Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 14: Luyện thành mỹ nữ




Editor: L.N.H.T

Thật ra Dư Uyển Uyển cũng không ghét Hoàng Hiểu Linh lắm.

Mặc dù Hoàng Hiểu Linh là kiểu người “yếu ớt” như Liễu Diễm Mai, vừa vặn chính là kiểu mà kiếp trước Dư Uyển Uyển ghét nhất.

Nửa năm qua, Hoàng Hiểu Linh bị phụ tình, mất khống chế, dẫn đến hoàn toàn mất đi tin tưởng và hi vọng, đi lên sân thượng…

Dư Uyển Uyển thật sự không ghét cô gái này được.

Thậm chí Hoàng Hiểu Linh khiến cô nhớ lại kiếp trước, bởi vì Phương Dật Thần mà tự mình đi vào trong cuộc sống đầy sương mù.

Kiếp trước Dư Uyển Uyển vì luẩn quẩn trong lòng, như cái xác không hồn trải qua năm năm.

Cô không rõ, tại sao Phương Dật Thần muốn vứt bỏ cô? Không phải bọn họ từng nói với nhau, phải cùng nhau sống hết cả đời sao?

Mọi người luôn cảm thấy bị đau thương mới trưởng thành. Trong đời chẳng ai thuận buồm xuôi gió cả.

Nhưng có vài người bởi vì quá đau khổ nên vẫn luôn không thể thoát ra được…

Hoàng Hiểu Linh còn trẻ như vậy, nhưng cô ta cố chấp, thậm chí dứt khoát muốn đi trên con đường chết.

Dư Uyển Uyển nhìn thấy Hoàng Hiểu Linh dũng mãnh tiến lên, có gan vì tình yêu mà vượt mọi chông gai, thật khiến cô không khỏi cảm thấy khiếp sợ vì cô ấy…

Không có tình yêu, tôi thà rằng đi chết!… Hoàng Hiểu Linh dùng tính mạng của mình hò hét với vận mệnh.

Dư Uyển Uyển đột nhiên cảm thấy rất đau xót, cũng rất thương tiếc.

Thậm chí cô không biết, cô vì Hoàng Hiểu Linh mà thấy khổ sở, hay là vì bản thân mình từng như vậy mà đau khổ.

Hoàng Hiểu Linh quay đầu qua, nhìn thấy Dư Uyển Uyển đang đứng cách đó không xa, cô xòe tay của mình dùng sức quạt hai cái, thân thể cũng nghiêng về phía trước, cô như một con chim sắp cất cánh bay đi, như cũng muốn vượt qua hàng rào nhảy xuống…

Gió thổi hai bím tóc dài của cô… sợi tóc tán loạn không ngừng tung bay…

Dư Uyển Uyển như đứng ở nơi Hoàng Hiểu Linh càng thêm tới gần Thiên đường…

Lúc này Hoàng Hiểu Linh như mới phát hiện, thì ra mình không cô đơn.

Hoàng Hiểu Linh từng rất ghét Dư Uyển Uyển.

Trước khi Phương Dật Thần hẹn hò với bạn gái khác, cô ta từng cho rằng Dư Uyển Uyển là hung thủ phá hủy tình yêu của mình.

Cô ta từng nghĩ ra rất nhiều cách, dự định trừng trị Dư Uyển Uyển. Nhưng dường như Dư Uyển Uyển không hề sợ ra khỏi trường sẽ bị chị đại đánh cô.

Nhưng sau đó, chuyện xảy ra lại khiến Hoàng Hiểu Linh trở tay không kịp.

Phương Dật Thần mượn cơ hội chính thức chia tay với cô ta, lần lượt quen bạn gái mới.

Cô ta đứng ở ngã rẻ cuộc đời, không ngừng đánh ngã quái thú muốn bắt cóc Phương Dật Thần. Dư Uyển Uyển thì thành người không quan trọng nhất.

Cho tới bây giờ, Hoàng Hiểu Linh đã không hận Dư Uyển Uyển nữa rồi.

Cô ta cũng không hận Phương Dật Thần, cũng không hận mẹ không hận ba…

Cho tới bây giờ, tất cả đều đã không quan trọng.

Cô ta và Dư Uyển Uyển… Hai người bọn họ sẽ cùng rời khỏi cái thế giới này sao?

“Tôi đã từng muốn nhảy xuống!” Dư Uyển Uyển dùng một giọng nói cực kỳ bình tĩnh để thổ lộ hết. Dường như kể lại kinh nghiệm chân thật của mình.

Lần này xem như dẫn tới sự chú ý của Hoàng Hiểu Linh.

