Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 45




Editor: L.N.H.T

Kể từ sau khi Dư Uyển Uyển liên tục bị đả mấy kích, cả người đều ngơ ngác.

Tổng giám đốc Giang im lặng nhìn Dư Uyển Uyển sau khi biết mình cũng từng là minh tinh thì có chút ngu ngốc. Là vì sùng bái mình sao?

Không thể không nói, Tổng giám đốc Giang từng là ngôi sao điện ảnh lưu danh lịch sử trên màn ảnh. Những năm 80, Tổng giám đốc Giang chính là nữ thần danh xứng với thực. Chỉ là khi đó mọi người đều không nói như vậy.

Tổng giám đốc Giang đột nhiên cảm thấy có chút sốt ruột, đứa bé Dư Uyển Uyển nhìn thế nào cũng thấy không nhạy bén lắm.

Con trai của bà đã không hiểu đối nhân xử thế rồi, sau này cặp vợ chồng son này phải sống thế nào, ai đến làm chủ quản lý việc nhà đây?

Chỉ là nghĩ đến những chuyện này dường như sớm quá rồi. Ít nhất Tổng giám đốc Giang có thể vì con trai của mình là tiếp tục lèo lái thêm ba mươi năm. Hơn nữa cô con gái của bà kể từ khi đưa ra nước ngoài thì dường như càng ngày càng xuất sắc hơn. Bây giờ nhìn thấy Thần Hi, Tổng giám đốc Giang sẽ lại nhớ tới khi mình còn trẻ cũng dám liều lĩnh xông lên. Tương lai của Thần Hi chắc chắn không thành vấn đề.

Tương lai cho dù Tinh Thần thế nào, Thần Hi cũng sẽ không bỏ mặc em trai của nó.

Nghĩ tới đây, rốt cuộc Tổng giám đốc Giang cũng tỉnh táo được chút.

Sau đó, Tổng giám đốc Giang bá đạo thành thục giỏi giang làm một chuyện vô cùng truyền thống, đeo một chiếc vòng ngọc vào cổ tay của cô gái nhỏ.

Dư Uyển Uyển vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc, lúc được đeo vòng tay mới phản ứng lại. Khi muốn tháo chiếc vòng ra, Tổng giám đốc Giang cũng rất bá đạo xụ mặt xuống. Cháu không cần quà của dì chính là không nể mặt dì.

Bên kia đầy tớ của Dư Uyển Uyển cũng nói với cô: “Nhận lấy đi. Mẹ tớ thích tặng quà gặp mặt.”

“…”

Câu nói của Giang Tinh Thần là giải vây cho Dư Uyển Uyển, nhưng lại khiến sắc mặt của Tổng giám đốc Giang đen lại.

Ai thích tặng quà gặp mặt hả? Với thân phận bây giờ của bà đã không cần tặng quà rồi đó biết chưa hả?

Tóm lại, lần đầu gặp phụ huynh, dường như Tổng giám đốc Giang rất hài lòng với Dư Uyển Uyển. Ngốc một chút cũng tốt, con trai của bà sẽ không chịu thiệt thòi.

Đợi đến lúc trên đường đi về, Dư Uyển Uyển mới phản ứng lại. Hình như cô chưa đồng ý chính thức hẹn hò với Giang Tinh Thần thì phải? Không phải vẫn còn đang theo đuổi sao?

Sao chuyện lại phát triển đến mức này rồi?

Ba mẹ hai bên đều thừa nhận đối phương?

Vậy bước tiếp theo có phải người thân hai bên cùng tụ tập ăn một bữa cơm, bàn bạc chút chuyện kết hôn không?

Nghĩ tới đây, cả người Dư Uyển Uyển đều không ổn. Gần đây dường như cô càng ngày càng không theo kịp trào lưu phát triển rồi.

Kết quả Dư Uyển Uyển vừa về đến nhà, Khâu Vân Vân tinh mắt phát hiện “quà gặp mặt” của Tổng giám đốc Giang.

