Tư Phàm

Chương 13: Phiên ngoại chi Mục quang (Ánh mắt)




Thiên Sùng Cung, hải ngoại tiên cung xa rời nơi phàm trần thế tục, lặng lẽ ngự trên đỉnh Thiên Sùng Sơn, bốn mùa vân già vụ nhiễu (bao bọc trong mây mù), hào quang vạn thiên (hào quang rực rỡ). Trong cung có hành lang cửu khúc quanh co uốn lượn, một bên là hồ nước, ba quang lấp lánh, gợn sóng lăn tăn, một mặt hoa rơi lất phất, quỳnh hoa trĩu nặng đầu cành.

Tai nghe thủy thanh chợt động, cẩm lý trong hồ đột nhiên ngoắc đầu quẫy đuôi nhảy khỏi mặt nước, Văn Thư từ giữa những quân cờ đen trắng ngang dọc chằng chịt ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện một đôi ngân mâu phiếm trứ tử quang, lãnh mục hàn tinh (ánh mắt lạnh lẽo như sao lạnh), tựa như ẩn giấu vạn năm phi tuyết. Ánh mắt gần như vậy không tự chủ được mà nhìn thẳng vào, sắc tím trong suốt bao phủ một mảnh yên quang lay động, hơi thở ngưng đọng như muốn chìm đắm vào bên trong.

“Làm sao vậy?” Miễn cưỡng rời mắt, cảm giác trên mặt hơi hơi có chút nóng lên, Văn Thư cúi đầu xuống, định che dấu thất thố của bản thân.  Úc Dương Quân cũng như vừa giật mình tỉnh mộng, vội vã thu hồi ánh mắt của mình, nhất thời bất giác, quân cờ  trong tay “Cạch –” một tiếng rơi xuống trên kỳ bàn, làm rối loạn một ván tư sát. Thiên Quân kiêu ngạo trên mặt khẽ ánh lên một thoáng lúng túng, Văn Thư nhẹ cười đưa tay xếp những quân cờ tản mác về vị trí cũ

“Đang suy nghĩ gì?”  Ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn một cái, Úc Dương Quân nghiêm mặt, không nói một lời.  Kỳ cục lại tiếp diễn. Thấy chén trà của Úc Dương Quân đã nguội, Thiên nô nhanh chóng dâng lên một chén khác, Văn Thư thuận tay tiếp nhận, đưa tới trong tay hắn, ngẩng đầu lên, lại rơi vào ánh mắt như hàm thủy của nam nhân. Động tác liền đông cứng lại, trong tay còn cầm chén trà đang tỏa nhiệt.  Văn Thư ngây ngẩn nhìn phi tuyết vạn năm ẩn giấu trong đôi mắt kia như tan chảy trong một nụ cười, lòng bàn tay của nam nhân áp vào lưng bàn tay y, chậm rãi nắm lấy, sau đó nâng lên, nhấp một ngụm từ chén trà còn nằm trong tay mình, ngón tay chạm vào đôi môi ẩm ướt của hắn.

“Ta thắng.” Trong mắt hắn ý cười càng sâu, bất chợt hết thảy sự vật xung quanh như đều lấp lánh tử quang. Đưa tay hạ xuống một quân, thắng bại đã phân.

“A?” Văn Thư bối rối nhìn lại, chén trà trong tay lại bị Úc Dương Quân lấy đi.  Ánh mắt đẹp đẽ của nam nhân chợt lóe, nắm lấy tay y, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn nhẹ: “Đây là thưởng cho ngươi.”  Trên gương mặt tuấn mỹ vô trù có một loại ma lực không thể tả khiến tim người ta đập như hươu chạy.  Gương mặt hơi hơi nóng lên “Phừng” một tiếng liền bốc cháy, Văn Thư mặt đỏ tai hồng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, các Thiên nô bên cạnh đều thức thời lùi ra xa xa.

