Cảnh Dạ Lan không dừng lại, tiếp tục linh hoạt đem chân khoát lên vách đá:
- Có chủy thủ không? – nàng hỏi.
- Ở bên hông ta! – Hiên Viên Khanh Trần đáp rồi một mực chăm chú nhìn hàng động của nàng.
Rút dây lưng về từ nhánh cây, nàng vứt cho Hiên Viên Khanh Trần.
- Ngươi còn khí lực lại đây không?
Hắn nhìn đai lưng trong tay, sắc mặt khó coi, chần chừ không chịu động đậy.
-
Sao, là ngươi không làm được hay là ngay cả nói cũng không có sức nữa! – nàng chọc tức nói. Đến mức này mà hắn còn quan tâm tới chuyện ai cứu ai nữa hả?! – Mau lên đây đi, nhánh cây đã chống đỡ không được nữa rồi. –
nàng nghe thấy tiếng răng rắc gãy của nhánh cây mà hắn thì cố tình không chịu hành động.
Ánh mắt hai người tương đối, trong mắt hắn mang theo thần thái khác thường, đánh giá nàng từ đầu tới chân.
-
Ngươi muốn nhìn thì nhìn cho đã đi, kẻo ngươi ngã xuống đó thì sau này
không nhìn được nữa đâu! – nàng tức giận nói rồi nhìn tới một nửa nhánh
cây bị đứt ngang.
Cuối cùng thì Hiên Viên Khanh Trần cũng chịu động, đúng lúc chân hắn chạm
vào cửa động thì nhánh cây rốt cuộc cũng không chịu nổi xung lực mà đứt
phựt rơi vào vực; mãi một lúc sau mới nghe thấy tiếng động vang lên, xem ra đáy cốc này rất sâu! Cảnh Dạ Lan không khỏi nhíu mày.
Cửa động tuy nhỏ nhưng bên trong lại rộng vô cùng. Cảnh Dạ Lan thu dọn một chỗ thật sạch sẽ rồi nói:
- Tới nơi này ngồi đi! – nàng nói vọng tới Hiên Viên Khanh Trần nãy giờ vẫn không nói tiếng nào.
- cô vương không cần! – giọng nói của hắn lạnh băng, đồng thời tác động tới miệng vết thương làm cho cho hắn nhíu chặt mày lại.
-
Tới nơi này đi! – Cảnh Dạ Lan đề cao giọng. Tuy nàng hận hắn nhưng nàng
lại không thích thiếu nợ ai bao giờ; vừa rồi hắn thay nàng nhận một mũi
tên, và đúng vào lúc nguy cấp nhất đã giữ nàng lại. Nàng không muốn nợ
ân huệ của hắn!
-
Cô vương nói không cần! – hắn cũng cao giọng đáp trả. Rõ ràng là nói hết sức, vết thương tê rần đau nhói lên, thì ra bại độc, hắn không khỏi
cười lạnh. Nghĩ một lần có thể chết nên mới lớn mật tìm tới hắn?!
Hừ! Cùng diêm vương bàn chuyện sinh tử, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ này
ngay cả hoàng đế là ca ca của hắn cũng không có nắm chắc cơ hội nữa là,
thật là chán sống! Hắn oán hận nghĩ, vươn tay cầm mũi tên dùng sức rút
phựt ra. Cả người đau điếng lại khiến cho hắn tỉnh táo không ít, hắn
quan sát mũi tên cẩn thận hy vọng có thể tìm ra chút manh mối.
-
Ngươi làm sao vậy? – thấy hắn vụng về với thương thế của chính mình,
Cảnh Dạ Lan vốn không muốn quan tâm tới hắn đột nhiên nhìn tới đầu mũi
tên trong tay hắn phát ra thứ ánh sáng u ám thì trong lòng nàng khẽ
động, lập tức đi tới.
- Không có việc gì! – Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng nói.
-
Đưa ta xem! – nàng cũng lười hỏi lại, ngồi xuống bên cạnh hắn xem xét
vết thương. Máu màu đỏ xẫm đen dần không ngừng trào ra, mơ hồ còn có một mùi tanh hôi.
Tên mũi tên có độc! Nghĩ tới mục tiêu của nhưng mũi tên bắn lén này là nàng thì ánh mắt Cảnh Dạ Lan phát lạnh. Có thể hận nàng như vậy, muốn có
được mạng của nàng như vậy thì chỉ có duy nhất nàng ta!
Cảnh Dạ Lan không suy nghĩ nữa, hiện tại bây giờ chỉ cần sống sót trở về thì cừu hận gì cũng có thể tìm nàng ta báo thù! Xé rộng quần áo chỗ vết
thương của Hiên Viên Khanh Trần, nàng rút chủy thủ ra, lập tức rạch một
đường trên miệng vết thương.
