Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 46




Editor: L.N.H.T

Bộ phim mới của đạo diễn Trang Hiểu Bân vẫn theo phong cách của “Lạc Đường”. Nói về phiền não trưởng thành của thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì, bối rối trong tương lai, náo nhiệt không yên trong cuộc sống.

Tâm trạng và trách nhiệm trưởng thành khẩn cấp không ngừng va chạm nhau. Đồng thời lại trộn lẫn khác biệt khu vực tình người và biến đổi thời đại. Đồng thời cũng thăm dò bí mật trưởng thành, người nhà hiểu rõ lẫn nhau.

Kịch bản này được Trang Hiểu Bân phó thác rất nhiều ý nghĩa sâu xa. Anh dùng hai năm, không ngừng thông qua những cuộc trò chuyện với bạn bè, tham khảo và chỉnh sửa kịch bản này.

Ngay cả Dư Uyển Uyển cũng từng kể cho anh nghe về mâu thuẫn giữa bản thân và mẹ của mình.

Nhiều khi, chỉ có trưởng thành mới có thể hiểu nỗi khổ tâm của ba mẹ. Lúc học cấp Hai, Dư Uyển Uyển đã từng cảm thấy mẹ chính là kẻ địch của cô…

Những tình cảm chân thật này đều được Trang Hiểu Bân sưu tập lại, đặt ở trong một bộ phim điện ảnh có tên là “Đường Về”, còn có một cái tên nữa là “Đường Về Nhà”.

Mỗi một ngôi nhà, đều sẽ có một người vẫn luôn cho rằng mình cô đơn lẻ bóng. Ở trong thành phố lớn phồn hoa rực rỡ, nhưng lại không phải là nhà của mình, mình chỉ là khách qua đường của thành phố này…

Vì vậy, đến vội vàng, đi cũng vội vàng, không ngừng cố gắng kiếm tiền, mơ ước sau này mua được một căn nhà lớn, quen biết một cô gái tốt xây dựng một gia đình mới…

Có người muốn cố gắng kiếm tiền, sau đó mang theo tiền vinh quy quê cũ, ở quê nhà phụ dưỡng cha mẹ thật tốt…

Có người có nhà ở đây, nhưng vì mâu thuẫn với người trong nhà mà không ngừng nghi ngờ nhà kia có phải là nhà của mình hay không. Mình có phải là con ruột của hai người bọn họ không…

Mở đầu của “Đường Về”, nhân vật chính là thiếu niên mười tám tuổi ở thành phố nhỏ, vì tranh cãi ầm ĩ với cha già tính khí nóng nảy, nát rượu của mình mà hờn dỗi lên xe lửa đi đến thành phố lớn.

Cậu cố gắng tìm kiếm người mẹ rời nhà tám năm trước ở trong biển người mênh mông…

Tiểu Hàng hoa mắt chóng mặt mất đi phương hướng trong cảnh đèn màu rực rỡ về đêm. Trên người rất ít tiền, cũng không có chỗ đặt chân.

Rơi vào đường cùng, Tiểu Hàng đi làm nhân viên phục vụ cho một nhà hàng bao ăn ngủ kiếm chút tiền lương. Chỉ có thể chạy đi tìm tung tích của mẹ trong ngày nghỉ, Tiểu Hàng từng nhận được thư của mẹ, địa chỉ không rõ, nhưng ở ngay trong thành phố lớn này…

Ở trong nhà hàng nhỏ, Tiểu Hàng quen biết một cô bé học lớp mười hai, tên Tiểu Tĩnh.

Tiểu Tĩnh tình cờ phát hiện lúc mình của mình khi còn trẻ là một người mẹ hoàn toàn trái ngược trong ký ức của mình.

Cơn ác mộng không ngừng dây dưa, khiến cho Tiểu Tĩnh sinh ra một ảo giác hoang đường. Mẹ của cô là do yêu quái biến thành.

