Ánh mắt Cảnh Dạ Lan lạnh lùng, Tô Tĩnh Uyển! Đến thật đúng lúc, nàng
không khỏi nắm chặt châm trong ống tay áo, thanh đao trong tuyết của
nàng kia thật đã làm nàng suýt nữa đi đến trước cửa quỷ môn quan dạo một lần. Sợ nàng không hoàn toàn chết, còn riêng dùng kịch độc.
Suốt bốn tháng, nàng nằm trên giường giống như đã chết, dùng hết các
loại thảo dược hiếm lạ, mới bảo vệ được một đường tánh mạng, vết thương
đau cũng người khác có thể cảm nhận được.
“Nàng không cần lo lắng, ta sẽ bảo người ta chuẩn bị cho nàng một chỗ khác, Tĩnh Uyển sẽ không nán lại vài ngày.” Tô Vân Phong thấy thần sắc
nàng không bình thường, nhẹ giọng an ủi nàng.
“Không cần.” Cảnh Dạ Lan mỉm cười bưng chén rượu lên, “Ai sẽ nhận
biết Cảnh công tử, ta hiện tại chuyển ra chỗ ở ban đầu ngược lại sẽ làm
người khác sinh nghi, ta vẫn ở lại nơi đó, mọi sự ta sẽ cẩn thận.”
“Đi thôi.” Tô Vân Phong đứng dậy, nói.
“Vương gia đi về trước, ta đi dạo chung quanh, khó được đi ra, ta muốn hoạt động gân cốt một chút.”
Y rời đi, nàng ngược lại nhìn đám người dưới lầu, không khỏi có chút
thất thần Một thân thương tổn làm cho nàng đến bây giờ vẫn chưa khôi
phục hoàn toàn, lúc trước nếu không có Tô Vân Phong đêm tuyết ấy đến
cúng tế nàng, cũng không bị thần xui quỷ khiến cứu nàng đang hấp hối.
Chờ lí trí nàng hoàn toàn thanh tỉnh, đã là nửa tháng sau, thứ nhất
là bởi vì thương thế vẫn chưa khỏi hẳn không có cách nào rời đi, thứ hai nàng chịu ân cứu mạng của Tô Vân Phong, tự nhiên muốn cảm ơn y, không
thể với thân phận ái muội đến ở Vân vương phủ, mới đáp ứng tạm thời làm
phụ tá của hắn, đủ khả năng vì y xử lý một ít quân vụ.
Vì không để cho người khác khả nghi trong lòng, nàng dùng tên chính
mình, xưng Cảnh công tử. Trong quân Lan Lăng từ nay về sau thêm một
người phụ tá ốm yếu, năng lực của nàng cũng rất nhanh bộc lộ tài năng
thủ hạ.
Nàng ngay cả Tô Vân Phong cũng không nói lúc ấy bị ai đả thương, lúc
này theo y trở về, Tô Tĩnh Uyển sẽ khó bảo toàn chính mình sẽ không động thủ, xem tình thế nàng không có hoàn toàn nắm chắc đắc thủ.
Tuy rằng Tô Vân Phong đã cứu nàng, nhưng nàng sẽ không liên tiếp chịu để người ta thương tổn mình, cũng sẽ không làm những chuyện không nắm
chắc! Hai đám lửa trong mắt chớp động, giết không được nàng thì chờ bị
nàng giết đi!
Ngây người một lát, nàng mới xuống tửu lâu. Thật lâu không có ra khỏi cửa, nàng có chút không quen nhìn thấy nhiều người như vậy, nhưng bộ
dáng náo nhiệt làm cho nàng cảm giác thư thái một chút.
Tiếng rao hàng của những tiểu thương làm cho nàng dừng bước, kẹo hồ
lô! Nàng nhìn một chuỗi đỏ âu không khỏi cười cười, đã lâu không nhìn
thấy những cảnh này.
“Cho ta một cái.” Nàng lấy tiền đồng ra cầm lấy một chuỗi cuối cùng,
vỏ bọc đường màu vàng bao lấy quả sơn tra tròn tròn no đủ, phát sáng
sáng ngời. Nàng cầm lấy chơi đùa trên tay. Phía sau truyền đến một thanh âm, làm cho lòng nàng đột nhiên như nảy lên một nhịp.
Tiếng nói trầm thấp như một hòn đá nhỏ rơi vào mặt ao yên tĩnh của lòng nàng, nổi lên một vòng một vòng gợn sóng.
Là hắn? Là hắn sao?! Cước bộ Cảnh Dạ Lan không khỏi bị kìm hãm, nhưng không có quay đầu. Nếu thật là hắn, hắn làm sao có thể đến Lan Lăng? Là theo Tô Tĩnh Uyển đến sao? Trong nháy mắt suy nghĩ lượn lờ lung tung
trong đầu.
“Đợi chút.”
