Đây là cái gì? Hiên Viên Khanh Trần thả chậm ngón tay di chuyển, xúc
cảm ngón tay không hề tinh tế, ngược lại mang theo thô ráp, thân thể của nàng hắn quen thuộc nhất, không hề có tỳ vết nào trên da thịt, từ khi
nào thì những vết như thế này xuất hiện?
“Đây là cái gì?” Hắn thấp giọng hỏi, làm như đang hỏi nàng, biết rõ
với cá tính của nàng thì nàng sẽ không trả lời, nhưng hắn vẫn hy vọng
nàng có thể mở miệng nói với hắn một lời.
Trong vòng dự kiến, nàng thuỷ chung không muốn mở miệng nói thêm một chữ.
Nàng sẽ không nói, cái gì cũng sẽ không nói, sẽ không nói cho hắn
biết những vết thương này đến như thế nào. Lại càng sẽ không nói cho hắn biết lúc ấy nàng là vì ai mà thất thần khiến cho Tô Tĩnh Uyển có cơ hội đắc thủ !
Nàng có nguyên tắc của nàng, chính nàng không thể nói ra bí mật!
“Nàng không nói, ta đây tự mình nhìn.” Hắn lo lắng, nhưng lại phải nén cảm xúc cởi trói buộc của ngực nàng.
“Cảnh công tử…Cảnh công tử…”
“A Cảnh…”
“Bắc An Vương…”
Xa xa, tiếng la lên càng ngày càng gần, mà Hiên Viên Khanh Trần lại
mắt điếc tai ngơ, chỉ là chậm rãi cởi bỏ trói buộc tầng tầng lớp lớp
trên ngực nàng.
“Ngươi, ngươi mau buông tay ra!” Nghe thanh âm từ xa gần đến, nàng biết trong số người tim bọn họ có Tô Vân Phong.
“Sợ cái gì? Nhất định bọn họ sẽ không tìm ra được nơi này, chỉ cần
nàng không lên tiếng.” Hiên Viên Khanh Trần cũng nghe thấy, trong đồng
tử mắt lạnh lùng, trong tay vẫn là không nhanh không chậm cởi bỏ, tuyệt
không để ý có ngừơi đến hay không. Cúi người nói ở bên tai nàng: “Cho dù là đến đây nhìn thấy nhìn như thế nào? Nàng là nữ nhân của ta, cùng ta
hoan hảo thì gây trở ngại ai?! Liên quan gì đến chuyện của ai!”
Thấy gương mặt của nàng đỏ lên, cắn chặt đôi môi nhưng lại không nói
nên lời phản kích, hắn ác ý cắn cắn vành tai của nàng, “Muốn để cho bọn
họ nhìn thấy hay là chúng ta tiếp tục, chính nàng lựa chọn.”
Cảnh Dạ Lan sửng sốt một chút đang muốn há miệng muốn nói cái gì đó,
nhưng lại bị Hiên Viên Khanh Trần thừa cơ hội hôn lên, mút vào cánh môi
ngọt ngào, bá đạo cạy hai hàm răng của nàng, cuồng dại dây dưa với lưỡi
của nàng.
Cánh tay rắn chắc vây quanh thân thể của nàng, khí phách bá đạo mà
thô lỗ, nhưng ngón tay lại cẩn thận cởi bỏ trói buộc của nàng. Sau khi
lại một lần nữa nhấm nháp đôi cánh hoa ngọt ngào của nàng, tạm thời rời
đi đôi môi của nàng, cúi đầu nhìn lại, trước ngực đầy đặn đứng thẳng
bỗng nhiên một vết thương dài nửa tấc xuất hiện có chút hồng nhạt.
“Ngươi bị thương? Ai làm ngươi bị thương?!” Đôi mày đen rậm nhăn lại, sát ý lạnh lùng xuất hiện. Quan sát trên miệng vết thương xem ra, lúc
ấy nàng hẳng là bị thương rất nghiêm trọng.
Cảnh Dạ Lan nghiêng đầu né tránh câu hỏi của hắn, lập tức một trận
đau đớn bao trùm cánh môi của nàng, mùi máu tanh tràn ngập ở môi.
“Không được phép né tránh, trả lời ta!” Hắn vừa đau lòng vừa nóng
giận, đau lòng là vì vết thương của nàng, căm tức vì nàng kháng cự. Cắn
nát cánh môi của nàng, cuồng nhiệt mút vào.
“Không được.” Nàng dùng sức để nâng thân hình nặng trĩu của hắn.
“Mị Nô.” Hắn nắm lấy cổ tay đang ra sức chống cự của nàng.
“Ta không phải.” Nàng quật cường trong mắt tựa hồ như có lệ chớp động, nàng không phải Hoa Mị Nô, không phải!
“Cảnh Lan…Nói cho ta biết, nàng rốt cuộc là bị sao vậy?” Nước mắt trong đôi mắt nàng cuối cùng làm cho hắn đau lòng.
