Từ Nhỏ Ta Đã Là Một Công Chúa Không Được Yêu Thương

Chương 5




44.

Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, sao có thể là một kẻ ngốc được?

Đêm hôm khuya khoắt, Hoàng thượng phái người đưa Trần tiểu công tử đến Thanh Lương điện.

Trần tiểu công tử quỳ trên đất, tự nhận mình phạm tội khi quân.

Sau đó hắn đem toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó nói ra trước mặt Hoàng thượng.

Chẳng thêm mắm dặm muối gì cũng đủ khiến Hoàng thượng trầm ngâm suy nghĩ.

Nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó đúng là có điểm kỳ quái.

Hồ Ngọc Tâm xung quanh trồng rất nhiều dương liễu, là nơi thích hợp để hóng gió.

Lúc đó Hoàng thượng đã ngà ngà say, lại thấy tám vị tướng quân kia hùng hổ chạy như bay ra ngoài, sau khi hỏi mới biết, Tiểu Tam Thập xảy ra chuyện rồi.

Cung nữ theo hầu Tiểu Tam thập khai rằng mình quay về cung lấy áo choàng cho công chúa xong thì quay lại ngay, ai ngờ giữa đường lại bị người khác chặn lại, giằng co hồi lâu mới cảm thấy có gì đó không đúng, đúng lúc đó gặp phải nha đầu của Trần tiểu công tử chạy ngang qua, lúc này mới biết xảy ra chuyện lớn rồi.

Tám bị tướng quân nghĩ rằng cháu gái xảy ra chuyện nên vội vàng chạy đến. Đây là đứa cháu gái hiếm hoi của Hứa gia, là tâm can của hai lão nhân gia nhà bọn họ, còn quý giá hơn cả ngọc ngà châu báu.

Đến khi mọi người đuổi đến thì đã thấy một màn như vậy.

Ba người trong bộ dạng người không ra người ma không ra ma đang vùng vẫy khóc lóc dưới nước. Còn Tiểu Tam thập thì nghịch ngợm ngồi trên thành lan can nhe răng cười.

Tám vị tướng quân quay sang nhìn nhau, ai cũng không dám làm gì, chỉ sợ cháu gái không cẩn thận lại trượt chân rơi xuống dưới.

Vẫn là đại tướng quân phản ứng nhanh nhạy, dựa vào công phu tôi luyện bao năm của mình, bay đến bên lan can muốn đỡ lấy cháu gái. Nào ngờ Tiểu Tam thập phản ứng rất nhanh, thoắt một cái đã tránh được, nhảy tót lên trên cây cao.

45.

Trần tiểu công tử nhớ lại cảnh tượng hôm đó, khóe miệng giật giật.

Hắn chưa từng gặp một nữ nhân nào có thể một cước đạp đổ cái cây to như vậy.

Nếu hôm đó Lương phi nương nương không dùng dây thừng để trói Lý Như Vũ lại đem về cung thì hậu quả thật khó tưởng tượng.

Cứ nghĩ đến cô nương đó là trong lòng Trần tiểu công tử lại nhộn nhạo không thôi.

Hắn đang vắt óc suy nghĩ, phải làm sao mới cưới được nàng về nhà.

Nếu không được, hắn thậm chí có thể ở rể.

Đến cả tên cho con hắn cũng nghĩ xong rồi.



Ta không hề hay biết những chuyện này.

Bởi vì ta lại bắt đầu con đường dưỡng bệnh dài đằng đẵng của mình.

Phụ hoàng giữ Trần tiểu công tử ở lại trong cung một đêm, không biết đã hỏi hắn những gì.

Cái tên công tử mặt hoa da phấn đó có khi nào bị dọa cho ngất lên ngất xuống không?

Tuy hắn trời sinh phong lưu, lại mắc chứng tự luyến, nhưng cũng hiếm khi có lòng hành hiệp trượng nghĩa như vậy.

Thôi thì miễn cưỡng coi hắn là bằng hữu cũng được.

Hôm nay phụ hoàng đích thân đến thăm ta. Nam nhân ở độ tuổi này thường sẽ phát tướng, nhưng phụ hoàng ta cũng chưa đến mức đó, chỉ có bụng hơi to chút thôi.

Cho nên, lúc phụ hoàng nhìn ta bằng ánh mắt kì dị, ta cũng không cảm thấy khó chịu cho lắm, dù sao chúng ta cũng là cha con.

Mặc dù bao nhiêu năm qua ông ấy cũng chưa từng quan tâm ta lấy một lời.

46.

Lục hoàng tử sau khi được cứu lên thì lâm bệnh nặng.

Tôn quý tần sốt ruột lo lắng đến mức ngất lên ngất xuống.

Thuận phi và Triệu quý phi cũng phải trải qua một đêm khó khăn.

Tôn quý tần nghe thấy quý tử nhà mình trong lúc hôn mê cũng lầm bẩm “Tam thập muội, ta sai rồi, Tam thập muội, ta không dám nữa” thì đau lòng khôn xiết.

