Từ Nhỏ Ta Đã Là Một Công Chúa Không Được Yêu Thương

Chương 6




51.

Ta?

Sắp phải gả đi?

Sao ta lại không biết nhỉ?

Mẫu thân nắm lấy tay ta, hỏi ta rằng cảm thấy người có văn hóa thế nào?

Ta: “Chắc không đánh lại con.”

Mẫu thân: “...”

Ta uống một ngụm trà cho vơi bớt nỗi kinh sợ: “Trước đây mẫu thân nói con có thể không tìm phò mã cũng được mà? Huống hồ con còn muốn đến biên quan! Thêm một tên phò mã phiền phức chết đi được!”

Mẫu thân nghe xong thì càng nhíu mày phiền não: “Nhà các cữu cữu còn cả đống biểu huynh, biểu đệ đấy, con có muốn thành thân với bọn họ không?”

Ta nghe xong suýt nữa thì sặc chết.

Hứa gia chúng ta đúng là dương thịnh âm suy, tám vị cữu cữu của ta đến giờ cũng phải có hơn hai chục người con trai rồi, ta còn chưa thuộc hết mặt bọn họ nữa đấy!

Huống hồ, thành thân với bọn họ thì ta biết gọi mẫu thân là gì?

Mẫu thân? Hay là cô cô?

Nằm mơ cũng đừng nghĩ đến cảnh đó!

Mẫu thân nhìn sắc mặt khó coi như bị táo bón của ta thì nói tiếp: “Dù sao ông ngoại con cũng nói rồi, phù sa không chảy ruộng ngoài.”

Ta: “...”

Mẫu thân lại nói tiếp: “Ông ngoại cũng vì nghĩ cho thân phận của con thôi, sợ đến lúc đó lại vướng vào cảnh thân bất do kỷ.”

Nghe xong câu này ta cũng nhíu mày lo lắng.

Có điều, ta vẫn rất nhanh bắt được trọng điểm.

“Người đến cầu thân là ai thế ạ?”

52.

Trần Hy, Trần tiểu công tử.

Cháu trai Trần thừa tướng.

Năm nay vừa tròn mười ba, còn nhỏ hơn ta một tuổi, nhưng đã thi đỗ tú tài.

Nghe nói người này thông minh cơ trí, lại sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương, tiền đồ rộng mở vô biên.

Với người ngoài mà nói, con gái nhà nào mà gả được cho Trần tiểu công tử này chắc hẳn là phúc ba đời.

Gia phong trong sạch, nhân phẩm chính trực (?), chỉ tính đến chuyện hắn xả thân cứu người trong cung lần trước cũng đủ khiến người người nể phục.

Còn ta, nhìn thế nào cũng không giống một công chúa bình thường.

Lại nhớ đến bộ dạng tự luyến của hắn…thật đúng là nổi da gà!

Ta chỉ xem hắn là bằng hữu, vậy mà hắn lại muốn cưới ta?

Nhưng nghĩ đến cảnh mẫu thân sẽ chọn bừa cho ta một người trong đám biểu huynh biểu đệ kia…càng nổi da gà hơn!

Ta với mẫu thân thở dài thườn thượt.

Người sống trên đời, nhất định phải gả đi ư?

Ta có thể trèo cây, có thể bắt cá, đối xử với cung nữ thái giám trong cung cũng rất tốt, chưa bao giờ tùy tiện đánh mắng bọn họ. Bình thường ta cũng rất yêu hoa cỏ (cây liễu bên hồ Ngọc Tâm:???), thỉnh thoảng còn giúp người già đi đường (Thái hậu nương nương).

Ta giỏi giang như thế rồi, sao còn phải gả cho người khác nữa?

53.

Trần tiểu công tử lén hẹn gặp ta ngoài cung.

Mẫu thân cũng chỉ mắt nhắm mắt mở coi như không biết gì.

Dù sao bà ấy cũng chẳng sợ Trần tiểu công tử làm gì ta, nếu có thì cũng chỉ lo ta thú tính bộc phát sẽ dọa chết con nhà người ta.

Nhưng dù gì cũng là con gái ruột, bà ấy đương nhiên phải tin vào nhân phẩm của ta.

Muốn ra khỏi cung bắt buộc phải đi qua chỗ Hoàng hậu nương nương. Tốt xấu gì cũng còn có ông ngoại chống lưng, Hoàng hậu chỉ hỏi han phải câu cho có lệ rồi cũng mặc kệ để ta đi, dặn dò ta phải về trước đi đóng cửa.

Vốn dĩ ta định cưỡi ngựa đi, nhưng mẫu thân không cho, bà ấy nói cưỡi ngựa trên đường dễ khiến người khác bị thương, đi xe ngựa cho an toàn.