Thanh âm mềm mại thân thiết thậm chí mang theo một tia bất đắc dĩ ,
làm cho lòng của nàng hung hăng bị bóp chặt một chút, chậm rãi đình chỉ
phản kháng vừa rồi.
“Ngươi không phải đã nhìn thấy rồi sao? Ta bị thương, chỉ đơn giản như vậy.” Giọng nói của nàng thản nhiên nói.
Nhưng ánh mắt lại lơ đãng cùng hắn không tiếng động đấu mắt, đau đớn
luyến tiếc trong mắt, yêu thương cùng lo lắng, làm cho lòng của nàng nổi lên một trận chua xót. Cái này tính là cái gì? Ta mới không hiếm lạ
quan tâm của ngươi!
Bàn tay lửa nóng trong khoảnh khắc bao trùm lấy đẫy đà của nàng,
nhưng là cúi đầu hôn lên, khi nụ hôn trơn ẩm ướt tiếp xúc miệng vết
thương của nàng, Cảnh Dạ Lan không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ bất lực rất nhỏ.
Đau, nhưng lại mang theo thân thể khát vọng vui thích!
“Còn đau không?” Trong mắt hắn như mặt nước nhu hoà thật sâu thân
thiết, trong lúc nhất thời bao vây trái tim của nàng, nụ hôn trở nên ôn
nhu, đầu lưỡi mềm nhẹ liếm cắn vết thương chưa có khép miệng lại.
“Uhmmm…”Nghe nàng vô lực rên rỉ một tiếng, Hiên Viên Khanh Trần ôm
lấy nàng, thân hình tráng kiện càng trở nên to lớn, so với lúc nãy che
chắn càng đảm bảo hơn.
Nữ nhân của hắn, chỉ có thể thuộc về một mình hắn, ai cũng không thể nhìn liếc mắt một cái nhiều.
Cố gắng duỗi ra không làm tổn thương đến vết thuơng của nàng, môi một khắc cũng không ngừng lưu luyến bên môi của nàng, trừ bỏ ngẫu nhiêu
dừng lại nhẹ hổn hển cùng rên rỉ, Hiên Viên Khanh Trần không buông tha
một tia cơ hội giao hoà cùng nàng. Khát vọng đè nén như một con thú khốn khổ muốn vượt rào, hắn cuồng dã đòi hỏi. Cởi quần áo của nàng ra, bàn
tay to bắt đầu không có quy củ chạy trên thân thể của nàng.
“Ta muốn nàng, nàng có biết ta nhớ nàng đến cỡ nào không?” Thanh âm
của hắn có chút phát run, ánh mắt nhìn lại vết thưng trước ngực nàng,
đầu ngón tay lại chạm đến.
Vết thương như vậy, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng sống của nàng! Nếu
cho hắn biết là ai, hắn nhất định phải nghiền xương của người đó thành
tro!
Nàng cong người lên, nhắm mắt lại, tuỳ ý môi của hắn từ hai má bắt
đầu một đường chạy xuống, vô luận là đôi môi hay đầu ngón tay của hắn,
đều làm cho nàng chậm rãi bắt đầu rơi vào trong vui thích. Một đoạn thời gian sau khi rời khỏi hắn, thân thể lại trung thực nói cho nàng, đối
với sự âu yếu của Hiên Viên Khanh Trần là khát vọng như thế nào.
“Cảnh công tử…Cảnh công tử…”
“A Cảnh…”
“Bắc An Vương…”
Thanh âm càng ngày càng gần, kéo nàng từ mê ly trở về thanh tỉnh,
Cảnh Dạ Lan đột nhiên mở mắt, bối rối nhìn lại nơi phát ra thanh âm. Sao nàng có thể quên được, bọn họ cách nơi đó không xa. Mà vừa rồi, giống
như trong đất trời chỉ còn lại có nàng cùng hắn!
Tình ý trong mắt cùng vẻ mặt vội vàng dừng ở trong mắt Hiên Viên
Khanh Trần, “Không cần quân tâm đến bọn họ, Cảnh Lan,ta muốn nàng, muốn
nàng…” Áp vào đôi môi đỏ như son trên làn da tuyết trắng của nàng.
Trước ngực loã lồ, thanh âm của hắn bởi vì dục vọng mà trở nên khàn khàn thắt chặt.
“Không, không được, hiện tại không thể… Ngươi, ngươi buông ra…” Tiếng gọi ầm ĩ càng ngày càng gần, làm cho nàng vừa thẹn vừa vội, nhưng thân
thể nàng lại giống như không chịu khống chế bị hắn thiêu đốt, nằm trong
vòng tay. Lộn xộn cực kì, nàng chỉ có thể lấy tay ôm chặt che đậy ở
trước ngực.
Vừa rồi nàng còn vì Hiên Viên Khanh Trần vô lễ đòi hỏi nàng ở trong
này mà tức giận, nhưng hiện tại ngược lại là nàng quên xấu hổ và giận dữ lúc trước, say mê trong lòng hắn!