cõng nàng sao giờ lại còn dựa vào nàng chứ?
- Ta sợ nàng lo lắng cho nên nói không có việc gì. – hắn làm một bộ suy yếu. (trơ trẽn quá mức T_T)
- Vậy ngươi đã khỏe hay là vẫn chưa khỏe? Vừa rồi ngươi còn
nói muốn cõng ta, nếu ngươi thật sự không có việc gì nữa thì tự mình đi
đi! – miệng nói vậy nhưng nàng vẫn chưa buông tay hắn ra. Quá mức gần
gũi thế này làm nàng cảm thấy bản thân dần dần không thích ứng lắm.
Hiên Viên Khanh Trần đương nhiên nhìn ra nghi hoặc của nàng, rõ ràng là chính nàng không muốn thừa nhận, lúc nào cũng mâu thuẫn.
- Vừa rồi ta thấy nàng khó chịu, trong lòng ta cũng khó chịu theo. Nếu nàng thật sự ngã bệnh thì dù ta có thế nào có thể cõng nàng! – nói xong hắn lại lấy tay che ngực làm như miệng vết thương đau điếng
lên.
- Được rồi, được rồi, ngươi đừng có nói nữa! – lời nói hết
sức dịu dàng chân thành khiến lòng nàng mềm nhũn ra. Nàng cũng hiểu được nếu mình ngã bệnh thì dù Hiên Viên Khanh Trần có thể nào cũng nhất định sẽ cõng nàng đi.