Ta là có ý tốt! – gã đột nhiên cười nói. – Không thể ngờ hôm nay được gặp
Bắc An vương và vương phi, chúng ta muốn mời các ngươi tới Tây Sở một
chuyến. Ta nghĩ là Bắc An vương không có xa lạn đối với Tây Sở.
Tây Sở! Hiên Viên Khanh Trần giơ lên một nụ cười thập phần quỷ dị. Đương
nhiên là hắn không xa lạ, dù có chết thì hắn làm sao có thể quên được.
Hắn đánh giá đám người quần tụ trước mặt mình, hỏi:
- Ngươi chính là Hách Liên Quyền – tân vương của Tây Sở!
Đại Nguyệt, Lan Lăng và Tây Sở là ba nước ngay sát nhau, cho tới lúc này
thì lực lượng ba bên đều ngang bằng nhau. Nhiều năm trước Hiên Viên
Khanh Trần bị phụ vương hắn đưa tới Tây Sở làm con tin, vài năm sau hắn
cùng Vô Ngân quay trở lại Đại Nguyệt. Sau khi thái tử của Tây Sở chết
bất đắc kỳ tử, thái tử nhất mạch không biết bị Vô Ngân dùng thủ đoạn gì
mà không thể có con nối dõi. Năm trước Tây Sở vương vừa mất, kế vị chính thái hậu – người trong bộ tộc Hách Liên. Nói cách khác thiên hạ của Tây Sở đã bị bộ tộc Hách Liên chiếm lấy.
- Không ngờ bộ tộc Hách Liên có được một ngày hãnh diện thế này! – Hiên Viên Khanh Trần cười nhạt.
Hách Liên Quyền gật đầu:
-
Thế sự khó lường, lúc trước ngươi chỉ là một con tin tại Tây Sở, hôm nay đã trở thành Bắc An vương nắm trong tay binh quyền lớn nhất, còn bộ tộc Hách Liên Quyền ta đây cũng đã trở thành hoàng tộc.
-
Ngươi biết vậy là tốt rồi! – Hiên Viên Khanh Trần lạnh mặt đáp trả,
trong lòng hắn thầm nghĩ phải mau mau rời khỏi nơi này. Tình trạng của
Hoa Mị Nô đã khiến cho hắn không còn đủ kiên nhẫn để đôi co với Hách
Liên Quyền.
- A ~~~ Cảnh Dạ Lan nằm trong lòng hắn đột nhiên hừ nhẹ một tiếng khiến
ngực Hiên Viên Khanh Trần căng cứng. Thân thể nàng càng ngày càng lạnh
khiến cho hắn bồn chồn, hoảng hốt. Nàng sắp không chịu nổi rồi!
-
Nhất định cô vương sẽ tới Tây Sở nhưng không phải là hôm nay! – roi da
trong tay vung lên. – Lệnh cho người của ngươi tránh ra, bằng không đừng trách cô vương không nể mặt lưu tình! – ánh mắt và giọng nói như sư tử
rống giận bắn thẳng tới Hách Liên Quyền.
-
Lớn mật! – tùy tùng của Hách Liên Quyền đem người vây quanh Hiên Viên
Khanh Trần, cung tên đã căng lên chỉ chờ Hách Liên Quyền ra lệnh một
tiếng.
-
Hình như vương phi không được thoải mái, chi bằng vẫn nên theo ta tới
Tây Sở một chuyến! – gã vẫn hé ra khuôn mặt tươi cười như trước, trong
mắt có hàn quang, gã không nghĩ hôm nay sẽ buông tha cho Hiên Viên Khanh Trần.
Hai nước khai chiến, biên giới chính là Tây Sở, gã mới kế vị nên thực lực
của Tây Sở không được mạnh như trước; ai có thể cam đoan là Hiên Viên
Khanh Trần và Tô Vân Phong sẽ không nhân cơ hội này khai chiến với Tây
Sở chứ.
Theo thám tử hồi báo Hiên Viên Khanh Trần tự mình xuất chinh còn mang theo
vương phi Hoa Mị Nô, và nữ tử này cũng chính là nguyên nhân khơi mào cho cuộc chiến giữa hai nước. Có thể khiến cho Vân vương gia của Lan Lăng
không tiếc khai chiến, đồng thời làm cho Hiên Viên Khanh Trần quan tâm
quá mức, Hách Liên Quyền gã thực sự rất muốn biết mặt một lần. Vừa rồi ở vườn mai, cảnh hai người bọn họ triền miên đắm đuối đã được Hách Liên
Quyền thu hết vào đáy mắt.
Nếu muốn uy hiếp, ràng buộc bọn chúng thì nữ nhân này chính là công cụ hữu dụng nhất!
-
Nếu ngươi dám động thì cô vương cam đoan sẽ không tiếc hết thảy đem bọn
Tây Sở các ngươi san bằng, một người cũng đừng mong sống sót! – đáy mắt
Hiên Viên Khanh Trần lạnh một mảnh, khóe môi gợi lên ý cười mị hoặc.
- Khoan đã! – Cảnh Dạ Lan mở miệng nói.
- Mị Nô, nàng không cần… – hắn vội vàng ngăn không cho nàng nói chuyện.