Cho dù cô không ngừng tự nói với mình, không nên suy nghĩ bậy bạ. Nhưng điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều, áp lực học hành mỗi lúc một tăng. Ba của Tiểu Tĩnh không thể không dẫn cô đi khám bác sĩ tâm lý…

Tuy nhiên Tiểu Tĩnh lại lén lút chuẩn bị kế hoạch bỏ nhà trốn đi…

Khi Tiểu Tĩnh đang phiền não, bắt đầu chạy trốn khỏi trường luyện thi, đi lại ở trong thành phố với Tiểu Hàng, dán đủ loại thông báo tìm người…

Tiểu Hàng cũng bắt đầu từ từ kể cho Tiểu Tĩnh nghe ký ức và sự nhớ nhung của mình về mẹ…

Một đêm tám năm trước mẹ của cậu đột nhiên mất tích. Trong thành phố nhỏ, tin đồn truyền đi rất lâu. Thậm chí có người có thể miêu tả rõ chi tiết, Ngô Thục Trân bỏ trốn cùng đàn ông.

Đây là tuổi thơ của Tiểu Hàng, tạo thành tổn thương khó mà trị hết được.

Cho tới bây giờ Tiểu Hàng chuyên tâm tốt nghiệp, chạy đến thành phố lớn, cố chấp muốn tìm được mẹ của mình. Cho dù chỉ là tận nhất nhìn xem mẹ có khỏe không?

Tiểu Tĩnh nói với Tiểu Hàng, tám năm trước cô bị tai nạn, mất đi một đoạn ký ức.

Xưa nay cô cho rằng mẹ là mẹ, ba là ba. Nhưng theo thời gian trôi qua, đoạn ký ức cô mất đi dần khôi phục lại. Cô đột nhiên cảm thấy người mẹ hiện tại dường như không phải là mẹ của mình…

Trong hành trình đi tìm mẹ, Tiểu Tĩnh và Tiểu Hàng càng thân quen hơn.

Dần dà giữa đôi thiếu nam thiếu nữ này bao phủ một loại hơi thở mờ ám không rõ ràng…

Tình cờ, chủ nhiệm lớp phát hiện Tiểu Tĩnh trốn học, yêu sớm cùng thiếu niên bất lương ở ngoài trường. Vì vậy tức giận gọi điện thoại cho ba của Tiểu Tĩnh…

Đồng thời, ba già nóng tính của Tiểu Hàng vì lo cho con trai của mình mà cũng đi đến thành phố lớn…

Dư Uyển Uyển cầm kịch bản mà khóe miệng giật giật. Cô diễn vai Tiểu Tĩnh, Hoắc Lỗi diễn vai Tiểu Hàng, sau “Lạc Đường” hai người bọn họ lại tiếp tục diễn một bộ phim có mối tình ngây ngô mờ ám. Sau đó, ai trở về nhà nấy với ba của mình.

Dường rất lâu trước đó, đề tài tìm mẹ tìm ba vẫn không lưu hành. Ai ngờ Trang Hiểu Bân lại quyết định quay một bộ phim tìm mẹ?

“Vậy anh Anh diễn vai gì?” Dư Uyển Uyển tò mò hỏi.

“Nam phụ.” Trang Hiểu Bân sờ soạng cái đầu bóng loáng của mình.

“Nam phụ?” Dư Uyển Uyển xem kịch bản rất lâu, câu chuyện chủ yếu là về hai gia đình tìm mẹ thôi, nam phụ đâu ra? Chẳng lẽ là ba nam chính? Dư Uyển Uyển lập tức bị cái ý nghĩ không hề có hạn cuối của mình đánh đến ngoài khét trong sống.

“Không phải là Hạo Cường đấy chứ?” Ngón tay cầm kịch bản của Dư Uyển Uyển run rẩy. Trong kịch bản, Hạo Cường là nhân vật nhỏ tạo ra sự đối lập với nam chính.

