Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 20: Cuộc sống như diễn




Editor: L.N.H.T

Cốc Tuyết Hàm – chị Cốc đóng vai Tam Anh, năm nay bốn mươi tuổi. Thật ra chị ta cũng coi như là một diễn viên phái thực lực. Thường hay diễn vai nữ phụ chanh chua, cay nghiệt, âm hiểm, điêu ngoa, phát triển ở mảng phim truyền hình… được nhiều khán giả biết đến. Từng nhiều lần giành được giải Phi Tiên[1], đề cử giải Nữ phụ xuất sắc.

[1] Giải Phi Tiên: là giải thưởng phim truyền hình Trung Quốc, mỗi năm tổ chức một lần, tên lúc đầu là “Giải Phim truyền hình xuất sắc cả nước”. Giải Phi Tiên được thành lập sớm nhất trong nước, là giải truyền hình có lịch sử lâu dài nhất.

Lúc Cốc Tuyết Hàm vào nghề đã có sẵn điều kiện rất tốt rồi, hoàn toàn coi như là người đẹp trời sinh. Dáng dấp xinh đẹp, mắt to hai mí, sống mũi cao thẳng… đủ để người ta nhìn qua đã khắc sâu ấn tượng.

Chỉ là chóp mũi của chị ta nhọn… ấn đường hơi hẹp, xương hàm lại cao, hai má khá gầy, môi lại khá mỏng…

Lúc chị ta cười, sẽ khiến cho người ta có cảm giác chị ta là mỹ nhân băng… Lúc không cười, khóe miệng rũ xuống, hai mắt híp lại, khiến chị ta lộ ra vẻ sắc bén…

Lúc Cốc Tuyết Hàm còn trẻ, mới bước chân vào giới điện ảnh và truyền hình, đi casting vai nữ chính, kết quả được đạo diễn nổi tiếng nhìn trúng, để cho chị ta diễn vai một cô gái có tư tưởng xấu, yêu điên dại với nam chính, không tiếc tất cả mọi thứ muốn hãm hại nữ chính, hoành đao đoạt ái…

Cơ hội đầu tiên quay phim truyền hình, Cốc Tuyết Hàm vốn không có đường lựa chọn.

Cộng thêm chị ta khá chăm chỉ biết cố gắng phấn đấu, chịu khổ luyện diễn xuất…

Diễn xong bộ phim kia, Cốc Tuyết Hàm lập tức nổi tiếng, nổi đến nát bét…

Lúc khán giả chảy nước mắt vì nữ chính đáng thương thì đồng thời cũng nhớ kỹ cô gái ác độc kia.

Diễn dịch[2] của Cốc Tuyết Hàm thu được thành công lớn… thành phái diễn xuất mới ra đời.

[2] Diễn dịch: trong QT nó ghi là trong lô-gích học, chắc là suy diễn diễn biến, biến hóa trong diễn xuất. Theo t hiểu là vậy, còn chính xác thế nào thì không biết ~

Lúc chiếu phim này, Cốc Tuyết Hàm đóng đô ở nhà, vì lúc ra ngoài đi dạo, đi mua thức ăn thì bị mấy bác gái hận không thể ném đồ ăn vào người…

Kế tiếp, dường như đám đạo diễn nhớ rõ chị ta, có vai nữ chanh chua nham hiểm thì nghĩ đến chị ta đầu tiên.

Chị ta không có thâm niên, không có hậu thuẫn, lại không chịu bấu víu vào quan hệ, còn tự nuôi sống mình. Vì vậy chị ta nhận những vai diễn kiểu này hết lần này tới lần khác.

Cố tình chị ta lại là một người nghiêm túc hiếu thắng, cho dù là bộ phim nào cũng diễn một cách tốt nhất…

Vì vậy tên Cốc Tuyết Hàm khắc sâu ở trên màn hình… Là một nữ phản diện!

