Lòng bàn tay truyền tới đôi môi ôn nhuận của hắn, mỗi một cái hôn đều làm cho tâm Cảnh Dạ Lan từng tấc bị hòa tan; nàng không rõ là thứ gì
khiến cho tâm mình động nhưng nó đã không còn chịu sự không chế từ nàng
nữa, nó bắt đầu vì hắn mà phập phồng không yên. Ngay cả nước mắt.. Bắt
đầu từ khi sống với thân thể của Hoa Mị Nô thì nước mắt của nàng dường
như đều vì hắn mà rơi xuống.
- Cảnh Lan! – hắn nỉ non, môi nhẹ hôn lên năm ngón tay nàng. Lòng
nàng động, Hiên Viên Khanh Trần có thể cảm nhận được, trái tim vốn lạnh
băng lúc nào cũng tràn đầy hận ý với hắn cuối cùng đã không thể kiềm chế mà rung động.
- Buông ra! – nàng quay mặt đi, vội vàng lau nước mắt nhưng một bên tay vẫn bị hắn nắm lấy.
- Được! – hắn theo lời nàng, buông tay ra, ý cười trong mắt không hề
ngừng lại. Hắn không chỉ muốn người nàng mà còn có lòng của nàng nữa.
- Ngươi… – Cảnh Dạ Lan kinh ngạc nhìn hắn. Hắn luôn luôn bá đạo, chưa một lần nghe lời của nàng, cơ hồ là thành công mỗi lần đoạt lấy, làm
sao có thể giống lúc này chứ.
- Đi nhanh đi, phỏng chừng người bên ngoài cũng đã tỉnh rồi. – ngón
tay dài thon mềm của hắn quấn sợi tóc vấn lại sau tai cho nàng, ánh mắt
thâm thúy tràn đầy thâm tình: – Nghe lời, ta không sao đâu, chính nàng
phải cẩn thận. Không được nhắc tới chuyện về ta trước mặt Hách Liên
Quyền, bằng không với cái tình đa nghi của hắn thì nhất định sẽ nghi ngờ thân phận của nàng.
- Nhưng mà thương thế của ngươi… – nàng nhìn quanh thì phát hiện nơi này không hề có dược. – Hắn cố ý chỉnh ngươi!
- Ta biết, gã chính là muốn gọt sạch những ưu thế của ta, gã muốn
đánh bại tinh thần, thương tổn về thân thể chính là bước đi đầu tiên. –
Hiên Viên Khanh Trần làm bộ không sao cả cười nói. Nếu muốn chơi với hắn trò ấy thì nhiều năm trước hắn đã hiểu rõ đạo lý này. Nói về chiến
thuật tâm lý thì Hách Liên Quyền đối với hắn chỉ như múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Cảnh Dạ Lan nhìn vết thương sâu lòi cả da thịt của hắn, rốt cuộc vẫn
vươn tay ra, tận lực không chạm trực tiếp vào chúng mà nhè nhè xoa xoa
xung quanh. Đôi mắt rủ xuống, nàng yên lặng không nói gì.
Kỳ thực khi biết hắn bị Hách Liên Quyền tra tấn khiến cho thương thế
đầy mình thì trong lòng nàng đau đớn vô cùng và chính nàng cũng cảm thấy giật mình.
Vì sao là hắn? Vì sao lại là hắn? Ai cũng được nhưng vì sao cố tình
là hắn? Nàng cố gắng muốn phủ định suy nghĩ trong lòng nhưng vẫn không
thể nào gạt bỏ.
- Ta phải đi.. ngươi… ngươi phải bảo trọng. – nàng ngẩng đầu lên, cố ý không nhìn vào mắt hắn rồi lại nhìn xuống đất. Nàng sợ mình sẽ làm ra
chuyện gì đó không đúng, tối nay nàng đã làm ra quá nhiều chuyện rồi…
- Ừm, nàng cũng phải cẩn thận. – giọng nói của hắn bình thản lại mang theo lưu luyến, lo lắng.
- Được, ta biết! – ánh mắt Cảnh Dạ Lan không biết nên chuyển đi đâu,
chỉ thuận miệng đáp lại một tiếng; nhưng sao chân cứ như mọc rễ không
tài nào bước đi được. Lúc này rời đi không biết khi nào thì gặp lại hắn, nếu mọi chuyện đúng như lời hắn nói thì Tô Vân Phong rất nhanh sẽ tới
đón nàng. Vậy Hiên Viên Khanh Trần thì sao?