Hạo Cường thi đại học ba lượt đều trượt, buộc phải quyết định bắt đầu tìm kế sinh nhai trong xã hội. Nhưng công việc rất khó tìm, cậu ta lại không có bằng cấp, mà việc nặng dơ bẩn lại không muốn làm. Vì vậy chỉ có thể rảnh rỗi ở nhà.

Cố tình cậu ta lại có anh trai chị dâu cực kỳ nghiêm khắc. Mỗi ngày bọn họ đều ghét bỏ cậu ta lười biếng không chịu đi tìm việc làm, hơn nữa còn nói bóng nói gió cậu ta là ăn của ba mẹ, liên quan gì tới hai người.

Hạo Cường không thể nhịn được nữa, quyết định chó cùng rứt giậu. Vì vậy chạy đến thành phố nhỏ của Tiểu Hàng làm cướp. Nhưng sau khi Tiểu Hàng khóc lóc kể lể, lại đưa hai trăm đồng còn lại cho Tiểu Hàng…

“Ừ.” Trang Hiểu Bân tỉnh rụi nhìn Dư Uyển Uyển. Sau đó cúi đầu uống trà.

“…” Anh Anh có thể cam tâm diễn một gối thêu hoa mã ngoài cường tráng, nội tâm hèn nhát mềm yếu, cuộc sống không như mình mong đợi, không chịu cầu tiến sao? Lần đầu tiên Hạo Cường đánh cướp Tiểu Hàng không thành công. Lần thứ hai lại đánh cướp Tiểu Hàng và Tiểu Tĩnh… Hoàn toàn là do Trang Hiểu Bân vì muốn thêm chút hài hước cho bộ phim của mình mà tùy tiện thêm vai diễn nhỉ?

“Cậu Anh vừa xem kịch bản này, cũng tỏ vẻ có hứng thú với nhân vật Hạo Cường.” Trang Hiểu Bân nhìn Dư Uyển Uyển một cái. Giống như rất ghét bỏ sự ngạc nhiên của cô vậy.

“…” Anh Anh cảm thấy hứng thú, không sao. Nhưng mấu chốt là có thể diễn được nhân vật nhỏ Hạo Cường ở tầng dưới chót xã hội vừa quẫn vừa mìn người này không?

“Cố Lượng cảm thấy anh ấy có thể thử một chút.” Trang Hiểu Bân rất nghiêm túc nhìn Dư Uyển Uyển.

“Anh của em không hiểu về phim điện ảnh.” Dư Uyển Uyển yếu ớt giải thích.

“Nhưng cậu ấy nhìn người rất chuẩn.”

“…” Mù quáng mê tín người nào đó sẽ xảy ra án mạng.

Lại nói, phim điện ảnh nghệ thuật của Trang Hiểu Bân chỉnh sửa như vậy, thật sự không biết sẽ biến thành như thế nào?

Sau đó không đến mấy ngày, Dư Uyển Uyển lại nghe thấy, Cố Lượng kéo được đầu tư cho Trang Hiểu Bân.

Sau đó, chị Cốc – Cốc Tuyết Hàm lại muốn diễn vai mẹ của Dư Uyển Uyển. Mặc dù mẹ của Tiểu Tĩnh rất quan trọng, nhưng đất diễn rất ít, tương đương với vai trò khách mời.

Thật sự không biết Cố Lượng nói thế nào mà thuyết phục được chị Cốc “hot” lên vì “Vạn Trinh Nhi”.

Cố Lượng lại nói với Dư Uyển Uyển, “Chị Cốc cảm thấy kịch bản này rất thú vị.”

“…” Thế nhưng chị Cốc diễn đều mang lại hiệu ứng vai phản diện đấy.

Lần này diễn vai mẹ đối đầu với con gái rốt cuộc có thể hay không đây?

Còn có màn tranh cãi của hai mẹ con nữa. Ở chung chỗ với chị Cốc, cô thật sự dám ầm ĩ sao?

