Một đêm không ngủ, Cảnh Dạ Lan khẽ nghiêng người lại thì thấy phía
chân trời đã bừng sáng. Nàng lấy tay dụi dụi mắt rồi đứng dậy chuẩn bị
đi tìm Hiên Viên Khanh Trần. Chỉ mong là hắn làm đúng lời hứa, không
động tới Tô Tĩnh Uyển.
Còn nữa… Rốt cuộc thì giữa hắn và Tô Vân Phong đã đánh cược cái gì chứ?
“Cảnh Lan, ta nhất định sẽ thắng!” Khi hắn nói lời này trong mắt chớp động ánh sáng, như ánh trăng rơi vào trong vực sâu thẳm, dần
dần sáng tỏa lan tới tận tim Cảnh Dạ Lan.
Người này…
Cửa phòng mở ra, đập vào mắt nàng là ý cười cùng ánh mắt mệt mỏi của hắn đang nhìn nàng, nhu tình nơi đáy mắt nồng đậm.
Trong lòng Cảnh Dạ Lan động, lúc Hiên Viên Khanh Trần không nổi giận
thì đôi mắt kia thực khiến người ta mê say. Cảnh Dạ Lan cả kinh, vội
vàng thoát khỏi dòng suy nghĩ, bình tĩnh lại hỏi:
- Ngươi… ngươi… sao lại ở trong này?
- Đêm qua có ngủ ngon không? – hắn không nhanh không chậm đi lên, cầm tay nàng. Bàn tay nho nhỏ lúc đầu có ý rút lại nhưng vì hắn kiên trì
nắm chặt lấy nên cũng không trốn tránh nữa.
- Có việc thì mới đến đây được sao? – ngón tay Hiên Viên Khanh Trần khẽ vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng, cảm giác ngưa ngứa.
- Ta đến là vì nàng! – ngón tay hắn nâng cằm nàng lên, cố ý nói. –
Tối qua lúc ta đi rồi, nàng có nhớ ta không? – không đợi nàng trả lời,
hắn không nói không rằng ôm nàng vào ngực, thân thiết hôn lên hai má
nàng. Ánh mắt hắn không chút né tránh nhìn chăm chăm nàng.
Có chúa mới nhớ ngươi! Nàng trừng mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần, lúc
nàng đang muốn đẩy hắn ra thì vô tình chạm vào quần áo.. nó ướt sũng.
- Ngươi đứng ở đây bao lâu rồi hả?
- A, nàng phát hiện ra sao? – giọng hắn vui vẻ, càng dùng sức ôm
nàng. – Ta muốn sáng sớm liền nhìn thấy nàng cho nên sau khi trở về
không bao lâu thì quay lại đứng ở đây chờ nàng. Ta sợ làm ồn tới nàng
nên không có tới gần.
- Nhìn ta làm cái gì? Cũng chẳng phải là chưa từng nhìn. – Cảnh Dạ
Lan bị hắn ôm chặt không chịu buông ra, nghe hắn nói chuyện dịu dàng
khiến lòng nàng khẽ động, tim đập càng thêm nhanh.
- Đương nhiên, không chỉ nhìn một lần. Nhưng nàng có biết nàng xinh
đẹp tới nhường nào không, Cảnh Lan?! – cái miệng dẻo quánh phát huy. Lúc nàng dịu ngoan thực sự làm cho hắn mừng rỡ như điên; nhớ tới cảnh nàng
mở to hai mắt nhìn hắn, dùng tay che môi hắn lại không cho phát ta tiếng động; rồi bộ dáng vừa kinh hách vừa ngượng ngùng đáng yêu không chịu
nổi.. Thế nên hắn mới bất chấp bọn người hầu gần trong gang tấc mà tới
đây muốn vui đùa, trêu chọc nàng!
Hắn hạ thấp giọng, thì thầm bên tai nàng; môi cố ý vô tình chạm tới
thùy tai mẫn cảm của nàng, từ yết hầu phát ra tiếng cười còn hàm chứa
một ý nghĩa khác.
Đáng ghét, hắn đúng là có ác ý mà. Cảnh Dạ Lan đương nhiên biết hắn
nói cái gì nên mặt lập tức đỏ lên, chưa hết giận nên nàng nâng tay đấm
vào ngực hắn mấy cái.
