Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 53-1




Editor: L.N.H.T

Khi lần đầu tiên Liễu Diễm Mai xuất hiện, tất cả mọi người sợ ngây người.

Dư Uyển Uyển nhìn Liễu Diễm Mai nhào về phía anh Anh, cũng dại ra cùng mọi người.

Tuổi còn trẻ nhưng lại trang điểm đậm, dáng người tốt còn chưa trỗ mã, đối lập với mỹ nhân xinh đẹp rực rỡ của vài năm sau.

Trí nhớ đến từ kiếp trước không ngừng lăn lộc trong đầu cô.

Khi đó Liễu Diễm Mai vừa mới du học từ nước ngoài về. Mặc quần áo tinh xảo, nói chuyện khéo léo, cô ta rất thích đi ăn cơm Tây ở các nhà hàng sang trọng cùng Phương Dật Thần, hoặc là tham gia một vài cuộc tụ họp với đám người danh viện trong giới…

Lúc mới bắt đầu, bọn họ ở bên nhau thực sự chỉ là bạn bè. Liễu Diễm Mai miệng ngọt luôn gọi cô là chị dâu. Các cô chỉ thua kém nhau một tuổi, Liễu Diễm Mai luôn có mỹ mạo thanh xuân, mà cô lại đang từ từ trở thành cám bã.

Cho tới bây giờ, nhìn Liễu Diễm Mai mười mấy tuổi đã bắt đầu dùng mỹ phẩm trang điểm cho mình, tự biến mình thành cô gái hơn hai mươi tuổi, mặc quần áo rực rỡ dung tục, vẫn chưa học được kỹ xảo làm bạn với đàn ông, cùng lập chí lớn, thề phải gả cho người có tiền.

Dư Uyển Uyển đột nhiên muốn khóc, muốn cười, lại muốn réo. Đây coi như là phong thủy luân chuyển sao?

Kiếp trước, khi Liễu Diễm Mai xuất hiện thì cuộc đời cô đang ở nơi thấp nhất của thung lũng. Khi đó, cô tự ti, chán ghét chính mình, không chịu cầu tiến, liều mạng giãy dụa. Hôn nhân lại như cát trong tay, cô nắm càng chặt, nhân duyên biến mất càng nhanh.

Kiếp này, Liễu Diễm Mai đang ở thời kì nhỏ yếu vừa nghèo vừa quê mùa, gặp Dư Uyển Uyển đang trong kỳ bay cao nổi tiếng.

Hiện tại chỉ cần Dư Uyển Uyển mở miệng, anh họ của cô có thể tìm cho cô một đống phim lớn. Cho dù không phải nhân vật chính, dựa vào sự phát triển của giới điện ảnh và truyền hình mười năm sau, cô nhất định có thể diễn gì nổi nấy, thậm chí là bộ này nổi hơn bộ kia.

Nhớ tới Liễu Diễm Mai từng xinh đẹp cao quý, thản nhiên tự đắc tham gia vào hôn nhân của cô, nói không hận là không thể nào. Thật lòng mà nói, cho tới bây giờ dù an ủi mình thế nào, Dư Uyển Uyển đều muốn trông thấy Liễu Diễm Mai gặp chuyện không may. Muốn nhìn thấy cô ta cũng bị đánh rớt xuống bùn đất, sau đó không bò dậy nổi. Muốn nhìn thấy sự hủy diệt trên khuôn mặt trang điểm dầy đậm đó.

Con người tức cười như vậy đấy, rõ ràng Phương Dật Thần mới là người phản bội hôn nhân.

Kiếp này sau khi nhận được hạnh phúc, cô lại thật sự buông Phương Dật Thần xuống, xem như người qua đường.

Nhưng vừa nhìn thấy Liễu Diễm Mai như một thằng hề xông vào thế giới của cô, trong lòng Dư Uyển Uyển lại dời sông lấp biển, tỏa ra ác niệm. Rõ ràng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Cố Lượng sẽ giúp đỡ cô. Chỉ cần nói, em rất ghét Liễu Diễm Mai. Anh của cô sẽ có biện pháp đuổi cô gái này đi. Hơn nữa từ nay về sau trong tất cả các bộ phim do Apple quay, cô ta đều khó có thể xuất hiện.

Cố Lượng rất thương cô. Tâm nguyện của cô, nhất định anh sẽ giúp cô làm được. Công ty của anh Anh rất thích chăm sóc cô, chỉ cần cô nói, nhất định anh Anh sẽ không đến gần người phụ nữ kia.