Đối mặt với tương lai biến hoá thất thường, Dư Uyển Uyển đột nhiên cảm thấy rất mờ mịt.

Cô phát hiện, dường như sau khi sống lại, rất nhiều chuyện bên cạnh cô đều hoàn toàn trở nên trái ngược.

Nếu thế, bộ phim này còn có thể khiến Hoắc Lỗi bỗng nhiên nổi tiếng, lóng lánh trong Liên hoan phim nước ngoài không?

Lúc nghỉ hè, Dư Uyển Uyển đi theo đoàn làm phim đến thành phố nhỏ lân cận, bắt đầu quay phân cảnh Tiểu Hàng rời quê hương.

Đợi đến khi nhìn thấy diễn viên đóng vai ba già nát rượu của Tiểu Hàng, sớm đã đến nơi này chờ bọn họ, Dư Uyển Uyển lại ngạc nhiên lần nữa.

Chính là chú Đới đang ở trạng thái nửa về hưu, đang tích cực bảo dưỡng thân thể.

Để hợp với vai diễn trong bộ phim này mà chú Đới còn cố ý để râu, tóc cũng để dài một chút.

Sau khi mặc quần áo hơi cũ do đoàn làm phim chuẩn bị, đầu tóc cũng được làm rối lên, nhìn cả người như thằng cha không làm việc đàng hoàng, không có bản lĩnh kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng dám động thủ với vợ.

Lúc này, ông chú mang theo dáng vẻ chán chường đang ngồi xổm ở bên kia nói chuyện với cậu Anh.

Kể từ sau khi quay xong “Nhà có một người nhà” anh Anh bắt đầu xem chú Đới là thần tượng của mình. Chú Đới cũng cực kỳ khẳng định sự cố gắng của anh Anh. Theo như lời chú Đới thì có thể luyện ra được diễn xuất, quan trọng là thái độ. Cho dù căn cơ của anh Anh mỏng, nhưng lại chịu liều mạng chịu cố gắng, chính là một hậu bối vô cùng tốt.

Lần này anh Anh theo tới đây, chủ yếu vẫn là muốn học diễn xuất từ chú Đới. Vấn đề anh Anh hỏi, chú Đới đều rất kiên nhẫn mà giải thích cho anh.

Trong thành phố nhỏ, gần như tất cả mọi người đều biết, ba của Tiểu Hàng là một kẻ nát rượu, không có bản lĩnh kiếm tiền, uống chút nước tiểu mèo là lên cơn, động một chút là đánh vợ.

Tám năm trước, rốt cuộc vợ của ông ta cũng không chịu được người đàn ông này, chạy trốn theo người đàn ông khác.

Vừa bước vào ống kính, hơi thở cả người Đới Chí Trạch liền thay đổi.

Lúc bình thường đối mặt với đám tiểu bối này, chú Đới luôn luôn khoan dung lại dịu dàng. Nhưng vừa đứng trước ống kính, cả người chú Đới đều tản ra lệ khí. Lông mày của anh ta theo thói quen mà tạo ra một đường vân, cả người đều là sự bất mãn đối với cuộc sống này.

“Sao mày lại đột nhiên trở về?” Ba Tiểu Hàng dường như vừa mới tỉnh ngủ, ông cảm thấy rất bực bội với đứa con trai đột nhiên từ trường học trở về.

Tiểu Hàng bình thường ở lại trường học làm thuê, ngay cả nghỉ hè cũng không về nhà lại đột nhiên trở về, làm rối loạn tiết tấu cuộc sống vốn có thường ngày của ông ta. Dường như ông ta không hề chào đón đứa con trai này của mình.

“Cha, con tốt nghiệp rồi.” Tiểu Hàng cũng không hài lòng với ba của mình. Mẹ rời đi tám năm, cậu lúc nào cũng nhớ tới mẹ. Mẹ chính là toàn bộ an ủi ở trong giấc mộng của cậu, cũng chính là mục tiêu phấn đấu ở trong cuộc sống của cậu.

