Từ Nhỏ Ta Đã Là Một Công Chúa Không Được Yêu Thương

Chương 1




1.

Từ nhỏ ta đã là một công chúa không được yêu thương.

Mẫu thân ta là con gái của Vệ quốc đại tướng quân. Khắp thiên hạ không ai dám đến cầu thân, cho nên cuối cùng bà chỉ đành lựa chọn tiến cung.

Tiến cung rồi cũng chỉ làm một phi tần nhỏ bé, đến chức vị Quý phi cũng chẳng leo lên được.

Lý do rất đơn giản, vì tính tình bà ấy "hổ báo" quá.

Nếu không mang cái danh nhi nữ của Vệ quốc đại tướng quân thì với tính cách của bà ấy, dù có mười cái mạng cũng chẳng đủ dùng.

Theo lý mà nói, dựa vào uy thế của gia tộc ta, dù là giả vờ thì phụ hoàng cũng phải tỏ ra yêu chiều ta vài phần mới đúng.

Thực tế thì hoàn toàn ngược lại.

Trong cung này không thiếu công chúa. Xinh đẹp, thông minh, ngoan ngoãn, lanh lợi, hoạt bát, đáng yêu, muốn gì có đó, tựa như vườn hoa đua nhau khoe sắc.

Còn ta, từ lúc sinh ra đã gắn trên đầu hai chữ "ngốc nghếch".

2.

Mẫu thân ta thuộc kiểu người đẹp thì đẹp thật, nhưng không nên mở miệng nói chuyện. Bởi bà ấy chỉ cần mở miệng ra là lộ bản chất học hành không đến nơi đến chốn.

Tỷ như có một lần đến thỉnh an Thái hậu nương nương, khó khăn lắm mới có cơ hội được nịnh bợ Thái hậu mà bà ấy vừa mở miệng đã nói: “Thái hậu gần đây đúng là trẻ ra nhiều quá, không còn thấy vết chân chim ở khóe mắt nữa rồi!”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người xung quanh đều nín bặt, mắt to mắt nhỏ nhìn về phía mẫu thân ta.

Sắc mặt Thái hậu hết đỏ lại trắng, tay cầm chiếc cốc run lên vì tức giận.

Mẫu thân ta thấy thế lại nói tiếp: “Thái hậu nương nương có phải bị trúng gió rồi không? Sao tay lại bị run thế này? Để thần thiếp mời thái y qua xem giúp người nhé?”

Một buổi sáng thỉnh an vốn dĩ có thể yên bình mà trôi qua, cuối cùng lại kết thúc một cách không được vui vẻ cho lắm.

Buổi chiều hôm đó, thái y quả thật đã phải lặn lội một chuyến đến Thọ Khang cung xem bệnh cho Thái hậu.

3.

Phụ hoàng của ta là một hoàng đế tốt, nhưng ông ấy lại chẳng phải một người cha tốt cho lắm.

Có lần thấy ta bị Tiểu Nhị Thập Cửu xô ngã, ông ấy chẳng thèm đến đỡ ta dậy, chỉ đứng trốn ở một góc âm thầm quan sát.

Sau khi Tiểu Nhị Thập Cửu kiêu ngạo rời khỏi, ta phủi mông đứng dậy, vươn tay để cung nữ ôm về cung.

Tối hôm đó, phụ hoàng cứ tưởng rằng ta sẽ đến cáo trạng với người, nhưng không phải.

Phụ hoàng hỏi ta: “Hôm nay Tiểu Nhị Thập Cửu xô con ngã à?”

Ta: “Không có ạ, chúng con vẫn thường chơi đùa với nhau như thế mà?”

Phụ hoàng tức giận: “Trẫm thấy tay con còn bị trầy cả da, còn nói nó không đẩy con?”

Ta: “Thế chắc là do đất ở Ngự Hoa Viên không bằng phẳng đấy ạ, không liên quan đến Nhị Thập Cửu tỷ tỷ đâu.”

Phụ hoàng nghe xong quay sang nói với mẫu thân ta: “Hay là tìm thái y đến xem đầu óc con bé này có vấn đề gì không đi!”

4.

Không sai, ta là công chúa thứ ba mươi trong hoàng cung này.