- Làm sao vậy, không nỡ rời khỏi ta sao? – hắn nhìn bộ dáng này của nàng thì không khỏi cười nói đùa.
- Làm gì có, ta lập tức đi đây! – tâm tư nàng hỗn loạn hết cả lên,
động tác và ngay cả cách nói chuyện cũng không còn tự nhiên nữa. Đều là
do tên này làm hại! Bất giác cắn chặt môi, nàng dậm chân một cái rồi
xoay đi.
- Cảnh Lan! – đúng lúc nàng xoay người rời đi thì Hiên Viên Khanh Trần thấp giọng gọi nàng.
- Ngươi lại muốn nói cái gì? Ta phải lập tức đi! – cũng không biết
bản thân giận dỗi cái gì nữa, nàng cố tình đưa lưng về phía hắn; tuy
muốn quay đầu lại nhưng nàng đã cố kiềm chế chính mình không được làm
như vậy!
Nàng làm sao vậy? Cảm giác này chưa bao giờ phát snh trên người nàng! Ngũ vị trong lòng hỗn tạp, cứ như lửa gặp băng song không thể phát tiết ra ngoài.
- Có thể cho ta ôm nàng một chút được không? – Hiên Viên Khanh Trần đưa ra yêu cầu và điều này nằm ngoài dự kiến của Cảnh Dạ Lan
Tối nay hắn quả thực không bình thường mà, cứ như hai người đang đàm phán hòa bình vậy.
Không lên tiếng cự tuyệt, cũng không dứt khoát rời đi, Cảnh Dạ Lan
chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Phía sau, tiếng bước chân hắn
chầm chậm đi tới , lập tức một vòng tay ôm lấy eo nàng, hắn cùi đầu dựa
lên vai nàng, hô hấp rất nhẹ phả vào cổ khiến cho làn da tuyết trắng hơi hơi đỏ lên.
Đôi môi ấm áp cố ý vô tình gàn sát vành tai nàng:
- Cảnh Lan…
- Ừm! – nàng ôn nhu đáp lại.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của hắn, nụ hôn thật nhẹ thật ấm rơi
xuống cổ, hắn cắn một cái, mỗi lần đều làm cho cả người nàng không tự
chủ được mà run run.
- Làm sao bây giờ, ta không muốn cho nàng đi, làm sao bây giờ Cảnh
Lan? – hắn nói rất nhỏ nhưng từng chữ lại chui vào tai Cảnh Dạ Lan thật
rõ ràng.
Dây đàn trong lòng tựa như bị một cánh tay vô hình nào đó kích thích
bật ra, Cảnh Dạ Lan nghiêng đầu lại nhìn hắn, hai đôi môi thiếp hợp
trong gang tấc. Con ngươi linh động bắt đầu mê mang… Hiên Viên Khanh
Trần nhìn nàng, còn nàng thì chỉ thở dài một tiếng, hơi nâng cằm lên,
bốn cánh môi thoáng chốc gắn chặt vào nhau hợp cùng một chỗ, phân không
rõ ai là ngươi chủ động.
Hai má nóng như lửa đốt, đôi môi vụng về hôn xuống, mỗi động tác của
nàng đều rất cẩn thận nhưng lại hỗn loạn ngoài ý muốn, thân thể như
không khống chế được.
Đây là cái gì chứ? Nàng chủ động hôn Hiên Viên Khanh Trần ư? Nàng
đang phản bội lại những quyết tâm trước kia sao? Đáp lại nàng chỉ là
những giọt nước mắt ngã nhào hai bên má.
Hiên Viên Khanh Trần đau lòng nhìn nàng, trên môi đều là sự mềm mại
của nàng cùng cơ thể mất khống chế. Rõ ràng là yêu thương nhưng tại sao
nàng lại muốn che dấu tâm ý của mình với ta? Nụ hôn của hắn chuyển sâu
hơn, không có bá đạo như trước kia, ngược lại có vài phần trìu mến, dẫn
đường cho nàng dần dần sa vào mê say.
Một lúc lâu sau, hô hấp trở nên dồn dập hơn, hai cánh tay Cảnh Dạ Lan không biết bắt lấy vai Hiên Viên Khanh Trần tự lúc nào, kích tình trong nháy mắt kia đã khiến nàng thất kinh.
- Cứ thế này, đừng cử động, hãy nghe ta nói xong đã. – Hiên Viên
Khanh Trần ôm nàng buộc nàng phải từ bỏ cái ý định chạy trốn trong đầu.