Ngón tay lạnh như băng đặt trên môi Hiên Viên Khanh Trần, cảm giác
lành lạnh che chắn môi truyền tới tận tim khiến lòng hắn cũng biến lạnh
theo. Theo bản năng, hắn nắm lấy tay nàng, hôn nhẹ xuống.
- Không được! – tay nàng rất lạnh, rõ ràng là không còn duy trì được
nữa. – Đến lượt ta đi! – trong đôi mắt yêu dị của hắn phát ra nhu tình
bao lấy Cảnh Dạ Lan.
Nàng vẫn cười như trước, chậm rãi rút tay khỏi tay hắn:
- Chờ một chút, sẽ không thiếu thời điểm ngươi hành dộng đâu. – thân
mình khẽ run chuyển sang nhìn Hách Liên Quyền cách đó không xa.
- Tây Sở vương, ngài thấy thế nào?
- Nếu vương phi đã nói vậy thì đương nhiên là ta nên phụng bồi rồi. – Hách Liên Quyền đứng song song với nàng.
- Ngài và ta cùng đi tới phía trước, đi tới đó thì dừng lại, ngài
thấy sao? – vừa nói Cảnh Dạ Lan vừa chỉ tay về một gốc cây cao lớn. –
Xem đó là cột mốc.
Đôi mắt Hách Liên Quyền chợt căng thẳng rồi cao giọng cười:
- Vương phi quả nhiên cao minh! – hôm nay nếu không có được nữ nhân
này hẳn gã sẽ hối hận lắm. Địa điểm mà nàng muốn dừng lại đã vượt qua
tầm bắn của nỏ tên, nếu có cố gắng bắn thì cũng không thể làm bị thương
tới nàng được. Tất cả e là nằm trong kế hoạch của nàng rồi.
- Vậy bắt đầu! – nàng bình thản nói một câu, cố nén từng trận lạnh
đang không ngừng đánh úp lại trong người, đứng dậy từ trong lòng Hiên
Viên Khanh Trần. Vẻ mặt tự tin, hiên ngang mà thong thả đi tới trước.
Tay Hiên Viên Khanh Trần không tự chủ mà vươn về phía trước nhưng vẫn chậm mất một bước, chỉ có thể chạm vào ống tay áo của nàng.
Thân hình kiều nhỏ kiên định bước đi, không hề ngập ngừng do dự, dứt
khoát kiên quyết giống như những lần nàng rời đi trước kia, không hề lưu luyến, thậm chí cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn hắn dù chỉ một cái.
Chết, ta cũng không muốn chết bên cạnh ngươi! Những lời này của nàng
rất có hiệu quả khi làm cho hắn đau đớn. Cắn chặt khớp hàm, tầm mắt hắn
không hề chuyển khỏi người nàng nhưng nàng trong tầm mắt hắn thì càng
ngày càng xa.
Mỗi một lần bước đi không có cách nào ngừng lại được, và cũng không
thể quay đầu; thậm chí nói một câu cáo biệt với người bên cạnh cũng
không thể.
Cho dù Hiên Viên Khanh Trần và nàng chỉ gặp trong trong thời đại này, thân thể từng tiếp xúc thân mật nhưng chỉ có đau lòng mà thôi, những
chuyện đã xảy ra khó có thể quay trở lại hay là cứu vãn. Nàng cự tuyệt
chính mình không được nói chuyện với hắn và cũng nói với bản thân rằng
không được quay đầu lại nhìn hắn..
Cảnh Dạ Lan, ngươi có thể đi tới đó! Ngươi cần phải thắng trong ván
bài này! Nàng buộc chính mình phải quên đi tất cả những thứ xung quanh,
cuộc đánh cược và cả những người liên quan, chỉ vững bước đi tới mục
tiêu phía trước.
Hách Liên Quyền đứng một bên không rời mắt khỏi nàng dù chỉ một khắc, trên gương mặt tái nhợt bị che kín một tầng mồ hôi. Mỗi một bước đi của nàng trông có vẻ thong thả nhưng thân thể đau đớn dường như sắp vượt
qua cực hạn chịu đựng rồi.
- Vương phi, người cần gì phải làm tội mình, chỉ cần theo ta tới Tây
Sở thì Hách Liên Quyền ta đây nhất định sẽ phụng bồi người chu đáo.
- Tây Sở vương, có một câu rằng cưỡng cầu không thể, nếu ngài thực sự có bản lãnh thắng ván cược này thì tất nhiên ta sẽ theo ngài trở về;
nếu ngài thua thì ta cũng cam đoan là sẽ không nhắc tới những việc làm
không đúng lễ của của ngài hôm nay.