- Vô lại, mới sáng sớm mà ngươi nói những cái gì vậy chứ. Mau buông
ra.. buông ra! – nàng bị ánh mắt cực nóng của Hiên Viên Khanh Trần vây
bủa khiến cả người cũng nóng lên theo nhưng lại không thể nào phát hỏa
với hắn được. Nghĩ lại, nàng thấy thật xấu hổ, sao lúc đó lại để cho hắn dễ dàng tùy ý muốn thế nào thì…
Đều là Hoa Mị Nô làm hại, nhất định là thế, thân thể của nàng ta căn
bản không thể kháng cự được những hành động khiêu khích của Hiên Viên
Khanh Trần!
Cảnh Dạ Lan phẫn hận nghĩ, theo bản năng dùng châm dậm mạnh mộ cái. Hắn không chịu buông tay thì dùng cái chân cho biết mặt vậy!
Hiên Viên Khanh Trần nhíu mày lại, làm một bộ ăn đau:
- Ai nha, đau!
- Đáng đời, ai bảo ngươi! – thấy Hiên Viên Khanh Trần nhíu mày, Cảnh
Dạ Lan đành hạ thấp giọng, lén lút ngước lên nhìn hắn. – Nếu ngươi còn
dám nhắc tới ngày đó dù chỉ một chữ thì ta lập tức… – nói còn chưa xong
thì nàng phát hiện hai tròng mắt hắn như phát sáng rồi ngay lập tức hắn
cúi xuống hôn nàng.
Cánh môi tiếp xúc với nhau, hàm răng khẽ va chạm, đan xen vào nhau.
Một khi đã chạm vào thì khó mà tách ra được; những mâu thuẫn, cự tuyệt
của nàng đã bị sự cuồng nhiệt quấn quýt si mê của hắn cuốn hết. Môi hắn
miết xuống, từng chút từng chút nhấm nháp hương ngọt lành của nàng, bá
đạo, tùy ý mà đoạt lấy song vẫn nhu tình thân thiết cực độ. Hô hấp trở
nên dồn dập, cơ hồ hít thở không thông, nàng gần như lâm vào mê muội mãi tới khi hắn lưu luyến chủ động buông nàng ra.
Ngón tay ve vuốt hai má phiếm hồng của nàng nổi bật trên làn da mềm
mại trắng mịm; nhìn hai mắt hoe đỏ của nàng vì một đêm không ngủ, Hiên
Viên Khanh Trần lo lắng nâng mặt nàng lên hỏi:
- Nàng đang lo lắng cái gì, mắt đỏ hết lên rồi!
Thở dốc còn chưa hồi phục, Cảnh Dạ Lan cố tránh ánh nhìn của hắn,
ngăn chặn cái giọng hơi run run của mình lại rồi bình thản nói:
- Không có việc gì.
- Vậy mới sáng sớm nàng muốn đi tìm ta làm gì?
- Đã biết còn hỏi!
- Cảnh Lan, mặc kệ nàng muốn ta điều gì thì ta đều có thể cho nàng
biết nhưng hiện tại nàng hãy cho ta chút thời gian. Tạm thời không nói
tới chuyện Tô Vân Phong và Tô Tĩnh Uyển mà nói về chúng ta, có được
không? – Hiên Viên Khanh Trần giữ đầu vai nàng, ôn nhu hỏi dò ý tứ của
nàng.
- Ta và ngươi thì có cái gì để nói chứ? Ngươi đúng là… đúng là vô lại!
- Ừ thì vô lại, nhưng ta chỉ vô lại với duy nhất mình nàng thôi! –
hắn thích nhìn cái bộ dáng lạnh nhạt như bình thường của nàng.
Cảnh Lan, ta thích nàng nói chuyện với ta, cho dù có mắng giận thì
vẫn tốt hơn là nàng không chịu nói gì! Đôi mắt hắn sáng lên ý cười cứ
như một đứa nhỏ khiến cho nữ tử trước mặt này nổi lên tức giận, khó
chịu.
- Nói cái gì thì nói đi! –bị đôi mắt cười thâm tình của hắn nhìn chăm chú làm cho Cảnh Dạ Lan đứng ngồi không yên.
- Cứ để cho ta đứng thế này nói chuyện với nàng sao? Dù gì ta cũng đã đứng nửa đêm rồi đó! – hắn có chút oán giận, khẽ vuốt ve tay nàng.
Cảnh Dạ Lan tức giận gạt tay hắn ra:
- Vào cũng được nhưng mà ngươi không được.. – nàng cắn cắn môi, nhìn
hắn cười quỷ dị quả thực chỉ muốn xoay người đi không thèm để ý tới hắn
nữa. – Tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút cho ta!
Nàng xoay người trở về phòng, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một
tầng ửng hồng. A, sao lại dễ dàng đồng với hắn chứ? Đúng là…!