Nam nhân bắt đầu không biết thoả mãn vươn đầu lưỡi, dọc theo mu bàn tay liếm đến ngón tay của y, chăm chú đến ngay cả kẽ tay cũng không buông tha, sau đó một hơi đem đầu ngón tay ngậm vào trong miệng. Cảm giác ẩm ướt mà ái muội xuyên suốt từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân. Văn thư ngượng ngùng nghiêng mặt đi muốn rút bàn tay bị nắm chặt về, ánh mắt dù nôn nóng tránh né cũng không thể kiềm chế mà dừng lại trên đôi môi đỏ tươi của hắn. Đầu lưỡi hồng sắc, vẫn đang đùa bỡn ngón tay thon nhỏ trắng muốt… Tiếng tim đập lớn đến tựa hồ vang vọng trên lối hành lang, giọng nói trầm thấp khàn khàn mờ ám của nam nhân như gần sát bên tai: “Ngươi đang nghĩ gì?”, đôi mắt ngân tử sắc kia không biết từ khi nào đã trở nên u ám thâm trầm, hơi thở bắt đầu nhuốm màu dục vọng…

Nhị thái tử Lan Uyên phe phẩy phiến tử mang đến tin tức bên ngoài Thiên Sùng Cung, nào là chuyện Hồ Vương lạnh lùng xa cách nhà hắn, Thiên giới Đại thái tử trầm mê luyện đan chế dược, nhà Lang Vương vừa sinh được một Thiếu chủ đáng yêu… Cả chuyện ở nhân gian gặp được một thiếu niên bán hồng đậu. Thái tử thiệt xán liên hoa có tài ăn nói không ai sánh kịp, kể chuyện sinh động như thật, vô cùng sống động.  Văn Thư ngồi bên bàn đá ở tiểu viện khẽ cười: “Ngài may mắn sinh ra ở Thiên giới, nếu là một phàm phu tục tử bình thường, e là cả thiên hạ cũng đều bị miệng lưỡi ngài lừa mất.”

Lan Uyên chậm rãi phe phẩy phiến tử, không chút khiêm tốn mà cười: “Nếu đúng như ngươi nói, thì người đầu tiên ta muốn lừa là ngươi nha.”

“Vậy ngài phải ăn nói sao với Hồ Vương đây?” Văn Thư nghiêng đầu cười nói.  Nhắc tới Hồ Vương Ly Thanh nhà hắn, Thái tử phong lưu tùy ý liền thay đổi bộ dáng, khép lại phiến tử, khẽ nâng cằm, biểu tình nghiêm túc: “Ta tuyệt không lừa hắn. Lừa ai ta cũng không lừa hắn.”

Nhất vãng tình thâm.

“Thật tốt.” Văn Thư có điểm ngưỡng mộ.

Lan Uyên tà khí nhướng mày hỏi: “Tiểu thúc ta không tuyệt bằng ta sao?” Giống như một nhóc con dương dương tự đắc. Văn Thư chỉ cười không nói, một đường tiễn hắn đến cửa Thiên Sùng Cung. Thái tử đắc ý vênh váo trước khi đi không quên mồm mép chiếm chút tiện nghi, thân mật ôm Văn Thư một cái: “Nói thật, Tiểu thúc ta thật sự không tốt bằng ta đâu.”  Văn Thư còn chưa trả lời, Lan Uyên lại như đột nhiên nhìn thấy gì đó, vội vàng buông ra, nhảy lên tường vân hấp tấp bay thật xa.

“Lại làm sao vậy?” Văn Thư ngây ngốc quay đầu lại.  Là sắc tím, Thiên Quân một thân tử y ngân quan cao cao, đang đứng phía sau cách y không xa, xem chừng, một màn vừa rồi đã bị hắn nhìn thấy. Thiên Quân cao ngạo có đôi khi lòng dạ cũng có chút hẹp hòi.