Cảnh Dạ Lan nói qua nói lại với gã, trong lòng thầm tính toán kỹ
khoảng cách phía trước. Còn mười thước, tám thước, sáu thước… Cuối cùng
thì nàng cũng bước tới điểm mốc. Đột nhiên ngực nàng thít chặt lại,
trong yết hầu rạo rực một trận tinh ngọt làm cho thân thể nàng lung
lay sắp ngã. Bàn tay mảnh khảnh nhanh chóng túm chặt lấy thân cây bên
cạnh.
Nàng chuyển tầm mắt, phía xa xa là khuôn mặt Hiên Viên Khanh Trần, bộ y phục màu đen của hắn phất phơ trong gió, ánh mắt hắn nãy giờ vẫn chăm chú nhìn nàng. Suốt đoạn đường đi nàng có thể cảm nhận được phía sau có hai đạo ánh mắt nóng rực chiếu thẳng vào mình.
- Cho người của ngài bắt đầu đi! – nàng cố gắng ngăn chặn dòng máu đang không ngừng dâng lên trong cổ, bình tĩnh nói.
Hách Liên Quyền giơ tay lên, nháy mắt ra lệnh. Tay Cảnh Dạ Lan tự
nhiên động, ánh sáng lóe lên, thoạt nhìn thì giống như nàng đang đưa tay lên day day huyệt thái dương; chỉ cần một cái chớp mắt thì thứ mà nàng
đang cầm trong tay nhất định phải nắm được con tin có giá trị lợi dụng – Hách Liên Quyền!
Hách Liên Quyền nâng tay đang muốn nói cái gì với Cảnh Dạ Lan thì
chợt thấy có tiếng động rít lên bên tai nghe lạnh cả người, lưu quang
trút xuống trước mắt; gã vừa kịp phản ứng thì trên cổ cảm giác lành
lạnh. Nhất thời nửa người trên của gã không thể nhúc nhích!
- Vương phi, ngài cho rằng như vậy có thể bảo trụ mệnh sao? –gã nhanh chóng lùi lại tạo khoảng cách, duy trì nụ cười đối với Cảnh Dạ Lan.
- Không thử thì làm sao biết được! – nhất kích cuối cùng khiến cho
nàng sử dụng hết khí lực, thân thể trượt xuống theo thân cây, cánh tay
quây trước ngực, run rẩy không ngừng.
Hơi lạnh quét qua người, đau đớn như đang cắn nuốt lục phủ ngũ tạng
của nàng. Khóe miệng vẫn giơ lên nụ cười đùa cợt nhìn qua phía Hách Liên Quyền đang đứng không thể nhúc nhích.
Trước khi nhắm chặt mắt thì ánh mắt nàng không tự chủ nhìn về phía
Hiên Viên Khanh Trần; bất ngờ nàng phát hiện hắn đang thúc ngựa chạy về
phía nàng, phía sau hắn chính là quân của Hách Liên Quyền. Vì bọn chúng
không biết là chủ tử mình xảy ra chuyện gì nhưng thấy
Hiên Viên Khanh Trần xông tới thì vội vàng bắn tên đồng loạt!
Ngu ngốc, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả? Trong lòng nàng quýnh lên.
Bụi đất tung mù, Mặc Câu phi nước đại, con ngươi yêu dị của hắn dường như đang phát sáng.
- Mị Nô! – hắn gọi to tên nàng, con ngựa lướt nhanh qua người nàng.
Hắn nhảy xuống ôm nàng đặt lên lưng Mặc Câu, khuôn mặt vốn lạnh lùng
nhưng khi nhìn tới người trong lòng thì liền tan chảy biến nhu tình. –
Chúng ta đi! – hắn ghìm dây cương còn Mặc Câu thì hình như cũng hiểu
được ý chủ nhân, chạy càng thêm dũng mãnh.
Nàng mở bừng mắt, trong lòng nổi lên tình tố khôn kể, lồng ngực tê
rần, ngúm máu tươi nén nhịn trong miệng rốt cuộc cũng dâng lên phun hết
vào vạt áo trước của hắn.
- Nàng nghe cho rõ đây, nàng phải còn sống cho ta. Ta không cho phép
nàng có chuyện gì hết! – Hiên Viên Khanh Trần gầm nhẹ, giọng nói lo âu
cực hạn mà trước nay chưa có.