Chị Cốc mắng cô phê bình cô, nhưng nếu cô nói, nhất định chị Cốc sẽ có rất nhiều cách khiến cô gái kia khó chịu. Chị Cốc ghét nhất loại cô gái trẻ tuổi nôn nóng ôm bắp đùi.

Còn có mẹ nuôi lão sư Phùng của cô, còn có người anh em tốt Hoắc Lỗi của cô, còn có đạo diễn lớn tương lai Trang Hiểu Bân, cùng với anh Bảo đạo diễn của phim bộ hiện đang nổi… Bọn họ đều là bạn thân của cô.

Bất tri bất giác, cô quen biết nhiều người có thể dựa rồi.

Oán hận của kiếp trước không ngừng giao thoa xung quanh cô. Cả người Dư Uyển Uyển đều đứng ở trong bóng ma sân thượng. Mặt cô không thay đổi nhìn chiếc điện thoại trong tay.

Cô có thể! Chỉ cần một cuộc gọi, có thể dễ dàng đánh hạ Liễu Diễm Mai không có thành tựu xuống vách núi. Tựa như ở kiếp trước, cô ta tàn nhẫn rút sạch cọng rơm cứu mệnh cuối cùng của cô.

Cô cũng nên để cho cô ta nếm thử chút đau đớn bị giẫm đạp chứ?

Đột nhiên điện thoại cô nắm chặt trong tay vang lên.

“Every night, in my dreams, (mỗi đêm, trong những giấc mơ),

I see you, I feel you, (em thấy bóng dáng anh, cảm nhận được hơi thở của anh),

That is how I know you go on, (đó là cách để em biết rằng anh luôn bên em),

Far across the distance, and spaces between us (dù khoảng cách giữa hai ta có xa thật xa),



Bản “My Heart Will Go On” với giọng hát trong veo bất chấp lệch tông mà gào thét của thiếu niên cùng nhạc đệm đàn ghita, thỉnh thoảng còn trộn lẫn từng tiếng cười do cô phát ra, không ngừng vang lên từ chiếc điện thoại.

Khi đó, cô ở bên cạnh anh, nghe anh hát tình ca cho cô, nhưng lại cười nhạo anh hát lệch tông. Cô cười đến mức tùy ý như thế, vui vẻ như thế, dường như quấy rối bạn trai cô dỗ dành cô.

Giang Tinh Thần lại cứ muốn hát cho cô một bài hát, sau đó cài làm chuông điện thoại. Cũng vì ngày kỳ niệm thành lập trường, cô nói đàn anh khoa Âm nhạc của trường bọn họ hát lại bài hát do ca sĩ nữ hát rất là tốt. Nhất định là một thiên tài.

Kiếp trước kiếp này, quá khứ đã qua tương lai trước mặt, thời gian không ngừng thoi đưa bên cạnh cô…

Tay cô bởi vì xúc động mà không ngừng run rẩy, cô gần như không cầm chắc được cái điện thoại trong tay.

Lòng đầy tức giận và oán hận của cô từ từ chạy khỏi tiếng rống của thiếu niên, buông xuống, tiếp tục buông xuống, cuối cùng tránh ra khỏi lồng giam của hắc ám.

Cô đã sớm không còn là kẻ thất bại Dư Uyển Uyển giãy dụa ở trên ăn no mặc ấm, cầu mà không được kia.

Mây mù của kiếp trước sớm đã tản đi, kiếp này, cô đã sớm tìm được người đàn ông sẵn lòng tin tưởng, có thể tin cậy. Tìm được lý tưởng cùng sự nghiệp của mình. Quen biết tiền bối tốt, còn có một đám bạn tốt cùng chung chí hướng yêu thích kịch sân khấu.

Cô sống lại, cuộc đời của cô xuất phát một lần nữa. Cần gì phải tiếp tục nắm chặt lấy thù cũ không buông thả?

Dư Uyển Uyển gần như run rẩy bấm nút nghe.

“Alo…” Giọng của cô có chút chát, không tự chủ mà mang theo vài phần uất ức. Càng giống như đang làm nũng với bạn trai.

“Lại chìm đắm trong tiếng ca của tớ không thể tự thoát ra khỏi sao? Còn nói giọng hát của tớ khó nghe, không phải cậu rất thích à?” Giọng nói thánh thót của chàng thanh niên xuyên qua loa điện thoại truyền đến, mang theo hương vị ánh mặt trời.