Cốc Tuyết Hàm coi như nổi tiếng rất sớm, chỉ là kiểu nổi tiếng như vậy không bằng không nổi tiếng nhỉ?

Sau khi Cốc Tuyết Hàm nổi tiếng, cuộc sống không còn là vấn đề, bắt đầu cố gắng đổi vai diễn khác.

Chị ta bắt đầu cố gắng phá vỡ giới hạn của mình, diễn một vài nữ chính quang minh chính đại… chỉ là nữ chính hoàn mỹ được chị ta diễn rất tốt… nhưng người xem sớm đã sinh ra quán tính, hoàn toàn không xem những bộ phim đó…

Trên báo chí, trên ti vi, nhóm truyền thông bắt đầu công khai phê bình diễn xuất của chị ta nát vụn, không thích hợp để diễn nữ chính tốt đẹp, chỉ thích hợp với những vai phản diện độc ác…

Cốc Tuyết Hàm còn muốn tìm đủ loại vai chính diện để diễn, trừ phi tìm đạo diễn giao dịch bằng tiền bằng quyền không hợp thời nếu không thật sự không có cơ hội nào!

Cốc Tuyết Hàm là một người hiếu thắng lại cố chấp. Trong một thời gian rất dài, chị ta không chịu cúi đầu với vận mệnh, không chịu thỏa hiệp quy tắc nào đó trong xã hội… chỉ có thể dùng một thái độ cứng rắn để đối xử với mình, tôi luyện diễn xuất… đợi hậu tích bạc phát[3], một bước lên trời.

[3] Hậu tích bạc phát: chuẩn bị đầy đủ mới có thể lo chuyện tốt.

Chỉ là cuối cùng chị ta không phải là vật cưng được trời cao chăm sóc. Từ đầu đến cuối đều không có được cơ hội để chứng minh cho mình.

Sau đó tuổi của chị ta dần tăng lên, quyết định bình nứt không sợ bể, tiếp tục diễn vai phản diện… chị ta muốn diễn vai phản diện đến nở hoa.

Thậm chí phá vỡ giới hạn tuổi tác, từ cô gái trẻ điêu ngoa đến nàng dâu chua ngoa, sau đó là mẹ chồng hung ác, diễn từ thanh niên thẳng cho đến lão niên…

Cốc Tuyết Hàm dùng thực lực của mình, mở ra một con đường trong vòng tròn này.

Sau đó rốt cục cũng bắt được cơ hội, đột phá bản thân, diễn nhân vật chính cho một bộ phim… Võ Tắc Thiên, mặc dù vẫn là thủ đoạn độc ác…

Trong bộ phim truyền hình đó, rốt cục chị ta cũng được quần chúng thừa nhận, cũng được đề cử vai Nữ chính xuất sắc nhất của giải Phi Tiên, nhưng đáng tiếc không nhận được giải…

Nhưng đời này của chị ta có thể gặp được mấy nữ chính có chiều sâu lại lợi hại?

Nữ chính trong phim nhiều tập hiện nay luôn theo hướng hiền lành dịu dàng quang minh lỗi lạc… Vì vậy chị ta không thể không trở về với vai phản diện lần nữa…

Ngày qua ngày, năm qua năm, sự nhiệt tình với vai nữ chính của chị ta mong đợi từ từ theo tính cách của chị ta mà xảy ra chút biến hóa, tựa như đồng hóa vai diễn do chị ta diễn dịch.

Trong cái vòng này, người hiểu chị ta sẽ quan tâm nói, “Tính tình chị Cốc chỉ ngay thẳng, nói chuyện thẳng thắn thôi. Mặc dù có thể đắc tội với người ta, nhưng ít nhất chị ấy là một người nghiêm túc hiếm thấy, vẫn luôn nghiêm túc làm việc. Hơn nữa chỉ cần xem chị ấy diễn tốt là được rồi, những chuyện khác mọi người cũng đừng so đo với chị ấy.”

