Chương 11: Cấm địa
Ra khỏi cánh cửa chính là một rừng trúc
rậm rạp, gió lạnh thổi qua “rào rào” rúng động, mọi thứ biến hóa dị
thường, từng đợt hàn ý tập kích vào người. Ở trong rừng trúc thâm trầm
này dĩ nhiên là có ~~
Hơn mười mộ phần nho nhỏ!
Mười nấm mồ này xem ra là tùy tiện mà
dựng lên, trông rất hỗn độn, lớn nhỏ không đồng nhất, đất đã lởm chởm
nát vụn đặt bốn phía. Trước mỗi mộ phần còn có những tiền vàng còn chưa
đốt hết, gió trong rừng thổi tới, tiền vàng bị cuốn lên, thật lâu cũng
không có tiêu tan đi. Trong rừng rậm không có lấy một tia sáng mặt trời, lúc này càng thêm quỷ dị.
TayCảnh Dạ Lan lạnh như băng, nàng quyết định tiến lên xem cho cẩn thận.
- Tiểu thư! – Tiểu Khả nắm lấy góc áo nàng, sợ hãi mà lắc đầu. – Nên đi thôi, nô tỳ cảm thấy…
Nàng kéo Tiểu Khả ra phía sau mình, an ủi:
- Không có việc gì, ta đi xem chút!
Nhưng mà kết quả làm cho nàng thất vọng bởi vì trên mộ phần không có lưu lại tên.
- Thật đáng thương, sau khi chết ngay cả cái tên chính thức trên bia mộ cũng không có. – nàng không khỏi cảm khái.
“Kẹt ..t..t..t” một tiếng thê lương rên
rĩ đột ngột vang lên trên đỉnh đầu nàng, gió lập tức nổi lên, cát đá bay mù; trong gió truyền đến từng trận tiếng khóc nức nở, giống như một nữ
nhân đang nỉ non khóc lóc. Hàn ý từ đỉnh đầu nhanh chóng lan tràn khắp
người nàng.
Tiểu Khả lập tức gục trên người nàng, run run nói:
- Tiểu thư, nhanh.. nhanh đi thôi!
Gió càng ngày càng lớn, quất vào da mặt đau dát:
- Hừ! Ta mặc kệ các ngươi thích chơi đùa
kiểu gì, nếu dám trêu ta thì ta tuyệt đối không để cho các ngươi ở dưới
đó được an ổn đâu! – nàng quay đầu nhìn hoang phần, lớn tiếng nói.
Đúng là bị người ta khi dễ, ngay cả cô
hồn dã quỷ trong Bắc An vương phủ này cũng mò đến khi dễ nàng. Đừng nói
là nàng không tin có ma quỷ, mà nếu thật sự có thì nếu cả gan chọc tới
Cảnh Dạ Lan nàng thì nàng nhất định cũng làm cho nó hồn phi phách tán!
Gió dần dần lặng xuống, thậm chí còn có
vài tia nắng yếu ớt xuyên qua tán lá trúc xanh rì chiếu vào, mọi thứ lại khôi phục lại yên tĩnh.
Tiểu Khả ngơ ngác nhìn xung quanh:
- Tiểu thư, đây…
- Ta nói rồi, không có việc gì. Về sau có tiểu thư ngươi ở đây, ngươi không cần lo lắng hay sợ hãi cái gì hết. –
nhìn Tiểu Khả tuổi còn nhỏ mà đã phải theo mình chịu tội, Cảnh Dạ Lan
không khỏi hứa trong lòng là nhất định phải bảo vệ nàng cho tốt.
Kéo tay Tiểu Khả, nàng không hề quay đầu
mà tiêu sái rời khỏi rừng trúc. Liên hệ sự việc lại thì đã biết hoàng
phần này chính là nơi chôn những phi tử thất sủng của Hiên Viên Khanh
Trần, nhưng mà.. sao lại chết nhiều như vậy?
Một đạo ánh mắt sắc bén nhìn theo các
nàng rời khỏi rừng trúc rồi mới chậm rãi từ chỗ sâu nhất trong rừng rậm
bước ra. Con ngươi màu đen thâm thúy đối với nàng toát ra một tia sợ
hãi.
Lá gan của Hoa Mị Nô này thật lớn, thấy
một màn như vậy mà vẫn có thể trấn tĩnh nói ra những lời kia. Nữ nhân
này không hề giống với người mà Khanh Trần miêu tả trước mặt hắn, trong
con ngươi lại hiện lên một tia trêu tức.Cánh tay hơi hơi giơ lên, từ
trong rừng nhất thời gió lạnh lại nổi lên phần phật, một chú chim toàn
thân trắng tuyết đậu trên vai hắn, kêu một tiếng.
- Thanh Loan, lần này ngươi không dọa
được nàng rồi. – vuốt ve lớp lông mềm loáng của chú chim, khóe mắt kia
phiếm phiếm hứng thú, khóe miệng hiện lên ý cười quỷ dị, khó lường.