Ngay tại chỗ bắt lấy Dư Uyển Uyển sỉ vả một trận.

Kết luận chính là, “Ngốc chết con ngốc chết nha đầu con, bán mình đi mà cũng không biết nữa. Gặp chuyện không biết động não chút sao? Con thật sự quyết định cột mình trên một chiếc thuyền hả? Làm việc không biết nhìn trước nhìn sau, ít nhất cũng phải quan sát thêm mấy năm đã chứ.”

“…”

Kết quả ba Dư vừa về đến nhà thì nhìn thấy con gái đáng yêu của mình như bó cải thìa bị vợ đại nhân phạt đứng. Vừa định khuyên mấy câu, quả nhiên lại bị vợ không khác gì “cố tình gây sự” công kích, “Ông làm ba kiểu gì vậy? Con gái quen bạn trai mà cũng không biết nói nó à?”

“…” Lúc học đại học không cố gắng tìm đối tượng, sau này đi làm bị xem là gái ế cũng sẽ bị ghét bỏ đấy có biết không? Nếu không phải lúc trước gặp gái ế Khâu Vân Vân thì ông cũng cô đơn cả đời rồi. Nhưng lại không thể quang minh chính đại đứng về phía con gái.

Không biết phải làm gì, ba Dư chỉ có thể cô đơn đi vào phòng bếp. Không dễ gì đến cuối tuần, phải nhanh chóng làm mấy món ngon bồi bổ cho con gái. Vợ làm việc cả một tuần cũng rất cực khổ, cũng phải bồi bổ thật tốt cho vợ yêu.

Chủ nhật, hiếm khi Dư Uyển Uyển có thời gian rảnh đi thăm anh họ, nhìn xem sự phát triển mới của công ty.

Kết quả còn chưa tán dóc được câu nào, Cố Lượng liền bị An Quân bức hôn. An Quân còn chơi trò lãng mạn, đặt hoa hồng ở trước cửa phòng Cố Lượng.

An Quân cảm thấy đã đến thời điểm nên mang Cố Lượng về nhà rồi.

Kết quả, Cố Lượng cảm thấy vẫn nên từ từ…

Đối mặt với đôi tình nhân đang cãi nhau này, sau khi Dư Uyển Uyển bị lạnh nhạt mười phút thì mặt mày xám xịt rời khỏi công ty.

Dạo này, cổ đông gì đó chẳng hề được coi trọng.

Sau khi lên đại học, bài vở của Dư Uyển Uyển đang từ từ tiến vào quỹ đạo.

Về mặt công việc, kế hoạch Cố Lượng sắp xếp cho cô là phái thực lực. Mục tiêu là trước khi ba mươi tuổi phải giành được Ảnh hậu.

Cố Lượng chọn lựa sách lược bảo vệ cô, ít nhất trước khi tốt nghiệp đại học, Cố Lượng không hy vọng cô bị xào nấu lên tới tận trời.

Đối với em gái của mình, tư lợi cũng được, đối xử đặc biệt cũng thế. Cố Lượng hy vọng Dư Uyển Uyển có thể có một cuộc sống đại học vui vẻ.

Trong cái tuổi đẹp nhất của đời người, nên làm những chuyện mà mình nên làm. Chờ đến khi tốt nghiệp đại học rồi, thì sẽ toàn lực phát triển sự nghiệp.

Nổi tiếng thì nên nổi càng sớm càng tốt, độ nổi tiếng của Dư Uyển Uyển đã sớm đủ rồi. Mới mấy tuổi đã tiếp nhận đủ loại đào tạo, mười mấy năm qua vẫn luôn bị dì khống chế sinh hoạt thường ngày. Nếu cho tới bây giờ Cố Lượng vẫn áp chế cô, không ngừng sắp xếp công việc cho cô, bắt cô phải kiếm tiền. Cố Lượng cảm thấy, Dư Uyển Uyển thật sự rất đáng thương.