Nếu không cậu đã sớm bị ông ba già nát rượu, có cuộc sống bết bát này bức điên rồi.

Cũng may, hiện tại cuối cùng cũng đã mười tám tuổi, Tiểu Hàng chính thức trưởng thành.

“Tốt nghiệp? Vậy mày định thế nào? Đi vào nội thành nhờ chú Hai của mày tìm việc? Tạm thời ở nhà ông nội của mày trước?” Ba của Tiểu Hàng không nhịn được vạch ra kế hoạch tương lai cho con trai của mình. Sau đó đứng dậy rót cho mình ly nước. Lúc đứng dậy, thân thể có chút loạng choạng.

Không biết có phải nhức đầu lắm hay không, nhìn cả người ông ta đều tràn ra vẻ bực bội. Hiển nhiên ông ta chẳng có chút để tâm đến tương lai của con trai mình.

“Con không đi tìm ông nội, cũng không cần chú Hai tìm việc làm cho con. Con muốn đến thành phố lớn làm thuê.”

Hoắc Lỗi đóng vai Tiểu Hàng tựa như chú chim nhỏ dần cứng cánh, đây là lần đầu tiên cậu chống đối lại ba của mình, cậu muốn tự mình đi ra ngoài kiếm sống, bay đến nơi bầu trời bao la.

“Dừng… Thành phố lớn có cái gì mà đi chứ? Vừa dơ vừa loạn, nhiều người nhiều miệng. Con đến trấn trên đi. Ở đấy cái gì cũng có cả.” Ba uống một hớp nước nhuận cổ họng, sau đó nhẹ nhàng vung lên, một gậy đánh chết tất cả mơ ước của con trai mình.

Ông ta lúc này như một con hổ bệnh đến hồ đồ, ông ta già rồi bị bệnh, nhưng vẫn là người quản lý cái nhà này. Trong nhà này đều do ông ta định đoạt.

Hoắc Lỗi sắm vai Tiểu Hàng nóng nảy, bi thương, buồn bực, chua sót tích lũy nhiều năm qua, cùng với sự nhớ nhung về mẹ của mình không ngừng nổi lên trong đôi mắt ấy, tựa như một phút sau sẽ bạo phát ra. Thậm chí ở sâu trong đôi mắt cậu còn cất giấu ý hận. Hận vì ba của mình không làm gì cả, hận vì mẹ rời bỏ cậu mà đi.

“Không, con muốn đến thành phố lớn, tìm mẹ của con!” Tiểu Hàng bất chấp tất cả lớn tiếng nói.

“Bốp…” Cái chén trong tay ba rơi xuống đất.

Dư Uyển Uyển trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Lỗi.

Hai năm trước, bọn họ cùng nhau ở trong thành Cổ quay “Lạc Đường”, diễn một đôi tình nhân trẻ tuổi.

Khi đó, Dư Uyển Uyển cảm thấy Hoắc Lỗi chỉ rất có thiên phú diễn xuất. Cô chắc hẳn cũng không kém hơn anh bao nhiêu.

Nửa năm trước, bọn họ hợp tác trong “Thầy giáo Toàn Phong”. Dư Uyển Uyển vốn cho là mình diễn rất thuận lợi rồi, cô rất hài lòng với diễn xuất của mình.

Cô hăng hái sức sống, không ngừng cố gắng, không ngừng tiến bộ. Thậm chí khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình đã đè Hoắc Lỗi xuống rồi. Ít nhất trong cảnh đối diễn giữa Tiểu Tặc Miêu và Lâm Đản Đại, cô vẫn luôn chiếm lấy ưu thế.

