Thân thể càng phát lạnh, môi hắn thì thêm nóng bỏng, mỗi một nụ hôn liên tục hạ xuống khiến thân thể Cảnh Dạ Lan phát run. Nàng không thể nào phân
rõ được mình run vì lạnh hay vì nụ hôn của hắn nữa!
-
Buông… – thân thể tuy thần phục nhưng tâm thì vẫn đối kháng. Không thể
nào bị luân hãm, nàng không chấp nhận và cũng không cần tình yêu kiểu
này được. Trong hắn có hận và yêu đan xen nhau, cơ thể và trái tim bị
thương tổn của hắn đã sớm biến thành một vết thương sâu hoắm, khó lành
lặn, không thể nói gì hay làm gì là có thể tiêu trừ một cách dễ dàng
được.
-
Nàng là của ta.. là của ta… – Hiên Viên Khanh Trần bá đạo lẩm bẩm, tiếp
tục lưu lãi vết hôn trên cổ nàng. Hắn đã bắt đầu học cách tha thứ cho
những sai lầm của nàng, hắn đã cố hết sức để bồi thường và làm thay đổi
cục diện ngày nay mà hắn đã gây ra nhưng vì sao nàng vẫn luôn cự tuyệt
hắn.
-
Ta không phải là Hoa Mị Nô, nàng ấy đã chết từ lâu rồi! – Cảnh Dạ Lan
dùng tay giữ lấy vai hắn chống đỡ thân thể không ngừng run rẩy của chính mình.
Động tác của Hiên Viên Khanh Trần hơi ngưng lại, đôi mắt nâng lên. Trong đáy mắt thâm thúy của hắn có một thứ tình tố không thể nói nên lời, Cảnh Dạ Lan thấy không rõ lắm mà cũng nhìn không thấu được.
- Cho dù là nàng của hiện tại hay nàng của trước kia thì đều là của ta! – hắn chặm rãi mở miệng tuyên bố.
-
Chuyện của mẫu phi ngươi.. ngươi có thể quên được sao? – khóe miệng Cảnh Dạ Lan gợi lên ý cười thống khổ. Giữa bọn họ có một chướng ngại vật
không thể vượt qua. Nỗi đau tận đáy lòng Hiên Viên Khanh Trần không một
ai có thể giúp hắn giải quyết được.
Quả nhiên, ánh mắt của Hiên Viên Khanh Trần biến lạnh. Mẫu phi…
Thân thể lạnh như băng cứ lắc lư trên tấm lụa trắng mịn, mẫu phi hắn vẫn yên bình như trước giống như là đang ngủ chỉ là người sẽ không bao giờ mở
miệng gọi hắn thân thiết “Trần nhi” nữa. Không biết từ bao giờ, hắn sợ
hãi cảm giác có người ở bên cạnh hắn, cho hắn ấm áp. Một khắc kia đã
khiến cho thế giới trong hắn biến thành một mảng hắc ám.
Ngón tay mơn trớn hai má Cảnh Dạ Lan, hắn thở dài một hơi, đáy mắt hiện lên
lãnh ý làm cho lòng Cảnh Dạ Lan phát lạnh. Tổn thương như vậy không một
ai có thể bù đắp nổi. Ngươi và ta ngoài những thương tổn thì còn tồn tại một thứ tình cảm nào khác sao? Nàng khẽ lắc đầu.
-
Ta sẽ không buông tay! – hắn nâng mặt nàng lên, nhìn vẻ mặt bị thương
của nàng thì gằn từng tiếng một. – Hoa Mị Nô, ta sẽ không buông tay. Năm đó chỉ vì một câu nói dối của nàng đã hại chết mẫu phi của ta cho nên
ta muốn nàng phải cùng chịu đựng nỗi đau cùng ta!
Mị
Nô, nàng phải ép ta làm như vậy sao? Giữa chúng ta nhất định phải tiếp
tục làm tổn thương lẫn nhau ư? Được lắm, nỗi đau đớn tê tâm liệt phế,
đau tới tận xương tủy này hãy để cho ta và nàng cùng lãnh chịu đi; cho
dù tới thời khác cuối cùng của cuộc đời thì nàng cũng không thể rời khỏi ta được!
-
Ngươi muốn ta chịu đựng cùng nỗi đau với ngươi, Hiên Viên Khanh Trần,
vậy ta hỏi ngươi, nỗi đau của ta thì ngươi làm sao chứ? – Cảnh Dạ Lan nở nụ cười, khóe mắt ướt át. – Một lời nói dối hại chết mẫu phi ngươi, vậy ta hỏi ngươi, một lời nói dối của ngươi khiến cho ta mất đi đứa nhỏ,
mất đi Tiểu Khả, ngươi kiên quyết cho rằng ta có tội, ta đã chịu đựng
nỗi đau đớn tới chết đi sống lại mà vẫn chưa trả đủ những gì mà Hoa Mị
Nô thiếu nợ ngươi sao? Còn chưa đủ sao?!