“Không có ai cần tôi, cái thế giới này không có ai hiểu tôi, cũng không có ai quan tâm tôi. Có lẽ, tôi thả người nhảy xuống, tít trang đầu báo chí ngày mai sẽ xuất hiện tin tức về tôi. Mọi người chỉ biết có một học sinh nữ chết, có lẽ bọn họ sẽ suy đoán cô ấy là vì áp lực học hành, có lẽ là vì tình cảm gặp trắc trở. Bọn họ sẽ nói một câu, cô ấy còn trẻ thế mà, thật đáng tiếc. Thế nhưng lại không có ai để ý đến tôi là ai? Tôi không có gì cả, cho dù chết rồi, trên thế giới này không hề có vết tích về tôi!” Giọng Dư Uyển Uyển trầm lắng như nhung tơ, như mang theo một sức lôi cuốn kì lạ.

Trong nháy mắt nói ra nỗi lòng của Hoàng Hiểu Linh, khiến cô ta sinh ra một loại cộng hưởng, Dư Uyển Uyển nói về mình, cũng nói về cô ta…

Rất nhiều người bị đau khổ tấn công, cảm thấy mệt mỏi trên đường đời, sắp bỏ cuộc…

Thật ra Dư Uyển Uyển cũng đang nói chính mình…

Kiếp trước, Dư Uyển Uyển đã từng đứng ở trên sân thượng giống Hoàng Hiểu Linh, khi đó, cô cảm thấy chỉ cần tiến một bước là được giải thoát…

Cuộc sống khiến cô tuyệt vọng, mất đi tình yêu, cô không còn có gì cả, cũng sinh ra ý nghĩ tiêu cực.

“Sau đó thì sao?” Hoàng Hiểu Linh theo bản năng hỏi. Tại sao cậu vẫn chưa chết?

“Sau đó… Tôi đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, rất muốn ăn cá kho tàu do ba làm. Tôi đột nhiên rất muốn ăn, muốn ăn đến sắp khóc…”

“Không có ai làm cá cho tôi ăn, bảo mẫu thì không tính.” Hoàng Hiểu Linh đột nhiên cảm thấy mình rất đáng thương. Trên thế giới này, không có ai thích cô ta, đối tối với cô ta, làm đồ ăn cho cô ta ăn.

Dưới lầu, mẹ của cô ta sợ tới mức khóc lóc trôi cả phấn trang điểm, kích động đến mức gần như suýt ngất đi, nhưng Hoàng Hiểu Linh lại không nhìn thấy.

“Tôi đột nhiên nhớ tới, ở kiếp này, ngay cả tôm hùm tôi cũng chưa được ăn, bào ngư, cơm tây gì đó tôi cũng chỉ nghe người khác nói ăn rất ngon. Ngay cả chocolate của nước ngoài tôi cũng chỉ thấy trong quảng cáo. Tôi chưa đi Tây Tạng, chưa thưởng thức được cảnh đẹp mặt trời lặn ở nơi đó. Quần áo túi xách của nhãn hiệu lớn LV, đồng hồ Thụy Sĩ tôi chưa có món nào. Còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, cũng chưa hưởng thụ, tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình như vậy rất đáng tiếc.” Dư Uyển Uyển dùng đôi mắt tròn xoe đầy lực điện của mình, nghiêm túc nhìn Hoàng Hiểu Linh.

Hoàng Hiểu Linh đột nhiên bị cô nhìn như vậy có chút lúng túng, không nhịn được dùng lời kích động cô.

“Cậu nghèo vậy sao? Mấy cái muốn ăn đó mà cũng chưa từng nhìn thấy? Những cái đó tính là cái gì, cậu còn nhiều thứ chưa thấy lắm.” Nói xong, Hoàng Hiểu Linh lại không nhịn được rũ mắt xuống. Dư Uyển Uyển nhà nghèo, cô ta sống trong giàu có, nhưng lại cảm thấy mình càng thêm đáng thương.

Dư Uyển Uyển cũng không để ý tới cô ta, nói tiếp: “Tôi thật sự rất đói, đói không chịu được, không còn tâm tình để nhảy xuống. Vì vậy xoay người rời khỏi sân thượng, giả vờ mình chỉ đứng đó thưởng thức phong cảnh. Sau đó lấy tất cả tiền mình có được đi đến quán cơm Tây gần đó ăn một bữa cơm.” Nhớ lại tình cảnh lúc trước, cho tới bây giờ Dư Uyển Uyển vẫn không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Có lẽ đó là bữa cơm quan trọng nhất trong đời cô.

“Cậu thật sự không có tiền đồ mà. Các bạn nam còn nói cậu là hoa khôi của trường, là nữ sinh có phong cách nhất toàn trường.” Hoàng Hiểu Linh bất mãn lẩm bẩm. Sau đó đột nhiên phát hiện trước kia cô ta ghen ghét Dư Uyển Uyển cứ như một con ngốc vậy.

