Ban đầu nàng cũng rất nghi hoặc, “cô vương” vốn chỉ có đương kim hoàng
thượng mới tự xưng nhưng Hiên Viên Khanh Trần lại cuồng ngạo tự xưng cô
vương theo lý đã phạm phải tội chết nhưng chưa có một người nào nói cái
gì. Nhưng mà trời thì cao còn hoàng đế ở xa, trong tay hắn nắm giữ quân
quyền, chỉ e là hoàng thượng cũng phải kiêng dè hắn ba phần.
Trong doanh trướng, quân lính tùy ý bố trí tuy đơn giản nhưng rất thoải mái
và sạch sẽ. Chậu than được đốt lên, bốn phía im ắng một mảnh. Cảnh Dạ
Lan thoải mái dựa lưng vào gối chợp mắt một chút thì bên tai vang lên
tiếng động rất nhỏ, không cần mở mắt ra thì nàng cũng biết được ai đến.
Nàng đã quá quen thuộc với tiếng bước chân của hắn rồi!
Bên giường hơi hơi nhún xuống, hắn ngồi bên cạnh. Dưới ánh nến, ánh sáng
vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của nàng. Hắn vươn tay
muốn chạm vào đầu vai nàng.
- Ngươi làm cái gì đó? – Cảnh Dạ Lan mở bừng mắt, con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng.
Hiên Viên Khanh Trần sực tỉnh, lập tức mềm giọng nói:
-
Ngươi tỉnh rồi! – ánh tay vươn ra ngưng giữa không trung, dừng ngay sát
tầm mắt của CảnhDạ Lan,nhất thời hắn không biết có nên thu về hay tiếp
tục, dường như có điểm xấu hổ.
Nàng ừ một tiếng, chuyển người một chút rồi nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
-
Có muốn đi ngắm cảnh không? Ngươi còn chưa có thấy qua phong cảnh ở Bắc
An. – trong lời của hắn có hơi hướng nhún nhường thương lượng chưa bao
giờ có. Nàng không trả lời, hắn lại cúi người xuống tựa sát bên nàng
nhắc lại một lần nữa.
Nàng kéo tấm chăn chảy xuống khỏi đầu vai bao lấy thân mình:
- Không đi, ta không chịu nổi lạnh.
-
Đúng thế, thân thể của ngươi không thể chịu lạnh được! – hắn thì thào
nói nhỏ, cách một lúc lại nói tiếp. – Vậy tới giờ ăn cơm rồi, cần phải
đi ra ngoài, ta bế ngươi! – hắn nói nhưng chưa có động thủ giống như
đang chờ, chờ nàng đồng ý. (đoạn ni thương lão quá trời, hắc hắc)
Đúng là nàng rất đói, nơi này rất lạnh, hơn nữa chân tay nàng lạnh buốt, mặc dù không muốn nói gì thêm với hắn nhưng nàng cũng không thể để chính
mình bị đói được. Lúc phát bệnh đã không còn sức mà chống đỡ so với chết thì khó chịu hơn nhiều.
-
Không cần ôm, ngươi giúp ta mang tới một bộ quần áo là được rồi. – nàng
liền đứng lên, vô tình ánh mắt hai người chạm trán. Nàng có thể nhìn ra
trong đáy mắt Hiên Viên Khanh Trần ẩn hiện sự vui mừng.
Cuối cùng thì hắn cũng không có bế nàng rời khỏi phòng mà chỉ gắt gao theo sát nàng một tấc cũng không rời.
Sau khi dựng tạm trại nghỉ, lửa trại được đốt lên, giữa bóng đêm dần hạ
xuống có vẻ hết sức ấm áp. Bắc An nằm ở phương Bắc nên có đầy đủ yếu tố
của một Bắc quốc, tuy rằng không có cảnh sắc nắng như ở kinh thành nhưng khí hậu rất hợp lòng người, đất đai rộng lớn, lãnh thổ bạt ngàn.
Cảnh Dạ Lan ngước nhìn cảnh trời váng tối, đôi mắt chớp động, cơn gió thê
lương thổi tấp quan mặt nàng. Trong không khí có mang theo hơi đất bụi,
một cỗ cảm xúc hỗn loạn không tên dâng lên khiến cho nhiệt huyết vốn
đang say ngủ trong người nàng bắt đầu khởi động.
Giữa không gian rộng lớn này chắc chắn sẽ có một nơi dành cho Cảnh Dạ Lan nàng…
-
Đứng ở phía sau ta, gió lớn rồi! – Hiên Viên Khanh Trần dịu dàng kéo tay nàng rồi đi tới bên vòng lửa trại. Binh lính vây quanh bốn phía, nơi
này chỉ một hai người bọn họ. Mùi vị thịt nướng bay tới kích thích cơn
thèm ăn của Cảnh Dạ Lan.