Thanh âm rõ ràng tựa hồ sẽ đến bên người, trong lòng Cảnh Dạ Lan
quýnh lên, tính làm bộ như không có nghe thấy, lại càng không muốn quay
đầu nhìn lại, mặc kệ là nàng nghe lầm hay không, không muốn dừng lại
cước bộ ở phía sau.
Rời đi nhanh chút, nàng trong lòng không ngừng thúc giục chính mình.
“Đợt chút.” Thanh âm đề cao, nàng vẫn tiếp tục đâm đầu đi về phía
trước. Đừng theo lại đây, đừng theo lại đây…Nàng trong lòng yên lặng
niệm, chưa bao giờ khẩn trương như vậy, không khỏi lặng lẽ nắm chặt tay.
Người phía sau như gió mạnh chặn trước mặt nàng, một đôi cánh tay
chặn đường đi của nàng, “Ta bảo ngươi đợi chút!” Trong thanh âm mang
theo một tia không kiên nhẫn.
Ngực Cảnh Dạ Lan cứng lại, hô hấp không khỏi có chút dồn dập, không
thể không dừng lại cước bộ, nhưng không có ngẩng đầu nhìn. Mặc kệ trên
mặt có được Tô Vân Phong hóa trang hay không, nàng cũng không thể ngẩng
đầu, cặp mắt yêu dị kia thỉnh thoảng trong đem khuya sẽ thoáng hiện
trước mắt nàng, vẻ mặt bao hàm trong đồng tử mắt như dây thừng quấn chặt quanh người nàng.
Hiên Viên Khanh Trần có chút không kiên nhẫn nhìn người trước mặt,
“Không nghe ta kêu ngươi một lần nữa sao?” Bất mãn trong giọng nói biểu
thị tâm tình của hắn không được tốt lắm.
Thu Thủy muốn thứ này, lại vừa vặn bị người này mua đi, nếu không
phải sợ nàng sẽ thất vọng, Hiên Viên Khanh Trần cũng lười dong dài cùng
nhiều người.
Người trước mắt không nói, bàn tay hắn đột nhiên mở ra vươn trước mặt nàng, ngón tay thon dài khép lại, trong lòng bàn tay lẳng lặng nằm vài
miếng tiền đồng.
“Ta mua lại thứ trong tay ngươi.” Hắn lạnh lùng nói.
Hả? Cảnh Dạ Lan nao nao, thứ trong tay, là kẹo hồ lô sao? Nàng vội
vàng đưa cây kẹo hồ lô đến trước mặt hắn, lại cúi đầu lắc lắc tay.
“Cầm, ta không muốn lấy suông đồ của người khác.” Hắn nói xong tung tiền đồng qua nàng, tiếp theo sẽ lấy kẹo hồ lô.
“A~~~” Thấp giọng thở nhẹ, trong lúc nhất thời, thân thể Cảnh Dạ Lan
phản ứng theo bản năng liên tục lùi về phía sau vài bước, lập tức tung
thứ cầm trong tay, vừa vặn rơi trên quần áo Hiên Viên Khanh Trần.
Nghe thấy nàng phát ra thanh âm rất nhỏ, thâm mình Hiên Viên Khanh
Trần ngẩng ra, có chút sửng sốt. Kẹo hồ lô lập tức rơi xuống mặt đất,
bắt tung tóe nổi lên một trân bụi bặm nho nhỏ. Hắn không dừng tay, cánh
tay vươn thẳng đến phía trước. Thanh âm này…
“Cảnh công tử!” Bốn phía có bóng người nhanh chóng hiện lên, đứng thẳng bên người Cảnh Dạ Lan ngăn hắn lại.
Hiên Viên Khanh Trần vẫn không dùng động tác lại, ngược lại đại lực
hướng tới Cảnh Dạ Lan, lại bị người lao ra ngăn cản đường đi.
“Tránh ra!” Con ngươi hắn chợt chặt lại, nam tử trẻ tuổi trước mắt
vẫn không ngẩng đầu, ở cổ lại hiện lộ ra đường cong đẹp đẽ, lộ ra da
thịt trong suốt như ngọc. Tuy rằng mặc trường bào, nhưng lại có thể nhìn ra thân mình nhỏ nhắn xinh xắn, tựa hồ như đã thấy ở đâu đó!
“Lớn mật, đây là Vân vương phủ Cảnh công tử!” Người ngăn hắn lại trên đường quát lớn nói.
Vân vương phủ Cảnh công tử?! Mày Hiên Viên Khanh Trần nhíu lại, nghe
nói dưới trướng Tô Vân Phong có một phụ tá mới, có chút được sủng ái,
còn ở tại Vân vương phủ. Xem ra chính là người trước mắt!
“Ta là Bắc An Vương Hiên Viên Khanh Trần.” Hắn lạnh lùng nói.