“Lan Uyên tính hay vui đùa… A…” Văn Thư định muốn trấn an, tích tắc lại bị ai đó kéo vào trong lòng.  Siết lấy thắt lưng Văn Thư, Úc Dương Quân lạnh lùng nhìn thân ảnh đã sớm mất dạng: “Đáng tiếc gần đây Phật Tổ không mở pháp hội.” (hẹp hòi a!!) Văn Thư áp vào ngực hắn, nhẹ nhàng cười: “Tốt xấu gì hắn cũng gọi ngươi một tiếng tiểu thúc, ở đâu lại có trưởng bối so đo cùng tiểu bối?”  Khẽ nhích ra một chút, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt ngân tử sắc lấp lánh, như có chút không cam lòng.  Văn Thư nói: “Mấy ngày nữa, ta muốn đi thăm Xích Viêm.” Đông Hải Long hoàng tử thích sinh sự nghe nói lại gây họa, đang bị phạt cấm túc. Nghe vậy ánh sáng trong đôi mắt kia liền ảm đạm, Úc Dương Quân trầm mặc một hồi: “Đừng lưu lại quá lâu.”  Ngữ khí vẫn gượng gạo, không chút che dấu rằng hắn không tình nguyện.  Văn Thư ngoan ngoãn tựa sát vào ngực hắn: “Ta biết.”  Vòng tay nam nhân liền ôm siết càng chặt hơn, như vĩnh viễn cũng không muốn rời ra.

Tẩm cung Xích Viêm bị hạ kết giới, bên trong không ra được, bên ngoài cũng không vào được, mỗi ngày có người chuyên phụ trách đưa thức ăn đến. Long hoàng tử mái tóc đỏ rực bị phạt riết đã thành quen ngồi trên đất, đẩy ra vò rượu trên có nắp đậy, uống đến bất diệc nhạc hồ, hiển nhiên chưa từng có chút ý nghĩ ăn năn.

“Lại là tên Bá Ngu kia cáo trạng! Thiệt tình… Hừ, chờ lão tử ra được rồi, xem còn không đem Tây Hải long cung của hắn quậy đến long trời lở đất…”  Văn Thư ngồi ở cạnh cửa, Xích Viêm lau đi vết rượu bên môi, ảo não đối y nói. Chiếc khuyên vàng thật to bên tai hắn lay động, trên mặt còn có mấy vết xước da, chắc là lại bị lão Long vương đánh.  Văn Thư đem thuốc trị thương mang đến giao cho người hầu bên cạnh, cười khổ nói: “Ngươi vẫn lỗ mãng như vậy. Lạc thủy phủ cũng thuộc về Thuỷ tộc, ngươi đánh Thiếu chủ nhà người ta, lão Long vương ở trước mặt mọi người cũng khó ăn nói.”

“Ai kêu tiểu tử kia làm chuyện ác bị ta bắt gặp.” Hắn gãi đầu vẻ mặt ủy khuất, “Ai mà ngờ tiểu tử kia lại vô dụng như vậy, mới có mấy chiêu đã gục.”  Văn Thư bất đắc dĩ nhìn hắn: “Hắn là Lạc thủy phủ Thiếu chủ, đương nhiên là được nuông chiều từ bé.”

Xích Viêm quay đầu không muốn nhắc lại, liền chuyển đề tài: “Tiểu tử kia đối đãi ngươi tốt chứ?”  Tiểu tử kia, đương nhiên là nói Úc Dương Quân, hai người này tựa hồ trời sinh không hợp tính, nhớ tới biểu tình bất cam bất nguyện trên mặt hắn khi đưa mình tới bên ngoài Long  cung, Văn Thư cười gật đầu nói: “Hắn đối ta tốt lắm.”  Thiên Quân cao ngạo kỳ thật vẫn xưa trầm mặc ít lời, cũng không dễ dàng nói ra mấy câu ngọt ngào tẻ nhạt (ừ, ít nói, chỉ làm thôi). Bình thường khi hai người cùng một chỗ, nếu không phải cúi đầu đánh cờ, thì là cùng ngồi đọc sách, thời gian bất tri bất giác trôi qua trong tĩnh mặc. Có điều, cũng có chút khác biệt, tỷ như khi mỏi mệt tựa vào bả vai, tỷ như luôn nắm tay mình, tỷ như khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt người nọ…  Văn Thư bất tri bất giác rơi vào trầm tư, Xích Viêm tính tình nóng nảy mím môi như không cam lòng: “Hắn thực tốt như vậy?”