Sau đó, niềm vui vẻ của anh bất tri bất giác lây nhiễm sang cô.

“Đúng vậy đó, tớ ngất ngây trong giọng hát khó nghe đó rồi.” Dư Uyển Uyển nói xong, khóe môi từ từ nhếch lên.

“Phải không? Tớ mới là thiên tài ca hát đấy. Gì, Uyển Uyển cậu nói gì thế?” Chàng thanh niên khó mà tin được hỏi cô bạn gái vẫn luôn oán trách anh hát khó nghe nhưng lại kiên quyết cài làm nhạc chuông vào số điện thoại của anh.

Ngay cả Khâu Vân Vân cũng nói, con gái bà làm quá lên rồi. Tiếng rống kia khó nghe thế mà.

Dư Uyển Uyển chỉ im lặng nghe giọng của anh, sau đó không nhịn được nước mắt chảy xuống.

“Uyển Uyển, Uyển Uyển, sao cậu không nói chuyện? Có phải nhớ tớ rồi không?”

“Ừm, tớ nhớ cậu rồi.” Cô nói bằng chất giọng đầy âm mũi.

“Rốt cuộc cũng nói ra lời trong lòng rồi hả? Làm người không thể mắc cỡ như vậy. Yên tâm đi, tớ sẽ phóng tên lửa đi đến bên cạnh cậu!” Chàng thanh niên ở bên kia điện thoại nói nhảm.

“Cậu lẻo mép như thế từ khi nào vậy?” Dư Uyển Uyển bất mãn hỏi.

“Nói thật nhé, thật ra tớ đang ở trước cửa phòng 302 đấy? Không biết đi vào có quấy rầy các cậu quay phim không!”

“…”

Bởi vì Liễu Diễm Mai phá đám, náo loạn ở trong đoàn làm phim gây ra chuyện cười lớn, tạm thời dừng quay phim.

Dư Uyển Uyển một thân một mình chạy đến ban công hít thở không khí, nhận được điện thoại của bạn trai. Lúc này lại bất chấp hỗn loạn trong phòng khách chạy đi kéo cửa ra, để bạn trai của mình đi vào.

Giang Tinh Thần mặc quần áo thể thao không biết của nhãn hiệu nào, mang theo một túi lớn toàn đồ ăn thức uống.

Bởi vì ở trong đoàn làm phim thời gian dài, anh biết nên giao tiếp với người trong đoàn làm phim như thế nào. Nhân viên trong đoàn làm phim đều là người lớn, mọi người đều biết chuyện của Giang Tinh Thần và Dư Uyển Uyển. Hơn một năm trước thằng nhóc này đã bắt đầu ẩn nấu ở trong đoàn làm phim “Thầy giáo Toàn Phong” rồi. Còn Cố Lượng hoàn toàn chấp nhận thân phận của anh.

Chỉ có điều người của Hồng Vân lại không biết thanh niên mặc đồ thể thao đội mũ lưỡi trai này là bạn trai của Dư Uyển Uyển.

Đặc biệt là Liễu Diễm Mai vừa mới bị chửi xong, trực tiếp xem thằng nhóc lôi thôi này thành em trai giao đồ ăn.

Vì vậy, quay người lại cứ thế giành lấy điểm tâm trong tay Giang Tinh Thần, cực kỳ niềm nở tiến tới gần anh Anh, kết quả bị em gái trợ lý của anh Anh ngăn lại.

“…” Liễu Diễm Mai làm bộ có chút ngượng ngùng, cô ta cực kỳ không thích em gái trợ lý không biết xuất hiện ở bên cạnh anh Anh từ lúc nào.

Cậu Anh cũng chỉ cúi đầu xem kịch bản, hoàn toàn không có ý giải vây cho cái cô fan cuồng hăng hái này.

Người của Hồng Vân có mặt ở đó đều cảm thấy cực kỳ mất mặt, ai cũng không muốn thừa nhận bọn họ quen biết Liễu Diễm Mai.

Cô theo đuổi minh tinh ai cũng có thể hiểu được, cô thích anh Anh cũng có thể, con gái tràn ngập ảo tưởng ai cũng có thể thông cảm cho cô. Nhưng cứ xum xoe làm màu như thế thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Những chuyện Liễu Diễm Mai làm cũng thật sự khiến chú Vi rất phản cảm, nhưng lại không thể không để cho Liễu Diễm Mai diễn vai phụ qua đường kia. Bèn thương lượng với đạo diễn cắt bớt cảnh, để Liễu Diễm Mai diễn xong lập tức đuổi đi.

