Tỉnh lại từ cơn ác mộng, hàng mi cong
vút của Cảnh Dạ Lan khẽ lay động vài cái rồi mở ra; nàng nghiêng đầu
nhìn một mảnh hỗn độn trước mắt. Nàng chậm rãi ngồi dậy, chăn gấm chạy
xuống khỏi da thịt khiến cả người nàng bại lộ trong không khí; hơi lạnh
khiến nàng khẽ run lên, ánh mắt hướng tới những vết thâm xanh, tím trên
người. Theo bản năng, nàng đem chăn quấn quanh người rồi bước xuống
giường.
Giữa nàng và hắn mãi mãi chỉ tồn tại một chuyện duy nhất đó là làm thương tổn lẫn nhau. Ngày hôm qua, vì tình
thế cấp bác mà nàng ra tay khiến hắn bị thương, mục đích chỉ là muốn
ngăn cản hành động giết chóc của hắn; đổi lại chính là nàng nhận lấy một sự lăng nhục thê thảm!
- Vương phi, xin hãy để nô tỳ hầu hạ người. – nhìn bộ dáng CảnhDạ Lan, Tiểu Ngôn cúi đầu đỏ mặt nói.
Thấy nàng ta như vậy, Cảnh Dạ Lan liền biết được có người sai bảo tới nên lạnh lùng nói:
- Không cần ngươi hầu hạ, nói với Vô Ngân là chờ một lát ta sẽ tới.
Nàng nhận quần áo do Tiểu Ngôn đưa lên, chải đầu rửa mặt thực đơn giản rồi đứng dậy tới chỗ Vô Ngân.
Từ hôm đó trở đi, mỗi khi trời còn chưa
kịp tối thì Cảnh Dạ Lan lệnh cho Tiểu Ngôn đóng cửa Ngọc Thần cung lại
đi ngủ. Cho dù là Hiên Viên Khanh Trần đến cũng không thèm nhìn mặt. Hôm nay cũng như thế, nàng nằm trên giường chợp mắt ngủ, mãi cho tới lúc
bên ngoài vang lên tiếng động càng lúc càng lớn.
Đột nhiên nàng mở bừng mắt, phía sau
truyền tới tiếng bước chân quen thuộc. Người tới dừng bên giường của
nàng, hương rượu nồng đậm tràn ngập bốn phía. Nàng biết là hắn!
- Có muốn biết gã tình nhân của ngươi
hiện tại thế nào không? – cả người Hiên Viên Khanh Trần sực mùi rượu,
hai mắt đỏ au chăm chăm nhìn Cảnh Dạ Lan nằm đó bất động.
Từ sau hôm đó, nàng không nói với hắn dù chỉ một câu, cũng không bước chân ra khỏi Ngọc Thần cung; cho dù hắn có tự mình tới đây thì nàng cũng làm như không thấy. Trời còn chưa tối thì nàng đã sớm cho đóng cửa cung.
Cảnh Dạ Lan vẫn quật cường như trước, không thèm nhìn, quay lưng về phía hắn.
Hiên Viên Khanh Trần ngồi xuống bên giường, bình rượu loạng choạng trong tay, giọng điệu châm chọc, khiêu khích:
- Sao, không quan tâm gã tình của ngươi
sao? Hay là trong lòng ngươi đang âm thầm sốt ruột nghĩ cách muốn cứu
hắn? – Hiên Viên Khanh Trần cúi người xuống áp mạnh lên người Cảnh Dạ
Lan, bàn tay vặn mặt nàng lại đối diện, lạnh giọng hỏi.
Nàng vươn tay vặn bung mấy ngón tay đang túm lấy vai mình ra, cười lạnh:
- Ta đang nhớ tới hắn thì sao? – kế
tiếp, chỉ cảm thấy lực tay Hiên Viên Khanh Trần tăng lên, trong đáy mắt
bắn ra hàn quang khiến cho lòng người phát lạnh.
- Cô vương giết hắn! – lời nói cũng lạnh như ánh mắt của hắn.
- Vậy ta đây sẽ giết ngươi! – nàng thản
nhiên nói, cũng không thèm để ý tới sự tức giận của hắn lúc này. Nàng
không còn lưu lại cho mình một con đường sống, cho dù có thì cũng mang
đến nhiều nguy hiểm cho bản thân mà thôi.
- Ngươi đã làm cô vương bị thương, ngươi rất có bản lĩnh! – hắn siết chặt cổ nàng. Nàng dám vì Tô Vân Phong mà
tuyên bố muốn giết hắn? Máu nóng toàn thân như xông thẳng lên đầu, Hiên
Viên Khanh Trần hấp một ngụm khí lạnh, một tay ôm chặt lấy nàng. – Ngươi muốn giết cô vương, được, cô vương cho ngươi một cơ hội!