Người không thích chị ta sẽ nói, “Chị ta là tảng đá trong hầm cầu, tính cách vừa thối lại vừa cứng. Có lẽ là sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi, cài này muốn quản, cái kia cũng muốn nói. Giống như sứ giả của chính nghĩa vậy. Trên thực tế, chị ta là cái thá gì!”

Càng có người nói quá đáng hơn, “Chị ta có bệnh thần kinh, hơn nữa còn là bệnh đã ăn sâu vào xương tuỷ… chỉ biết cầm tiền của các bậc tiền bối, từ sáng đến tối không có chuyện gì cũng gây chuyện.”

Người qua quít sẽ nói, “Cốc Tuyết Hàm diễn đến tẩu hỏa nhập ma rồi, cũng coi như hiến thân cho nghệ thuật. Chỉ là trong diễn ngoài diễn, cuộc sống hư ảo, sớm đã không phân rõ giới hạn… Loại người này nói đến thì tốt lắm, thật ra là đang ám chỉ, trong cuộc sống chị Cốc cũng là vai phản diện chanh chua.”

Đi theo tuổi tác, thời gian dần trôi qua, cho dù Cốc Tuyết Hàm có bảo dưỡng tốt thế nào, chị ta cũng không thể tiếp tục diễn vai thiếu nữ trẻ tuổi được nữa. Không thể không tiến vào hàng ngũ con dâu chua ngoa, mẹ cực phẩm, thậm chí là bà lão độc ác…

Diễn xuất của chị ta không có chỗ để tiến bộ, con đường của chị ta càng chạy càng hẹp. Điều này làm cho chị ta hoàn toàn bối rối. Vì vậy tính tình càng ngày càng kém, trong cuộc sống cũng càng ngày càng diễn, càng ngày càng hà khắc, chanh chua cay nghiệt…

Chị ta có thể hy sinh tất cả vì sự nghiệp diễn dịch, đến bốn mươi tuổi chị ta vẫn độc thân một mình.

Lúc hơn hai mươi tuổi, chị ta từng có một cuộc hôn nhân, nhưng vì sự nghiệp cuối cùng kết thúc trong thất bại.

Con của chị ta bị ba đứa nhỏ mang đi, hắn ta nói, “Loại phụ nữ như cô không làm được mẹ đứa bé. Cô chỉ biết diễn, diễn, diễn… còn là một diễn viên không hợp thời.”

Mấy năm trở lại đây, nhìn mình trong gương, nếp nhăn nơi khoé mắt, làn da ố vàng… chị ta đột nhiên bắt đầu cảm thấy hối hận…

Cuộc sống như diễn, diễn như cuộc sống… Chỉ là cái diễn của chị ta quá mức nổi tiếng, đốt rụi của cuộc đời tốt đẹp của chị ta…

Kết quả là, chị ta nhận được điều gì?

Chị ta mau chóng già đi, nhưng vẫn lẻ loi một mình, không có bạn bè, cũng không có người quan tâm chị ta… thậm chí sáng sớm choàng tỉnh trong cơn ác mộng, sau đó mới phát hiện trong chăn của mình lạnh như băng…

Chị ta bắt đầu ghét những cô gái mới vào nghề, đặc biệt là những cô gái còn nhỏ tuổi đã học được luồn cúi, muốn ôm bắp đùi, thậm chí vì muốn nổi tiếng mà bán tuổi trẻ…

Những năm gần đây, chị ta bắt đầu không tự chủ được mà đối phó với những cô gái tâm cơ. Ví dụ như Lục Anh trong đoàn làm phim “Nhà có một người già”, trẻ tuổi xinh đẹp, tinh thần tràn trề sức sống, bộ dạng hiền lành khôn ngoan nhìn vào khiến người ta phát phiền, hơn nữa còn thông đồng với phó đạo diễn, sau lưng lại không có nhân vật lớn nâng đỡ…

Dư Uyển Uyển nhìn chị Cốc đúng lý hợp tình mà sai cô đi mua cà phê, có chút kinh ngạc xuyên qua thời không.