Văn Thư đang định trả lời, phía sau lại truyền đến giọng nam nhân lạnh lùng: “Về thôi.”  Thiên Quân một thân tử y đã đứng ở phía sau cách đó không xa, đối mặt so với Xích Viêm chật vật ngước cằm lên cao cao, tự cao tự đại.  Xích Viêm vội vàng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, một đầu tóc đỏ rực bừa bãi không cố kỵ: “Vừa mới đến đã định đi? Trà còn chưa uống một ngụm mà. Văn Thư, ngươi ở thêm chút nữa, từ từ rồi có người của Long cung đưa ngươi về. Còn kẻ khác, vốn không phải Long cung mời hắn tới, bãi cái gì giá, muốn đi thì đi đi.”

Chân mày Úc Dương Quân khẽ cau lại, thần sắc lãnh ngạo trên mặt hiện lên mấy phần nộ ý. Văn Thư ngăn ở giữa hai người đang giương cung bạt kiếm định bụng muốn khuyên giải, nhưng là Thiên Quân xưa nay không chịu nhượng bộ lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.  Xích Viêm cùng Văn Thư đều một thoáng sửng sốt, Úc Dương Quân chờ đến mất hết kiên nhẫn cũng không thèm nhắc lại, chỉ lẳng lặng đứng cạnh Văn Thư, ý muốn ở lại chờ y cùng đi, tuy rằng sắc mặt vẫn là chẳng hề dễ coi.  Khi đứng dậy cáo từ, Xích Viêm ở sau lưng gọi to: “Văn Thư, kỳ thật lão tử so với tên này mạnh hơn nhiều.”

Văn Thư quay lại nhìn, Xích Viêm hai tay chống nạnh đứng ở cạnh cửa, cười đến thích ý.  Úc Dương Quân không quay đầu lại, đưa tay đến, gắt gao nắm lấy tay Văn Thư, thật nhanh, lòng bàn tay áp chặt vào nhau. Cứ như vậy, một đường ngang nhiên mà bước trước mặt mọi người, không chút để ý đến nét kinh ngạc của những Thuỷ tộc qua đường.  Văn Thư miễn cưỡng bắt kịp cước bộ của hắn ngẩng đầu nhìn, gương mặt nghiêng nghiêng góc cạnh phân minh, Thiên Quân mím chặt môi, đôi đồng tử ngân tử sắc lấp lánh khác thường.  Không biết làm sao nữa, Úc Dương Quân gần đây luôn có vẻ như đang giấu diếm tâm sự gì, chơi cờ cũng vậy, đọc sách cũng vậy, Thiên Quân xưa nay chuyên chú đến ngay cả Văn Thư đều có thể bị bỏ quên gần đây lại thường hay thất thần, quân cờ cầm trên tay, bất tri bất giác lại không chút động tĩnh, Văn Thư ngẩng đầu nhìn, lần nào cũng đều sa vào đôi đồng tử sáng lấp lánh của hắn. Ánh mắt của hắn quá phiêu lượng, giữa đôi con ngươi ngân tử như ẩn giấu vạn năm phi tuyết, lại phảng phất xuân ý vừa sang, băng giá dần dần tan chảy.

Trên đường cái nhân gian tấp nập lại qua, Úc Dương Quân nắm tay Văn Thư rảo bước không mục đích. Nam nhân xưa nay tự cố tự quán, đối với những âm thanh huyên náo ồn ào của nhân gian vẫn luôn chán ghét, chỉ nhắm phía trước mà bước nhanh giữa đoàn người. Văn Thư bị hắn lôi kéo, đành cưỡi ngựa xem hoa nhìn sự vật hai bên đường lướt qua khóe mắt, không ngừng rảo bước vội vã đuổi kịp nhịp chân hắn, không nhận ra hơi thở đã gấp gáp hơn nhiều. Đầu phố nhộn nhịp ồn ào, tiếng thở khẽ khàng rất nhanh đã bị tiếng rao của những gánh hàng rong hai bên đường nhấn chìm. Úc Dương Quân lại đột nhiên dừng bước, Văn Thư vỗ vỗ ngực nhìn hắn, vừa lúc thấy được trên gương mặt bất động như núi kia thoáng qua một tia ảo não.  “Ta không sao. Nếu không có việc gì, chúng ta trở về đi.”