Phụ hoàng ta là một vị hoàng đế có sức chiến đấu rất mạnh.

Hoàng cung này chỉ có sáu vị hoàng tử, còn công chúa thì có đến tận ba mươi người.

Chẳng trách trong cung lúc nào cũng âm thịnh dương suy.

Ta được sinh ra đúng vào nạn hạn hán.

Nghe nói thời điểm đó khô hạn đến mức đất cũng nứt nẻ.

Buổi sáng hôm ấy, sau khi tỉnh giấc, mẫu thân ta nói muốn ăn chân giò, thế là nhà bếp vội vội vàng vàng nhóm lửa để hầm. Đợi đến khi ăn được một nửa thì bà ấy bỗng dưng cảm thấy đau bụng.

Cứ nghĩa là do ăn nhiều quá nên bị đầy bụng, chỉ cần ra ngoài đi dạo vài vòng là khỏi, ai ngờ được càng đi lại càng thấy đau. Đợi đến khi các ma ma phát hiện ra thì đã bắt đầu vỡ ối rồi.

Mây đen giăng kín bầu trời, sấm sét nổi lên, phụ hoàng ta cũng rất nể mặt mà đứng chờ bên ngoài cửa phòng sinh, vui mừng nói với đám người xung quanh: “Thấy chưa, con ta còn chưa ra đời mà đã có điềm lành thế này rồi!”

Thế mà đến khi ta vừa chào đời, mây đen bỗng biến đi đâu hết, mặt trời chói chang đến mức như muốn thiêu trụi cả tóc trên đầu phụ hoàng ta.

Sắc mặt phụ hoàng nặng nề như treo nghìn tảng đá, vừa nghe là một công chúa thì dứt khoát nói với mẫu thân ta: “Là con gái thì chi bằng gọi là Tiểu Vũ đi.”

Mẫu thân ta: “Nghe miễn cưỡng thật đấy.”

Phụ hoàng: “...”

5.

Ngày hôm sau, trời mưa như trút nước, tâm trạng của phụ hoàng cũng tốt lên nhiều.

Cuối cùng cũng không cần đau đầu về nạn hạn hán nữa.

Ai ngờ rằng, lại gặp phải nạn lũ lụt.

Có lẽ phụ hoàng đem hết mấy chuyện xui xẻo này đổ hết lên đầu ta, cho rằng ta đã đuổi hết cả điềm lành đi.

Tâm trạng của ông ấy cứ lên lên xuống xuống, thấp thỏm không yên, sầu não đến mức từng có suy nghĩ có nên bóp chết ta hay không.

Cũng may lý trí cuối cùng đã chiến thắng. Dù sao thì đằng sau ta vẫn còn một người ông ngoại là Vệ quốc Đại tướng quân nữa cơ mà.

Cho nên, việc ta không được yêu thường rõ ràng là vì mê tín.

Mà người đó rõ ràng còn là người từng học qua tứ thư ngũ kinh cơ đấy!

6.

Ta thật sự có quá nhiều tỷ muội, đến con cái của đại tỷ sinh ra cũng đã biết chạy nhảy chơi đùa rồi, cho nên ta vừa sinh ra thì đã lên chức dì nhỏ.

Mẫu thân ta rất đau đầu về chuyện này, người ta đi xem mặt thì cũng chỉ xem mặt với biểu huynh, biểu muội, còn ta chắc phải xem mặt với cháu ngoại cũng nên.

Cũng may có Lãnh ma ma kịp thời ngăn cản suy nghĩ này của bà ấy. Lãnh ma ma bảo rằng như vậy gọi là loạn luân, sẽ bị người đời chê cười.

Mẫu thân ta nghe xong mới không còn day dứt chuyện đó nữa.

Còn ông ngoại thì lại rất thích ta.

Dù sao ông ngoại ta vốn đã cực kỳ thích con gái, mà trong nhà lại dương thịnh âm suy, sinh ra tám người con trai, cuối cùng mới được một cô con gái là mẫu thân ta, cuối cùng lại phải tiến cung.

Ông ngoại nói với mẫu thân ta như vậy.

Mẫu thân ta chỉ biết gượng gạo cười: “Thực ra Hoàng thượng đối xử với con tốt lắm.”