Chính bản thân anh đã không có cách nào, nhưng ít nhất anh hy vọng em gái của anh có thể có một cuộc sống hoạt bát, đơn giản, cảm nhận sự sung sướng tuyệt vời trong cuộc sống.

*

Xế chiều, Dư Uyển Uyển đeo ba lô lớn màu hồng nhạt trở lại trường học. Trong túi lưới bên cạnh cái ba lô là một ly nước con gấu màu hồng nhạt. Trên người cô mặc bộ quần áo do bà Khâu Vân Vân tự tay thiết kế làm ra, áo váy dài màu hồng nhạt mang theo đường viền hoa phức tạp. Trên chân là đôi giày Cavans cùng màu.

Kể từ sau khi Dư Uyển Uyển vào học viện Hí kịch, kiểu dáng trang phục xưa nay luôn đặc biệt. Ít nhất ở trên thị trường không có bán kiểu trang phục vừa cá tính lại đáng yêu như vậy.

Thậm chí có người chua xót nói, cô gái như Dư Uyển Uyển chính là một cô bé không lớn.

Còn có người nói, Dư Uyển Uyển 360 độ không góc chết giả làm nai tơ. Mấy ngôi sao nhỏ nổi tiếng của lớp Diễn xuất cũng không có cách ăn mặc như cô.

Đáng hận chính là, cái thứ chưa trưởng thành này lại nổi tiếng hơn bọn họ một bước.

Tất cả mọi người nói, Dư Uyển Uyển là chó ngoan chuyên ôm đùi cậu Anh. Mọi người đều biết cô có một ông anh họ làm trợ lý cho cậu Anh, sau đó được cậu Anh đề bạt làm quản lý. Nhưng lại không có ai nhìn thấy thực lực của bản thân Cố Lượng.

Chuyện về Dư Uyển Uyển được truyền đi vô cùng kì diệu.

Bản thân cô dường như lại không để ý tới. Gần như thả toàn bộ tinh lực vào việc học, thỉnh thoảng đi tìm đám người Trang Hiểu Bân, Hoắc Lỗi tâm sự một chút. Đương nhiên, phần lớn thời gian cô đều có bạn trai khoa Đạo diễn làm bạn cùng.

So với những cô gái có lý tưởng “rộng lớn” vươn lên, Dư Uyển Uyển mang theo bạn trai ngốc mang kính lại tính xem đi ăn ở đâu? Ưu thế lớn nhất của anh có lẽ chính là tốt tính nhỉ?

Từng có cô bạn học muốn kéo Dư Uyển Uyển tham gia một vài hoạt động “sự kiện lớn.”

Kết quả bạn trai không lên được mặt bàn của Dư Uyển Uyển lại trở mặt tại chỗ. Giống như một tủ đông vậy, trong nháy mắt thả ra hơi lạnh siêu mạnh, còn dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào cô ta.

Cô bạn học bị dọa lùi, rốt cuộc cũng không có ai tốt bụng đi tìm bạn học Dư Uyển Uyển có phẩm vị cổ quái đi ra ngoài chơi, đi xã giao nữa.

Bạn trai mang mắt kính độc lạ kia của cô đã biến thành chó dữ bảo vệ hoa thì ai dám đi tìm cô chứ? Bạn dám có ý đồ với Dư Uyển Uyển, anh dám không nể mặt mà trực tiếp cắn bạn.

Lập tức, đám con gái bí mật truyền tin ra. Dư Uyển Uyển chính là một quái thai có phẩm vị độc lạ. Đúng lúc là một tuyệt phối với bạn trai “trở mặt” kia.

Thẳng đến khi Giang Tinh Thần lái chiếc BMW chở Dư Uyển Uyển đến trường học.

Lời đồn đại lại biến thành, Dư Uyển Uyển là vì tiền mới hẹn hò với bạn trai độc lạ như vậy.

Còn có người bí mật đoán, Giang Tinh Thần rất biến thái, sau này ở chung nhà nhất định sẽ có bạo lực gia đình.