Vì vậy đạo diễn và chú Vi nói chuyện ở trong một căn phòng khác.

Dư Uyển Uyển trực tiếp bỏ qua Liễu Diễm Mai như “con nít” này, không thèm liếc mắt lấy một cái, cứ thế kéo Tiểu Giang đến căn phòng bên cạnh. Người trong đoàn làm phim cũng mặc kệ cô ta.

Ngược lại Liễu Diễm Mai thì kinh hãi, gào lên với một bạn nhỏ ở bên cạnh: “Cái gì, bạn trai của Dư Uyển Uyển là em trai giao thức ăn kia hả. Ánh mắt bị sao vậy?”

Một tràng súng liên thanh bắn nả vào bạn nhỏ ở bên cạnh, lập tức trợn tròn mắt. Biết thế mình không nên nói với Liễu Diễm Mai câu này.

Thực lòng mà nói, Liễu Diễm Mai cũng không nói lớn tiếng lắm, chỉ có điều đúng lúc Giang Tinh Thần đi ngang qua bên cạnh cô ta, tay cầm chocolate anh cố ý làm cho Uyển Uyển lão gia, cho nên bắt gặp được ánh mắt khinh thường chưa kịp thu lại của Liễu Diễm Mai.

Hiển nhiên cô nàng họ Liễu vẫn chưa tu dưỡng đến nơi đến chốn, không chỉ tự động chia con người ra làm nhiều loại, còn phân biệt đối xử nữa.

Người trong đoàn làm phim bại bởi em gái họ Liễu một lần nữa.

Mặc dù xưa nay thiếu gia Tiểu Giang bình dị gần gũi, ăn mặc rất mộc mạc. Nhưng lúc người ta đến đón bạn gái đi chơi không phải lái chiếc BMW màu trắng sao?

Em gái họ Liễu không nên nhìn người chỉ nhìn bề ngoài ha?

Đúng lúc Vi Phương Sơn và đạo diễn nói chuyện rõ ràng xong, vừa đẩy cửa đi ra thì nghe thấy Liễu Diễm Mai chỉ trích bạn trai Dư Uyển Uyển. Ông thật sự hối hận lần thứ N vì đã đưa Liễu Diễm Mai vào trong đoàn làm phim này. Trước kia lúc cô ta ở Hồng Vân không phải vẫn luôn cần cù chăm chỉ khắc khổ học tập sao?

Vi Phương Sơn vừa nhìn thấy khuôn mặt của “em trai giao thức ăn” kia thì nổi giận tại chỗ. Đây là đứa nhỏ Liễu Diễm Mai có thể nói ba ra bốn sao? Đây là đứa nhỏ ông nâng niu chăm sóc ở trong lòng bàn tay mười mấy năm qua, hiện tại lại bị Liễu Diễm Mai xem là thằng ngốc mà giẫm đạp? Hôm nay Liễu Diễm Mai kia bị gì thế? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Lúc này Dư Uyển Uyển thoạt nhìn rất khôn khéo rất hiền hoà cũng nổi giận.

Vi Phương Sơn gần như không cần suy nghĩ, đi tới bên cạnh Giang Tinh Thần, “Đây không phải là Tiểu Giang sao?”

“Chú Phương Sơn?” Giang Tinh Thần nhìn thấy Vi Phương Sơn cũng ngạc nhiên.

Sau khi “Gia đình mới” vào giai đoạn quay phim, anh vẫn chưa tới thăm lần nào, cho nên không hề nghĩ tới Vi Phương Sơn lại cùng một đoàn làm phim với Dư Uyển Uyển.

“Uyển Uyển, mau lại đây.” Giang Tinh Thần vừa nói vừa vẫy tay với Dư Uyển Uyển.

Hiển nhiên lúc này Dư Uyển Uyển vẫn đang còn tức giận vì Liễu Diễm Mai nói anh là em trai giao thức ăn, phồng hai má lên đi tới, lúc tới còn trừng mắt nhìn Liễu Diễm Mai một cái.

Giang Tinh Thần còn kéo cô một cái, sau đó đặt tay lên vai cô, “Chú Phương Sơn, đây là bạn gái của cháu, Dư Uyển Uyển.”