Ông ngoại: “Con bị mù từ lúc nào đấy?”

7.

Ta là Lý Như Vũ, công chúa thứ ba mươi của phụ hoàng.

Hôm nay, ta vẫn đến bên hồ cá cho cá ăn như thường ngày.

Năm nay ta mới bảy tuổi, điều khiến ta phiền lòng duy nhất chính là với cái miệng nhỏ dạ dày nhỏ thế này không thể ăn hết tất cả món ngon trên đời.

Cá trong hồ thì nhiều lắm, chỉ cần vứt thức ăn uống là chúng liền kéo đàn kéo đống bơi đến đớp lia lịa.

Cảnh tượng đó khiến ta rất thích thú.

Tiểu Nhị Thập Cửu đi ngang qua, lườm ta một cái: “Đồ ngốc, xem mấy con cá có gì mà vui!”

Ta rất nghiêm túc phản bác lại lời của tỷ ấy: “Muội không phải đồ ngốc.”

Tiểu Nhị Thập Cửu tay chống nạnh, đầu ngẩng cao, trông giống như cái bánh trôi mọc thêm đôi cánh: “Ngươi chính là đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!”

Cung nữ xung quanh không dám lên tiếng, chỉ có Từ ma ma đứng cạnh ra tỏ ra bất bình: “Nhị Thập Cửu công chúa sao lại nói công chúa nhà chúng ta như vậy chứ?”

Tiểu Nhị Thập Cửu tức giận bừng bừng: “Chẳng qua là một ma ma mà thôi, bà cũng xứng nói chuyện với ta?”

Tiểu Nhị Thập Cửu càng nói càng hăng, sau đó vươn tay đẩy ta. Nhưng ta đã được mẫu thân dạy rằng tỷ ấy làm vậy là đang bắt nạt ta, cho nên ta phải học cách trốn. Ta né bên này rồi lại né bên kia, rồi bỗng dưng một tiếng “tõm” vang lên, ta không cẩn thận rơi tùm xuống hồ cá.

Đám người trên bờ nhốn nháo không biết phải làm sao.

8.

Trước đây ta từng nghe mẫu thân kể về vô số lần ông ngoại với cữu cữu phải đối diện với cái chết như thế nào.

Lúc đó ta chẳng hiểu cái chết rốt cuộc là gì.

Cho đến khi rơi xuống hồ thì ta mới hiểu được.

Xung quanh bốn phía đều là nước, mắt ta rất đau, mũi rất đau, tai cũng rất khó chịu. Còn cả đàn cá bơi đến xung quanh ta vì tưởng ta là thức ăn của chúng.

Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy ta.

Đám người đứng trên bờ nhốn nháo tìm cách kéo ta lên.

Đợi đến khi mẫu thân ta biết chuyện thì Tiểu Nhị Thập Cửu đã bỏ chạy mất rồi, bà ấy tức giận chửi mắng: “Con gái của Triệu Nhã Như có khác, mẹ nào con nấy, có gan làm mà không có gan nhận, đúng là nhà dột từ nóc!”

Đợi đến khi ta tỉnh lại đã thấy Tiểu Nhị Thập Cửu quỳ bên giường ta khóc rưng rức. Mẫu thân ta quát: “Câm miệng! Còn khóc nữa ta khâu miệng lại!”

Tiểu Nhị Thập Cửu nín bặt.

Mẫu thân lợi hại thật!

9.

Mẫu thân ta không hổ danh là con nhà tướng. Sau khi biết ta bị hôn mê đã lập tức hùng hổ xông đến Vĩnh Hòa cung, một đường dẹp yên đám thái giám cung nữ cản đường, kéo theo Tiểu Nhị Thập Cửu đang run như cầy sấy về cung.

Triệu Quý phi còn đang đi thỉnh an Thái hậu nên mẫu thân ta mới dễ dàng tóm được Tiểu Nhị Thập Cửu như vậy.

Tiểu Nhị Thập Cửu kiên quyết nói là do ta tự ngã xuống.

Thực ra tỷ ấy nói cũng không sai, nhưng ban đầu là do tỷ ấy muốn đẩy ta trước mà.