Lời đồn đại bản mới nhất đã đoán đến, nguyên nhân Dư Uyển Uyển sớm nở tối tàn là gả cho con trai của một nhà giàu mới nổi.

Nhà chồng không cho cô làm diễn viên…

Không thể không nói, Dư Uyển Uyển và Phương Dật Thần đều là tiêu điểm chú ý nhất trong đám sinh viên mới. Chỉ là Phương Dật Thần là đỏ, Dư Uyển Uyển cần phải đen.

Cũng may Dư Uyển Uyển đã sớm học được cách không để ai vào mắt, nếu không với loại “ngưỡng mộ” như vậy, nhất định sẽ khiến cô không chịu được.

Mỗi người đều có theo đuổi của riêng mình, chỉ là sự theo đuổi của bạn có thể không phải là phần lớn. Cho nên ở trong mắt người khác bạn đã thành ngoại tộc, quái thai. Thành đề tài câu chuyện sau bữa cơm của người khác, thành đối tượng bị xem thường.

Vì giấc mộng kia, không ngừng có người tạo đủ loại phiền phức cho bạn. Chỉ có xem nhẹ những phiền phức kia, xem nhẹ lời bình của người khác, lấy hết dũng khí không ngừng đi về phía trước, như vậy mới thành công.

Trước khi anh Anh nổi tiếng, tất cả mọi người nói anh Anh được bao nuôi. Anh Anh nổi tiếng, rồi mọi người mới bắt đầu nhìn thẳng vào sự cố gắng của anh Anh.

Trước khi Hoắc Lỗi quay “Thầy giáo Toàn Phong”, tất cả mọi người chướng mắt anh, cảm thấy anh không cố gắng. Thẳng đến khi anh thật sự diễn Lâm Đản Đại, chứng minh thực lực của mình, người khác mới thu hồi lại sự khinh thường dành cho anh.

Cho tới bây giờ, đến lượt Dư Uyển Uyển đối mặt với những lời đồn đại như đúng mà là sai kia, trong lòng cô lại vô cùng bình tĩnh.

Cô nghĩ, một ngày nào đó cô sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh mình, cho mấy người kia không còn lời nào để nói. Đến lúc đó, cô cũng sẽ thấy những sắc mặt kinh ngạc của những người từng xem thường cô, chửi bới cô.

*

Lần đầu tiên Dư Uyển Uyển trở lại trường học một mình.

Cố tình cực kỳ trùng hợp chính là, tựa như lần đầu tiên, cô gặp tiểu sinh Phương Dật Thần đang nổi tiếng ở trên đường nhỏ bên cạnh hồ nhân tạo của trường học.

Dư Uyển Uyển có chút lúng túng, cô không biết nên gật đầu chào hỏi Phương Dật Thần, hay là xem như không nhìn thấy anh ta cứ thế đi ngang qua…

Kiếp trước, Phương Dật Thần làm tổn thương đến cô, đến thì kiếp này vẫn chưa xảy ra chuyện gì trong cuộc đời cô, hơn nữa cũng sẽ vĩnh viễn không xảy ra.

Cho nên dường như nàng cũng không có lý do gì để hận anh ta, chán ghét anh ta.

Kiếp này, đối với Phương Dật Thần thì Dư Uyển Uyển chỉ là một người qua đường.

Dư Uyển Uyển sớm đã quyết tâm buông bỏ cái bao đồ Phương Dật Thần này, bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Hơn nữa cô cũng từng suy nghĩ lại, kiếp trước có sai cũng không chỉ là Phương Dật Thần sai, trên căn bản, cô cũng có vấn đề.

Chính mình không thích mình, bản thân mình cũng không đủ tự tin. Người khác dựa vào cái gì mà yêu bạn?

Vậy hiện tại là bạn học với nhau, cô nên đối mặt với anh ta như thế nào?

Dư Uyển Uyển còn chưa rối rắm xong, Phương Dật Thần đã đi về phía cô.