Ánh mắt Cảnh Dạ Lan chợt biến, nhìn hắn chốc lát rồi cười nịnh:
- Ngươi không sợ ta sẽ thật sự xuống tay? – nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là đã bỏ lỡ mất cơ hội rồi.
- Cô vương chưa bao giờ sợ ai! – sự tự
tin trong mắt hắn đã đẩy lui vẻ mặt nghi hoặc của Cảnh Dạ Lan, nàng đã
không còn được lựa chọn. – Đêm nay chính là cơ hội duy nhất của ngươi! – hắn dừng lại nhìn vào đáy mắt Cảnh Dạ Lan, ôn nhu nói. – Còn nhớ rõ
ngươi từng dùng cách gì khiến cô vương thua trận chứ? – nói rồi hắn cười rộ lên, ngón tay linh hoạt nhanh chóng tham nhập vào trong quần áo
nàng.
Hắn muốn nàng!
- Ta không có tâm tình! – nàng đẩy tay
hắn đang luồn vào người mình, nghiêng người sang một bên, không muốn
quan tâm tới hắn nữa.
- Vậy cô vương lập tức hạ lệnh giết Tô Vân Phong! – nàng không chịu? Hiên Viên Khanh Trần nói rồi đứng bật dậy.
- Ngươi giết hắn, tình thế ắt phải tuyên chiến với Lan Lăng, đáng để ngươi làm như vậy sao? – Cảnh Dạ Lan nhắc nhở hắn.
- Vì khiến cho ngươi hết hy vọng, một
trận chiến thì tính cái gì? Nhưng ngươi cũng phải hiểu rõ, những hy
sinh, đổ máu này đề vì ngươi mà có! Ngươi cảm thấy có đáng không? – hắn
cười tà mị, từ ánh mắt của nàng thì hắn biết sẽ có được thứ hắn muốn. –
Biết nên làm cái gì rồi chứ, cô vương đã dạy ngươi rất nhiều, ngươi học
cũng không có tồi! Bằng không sao có thể khiến cho Vân vương gia của Lan Lăng nóng ruột nóng gan vì ngươi?! – giọng điệu hắn đùa cợt vô cùng.
Nực cười, hắn ghi hận chuyện đêm trước, dùng cách này để bức bách nàng.
- Đúng vậy, nói tới chuyện này ta còn
phải cảm ơn vương gia nhiều! – nói xong, nàng hôn Hiên Viên Khanh Trần,
cánh môi mềm mại đáp lên môi hắn, bàn tay chậm rãi vuốt ve. Đầu lưỡi
nàng linh hoạt tham nhập vào miệng hắn, chiếc lưỡi lửa nóng sớm đã chờ
đợi lập tức dây dưa cùng nàng.
Một tay hắn ôm eo nhỏ của nàng ép nàng
vào sát tường, còn một tay thì chống đỡ vách tường khiến cho nàng không
thể tùy ý nhúc nhích. Đôi môi ngọt non mềm đùa giỡn với cảm quan của
hắn. Không còn sự vụng về như trước, điều này khiến cho hắn càng sinh
thêm ác ý tăng thêm lực đạo hôn xuống.
- Yêu tinh, tiểu yêu tinh… – hắn nỉ non
nói vài tiếng, mãi tới khi hít thở không thông thì mới chịu buông nàng
ra. Hai má phấn nộn của nàng vì hô hấp ngưng trệ mà ửng hồng, đôi mắt
trong suốt như nước hơi hơi khép lại mơ màng; vạt áo trước ngực nửa hở
nửa kín, bầu ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
Hình như tối nay hắn uống đã say, ánh
mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của nàng, khóe miệng nàng đột nhiên gợi lên một nụ cười yếu ớt:
- Vương gia, người say rồi! – một đường hôn lại ấn xuống, Hiên Viên Khanh Trần nhắm mắt tùy ý nàng hôn loạn.
- Cô vương không say… – hắn xoay người
đặt nàng nằm dưới thân, tiếp tục hôn trả một cách bá đạo, bên tai vang
lên tiếng cười nhẹ của nàng. Nàng cười với hắn! Hắn cố gắng mở to mắt để nhìn miệng cười như hoa của nàng nhưng mí mắt nặng nề cứ muốn sụp
xuống. Hắn phả một hơi trên mặt nàng; nhẹ nhàng đẩy hắn ra thấy hắn
không có động tĩnh gì Cảnh Dạ Lan mới lặng yên đứng dậy.
Hiên Viên Khanh Trần, hiện tại so với
việc giết ngươi thì ta còn có chuyện quan trọng hơn. Cái mạng của ngươi
tạm thời giữ lấy đi! Nàng thoát khỏi lòng ngực hắn, rời đi.