-
Ngươi làm cái gì đó?! – một nửa cánh tay hắn không thể động đậy, chỉ có
thể nhìn Cảnh Dạ Lan hãy còn đang khỏe mạnh chiếu cố mình.
- Cứu ngươi! – nàng chẳng thèm ngẩng đầu lên, cúi xuống, áp miệng vào vết thương của hắn hút mạnh.
-
Ngươi … – Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên nắm chặt quyền, ghé mắt nhìn
nàng đang cẩn thận hút độc cho mình. – Cô vương không cần ngươi cứu,
ngươi cút mau! – hắn giận dữ hét lên.
-
Ta cứu ngươi, nếu ngươi muốn chết thì tự mình làm đi, không ai ngăn cản
ngươi cả! – nàng nhổ ngụm máu đen trong miệng ra rồi nói. Mãi tới khi
thấy vết thương chảy ra máu đỏ tươi thì nàng mới yên tâm dừng lại, lau
vết máu trên khóe miệng đi.
- Cho dù ngươi cứu cô vương thì cũng đừng hy vọng cô vương sẽ bỏ qua cho ngươi!
-
Nếu muốn ngươi chết thì lúc này có thể làm được rồi. Ta chỉ không muốn
thiếu nợ ngươi lúc trước đã cứu ta. Bây giờ chúng ta huề nhau. – nói
xong, nàng xé gấu váy mình băng bó cẩn thận vết thương cho hắn.
- Ngươi không hối hận khi cứu cô vương sao? – hắn im lặng nửa ngày mới đột ngột hỏi.
-
Hối hận? – nàng cười nhẹ thành tiếng, đôi mắt chớp động. – Nếu không làm cái gì mà chịu chết ở chỗ này thì ta mới hối hận! – nàng chỉ vào Hiên
Viên Khanh Trần. – Hiện tại giữa ta và ngươi không ai thiếu nợ ai, việc
chúng ta cần phải làm là phải tìm cách sống mà đi ra ngoài!
- Ngươi tự tin như vậy sao? – bên môi hắn gợi lên một tia cười yếu ớt, ánh mắt vẫn chuyên chú vào Cảnh Dạ Lan, nói.
-
Nếu thật sự bất hạnh chết ở chỗ này thì e là vương gia so với ta còn
không cam lòng hơn! – nàng nhắm mắt lại, vừa định mở mắt ra thì trước
mắt liền trở nên mơ hồ. Độc này quả là lợi hại ngoài sức tưởng tượng của nàng, một trận hoa mắt tập kích tới khiến thân mình nàng mềm nhũn ngã
nhào xuống/.
Hiên Viên Khanh Trần nhanh như chớp lao lên đỡ lấy nàng ôm vào trong ngực;
nhìn đôi môi tím tái của nàng mà tâm hắn rúng động. Hắn thực sự rất mâu
thuẫn, một bên hắn không thể quên đi những chuyện trước kia mà muốn nhục nhã nàng, tra tấn nàng; còn một bên thì hắn lại vì chút hành động nho
nhỏ của nàng mà thấy cảm xúc phập phồng, nội tâm dày vò.
- Mị Nô… Mị Nô… – hắn nhẹ giọng gọi.
Đợi tới khi Hoa Mị Nô hoàn toàn tỉnh táo lại thì trời đã đêm khuya. Nhiệt
độ trong động thấp hơn so với bên ngoài, lúc này đây người nàng tựa vào
một thân thể rộng lớn, rắn chắc, ấm áp. Nghe tiếng tim đập đều đều của
hắn khiến Cảnh Dạ Lan có điểm tiếc nuốt muốn tiếp tục được như thế này.
Nhưng tận đáy lòng nàng vẫn có ý niệm phải rời khỏi hắn.
-
Ngươi tỉnh rồi! ? – hắn mở to mắt, thân thiết hỏi. – Có chỗ nào không
thoải mái? – tay hắn mơm trớn cánh môi Cảnh Dạ Lan, nàng ngủ lịm cả nửa
ngày, dù gọi thế nào cũng không có phản ứng. Tuy độc tố của hỏa liên
trong người nàng có thể khắc chế hàng trăm loại độc tố khác nhưng hắn
vẫn rất lo lắng.
-
Ta … Ta không sao.. – nàng quay mặt qua chỗ khác; nàng không thể nhìn
mặt hắn. Sự ôn nhu này không phải là của hắn, điều này chỉ khiến cho
nàng nhớ tới Quỷ Túc. Cố gắng đứng lên, nàng phải rời đi thật xa mới
được.
-
Mị Nô, đừng đi! – hắn đột ngột bắt lấy cổ tay nàng, lòng bàn tay hắn
nóng rực truyền tới khiến Cảnh Dạ Lan theo bản năng vươn tay sờ trán
hắn.