Lúc anh ta sắp tới gần, Dư Uyển Uyển mới bắt đầu rối rắm xong. Xuất phát từ bản năng bảo vệ mình, cô vẫn thấy gai mắt chán ghét Phương Dật Thần.

“Lần trước em từ chối anh, lý do là vì bọn mình còn quá trẻ. Vậy hiện tại hai đứa mình đều đã lên đại học rồi, em sẽ cho anh cơ hội chứ? Em nói sau khi anh lớn lên mới phát hiện ra mình thích dạng người gì. Nhưng ít nhất cho tới bây giờ, anh luôn cảm thấy em mới là người trong lòng anh.” Lời thổ lộ của Phương Dật Thần có chút bất ngờ. Nghe giọng điệu của anh ta thì rất là bình tĩnh, nhưng tia lửa dấy lên trong măt anh ta lại bán đứng tâm sự của anh ta.

Về tình yêu, anh ta vẫn còn quá trẻ, anh ta không biết yêu là cần phải có trách nhiệm. Mà anh ta còn trẻ hoàn toàn không có cách nào phụ trách được cuộc đời của người khác.

Chỉ là nửa đêm nằm mơ, lúc Dư Uyển Uyển từ chối lời thổ lộ của anh ta, vẻ mặt đau buồn khổ sở kia lại in sâu ở trong đầu anh ta. Cô chảy xuống một giọt nước mắt ở trong lòng anh ta. Giọt nước mắt đó không ngừng nổi lên, sau đó biến thành một loại tình cảm kiếp này khó mà vứt bỏ!

Cho tới bây giờ, Phương Dật Thần cũng không biết mình có thể yêu người khác hay không? Chỉ là, nếu người yêu của anh là Dư Uyển Uyển.

Ở trong mơ, anh từng mơ đến cảnh tượng bị từ chối, sau đó cúi đầu xuống nói với cô bé kia, xin em đừng khóc.

Trong hiện thực, anh ta lại có chút sợ hãi khi xuất hiện ở trước mặt cô. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất định cô sẽ càng ghét anh ta hơn nhỉ?

Dư Uyển Uyển là một cô gái rất gan dạ, có can đảm leo lên sân thượng ngăn cản hành động tự sát của Hoàng Hiểu Linh.

Khi đó, anh ta đang sợ tới mức run lên, không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện Hoàng Hiểu Linh đừng chết. Ai đến cứu cô ấy cũng đều được cả.

Sau đó, gió thổi mái tóc dài của cô, cô vươn hai tay ra khỏi hàng rào bảo vệ, khắc sâu ở trong đầu anh ta.

Cả quá trình như vậy, Hoàng Hiểu Linh nhận được sự cứu vãn của Thiên sứ.

Từ sau khi đó, cô là Thiên sứ ở trong mộng của anh ta. Vĩnh viễn lưu lại ở trong đáy lòng anh ta. Đây là bí mật lớn nhất của anh ta.

Cuộc sống của anh ta, thật ra chỉ có đuổi theo bóng dáng của cô.

Song, lúc ở trong talkshow cô nói thích bạn trai đeo mắt kính, rốt cục Phương Dật Thần cũng không kiềm được mà tức giận. Anh ta đã sớm biết Giang Tinh Thần đang theo đuổi cô. Anh ta cũng biết cô không từ chối lời theo đuổi đó.

Chỉ là, anh ta cho rằng cô là một cô gái rất cố chấp với tình yêu. Sẽ không khinh địch mà nhận lời theo đuổi của người khác. Anh ta cho rằng cô xác định tình cảm của mình phải cực kỳ lâu, lâu đến mức khi cô thật sự trưởng thành.

Không ngờ, sự lựa chọn của cô lại tới nhanh như vậy…

Thiên sứ của anh ta dường như muốn bỏ đi rồi. Vậy thì cố gắng của anh ta còn có ý nghĩa gì?

Cho nên anh ta lại tỏ tình với cô một lần nữa.