Thế nên cuối cùng, ta ngồi xe ngựa ung dung đến Nghênh Quân Lai - quán ăn nổi tiếng nhất kinh thành.

Bước xuống xe, ta gật đầu hài lòng. Trần tiểu công tử đúng là chu đáo, biết ta ăn nhiều nên đặc biệt chọn một nơi tốt thế này.

Nếu hắn mời ta đi uống trà ăn điểm tâm gì đó, ta chắc chắn sẽ từ chối không thương tiếc.

Đi đến căn phòng trên lầu hai, ta vừa nhìn thấy cách ăn mặc của hắn đã muốn thu hồi lại ngay lời khen lúc nãy.

Trần tiểu công tử dáng người vốn đã mảnh khảnh, hôm nay lại mặc y phục trắng như tuyết, bên hông đeo miếng ngọc bội trắng như tuyết, tay phe phẩy cái quạt cũng trắng như tuyết nốt. Cả người hắn trắng xóa một màu vô cùng chói mắt.

Ta cảm giác Trần tiểu công tử hôm nay thật mờ ảo, trông cứ như người tuyết thành tinh.

Đối diện với biểu cảm “Ta rất đẹp. Ta rất ngầu. Tất cả mau quỳ xuống dưới chân ta.” của hắn, khóe miệng ta hơi giật giật:

“Nhà ngươi mới có tang à?”

54.

Trần tiểu công tử tức đến nỗi muốn bay đến xé rách cái miệng của ta. Nhưng hắn tự biết bản thân đánh không lại ta nên chỉ đành nuốt cục tức này vào trong bụng, tự an ủi mình nữ nhân ai nấy cũng đều như vậy cả, dù sao đây cũng là người mình thích.

Yêu một người thì phải bao dung cho khuyết điểm của người đó.

Hắn ân cần rót trà cho ta. Ta cầm cốc trà, tu một hơi hết sạch, sau đó sảng khoái hỏi hắn hẹn ta đến đây có việc gì.

Trần tiểu công tử bẽn lẽn hỏi ta thấy mối hôn sự này thế nào.

Ta nói: “Ta nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu.”

Đôi mắt đẹp của Trần tiểu công tử bỗng dưng như phủ một lớp sương mù, hắn hỏi ta: “Tại sao? Ta có chỗ nào không xứng với công chúa?”

Ta thở dài: “Trước giờ ta chưa từng nghĩ đến chuyện tìm phò mã, cũng không biết bản thân thích kiểu người như thế nào. Huống hồ ta với ngươi cũng chẳng thân quen gì, ta lại còn cả đống tật xấu, không hiểu thơ ca nhạc họa, sợ rằng hai chúng ta sẽ không có tiếng nói chung.”

Trần tiểu công tử không vì thế mà nản lòng. Hắn xòe chiếc quạt trắng toát trên tay, che đi nửa khuôn mặt.

Tuyệt sắc!

Nếu không phải cháu trai thừa tướng, chắc chắn hắn đã bị bắt vào lầu xanh từ lâu rồi.

Ta ngẩn ngơ nhìn đến suýt chút nữa thì chảy nước miếng, chỉ đành hắng giọng một tiếng để định thần lại.

Hắn nói: “Công chúa, ta có thể vì nàng mà buông bỏ tiền đồ, nếu nàng thích đao kiếm võ nghệ, ta có thể đọc thuộc binh pháp Tôn tử. Ta thật lòng muốn cưới nàng, công chúa có thể vì ta mà suy nghĩ lại không?”

Thấy bộ dạng chân thành của hắn, ta suýt chút nữa thì mủi lòng.

Sau đó…

Ta từ chối.

“Nhưng mà ngươi thấp hơn ta.”

55.

Trần tiểu công tử cuối cùng cũng bị ta ép cho phát điên.

Nam nhân ấy mà, thứ nhất không thể nói hắn không được, thứ hai không thể nói hắn lùn, đây là phép lịch sự cơ bản.

Chỉ thấy Trần tiểu công tử lao về phía ta, có lẽ muốn đánh với ta một trận.

Ta giơ tay bắt lấy cánh tay hắn, bẻ quặt ra sau lưng. Trần tiểu công tử kêu lên một tiếng rồi ngã vào lòng ta.

“Công chúa, người ta đau đấy.”

Ta:?

Người nhà ngươi có biết ngươi còn có bộ dạng này không?

Trần tiểu công tử ngồi thẳng dậy, đối diện với ta, đôi mắt thanh tú nhìn ta đầy thâm tình, khiến ta toát mồ hôi hột.