Đều là bà ta sai, bà ta không nên đố kị với Hứa Cẩm Nguyệt, càng không nên ám chỉ cho con trai đi hãm hại Lý Như Vũ.

Bà ta chỉ mong đứa cháu gái mà Vệ quốc đại tướng quân yêu thương nhất phải ốm một trận ra trò, càng nguy kịch càng tốt, chết cũng không sao. Dù sao cũng chỉ là một công chúa, chẳng là gì so với thân phận hoàng tử như con trai bà.

Chỉ cần khiến cho Vệ quốc đại tướng quân kia tức đến phát bệnh là được.

Lão già đó tuổi tác đã cao, lại cứ giữ khư khư binh quyền, trấn áp thế lực nhà bọn họ, thử hỏi sao bà ta có thể ngồi yên cho được?

Nếu lão già đó tức giận mà ngã bệnh thì đúng là trời giúp bọn họ.

Tám người con trai còn lại của lão chẳng qua cũng chỉ là binh tôm tướng tép, chẳng đáng bận tâm.

Chỉ tiếc là đứa con trai của bà ta bất tài vô dụng, dù hợp sức với hai đứa em gái rồi vẫn chẳng thắng được Lý Như Vũ kia, cuối cùng lại tự mình hại mình.

Thái y nói, nếu như đêm nay không hạ sốt, e rằng sẽ biến thành tên ngốc mất.

Một tên ngốc…

Tôn quý tần cảm thấy bản thân cách vị trí Thái hậu kia càng ngày càng xa.

47.

Hậu cung mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ.

Đầu tiên là chuyện Thập Thất tỷ phải hòa thân với nước Kim. Sau là chuyện Tiểu Nhị Thập Cửu được định hôn với thế tử của Xướng Bình Hầu gia.

Gia tộc Xướng Bình Hầu ở tận vùng Lĩnh Nam, lần này Tiểu Nhị Thập Cửu có thể thỏa thích mà ăn vải rồi.

Lại nói, một quả vải nhỏ bé thế thôi mà phải tốn hàng ngàn lượng mới có thể vận chuyển đến kinh thành.

Huống hồ gì vải tươi chắc chắn là ngon hơn nhiều so với vải đông lạnh.

Mẫu thân nghe tin xong thì cười nhạo ta: “Đứa trẻ ngốc này, Lĩnh Nam nào có thoải mái được như kinh thành. Đi đi về về cũng mất cả tháng trời, con bé đó không đến đó ăn vải, mà đến đó để chuốc khổ thì có!”

Chuyện làm ta thấy khó hiểu nhất vẫn là chuyện hòa thân của Thập Thất tỷ.

Không phải nước Kim đã đưa công chúa đến đây rồi sao? Tại sao chúng ta vẫn phải gả công chúa qua đó?

Mẫu thân nhìn ta như nhìn một tên ngốc: “Con uống rượu đến mức đầu óc ngu muội rồi đúng không? Ông ngoại con đánh thắng trận chẳng lẽ lại để cho công chúa nước chúng chúng ta hạ giá đến nước Kim? Chẳng qua phụ hoàng con đã chẳng còn hy vọng gì với nó, muốn tìm một lý do hợp tình hợp lý mà thôi.”

Không biết tại sao, sau khi biết chuyện của Thập Thấy tỷ và Tiểu Nhị Thập Cửu, trong lòng ta bỗng thấy nặng trĩu.

Nói gì thì nói cũng là tỷ muội lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Tuy rằng bọn họ muốn hại ta thật, nhưng cuối cùng cũng chưa thành công.

Trong lòng ta thoáng qua một tia tiếc nuối.

Nhưng ta cũng biết, kết cục này của bọn họ, là đáng đời!

48.

Lục hoàng huynh may mắn không bị biến thành tên ngốc.

Chỉ tiếc rằng, một hoàng tử tâm địa tàn độc đến mức ám hại em gái mình thì cũng xem như không còn hy vọng với vị trí Thái tử nữa.

Đế vương gia, xưa nay vốn tàn khốc như vậy.

Phụ hoàng ta tuy rằng ít con trai, nhưng ông ấy cũng sẽ không để một con sâu làm rầu nồi canh.

Rất rõ ràng, con sâu đó được di truyền từ Tôn quý tần.

Phụ hoàng hiểu rất rõ, một người mẹ có thể ảnh hưởng đến tính cách đứa con như thế nào.

Ông ấy cũng rất hối hận ban đầu vì ham mê mỹ sắc mà không ra một đề thi tuyển chọn phi tần, những người nào ngu ngốc quá thì đẹp đến mấy cũng khỏi tiến cung.

Tôn quý tần bị Hoàng thượng trách phạt, sau đó lại bị con trai xa lánh, cuối cùng bị nhà ngoại mắng nhiếc vì làm liên lụy đến bọn họ.

