Đúng là oan gia ngõ hẹp, giống như là tha hương gặp bạn cố tri – chủ
nợ, hiện tại đứng trước mặt hai người là người từng bị Cảnh Dạ Lan ám
toán, từng khiến cho Hiên Viên Khanh Trần một đêm diệt chủ soái còn ép
ba năm phải tiến cống cho Đại Nguyệt – Tây Sở vương – Hách Liên Quyền.
Lần này gặp mặt ánh mắt lạnh u ám như sói của Hách Liên Quyền bám
chặt lấy Hiên Viên Khanh Trần. Nếm chịu nhục nhã, cuối cùng cũng chờ tới cơ hội tốt này.
- Tại hạ là Tây Sở vương Hách Liên Quyền!
- Tây Sở vương tới Lan Lăng đáng lý phải tới gặp Vân vương gia, sao
lại chắn ngang đường thế này, còn khiến ta tưởng là đạo phỉ hoành hành ở Lan Lăng chứ! – Hiên Viên Khanh Trần giở giọng khiêu khích.
- Bắc An vương, làm đạo phỉ một lần thì sao chứ? – con ngươi lạnh lẽo của gã chuyển sang nhìn Cảnh Dạ Lan. – Thì ta ái tướng của Vân Phong
huynh lại là một công tử trẻ tuổi thế này, thất kính rồi!
Cảnh Dạ Lan đối với hắn rất có ác cảm, tuy rằng hắn là đồng minh của
Tô Vân Phong nhưng rất ít khi lui tới. Hôm nay cũng là đột ngột xuất
hiện ở nơi này, nhưng mà nàng từng biết qua thủ đoạn ti tiện của gã, cứ
nghĩ nếu hôm nay nàng một mình đi thế này hẳn là không thể tiếp tục lừa
gạt gã như lần trước.
Nghĩ vậy, nàng lạnh lùng đáp trả một câu:
- Thất kính, có thể gặp được Tây Sở vương là vinh hạn của A Cảnh,
ngài khách khí rồi. Nếu có thể thì hãy để A Cảnh dẫn đường cho các vị
tới Lan Lăng.
- Không vội, bổn vương vì Cảnh công tử và Bắc An vương mới tới nơi
này, nếu gặp được hai vị thì đúng là có duyên rồi! – gã cười rộ lên
khiến cho Cảnh Dạ Lan nhíu mày.
Vì nàng và Hiên Viên Khanh Trần mà tới, sao cứ khéo gặp gã thế nhỉ?
Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần một cái, hắn vẫn cong
môi cười, sau đó hướng nàng nháy mắt mấy cái.
Nháy cái gì? Nàng đúng là không hiểu nổi!
- A Cảnh không hiểu, không biết có thể giúp đỡ Tây Sở vương được điều gì?
- Trong quân của Lan Lăng ai mà chẳng biết bản lĩnh của Cảnh công tử, nếu là hạng người thường thì cũng không được Vân Phong huynh phá lệ coi trọng. – gã nhìn Cảnh Dạ Lan từ trên xuống dưới, vẻ mặt lộ ra sự hoài
nghi làm cho nàng thận trọng hẳn lên. Ngoài chuyện nhân phẩm, thực lực
của Hách Liên Quyền cũng rất đáng quan tâm, bằng không thì gã cũng không thể nào từ một kẻ ngoại tộc lại được ngồi vào vị trí này.
- Tây Sở vương quá khen rồi!
- Vốn ta định mời một mình Cảnh công tử nhưng nào biết công tử lại có hứng thú đi dạo cùng Bắc An vương, vậy thì mời hai vị cùng đi vậy.
- Gã giục ngựa đi lên, khoát tay mời hai người. Bọn hạ nhân đi cũng
gã tiên lên vây quanh Hiên Viên Khanh Trần và Cảnh Dạ Lan, cách đó không xa là chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Xem ra hai người lúc này như cá
nằm trên thớt rồi!
- Cảnh công tử, nếu Tây Sở vương đã mời thì chi bằng chúng ta làm
khách đi. – Hiên Viên Khanh Trần thay đổi thái độ khác thường, chủ động
nhảy xuống ngựa rồi cầm lấy tay nàng giúp nàng xuống theo.
- Ha ha ha.. Bắc An vương đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn
kiệt, biết chính mình đã mất thế đứng nên cũng biết thông minh hơn. Xem
ra vương phi của ngài vừa chết đã khiến cho ngài thay đổi không ít! –
Hách Liên Quyền cười lớn thành tiếng.