“Ngươi có ý kiến gì thì cứ nói, đừng có động tay động chân, dù sao cũng đánh không lại ta, nói chuyện cho tử tế thì chúng ta còn có thể là bạn bè.”

Trần tiểu công tử quay ngoắt đi: “Ai muốn làm bạn bè với nàng.”

Cũng may sau khi bình tĩnh hắn lại khôi phục dáng vẻ ngày thường, giơ tay gọi tiểu nhị đem đồ ăn lên.

Thôi được rồi, cứ xem như tên này bị tâm thần phân liệt là được.

Trừ những lúc “phát bệnh” ra thì hắn cũng ra dáng quân tử.

Ta vừa ăn vừa hỏi hắn đầu đuôi chuyện hắn được ông ngoại ta cứu là như thế nào. Chỉ thấy hắn gượng gạo cười cho qua chuyện.

Chắc chắn có vấn đề.

Không nói thì thôi, kiểu gì ta chẳng điều tra ra được.

Bữa ăn cứ thế vui vẻ trôi qua.

Trước khi rời khỏi, Trần tiểu công tử gọi ta, nghiêm túc nói:

“Công chúa, nhất định ta sẽ trở thành người mà nàng thích.”

56.

Ta cứ luôn cảm thấy Trần tiểu công tử này chẳng đáng tin chút nào.

Trước kia nghe Tiểu Nhị Thập Cửu gọi hắn một tiếng “biểu ca”, nhưng hắn rõ ràng mới có mười ba tuổi, còn nhỏ hơn ta một tuổi nữa kìa.

Sau này, ta hỏi hắn, hắn nói lúc đó vì muốn Tiểu Nhị Thập Cửu gọi hắn là “ca ca” nên hắn mới cố ý nói dối.

Sau đó ta âm thầm đi nghe ngóng mới biết, cả kinh thành này đâu đâu cũng là “muội muội” của hắn!

Con gái lớn nhà Thừa n bá bá năm nay tròn mười sáu, vậy mà vẫn gọi hắn là “ca ca”? Đúng là không biết xấu hổ!

Ngày tháng cứ thế trôi qua, triều đình hay hậu cung đều yên bình đến lạ.

Ngoại trừ chuyện Trần tiểu công tử năm nay đã tròn mười ba lại bắt đầu muốn luyện võ.

Nghe nói cha mẹ hắn khóc lóc thế nào cũng không ngăn cản nổi quyết tâm của hắn.

Vốn dĩ là một hạt giống tốt cho vị trí đại thần nội các, mà bây giờ lại sắp trở thành võ trạng nguyên.

Từ trước đến nay, văn võ vốn đã chẳng ưa gì nhau.

Võ tướng thì chê văn thần nói dông nói dài, có giỏi thì lên chiến trường mà giết giặc thử xem?

Văn thần thì khinh bỉ võ tướng chỉ suốt ngày lo chuyện chém giết, có giỏi thì viết một bài văn xem nào?

Cho nên, tin tức Trần tiểu công tử muốn luyện võ khiến người đời vô cùng chấn động.

Chỉ có Trần thừa tướng là cười hề hề, giữ thái độ trung lập, không ủng hộ cũng chẳng phản đối.

57.

Mẫu thân thở dài nói, Trần tiểu công tử kia vì tình yêu mà có thể làm đến mức này, đúng là không tầm thường.

Còn ta từ nhỏ da mặt đã dày, nghe vậy thì mặt không biến sắc đáp: “Chuyện hắn nhất thời bồng bột có thể hiểu được, nếu hắn có thể kiên trì tiếp thì mới đáng khâm phục.”

Mẫu thân cốc đầu ta: “Thôi được rồi, đừng có được voi đòi tiên, con ép người ta vậy còn chưa đủ à. Nói cho rõ ràng đi, hôn sự này có được hay không? Nếu không thì mau chọn lấy một người trong đám biểu huynh, biểu đệ của con đấy!”

Ta nghe xong thì toát mồ hôi hột. Sang năm là đến tuổi cập kê rồi, với tính cách của phụ hoàng ta, nếu lại có mối liên hôn nào đó thì nhất định sẽ tính lên đầu ta mất.

Ta chỉ đành tạm thời đồng ý, nhưng kèm thêm một điều kiện, đợi năm sau rồi tính!

Thực ra mọi người đều nhìn ra được ý tứ của Trần gia, chỉ là không hiểu được tại sao Trần thừa tướng đã quyền khuynh thiên hạ như vậy rồi, hà tất phải để con cháu liên hôn với hoàng tộc.