Còn Giang Tinh Thần theo đuổi cô lúc này đang đứng sau lưng cô. Tựa như động vật nhỏ vô ý thức xông vào trong thiên đường, lúc này anh khẩn trương lại luống cuống, tựa như một đứa ngốc.

Ba người bọn họ không hiểu sao mà tạo thành một đường gấp khúc, cô đứng ở giữa hai chàng trai.

Rốt cuộc cô sẽ lựa chọn ai?

Tiểu sinh Phương Dật Thần đang hot, hay là Giang Tinh Thần không có tiếng tăm sau khi nhập học lại không có nổi trội nào.

Trong khoảnh khắc đó, trong mắt Phương Dật Thần phát động ra một loại thần thái, mang theo sự quyến rũ không nói nên lời.

“Xin lỗi.” Dư Uyển Uyển không chút do dự nói với Phương Dật Thần. Lúc này, trong đáy mắt cô hiện lên nét kiên định.

Đến lúc rồi, hoàn toàn từ bỏ kiếp trước của mình, sau đó thản nhiên đối mặt với hạnh phúc của kiếp này.

“Tôi đã có bạn trai cùng trải qua kiếp này.”

Lúc nói những lời này, biểu hiện trên mặt Dư Uyển Uyển đều thả lỏng.

Đây là lần thứ hai, chính mắt Phương Dật Thần nhìn thấy Thiên sứ của mình tránh khỏi ràng buộc mà rời xa anh ta.

“Cho dù điều kiện của cậu ta không tốt như em tưởng? Cho dù cậu ta thật sự không xứng với em?” Phương Dật Thần nhìn xem Dư Uyển Uyển, đồng thời Dư Uyển Uyển cũng thông qua cái nhìn kia mà thấy sự kích động của anh ta, sắc mặt khó coi, nhìn giống một “bé trai” rất tệ.

Đúng vậy, Giang Tinh Thần không xứng với cô, một chút cũng không xứng. Ngoại trừ anh có một bà mẹ tốt ra, thì anh chính là một đứa ngốc chỉ biết đọc sách.

Song, Dư Uyển Uyển lại đột nhiên nở nụ cười. Cô cười lên thật sự rất đáng yêu, tựa như một đóa hoa nhỏ vừa nở rộ vậy.

“Tôi nói cậu ấy xứng thì sẽ xứng. Xứng hay không không do người khác quyết định. Tôi tin vào phán đoán của mình. Ý kiến của người khác đối với tôi không là gì cả.”

Cô nhìn như đáng yêu nhưng lại như ma quỷ xé nát hy vọng cuối cùng của anh ta.

“Anh sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Anh sẽ chứng minh anh mới là người thích hợp với em nhất.” Phương Dật Thần thì thào như tự nói.

Lập tức, sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch, thậm chí mất đi toàn bộ sức lực.

“Không cần. Tôi đã chọn xong rồi. Đời này kiếp này, cậu ấy không rời đi tôi không vứt bỏ. Về phần anh thế nào thì là chuyện của người khác.” Dư Uyển Uyển cực kỳ lạnh lùng cho anh ta một kích trí mạng.

Sau đó mặt không đổi sắc đi ngang qua người anh ta. Để lại cho anh ta một tàn ảnh không rõ.

Có đôi khi, con gái không thích bạn, thì chính là không thích bạn. Không hề liên quan đến chuyện bạn có xuất sắc hay không.

Cậu thiếu niên đeo mắt kính đứng đối diện với anh, vừa nãy âm u ảm đạm, lúc này lại như con chó săn nhỏ được bà chủ khen thưởng, dựng đứng lỗ tai lên, mở bốn vó ra, vui vẻ chạy về phía Dư Uyển Uyển.

Hiển nhiên, lần cạnh tranh này anh mới là kẻ thắng, cuối cùng lão gia Uyển Uyển của anh vẫn chọn anh.