-
Ta đói bụng. – ánh mắt của nàng đổ tới phía món đồ ăn đang được nướng
kia, trông nó béo ngậy mỡ trong ngọn lửa, tiếng “xèo xèo” “tách tách”
liên tục nổ vang.
Hắn kéo nàng ngồi xuống cùng, di chuyển đồ ăn, dùng thanh đao nhỏ cắt một tiếng:
-
Cẩn thận kẻo nóng! – hắn thấp giọng dặn rồi nhìn nàng cắn từng miếng ăn
ngon lành; từng động tác dù là nhỏ nhất của nàng đều lọt vào tầm mắt của hắn làm cho tâm hắn đột nhiên thấy ấm.
-
Nhìn cái gì? – bụng đã no căng, tâm tình nàng cũng tốt hơn chút, nàng
phát hiện ánh mắt của hắn từ đầu tới giờ không hề rời khỏi nàng dù chỉ
một khắc.
-
Nhìn nàng ăn! – hắn nheo mắt nở nụ cười, dưới ánh lửa hắn cảm thấy đôi
mắt nàng sáng trong như ánh trăng, giống một thứ bảo châu, giống một hai hai chiếc đĩa tròn xoe nằm trong dòng nước trắng.
Ngón tay thon dài khẽ mơn trớn cánh môi bị thương của nàng, nhẹ nhàng chà
lau vết mỡ. Thân mình Cảnh Dạ Lan đột nhiên lùi lại sau:
-
Mị Nô! – nàng trốn tránh như một thứ bản năng, điều này đâm vào tim hắn, trong mắt thoáng hiện lên đau đớn. Nàng bị thương quá sâu, luôn xem
những hành động, cử chỉ vô tình của hắn biến thành những thứ có thể làm
thương tổn tới nàng.
-
Ngươi nói muốn đi ngắm phong cảnh thì ta cũng đã ngắm, nói ta ăn cơm thì ta cũng đã ăn. Hiện tại ta muốn về, người đừng đi theo ta nữa! – nàng
không quen với những cử chỉ này của Hiên Viên Khanh Trần nhưng thật ra
nàng không còn chán ghét như lúc trước; nàng cũng không còn thấy ghê tởm khi bị hắn chạm vào, ngược lại vì những hàng động đó mà nàng cảm thấy
trong lòng khẩn trương thậm chí chân tay cứ luống ca luống cuống cả lên.
Đứng lên, Cảnh Dạ Lan bọc chiếc áo khoác lông cừu lên người rồi rời đi. Phía sau, hắn không có đuổi theo chỉ đứng lặng bên khối lửa trại, chăm chú
nhìn mạt thân ảnh kiều nhỏ dường như đang trốn tránh rời khỏi hắn.
Thương tổn một người thật sự không thể làm điều gì để cứu vãn lại sao? Mị Nô,
ta nên làm cái gì bây giờ.. ta nên làm gì để bồi thường nàng đây… Ánh
mắt rũ thấp xuống, Hiên Viên Khanh Trần vô lực ngồi dưới đất.
Ánh lửa nảy lên phản chiếu vào đôi mắt màu vang yêu dị của hắn; mi mắt buông xuống nên không thể thấy rõ thần sắc hắn lúc này.
Cách đó không xa, trong bóng đêm có một thân ảnh cô tịch đứng nhìn hắn thật
lâu, trong đôi mắt tối kia hiện lên một tia thần sắc phức tạp.
Bên ngoài doanh trại cả đêm gió gào thét khiến cho Cảnh Dạ Lan không ngủ
yên ổn được. Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của doanh trướng lọt vào,
thứ ánh sáng xanh này ẩn ẩn lãnh ý.
Cảnh Dạ Lan vừa mới chợp mắt, đang lúc mơ màng thì bị một tiếng bước chân
làm cho bừng tỉnh. Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài trướng doanh, nửa
ngày không có tiến vào.
Không phải là Hiên Viên Khanh Trần!
Dưới ánh trăng, bóng người mới tới bị chiếu rọi đổ nghiêng trên nền đất,
ngược lại lòng nàng lại bình tĩnh hơn. Vệ quân của Hiên Viên Khanh Trần
lúc nào cũng âm thầm giám thị nàng, người tới có thể đường đường chính
chính can đảm đứng trước doanh trướng thì thân phận nhất định không
thường.
-
Nếu đã đến thì hãy vào đi! – nàng không muốn đứng dậy, tuy rằng nằm
trong chăn nệm vẫn còn lạnh nhưng còn tốt hơn so với không có.
-
Nhĩ lực của vương phi thực tốt, đã khuya rồi mà vẫn đánh thức người dậy! – người tới nhoẻn cười, nhấc rèm cửa doanh trướng lên đi vào. Gió thừa
dịp chui vào theo khiến cho người ta đánh một trận rùng mình, thổi tán
những lo lắng trong doanh trướng đi mất. Cảnh Dạ Lan nâng mắt, phiền não nhìn y.
- Ngươi tới làm cái gì?