Nhà ngoại Tôn quý tần đúng là ngồi không cũng gặp họa, ai bảo bà ta rảnh rỗi sinh nông nổi!

Cuối cùng, Thập Thất tỷ và Tiểu Nhị Thập Cửu cũng lần lượt xuất giá, rời xa người thân, rời xa kinh thành. Cũng không biết mẫu thân của bọn họ có thấy hối hận hay không.

Nghe nói, lúc bị người ta khiêng lên xe ngựa, Thập Thất tỷ vẫn còn đang giãy giụa khóc lóc.

Tiểu Nhị Thập Cửu thì lại chẳng rơi giọt nước mắt nào, ngoan ngoãn cùng với đoàn rước dâu trở về Lĩnh Nam.

Còn ta, cuối cùng cũng “khỏi bệnh” rồi.

49.

Tròn một tháng kể từ ngày nhiễm “phong hàn” do các hoàng huynh hoàng tỷ “không may rơi xuống nước”, cuối cùng ta cũng khỏi bệnh.

Một tháng này, phu nhân Trần thừa tướng có vào cung mấy lần, nói là đến thăm ta.

Nói gì thì nói chuyện này cũng có công lao của Trần tiểu công tử, ta cũng chẳng thể đuổi người ta đi được.

Có quỷ mới biết mỗi lần bà ấy đến ta lại phải nằm trên giường trùm chăn, mồ hôi túa ra như tắm, bà ấy mà đến thêm mấy lần nữa chắc ta đang khỏe cũng phải nhiễm phong hàn thật.

Cũng may mẫu thân ta nhìn ra ý tứ của nhà bọn họ đang muốn liên hôn với Hứa gia chúng ta, nên ngoài mặt cũng phải tỏ ra phối hợp với thừa tướng phu nhân.

Dù sao người ta cũng từng này tuổi rồi mà vẫn phải lao tâm khổ tứ vì chuyện con cháu trong nhà, đúng là không dễ dàng.

Nói chuyện với người có văn hóa đúng là tổn hao sức lực, lần nào cũng thấy mẫu thân trở về trong bộ dạng mặt vàng như nghệ.

Mấy lời văn hoa ngụ ý kia chỉ tổ khiến mẫu thân ta đau đầu.

Thừa tướng phu nhân khen mẫu thân ta biết cách phối đồ, bà ấy liền đáp, đâu có, toàn là cung nữ chuẩn bị cả đấy.

Phu nhân lại khen cái trâm cài trên đầu mẫu thân ta đẹp quá, bà ấy lại đáp, do thợ làm giỏi thôi.

Thừa tướng phu nhân cũng chẳng để tâm, lại khen bộ móng của mẫu thân ta thật đặc biệt, không giống người thường.

Mẫu thân ta trước giờ là người kính già yêu trẻ, cho dù trong lòng cực kỳ mất kiên nhẫn nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi nghe. Chứ cứ nhấp nhổm không yên người ta lại tưởng bà bị trĩ mất.

50.

Ta và mẫu thân tuy không phải là người thông minh nhưng cũng không đến mức ngu ngốc.

Người ta đã tỏ thành ý rõ ràng đến mức chỉ thiếu điều dán chữ lên trước trán thôi, mẫu thân ta mà còn không nhận ra thì e rằng sẽ bị xem là kẻ ngốc thật.

Thừa tướng phu nhân tuổi tác cũng đã cao, mỗi lần đến thăm là ngồi cả nửa ngày trời, bà ấy không mệt thì mẫu thân ta cũng mệt sắp ốm lên rồi.

Cũng không trách được, nhà bọn họ cũng chỉ có mình thừa tướng phu nhân là thích hợp để vào cung.

Người ta cũng chẳng dễ dàng gì.

Mẫu thân quay sang nhìn ta.

Mắt cũng to đấy, nhưng mũi thì không thẳng cho lắm. Mặt cũng tàm tạm nhưng da không được trắng, lông mày cũng hơi thưa. Dáng người lại cứng nhắc, đứng cạnh nam nhân người ta còn tưởng là huynh đệ không biết chừng.

Mẫu thân ta nhíu mày. Không xong rồi, công tử nhà này bị mù hay là do đọc sách quá nhiều nên hỏng não đây?

Sao bà có thể yên tâm mà gả con gái qua đó được?

Còn ta thì vẫn vô tư ngồi ăn trái cây, gặm xong một miếng thì đưa tay chùi chùi miệng, sau đó tiện tay lau vào tấm khăn trải bàn.

Mẫu thân nhìn ta như vậy thì càng nhíu mày.

Nhà người ta là dòng dõi thư hương, toàn là người có văn hóa, con bé này mà gả vào nhà đó chắc là sẽ dọa chết bọn họ mất.

Ta nhổ hạt đào ra, nói với mẫu thân rằng muốn đi cưỡi ngựa.

Mẫu thân bực mình quát: “Cưỡi ngựa cái gì! Sắp gả đi đến nơi rồi, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng cho da trắng lên đi!”

Ta: “...”