Dường như cô lại nhớ tới kiếp trước, biến thành một nhân viên làm tạp vụ… Chị Cốc muốn uống cà phê của cửa hàng đó, mau đi mua mang về cho tôi… Bớt nói nhảm đi, nói nhảm thì cút xéo!

Còn lần này, anh họ kim cang đen Cố Lượng thật sự không nhịn được mà nổi giận.

Cái người phụ nữ Cốc Tuyết Hàm này đang làm gì thế hả? Có kiểu làm việc vậy sao? Em họ khéo léo nghe lời của anh không phải là trợ lý của chị ta…

Vẻ mặt em gái trợ lý ngượng ngùng, muốn kéo chị Cốc đi, còn mình thì chạy đi mua cà phê coi như xong. Đừng nói là đường cái đối diện, cho dù là gọi taxi đi mười km đến chỗ bán cà phê mua cũng được…

Đáng tiếc Cốc Tuyết Hàm lấy khí thế Võ Tắc Thiên ra, không hề nhúc nhích, cũng không nhìn Cố Lượng, chỉ nhìn chằm chằm vào Dư Uyển Uyển.

Đúng lúc này, lão sư Phùng cách đó không xa đột nhiên gọi một tiếng, “Uyển Uyển, bé con, đến đây cô có chuyện muốn nói với cháu.”

Vì vậy, hoàn cảnh bốn người lúng túng bị phá vỡ. Dư Uyển Uyển kéo Cố Lượng nhanh chóng đi về phía lão sư Phùng.

“Bé con, ai thế? Sao lại tới trường quay với cháu?” Lão sư Phùng liếc mắt nhìn Cố Lượng hỏi.

“Mẹ cháu không an tâm để cháu đi một mình, nhất định kéo anh họ tới đi cùng cháu.” Dư Uyển Uyển có chút lúng túng nói.

“Mẹ cháu làm đúng, cháu còn nhỏ vậy mà!” Bà nói xong thì vỗ vỗ vai cô.

Cố Lượng nhân cơ hội xen vào nói: “Từ nhỏ em cháu đã bị dì quản rất nghiêm rồi ạ.” Cho nên còn lâu Dư Uyển Uyển mới như loại người Cốc Tuyết Hàm nói.

“Nghiêm chút cũng tốt, cái này gọi là gia giáo, sau này đỡ phải không biết chừng mực là gì.” Lão sư Phùng nhàn nhã nói, nói xong còn liếc Cốc Tuyết Hàm một cái.

Cốc Tuyết Hàm lập tức rụt đầu về. Chị ta hoàn toàn không cùng cấp bậc với lão sư Phùng.

Chị ta cảm thấy mình tiền bối có thể chèn ép Dư Uyển Uyển không có hậu trường, bày ra dáng vẻ tiền bối.

Còn về lão sư Phùng, bà tốt tính, bạn bè khắp nơi đều có, muốn nhấn chìm chị ta, là chuyện dễ dàng…

Lão sư Phùng chỉ liếc nhìn Cốc Tuyết Hàm cảnh cáo, sau cùng vẫn lựa chọn chừa thể diện cho chị ta. Chỉ quay đầu nói với Dư Uyển UYển, “Bé con, học diễn phải học tốt cách đối đãi trước.”

Trên con đường sáng tạo diễn dịch, có người bị hạn chế điều kiện năng khiếu bẩm sinh, qua nhiều năm nỗ lực nhưng lại chưa gặt hái được gì. Vì vậy mà nản lòng thoái chí, tự trách chính mình, bắt đầu oán trời trách đất, hận đời, thậm chí là bắt nạt chèn ép người mới!

Chỉ là khi lòng chị ta đã không còn đặt trên bỏ sự nghiệp, sao kỳ tích lại có thể xuất hiện?

Còn không biết chừng chị ta lại ngã xuống trạm dừng chân cuối cùng!