- Ta…
-
Ngươi từng đồng ý gì với ta, ngươi còn nhớ chứ? – Cảnh Dạ Lan chế nhạo
hỏi hắn, hàn ý trong người đã bắt đầu lan tràn khắp người, thân thể
không tự chủ mà run lên bần bật. Nếu tiếp tục sống mà chịu tội thế này
thì chi bằng chết đi cho rồi! Nhưng mà nàng không thể nào từ bỏ cơ hội
hồi sinh mà Quỷ Túc đã trao cho nàng được.
-
Ta nói rồi, ta sẽ không làm nàng bị thương nữa! – hắn gục đầu xuống, khó khăn lắm mới trả lời được. Nhưng những gì hắn nói hắn làm không được.
-
Vậy ngươi nhìn ta bây giờ đi, ngươi nhìn đi! – nàng chăm chăm nhìn Hiên
Viên Khanh Trần không hề chớp mắt, phát hiện trong mắt hắn hiện lên sự
kinh hoảng.
-
Mị Nô, có phải nàng lại thấy rét lạnh rồi không?! – trên gương mặt tái
nhợt bao phủ một tầng màu xanh ngắt. vừa rồi vì hôn môi nên mới có điểm
hồng như hiện tại đã không có chút huyết sắc. Thân thể nàng đã lạnh
ngắt, là lúc độc phát tác; Hiên Viên Khanh Trần không biết làm sao chỉ
ôm chặt lấy nàng; còn nàng thì đã không ngừng run lẩy bẩy, lạnh bắt đầu
xâm nhập mãnh liệt.
-
Nhìn đi, hãy nhìn đi, ngươi đối với ta có đúng là nói dối không? Ngươi
lúc nào cũng lừa gạt ta, khiến cho ta sống không bằng chết! – giọng của
nàng cũng bắt đầu phát run, thân thể đau đớn kịch liệt khiến cho nàng
cuộn gập người lại thành một đoàn. Ngươi đã nói sẽ không làm ta bị
thương nhưng ngươi chính là người khiến ta bị thương sâu đậm nhất!
- Dược… dược ở đâu? – Hiên Viên Khanh Trần cuống lên hỏi và bắt đầu tìm trong quần áo nàng.
- Ta không mang theo! – nàng đau tới mức túa mồ hôi lạnh, cánh tay vòng lại ôm chặt lấy chính mình.
-
Nàng không mang theo? – lòng hắn quýnh lên, thời điểm độc phát tác đau
đớn có thể làm cho nàng chết ngất. Trong cơn hoảng hốt, hắn huýt gió gọi Mặc Câu. – Nàng chờ một chút, ta sẽ mang nàng quay về!
Ôm
chặt lấy nàng, Hiên Viên Khanh Trần đang muốn rời đi thì ngay lối vào
vườn mai có một đội người ngựa xuất hiện, dường như đã chờ ở đó rất lâu
rồi.
- Người tới là Bắc an vương? – tên thủ lĩnh từ xa hét lên.
-
Đã biết là cô vương mà ngươi còn chưa chịu tránh đường? – Hiên Viên
Khanh Trần dùng mắt lạnh nhìn bọn chúng, liếc mắt đảo qua thì cũng biết
bọn người này đều là những kẻ luyện võ.
Tên đầu lĩnh cười khẽ:
-
Đã sớm nghe nói Bắc An vương là người cao ngạo, hôm nay quả là được nghe tận tai, nhìn tận mắt. – gã thúc ngựa chạy lên, dừng lại bên người Hiên Viên Khanh Trần. – Nữ tử bên cạnh ngươi chắc là Hoa Mị Nô, nguyên nhân
dẫn tới chiến sự giữa Đại Nguyệt và Lan Lăng? – ánh mắt gã hau háu nhìn
vào Cảnh Dạ Lan đang nằm trong lòng hắn.
-
Nếu ngươi còn dám nhìn thì cô vương lập tức móc mắt ngươi ra! – quanh
người Hiên Viên Khanh Trần phát ra hàn khí khiến người ta hít thở không
thông khiến cho tên đầu lĩnh trẻ tuổi phải nhíu mày.
Tên thủ lĩnh còn chưa có mở miệng thì tùy tùng của hắn lớn tiếng quát:
- Bắc An vương, chủ nhân của bọn ta là người mà ngươi có thể tùy tiện làm bị thương sao?
Hiên Viên Khanh Trần chỉ cười lạnh:
-
Lúc cô vương giết người tuyệt không quan tâm tới đối phương là ai. – hắn nhíu mày, người trong lòng càng ngày càng lạnh, cơ thể nàng dính sát
vào hắn để hấp thu chút ấm áp. Nếu không kịp quay về lấy dược thì nàng
sẽ đau đớn hơn lần trước nữa. – Tránh ra! – hắn kéo căng dây cương Mặc
Câu chuẩn bị rời đi.
- Khoan đã! – gã thủ lĩnh vẫy tay, phía trước lập tức sắp xếp trận hình ngăn cản đường đi của Hiên Viên Khanh Trần.
Hiên Viên Khanh Trần giương mắt đảo qua:
- Ngươi muốn thế nào? – ánh mắt hắn tụ lại, trên gương mặt tuấn mỹ ngưng kết một tầng hàn sương.
Hừ, bọn chúng nghĩ Hiên Viên Khanh Trần hắn vẫn còn là một đứa nhỏ có thể tùy ý để bọn chúng khi dễ như năm đó sao?!