Mặc kệ anh kém cỏi cỡ nào, mặc kệ anh có ưu thế sở trường hay không, mặc kệ người khác nói cái gì, Uyển Uyển nói anh chính là bạn trai mà cô muốn cùng trải qua kiếp này! Vậy anh chính là bạn trai của cô!

Bạn trai đấy, anh không rời đi cô không vứt bỏ, đời này kiếp này!

Sao anh có thể rời khỏi cô chứ? Anh đâu phải đồ ngốc. Anh có chết cũng quyết không buông tay!

Cậu trai trẻ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Dư Uyển Uyển, sau đó ỷ vào chiều cao xách ba lô lớn sau lưng Uyển Uyển. Sau đó lấy ly nước gấu nhỏ ra đưa cho cô.

Dư Uyển Uyển nhìn anh một cái, sau đó không nói lời nào, chỉ nhận lấy cái ly, uống một ngụm.

Đôi tình nhân trẻ tuổi này không nói lời nào, chỉ vai kề vai đi đến ký túc xá nữ.

“Chờ tớ, tớ nhất định sẽ trở thành người xứng với cậu. Cậy sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Tớ xin thề!” Giang Tinh Thần lại vụng trộm lập lời thế với chính mình.

Lúc này, anh đeo ba lô màu hồng trên vai, sau đó lấy hết dũng khí nắm lấy ngón tay cô gái.

Cô gái vẫn dùng sức nắm lấy tay anh như trước. Lòng bàn tay anh đều là mồ hôi, cô cũng thế.

Lần này thật sự sẽ không buông tay. Sẽ không!… Con chó trắng mập nhỏ trong lòng anh đang sung sướng nhảy lên. Anh thỏa mãn nhìn khuôn mặt ngọt ngào của cô.

Tình yêu của bọn họ, chính thức bắt đầu. Bọn họ đều là thủy thủ thực tập, cho nên nhất định phải không ngừng cố gắng, mới có thể để thuyền của bọn họ chạy trên chặng đường chính xác.

Cố tình lúc này, lại có người rất không thức thời mà quấy rầy người khác yêu đương.

“Này, Dư Uyển Uyển em là cầm tinh con rùa hả? Sao lề mề thế? Rõ ràng anh Lượng nói em về trường từ sớm rồi mà. Mau lên, anh Bân có chuyện muốn nói với em.” Hoắc Lỗi hấp tấp nhìn Dư Uyển Uyển. Không hề có chút cảm giác quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị bò đá.

Giang Tinh Thần giống như bị kinh sợ, muốn thu hồi móng vuốt của mình. Nhưng tay của anh lại bị Dư Uyển Uyển cầm quá chặt.

“Chuyện gì vậy?” Dư Uyển Uyển rất bình tĩnh mà nhìn Hoắc Lỗi. Chỉ là cô đột nhiên cảm thấy hơi nóng, tựa như mặt của mình đang thiêu đốt vậy.

Đáng tiếc, cái bọn họ để ý là lần đầu tiên quang minh chính đại nắm tay nhau. Tên ngốc thần kinh thô Hoắc Lỗi kia thì hoàn toàn không nhìn thấy.

“Phim điện ảnh mới của chúng ta á. Ngốc nạ. Bộ phim này chắc phải quay rất lâu. Em còn không mau lên.” Hoắc Lỗi cực kỳ không nhịn được nhìn Dư Uyển Uyển. “Anh Bân muốn nói chuyện với chúng ta, sau đó sẽ đi tìm anh Anh.”

Năm nay Trang Hiểu Bân chính thức thi đậu nghiên cứu sinh. Bọn họ vẫn ở cùng một trường, chỉ là tương đối ít gặp mặt.

Thế nhưng, Giang Tinh Thần lại rất thân quen với Trang Hiểu Bân. Bởi vì thỉnh thoảng Trang Hiểu Bân sẽ lên lớp của Giang Tinh Thần dạy thay.

Trang Hiểu Bân rất bận rộn, bận rộn làm đề tài lý luận, đồng thời lại bận rộn chuẩn bị phim điện ảnh của mình.