Đến lúc này, cô lại phát hiện…

Cậu con trai bị kích động do Hoắc Lỗi diễn lại không hề thất sắc trước người cha nghiện rượu do chú Đới diễn. Mỗi tiếng nói mỗi cử động của chú Đới đều là diễn. Nhưng Hoắc Lỗi trời sinh thông minh, cảm xúc của anh với cuộc sống, sự khác biệt của vai diễn đều tự mình lý giải một cách độc đáo. Cùng lúc đó, loại diễn xuất độc đáo này cũng đang không ngừng thành hình…

Trong ánh mắt của Hoắc Lỗi có hi vọng, mỗi nhất cử nhất động của anh đều là Tiểu Hàng. Anh đã hoàn toàn dung hợp mình và Tiểu Hàng vào một chỗ.

Hoắc Lỗi giống như một viên đá quý nhìn như bình thường, dù đặt anh ở đâu, đặt ở trên người ai, anh cũng sẽ không mất đi ánh sáng rực rỡ của bản thân mình.

Dư Uyển Uyển đột nhiên phát hiện, Hoắc Lỗi vẫn luôn bị cô xem thành đối thủ trong lúc vô tình đã vượt xa cô rồi…

Cô cho rằng diễn xuất của mình đã không tệ rồi. Hơn nữa bắt đầu tích được một chút thành tựu mà đắc chí. Còn Hoắc Lỗi lại có thể sánh vai đứng bên cạnh chú Đới.

Một trận gió lạnh thổi qua đỉnh núi, Dư Uyển Uyển đột nhiên bị thổi cho tỉnh lại.

Trên con đường diễn dịch này, ai cũng cố gắng không ngừng phấn đấu, không ngừng tìm kiếm con đường diễn dịch thuộc về mình, mới có thể có cơ hội thành công.

Lúc này, anh họ của Dư Uyển Uyển là giám đốc của Apple, cung cấp tất cả đủ loại điều kiện tiện lợi cho cô. Lão sư Phùng là mẹ nuôi của cô, vẫn luôn dẫn dắt cô, trợ giúp cô trên con đường diễn nghệ. Cô quen biết anh Anh, nói một câu không dễ nghe chính là, sau này cô có rất nhiều cơ hội nhận được đủ loại vai diễn trong phim truyền hình của anh Anh. Cô được anh Bân anh Bảo xem thành em gái… bọn họ đều sẵn lòng cho cô cơ hội. Hoắc Lỗi xem cô như bạn bè, sẵn lòng đè ép diễn xuất của mình mà phối hợp với cô!

Không biết từ lúc nào, dưới chân của Dư Uyển Uyển như đã xếp đặt xong trận mê cung. Tựa như mỗi một con đường đều là đường tắt, tùy ý để cho cô chọn một điểm cuối cực kỳ dễ đi.

Có người thân bạn bè chăm sóc, đường đi cuộc đời này của cô đột nhiên trở nên thoải mái dễ dàng hơn rất nhiều. Cho tới bây giờ cô mới phát hiện, cho dù tuyến đường có thay đổi thế nào, đường đến thành công chỉ có một con đường.

Chỉ có không ngừng tích lũy, tôi luyện diễn xuất cho chính mình, cô mới có thể đi đến đỉnh núi được!

Dư Uyển Uyển đứng ở sườn núi nhìn xuống, đột nhiên phát hiện cô đã sợ tới mức cả người toát ra mồ hôi lạnh.

Thì ra không biết từ lúc nào cô đã kiêu ngạo, cũng trở nên táo bạo hơn.

Muốn nhận được thành quả về mặt sự nghiệp, bắt đầu từ bây giờ phải không ngừng cố gắng, mỗi giây mỗi phút đều không thể buông lỏng. Không thể kiêu ngạo, phải một lòng khiêm tốn, không ngừng học tập các tiền bối và các bạn bè cùng thế hệ. Trên con đường của mỗi người đều có quang điểm độc đáo riêng của mình.

Điểm đến của cô, có lẽ cần phải rất lâu mới có thể tìm được!