Nhưng nếu nhìn theo một góc độ khác, rước được công chúa về, Trần thừa tướng mới có thể chắc chắn bảo toàn cho trên dưới Trần gia.

Lão hồ ly quả không hổ danh là lão hồ ly, hy sinh một đứa cháu trai để có được một cái ô vững chãi.

Nhưng sau khi mọi người biết đứa cháu trai đó là Trần tiểu công tử thì lại càng khó hiểu.

Trần tiểu công tử không phải là đứa cháu có tiền đồ nhất của Trần gia hay sao?

Trần gia này sao chẳng có ai chịu đi con đường bình thường hết vậy?

Ta và mẫu thân chẳng thèm để ý đến những lời bàn tán bên ngoài, những ngày tháng yên ổn cứ thế trôi đi.

Chỉ có điều, mỗi ngày ta lại có thêm một nhiệm vụ: đọc thư của Trần tiểu công tử.

Tên tiểu tử này cũng lắm trò lắm, lúc thì kêu đau, nói rằng luyện võ sao mà khổ thế. Lúc thì than thở cánh tay mình bị thương, nếu mà được công chúa thơm thơm mấy cái thì chắc sẽ không đau nữa…

Ta đọc thư mà đỏ cả mặt, định vứt đi nhưng lại không nỡ, chỉ gấp lại gọn gàng rồi bảo cung nữ cất đi.

Tốc độ tiến triển này cũng nhanh thật!

58.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt ta đã đến tuổi cập kê, ta và Trần tiểu công tử cuối cùng cũng định hôn ước.

Tên tiểu tử này mới qua một năm mà thay đổi đến dọa người, mới năm ngoái còn thấp hơn ta nửa cái đầu mà giờ đã cao hơn ta không ít.

Đặc biệt là giọng nói của hắn cũng trầm đi nhiều.

Trừ có gương mặt thanh tú kia là chẳng thay đổi chút nào.

Lần trước lúc hắn ôm ta vào lòng rồi bị ta một chưởng đánh bay, hắn chỉ tay lên trời thề rằng rồi sẽ có một ngày ta phải ngoan ngoãn đầu hàng trước hắn.

Ta: “...”

Vậy ra hắn chỉ muốn chinh phục ta chứ không phải thật lòng thích ta à?

Nhưng tiếc là nguyện vọng này của hắn tạm thời vẫn chưa thực hiện được.

Phụ hoàng nói ta là con gái út, ông ấy không nỡ để ta xuất giá sớm như vậy.

Thực ra ta biết, bởi vì phía trên ta vẫn còn mấy vị tỷ tỷ chưa có hôn sự, vì để giữ mặt mũi ông ấy không thể để ta xuất giá trước bọn họ được.

Lại còn không nỡ để ta gả đi sớm?

Ta còn nghe nói, sau khi phụ hoàng biết tin có người đến cầu thân với ta thì vui mừng đến mức ăn liền ba bát cơm.

Vậy nên, chuyện hôn sự của ta tạm thời được đẩy lùi đến hai năm sau.

Trong hai năm này, những công chúa còn chưa định hôn sự lại càng không thể ngồi yên, chuyện xem mặt trong hậu cung tưng bừng như trẩy hội.

59.

Vì mấy năm nay thường thư từ qua lại nên tình bạn giữa ta và Trần tiểu công tử ngày càng khăng khít.

Đúng vậy, giữa ta và hắn, chỉ có tình bạn.

Đến cả mẫu thân cũng nói ta là đồ đầu gỗ.

Trần phu nhân - mẫu thân Trần tiểu công tử, sau khi biết chuyện ta một cước đạp đổ cái cây to thì phiền não đến mức không đêm nào ngủ ngon.

Trần phu nhân khóc lóc than thở cho tiền đồ của con trai mình, cuối cùng bị Trần lão phu nhân giáo huấn một trận ra trò: “Có giỏi thì vào cung mà bảo Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh, ở đây khóc lóc thì có ích gì!”

Trần phu nhân nghe thế thì nín bặt.

Cũng may phủ công chúa của ta cũng sắp xây xong, sau này cũng không phải ngày ngày giáp mặt với mẹ chồng.

Tất cả đều diễn ra thuận lợi.

Nhưng ông trời cứ luôn thấy không vừa mắt, cho nên nhất định phải khiến ta trải qua buồn khổ.

Khi biết tin tám vị cữu cữu của ta, bảy người chết, một người bị thương, còn ông ngoại thì không rõ tung tích, mẫu thân ta hôn mê ngay tại chỗ.

Còn ta, giống như thấy sét đánh giữa trời quang, toàn thân lạnh toát, ngã ngồi trên mặt đất không cách nào đứng dậy.