Tuy người nói đến nhân gian dạo một chút chính là Úc Dương Quân, nhưng Văn Thư biết, Thiên Quân thích yên tĩnh vốn không ưa nhân gian hỗn tạp lẫn lộn vàng thau.  Hắn lại xoay đầu tiếp tục hướng về phía trước, tay vẫn nắm chặt Văn Thư, cước bộ chậm đi nhiều.  Giữa đám đông chen vai thích cánh, bước theo dòng người tựa hồ kéo dài đến tận chân trời. Đủ loại sự vật hoa hoa lục lục lướt qua trước mắt, giữa những thanh âm ồn ào đến sắp phá vỡ lỗ tai, giọng nói trầm trầm của nam nhân lại tựa hồ gần ngay bên cạnh: “Ta quả thật không bằng Lan Uyên.”  “Cũng không được như Xích Viêm.” Thiên Quân cao ngạo đứng thẳng người, Văn Thư chỉ thấy hắn một mái tóc dài như tuyết buông tràn trên đầu vai. Hắn chưa từng khen ngợi người khác, cũng chưa từng ở trước mặt ai cúi đầu nhận thua. Úc Dương Thiên Quân của Thiên Sùng Sơn dường như sinh ra là để cho người trong Tam giới tôn sùng lễ bái, thế nhưng hiện tại hắn lại bỗng nhiên nhắc tới hai người mà trước đây chẳng hề để mắt, ngay tại đầu phố nơi nhân gian hỗn tạp vàng thau.

Văn Thư mở to mắt nhìn bóng lưng của hắn, hắn lại cố chấp không chịu quay đầu lại: “Ta không giống như Lan Uyên có thể làm cho ngươi vui, cũng không như Xích Viêm đối với ngươi thẳng thắn thành khẩn, cũng không biết như thế nào chiếu cố ngươi.”  Hắn nói rất chậm, tựa như vừa nói vừa cân nhắc từng lời. Thiên Quân xưa nay lãnh diện a, đang cố gắng đem nội tâm từng chút từng chút một thổ lộ trước mặt mình: “Chính là, đối với ngươi, ta tuyệt không buông tay.”

Bàn tay đột nhiên siết chặt, ngón tay đan cài vào nhau, lòng bàn tay cùng áp sát.  Nguyên lai gần đây hắn phiền não chính vì điều này, Văn Thư bước lên bóng hắn in trên mặt đất, tiến thêm một bước, đi đến phía sau hắn, thấp giọng nói: “Nói cái gì ngươi không bằng người khác…”

Vòng đến trước mặt, ngẩng đầu, lại thấy được đôi ngân mâu phiếm  trứ tử quang kia, phiêu lượng đến huyễn mục: “Ta nói, ngươi là tốt nhất.”  Gương mặt vững tựa Thái sơn của hắn trong nháy mắt lộ vẻ lúng túng, kinh ngạc mở to hai mắt, Văn Thư kiễng chân, mỉm cười vươn tay chạm vào khóe mắt hắn: “Ngươi đúng là không bằng Nhị thái tử khéo ăn khéo nói, Xích Viêm cũng so với ngươi thẳng thắn hơn nhiều, có điều, ngươi chính là ngươi nha, Úc Dương Quân.”

Tuyết rơi vào mùa đông năm ngoái cũng đã tan, thế gian xuân ý dạt dào, giữa một trời đào hồng liễu lục, hồng hạnh khẽ khàng e ấp đầu tường. Tử y Thiên Quân thiết tha ôm lấy nam tử dung mạo thanh tú trước mặt: “Ngươi… sẽ không rời đi?”

“Sẽ không.”

Đã từ rất lâu, chính là như vậy, yêu mến liền yêu mến, không vì điều gì, cũng không nghĩ còn có điều tốt hơn hay không. Bởi vì, yêu mến trên tất cả những thứ đó chính là tốt nhất, vĩnh viễn đều như vậy.

— Toàn văn hoàn —