Cảnh Dạ Lan từ trong lòng hắn ngẩng đầu nhìn lên.
- Ta vẫn tốt lắm! – tay nàng kìm trước ngực hắn, trả lời. Nàng ngoái đầu lại, ánh mắt hướng tới người Hách Liên Quyền.
Một công tử trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú, khóe môi gợi lên độ cong hoàn mỹ,
trên người còn mang theo một thứ khí thế bức người không thể không tuân. Chỉ là ánh mắt của hắn làm cho Cảnh Dạ Lan cực kỳ chán ghét, âm u giống như lang sói, khí thế bức người, thình lình vào một lúc nào đó sẽ nhảy
vọt tới cắn nuốt người ta.
Nhãn tình Hách Liên Quyền sáng lên, gã không phải là một kẻ hám sắc đẹp
nhưng vẫn bị nàng hấp dẫn. Tuyệt sắc dung nhan mang theo bi thương chọc
người trìu mến, con ngươi đen láy vừa yêu dã, vừa nghiêm túc, thoạt nhìn nàng không giống với người thường.
Mỹ nhân, một tuyệt sắc mỹ nhưng cái đẹp đó không hề có sự thô tục, đen tối làm cho người ta không thể khinh thường.
-
Tây Sở vương, ta và phu quân đều tiếp nhận hảo ý của ngài nhưng hiện
chiến sự giữa Đại Nguyệt và Lan Lăng đang hồi nước sôi lửa bỏng nên
không thể nào tới Tây Sở được. Nhưng mà ngài yên tâm, ta dám mang phu
quân của ta ra cam đoan chiến hỏa trong lúc hai quân giao chiến sẽ không cháy lan tới Tây Sở đâu! – nàng chậm rãi mở miệng.
Hách Liên Quyền quan sát thấy nàng rất không thoải mái, hơn nữa tình huống
lúc này giương cung bạt kiếm, đổi là một nữ tử bình thường thì đã dọa té ngất rồi, phỏng chừng cũng không nói nên lời, thế mà nàng lại bình tĩnh nói ra băn khoăn trong lòng gã.
-
Vương phi không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Đại Nguyệt, tài đức vẹn toàn
khiến cho Hách Liên Quyền ta càng muốn mời người và Bắc An vương tới Tây Sở. – nhưng lời nói của gã lập tức chuyển đổi. – Nhưng mà những lời của vương phi cũng làm cho ta yên tâm rất nhiều!
-
Tây Sở vương tuy rằng mới kế vị nhưng cũng không thua kém thái tử chính
thống lúc trước, thật sự là Tây Sở rất có phúc! – Cảnh Dạ Lan thiếu chút nữa không thở nỗi, nàng đành tựa vào trước ngực Hiên Viên Khanh Trần,
thở hổn hển.
-
Đừng nói chuyện nữa! – Hiên Viên Khanh Trần đau lòng miết hai gò má
nàng. Vừa rồi hai chữ phu quân của nàng khiến cho một dòng nước ấm chảy
qua tim hắn. Tuy rằng không biết vì sao nàng đột ngột thay đổi thái độ
nhưng vào thời khác nguy cấp nhất thì trong lòng nàng vẫn có sự tồn tại
của hắn.
-
Ta không có yếu đuối tới như vậy! – ngón tay lạnh như băng của nàng nắm
chặt lấy tay hắn, thân thể đau đớn như bị đao cắt từng miếng thịt ra
vậy. – Phu quân, chàng có thể cam đoan theo lời mà thiếp đã hứa với Tây
Sở vương không? – nàng thấp giọng hỏi Hiên Viên Khanh Trần, ý bảo hắn
cúi đầu xuống.
-
Mị Nô, hắn không dám làm ta và nàng bị thương, ta đã sớm báo cho Vô Ngân biết, lát nữa nếu chúng ta không trở về thì Vô Ngân nhất định sẽ phái
người tới đây. Tới lúc đó hắn sẽ phải cầu xin ta! – Hiên Viên Khanh Trần nhỏ giọng an ủi Cảnh Dạ Lan.
-
Không được, ngươi phải đồng ý với ta, chỉ cần làm như lời ta nói, những
thứ khác không cần quản. – nói xong, nàng cắn chặt môi, nhìn chằm chằm
Hiên Viên Khanh Trần chờ hắn trả lời.
-
Được! – hắn biết hiện tại nàng đau đớn lắm, mỗi một chữ nói ra đều tiêu
hao không ít khí lực. Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng sau đó quay về phía
Hách Liên Quyền:
-
Hách Liên Quyền, lời của vương phi cô vương nhất định ta sẽ hết lòng
tuân thủ hứa hẹn. Nếu ngươi không tin, dám động thủ với cô vương thì hẳn ngươi cũng nên hiểu được ý nghĩa những lời mà ta đã nói!
Tay Hiên Viên Khanh Trần kìm trụ lên bội kiếm bên hông, muốn lao đi không
phải là việc khó nhưng sẽ khiến cho Hoa Mị Nô bị thương. Đột nhiên hắn
cởi bỏ áo khoác mặc lên người Cảnh Dạ Lan. Nếu muốn phá vòng vây ra
ngoài thì chiếc áo dệt bằng tơ vàng này có thể tránh những thương tổn
không đáng có cho nàng!