Không ngờ Dư Uyển Uyển lại là một nữ sinh tham ăn lại không có phong cách. Những bạn nam thích cô ấy đều bị mù à?

“Hoa khôi của trường? Là trò cười à? Từ sáng đến tối đều bị người ta nói này nói kia, luôn nghe thấy có người xì xào bàn tán ở sau lưng. Nghe thôi cũng thấy phiền rồi. Nhưng người ta nói thì kệ người ta, liên quan gì tới tôi? Cho dù bọn họ nói có dễ nghe hay khó nghe thì tôi cũng chẳng rớt miếng thịt nào.” Dư Uyển Uyển liếc Hoàng Hiểu Linh một cái, sau đó dứt khoát khom người xuống, hai tay nắm lấy lan can.

Không biết từ lúc nào, tâm trạng của Hoàng Hiểu Linh từ từ trở nên vui vẻ.

Cô ta phát hiện một bí mật của kẻ địch. Ở trong mắt người khác là một cô gái tốt, nhưng thật ra cũng không tốt đẹp như vậy.

Ngẫm lại Dư Uyển Uyển cũng sống không dễ dàng gì, rồi nghĩ lại cuộc sống của bản thân, đột nhiên Hoàng Hiểu Linh không nhịn được mà ai oán.

“Mấy món ngon gì đó tôi từng ăn rồi, đồ chơi tốt tôi cũng đã từng chơi, cảnh đẹp… tôi không có hứng thú. Tôi không quan tâm đến gia đình của tôi, có lẽ tôi chết rồi sẽ càng khiến người ta vui hơn.” Hoàng Hiểu Linh cúi đầu nhìn vôi dưới chân mình. Đến lúc này, dường như cô ta đã không còn đường để đi. Nếu chuyện này truyền tới tai ba, có lẽ mẹ cô ta sẽ không được yêu chiều nữa. Có lẽ vợ của ba sẽ mượn cớ đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần.

“Sẽ có thứ gì đó để luyến tiếc nhỉ?” Dư Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn cô ta, không hề có ý tới gần cô ta. Điều này khiến Hoàng Hiểu Linh cảm thấy cực kỳ an toàn.

“Hu hu…” Hoàng Hiểu Linh lại đột nhiên khóc lên.

“Tôi luyến tiếc Phương Dật Thần. Cho đến bây giờ tôi vẫn thích anh ấy. Tại sao ai cũng nói tôi sai, tôi chỉ thích anh ấy thì sai chỗ nào?” Nhớ tới những đối xử bất công kia, Hoàng Hiểu Linh lại càng khóc đau lòng hơn. Thậm chí thò đầu ra ngoài, dùng hai mắt đẫm lệ mông lung cố gắng tìm Phương Dật Thần.

Dư Uyển Uyển nghe xong lời cô ta nói thì khóe miệng giật giật hai cái. Sau đó vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Hoàng Hiểu Linh.

“Đúng vậy, thích một người không tính là sai. Chướng ngại vật là cô rời đi, Phương Dật Thần càng sống dễ chịu hơn. Chẳng mấy chốc sẽ tìm được bạn gái mới, sau đó quên cô đi. Chờ đến khi hơn hai mươi tuổi, anh ta kết hôn, hoặc sinh con gái thì mới nhớ tới cô. Nói không chừng còn đặt tên cho con gái là Phương Hiểu Linh đấy.”

“Cậu câm miệng!” Tưởng tượng hết những lời Dư Uyển Uyển nói, Hoàng Hiểu Linh bị chọc tức.

Quả nhiên Dư Uyển Uyển vẫn là đồ quỷ khiến người ta chán ghét. Tại sao vừa rồi cô ta lại cảm thấy cô nàng này trở nên tốt hơn chứ?

“Tôi thì có thể làm gì? Chuyện không thể làm tôi đây cũng đã làm rồi. Phương Dật Thần không thích tôi, không yêu tôi.” Nghĩ đến chỗ thương tâm, trên mặt Hoàng Hiểu Linh đều là nước mắt.

“Khụ… Thật ra đàn ông con trai đều rất kỳ quái. Hiện tại anh ta không thích cậu, không có nghĩa sau khi trưởng thành cũng không thích cậu. Nói không chừng mười năm sau kiểu người anh ta thích chính là cậu đấy.” Dư Uyển Uyển nói là thật. Liễu Diễm Mai tuyệt đối là kiểu người như Hoàng Hiểu Linh, khác biệt duy nhất chính là vòng ngực 36E. Nhưng Hoàng Hiểu Linh vẫn còn trỗ mã mà?