Hắn cũng có nhược điểm, bị đoạt đi một nửa binh quyền khiến cho hắn
phải bị động, thiếu chút nữa đã nhổ tận gốc bố trí nhiều năm của hắn;
thoáng cái từ một vương gia không ai bì kịp đã biến thành một kẻ thất
bại với hai bàn tay trắng, còn có vương phi của hắn nữa. Xem ra người
bên ngoài nói cũng không có sai, hắn thảm bại tới mức thi cốt của thê tử mình cũng không thể giữ bên người.
Không còn là một vị vương ngang tàng đánh bại đại quân Tây Sở, hắn
chỉ là một người bình thường đã đánh mất ý chí chiến đấu. Giết chủ soái
của gã, hại tam quân của gã mất đầu, một lần nữa khiến cho gã mất hết
thể diện nhưng cũng không thể đả động một chút tới hắn.
Nhưng hiện tại đã khác, hắn mất đi nữ nhân âu yếm, sớm đã không còn
phong thái như ngày xưa; một mình tới Lan Lăng mà không có mang theo
quân hộ vệ. Chỉ cần Tô Vân Phong đồng ý hợp tác thì bọn họ có thể hợp
lực hạ bệ hắn. Nhưng Tô Vân Phong cố tình không chịu bắt tay, dù vậy thì Hách Liên Quyền há có thể buông tha cho hắn sao.
Có thể chế trụ được một người âm trầm như Tô Vân Phong thì trước mắt
chính là vị Cảnh công tử kia. Gã đã điều tra rất kỹ, dù mới lên làm
người phụ tá nhưng y lại được coi trọng một cách kỳ lạ và y cũng là
người duy nhất được Tô Vân Phong mời đến ở lại Vân vương phủ.
Bắt được nàng thì không sợ Tô Vân Phong trở mặt, còn Hiên Viên Khanh Trần thì gã đã chuẩn bị tẩy sạch hắn rồi.
Thế đứng đã mất?! Cảnh Dạ Lan khó hiểu nhìn Hiên Viên Khanh Trần
nhưng lúc này hắn vẫn đứng đó, lòng tự trọng của hắn không vừa nhưng đối với sự kêu gào của Hách Liên Quyền lại không có bất kỳ phản ứng thái
quá nào.
Này… không thể là hắn được! – Vả lại, Hiên Viên Khanh Trần đã xảy ra
chuyện gì ở Bắc An? Gần đây hắn có không ít chuyện đã bị che dấu không
cho nàng biết.
- Tây Sở vương, không khách sáo! – hắn chậm rãi đi tới chiếc xe ngựa
mà bọn Hách Liên Quyền đã chuẩn bị sẵn. – Cảnh công tử, mời theo ta! –
nhìn thì giống như là hắn đang giúp đỡn Cảnh Dạ Lan lên xe ngựa nhưng
vào lúc người ngoài không chú ý thì hắn đã ngầm truyền tiếng tim đập
bình tĩnh của mình tới nàng.
Muốn ta tin tưởng ngươi sao?! Trong lòng Cảnh Dạ Lan thầm nghĩ.
- Được, Bắc An vương, mời! – nàng cúi đầu, khom người trèo lên xe ngựa.
Xe ngựa rất kiên cố, bên trong cũng rất rộng rãi. Tấm mành dày che đi cái nắng bên ngoài, cũng may là Cảnh Dạ Lan đã quen sống trong bóng tối nên không có gì khó chịu. Nàng ngồi song song với Hiên Viên Khanh Trần, im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Nếu Hách Liên Quyền đã sớm theo dõi bọn họ thì vì sao gã lại biết
Hiên Viên Khanh Trần muốn dẫn nàng đi ra ngoài? Biết rõ Hách Liên Quyền
sẽ không bỏ qua cho hắn nhưng hắn thì không chút phòng bị trước, ngay cả lúc nãy hắn cũng bỏ Mặc Câu lại. Với thực lực của hắn thì Cảnh Dạ Lan
tin tưởng hắn có cơ hội cưỡi Mặc Câu rời đi, về phần nàng vì có quan hệ
tới Tô Vân Phong nên nàng nghĩn Hách Liên Quyền sẽ sử dụng nàng như một
cái cớ để giao dịch. Dù sao thì gã cũng không phải là một ông chủ muốn
chịu thiệt.
Đột nhiên dòng suy nghĩ bị ngắt ngang, bàn tay bị hắn cầm lấy; trong
đêm nàng cẩn thận phân tích từng chữ mà hắn đang viết ra. Trời ạ, tới
lúc này mà hắn vẫn còn có tinh thần để chọc cười hả!
Từng nét chữ được viết ra, đôi mắt Cảnh Dạ Lan cũng dần sáng rực lên.. Hắn viết…
“Ta – sẽ – không – bỏ – rơi – nàng!” Một dòng nước ấm truyền từ lòng bàn tay vào ngực nàng.