“Bằng không cậu tiếp tục cố gắng, trước tiên cố gắng nâng cao bản thân, đào tạo thành mỹ nữ hoàn mỹ. Còn về Phương Dật Thần, cậu phơi nắng anh ta mấy năm đã, mấy năm sau cậu đẹp rồi, nói không chừng Phương Dật Thần yêu cậu lần nữa đấy chứ? Đương nhiên, mấy năm sau có lẽ cậu sẽ phát hiện, cậu không thích Phương Dật Thần đến vậy. Đến lúc đó, cậu đã trở thành người con gái xinh đẹp hoàn hảo rồi, thích một người khác, tìm được người yêu thật sự thích hợp với mình. Không phải rất tốt sao?”

“Đúng rồi, sao tôi không nghĩ tới nhỉ?” Hoàng Hiểu Linh nước mắt lưng tròng nhìn Dư Uyển Uyển, sau đó lùi về sau một bước. Dư Uyển Uyển mở ra cho cô ta một ô cửa sổ mới. Chỉ cần không từ bỏ Phương Dật Thần, thì có thể khiến cho Hoàng Hiểu Linh tràn ngập dũng khí với tương lai.

“Tôi có thể thay đổi! Tôi nhất định sẽ thay đổi! Phương Dật Thần không thích dáng vẻ hiện giờ của tôi, vậy tôi sẽ thay đổi thành kiểu anh ấy thích. Đợi tôi biến thành mỹ nữ rồi, lúc xuất hiện ở trước mặt Phương Dật Thần, anh ấy nhất định sẽ yêu tôi lần nữa. Nói thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không chịu thua, tôi sẽ cố gắng, cực kỳ cố gắng trở thành người con gái xinh đẹp hoàn hảo, trở lại tìm Phương Dật Thần.”

Hoàng Hiểu Linh nói xong tựa như thôi miên mình, bất chấp tất cả xoay người vọt vào trong hành lang…

Nhìn dáng vẻ bước đi như bay của cô ta, cùng với cô gái khóc vừa rồi khóc lóc muốn tự sát có lẽ chỉ là ảo giác của người khác?

Chỉ là nửa câu sau phấn đấu trở thành cô gái tốt, từ bỏ gã đàn ông cặn bã tìm được người yêu thích hợp của mình, e rằng Hoàng Hiểu Linh không nghe thấy nhỉ?

Nghe người ta nói sao có thể không nghe trọng điểm vậy?

Nói vậy không phải Hoàng Hiểu Linh muốn liều chết bám dính Phương Dật Thần sao?

Dư Uyển Uyển hít một hơi thật sâu. Cho đến bây giờ, cô không biết lời cô khuyên Hoàng Hiểu Linh rốt cuộc có đúng hay không? Chỉ là dường như có cảm giác đào cho Phương Dật Thần một cái hố to.

Nghĩ đến vài năm sau, hoa yêu Hoàng Hiểu Linh tu luyện thành công tranh giành đàn ông với yêu hồ Liễu Diễm Mai…

Dư Uyển Uyển đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tựa như mình đã làm ra một chuyện rất xấu rồi.

Chỉ là nhìn bóng dáng Hoàng Hiểu Linh chạy xuống sân thượng, Dư Uyển Uyển như cảm thấy ổ khóa trong sinh mệnh của mình đã mở rồi…

“Cậu vẫn khỏe chứ? Dư Uyển Uyển.” Sau lưng có giọng nói quen thuộc cực kỳ lo lắng hỏi.

“Cậu có thể tới đây đỡ tớ một chút không?” Dư Uyển Uyển rất nghiêm túc nói.

Giang Tinh Thần dùng sức nắm lấy cánh tay Dư Uyển Uyển kéo về phía sau, bởi vì sức lực quá mạnh, hai người đều ngã xuống nền xi măng. Dư Uyển Uyển vừa vặn ngã trên người Giang Tinh Thần. Mặt Giang Tinh Thần đỏ bừng lên…

Lúc này, bầu trời rất trong xanh, còn có từng áng mây lớn trôi lơ lửng… Dường như tất cả đều trở nên bình tĩnh mà yên ả. Đây chỉ là một ngày bình thường trong cuộc sống bình thường của cô…

“Tớ đột nhiên phát hiện, dường như tớ có hơi sợ độ cao, chân nhũn hết cả ra rồi!” Dư Uyển Uyển nhẹ nhàng lẩm bẩm nói.

Lúc này, cuộc đời của cô vừa mới bắt đầu, quả thật cô rất hạnh phúc rất thỏa mãn, tràn đầy mong đợi với tương lai…

Cho nên cô rất sợ chết, chỉ mới tầng bốn thôi, cô nhìn xuống dưới là chân nhũn ra rồi…

Hoàng Hiểu Linh cũng vậy, cuộc đời của cô ta có hi vọng lần nữa, cho nên cô ta có thể bước đi như bay.