Mẫu thân ta cười lạnh, vươn tay tát “bẹp bẹp” hai cái lên cái mỏ cứng đầu kia, Tiểu Nhị Thập Cửu bị đau đến nỗi chỉ biết há mồm trợn mắt không nói được gì.

“Ta hỏi một lần cuối, ngươi có đẩy Tam Thập muội của ngươi không?”

Ta biết rất rõ lực tay của mẫu thân. Bà ấy bắn cung, cầm đao dễ như ăn bánh. Tiểu Nhị Thập Cửu còn chưa bị đánh đến sứt đầu mẻ trán là còn may rồi đấy.

Tiểu Nhị Thập Cửu khóc òa lên, mẫu thân ta thấy thế thì cho người đem kim khâu đến, dọa cho Tiểu Nhị Thập Cửu vội vàng nín bặt.

Ta nghe đến đây, thấy sắp có chuyện lớn thì bèn từ từ ngồi dậy. Ta sợ ta mà không tỉnh lại nhanh thì Tiểu Nhị Thập Cửu này sẽ hồn bay phách lạc mất.

Lúc này, tiếng người bên ngoài truyền đến: “Quý phi nương nương đến!”

10.

“Muội muội tính khí nóng nảy thật đấy. Chẳng qua là chuyện vặt vãnh của trẻ con, nào đến mức khiến muội phải đến tận Vĩnh Hòa cung của ta bắt người?”

Triệu Quý phi có lẽ vẫn chưa biết con gái bà ta vừa phải trải qua những gì nên nói chuyện vẫn rất hòa nhã.

Mẫu thân ta liếc mắt: “Trước khi vào cung còn luôn miệng gọi ta là tỷ tỷ, bây giờ bắt đầu gọi muội muội rồi à? Sao thế, cô khai gian tuổi phải không?”

Triệu Quý phi hơi sững người, thấy ta đã tỉnh lại liền vội vàng giải vây cho con gái: “Như Vũ cũng tỉnh lại rồi, vậy thì ta và Như Uyển không ở đây làm phiền thêm nữa. Như Uyển, còn không mau theo mẫu phi hồi cung!”

Tiểu Nhị Thập Cửu bất bình khóc: “Dựa vào đâu chứ? Con phải cáo trạng với phụ hoàng! Con phải để phụ hoàng làm chủ cho con! Lúc nãy bà ấy còn đánh con! Mẫu phi, bà ấy đánh chỗ này này, con đau lắm…”

Triệu Quý phi nghe xong thì nhíu mày, tức giận đập bàn: “Hứa Cẩm Nguyệt, ngươi có ý gì? Ngươi lại dám động tay động chân với Như Uyển?”

Còn chưa đợi mẫu thân ta kịp lên tiếng thì bên ngoài đã truyền đến tiếng của thái giám: “Hoàng thượng giá đáo!”

Triệu Quý phi vừa nghe vậy thì lật mặt nhanh như chớp, vội vàng chạy đến ôm lấy Tiểu Nhị Thập Cửu khóc rưng rức. Tốc độ lật mặt của bà ấy đúng là khiến người khác nể phục.

Được rồi. Màn kịch của bọn họ giờ mới bắt đầu, khổ chủ như ta vẫn nên ngoan ngoãn nằm xuống thì hơn.

11.

Mẫu thân ta nói, người nhà ông ngoại ta giỏi nhất chính là bênh vực người nhà, chỉ cần liên quan đến người nhà thì mọi lý lẽ đều vô dụng.

Sau khi phụ hoàng đến, Triệu Quý phi ôm lấy Tiểu Nhị Thập Cửu khóc lóc kể khổ, đem hết tội trạng đẩy lên đầu mẫu thân ta, còn khổ chủ như ta thì lại chẳng có một lời đoái hoài đến.

Phụ hoàng bị bà ta khóc lóc đến váng cả đầu, nhưng dù gì cũng đã ngồi ở vị trí này bao năm, ông ấy vừa nghe đã nắm được trọng điểm: “Nàng nói Lương phi xông vào cung của nàng bắt Tiểu Nhị Thập Cửu đi, lý do là gì?”

Còn chưa kịp để Triệu Quý phi lên tiếng thì mẫu thân ta đã sầu não đáp: “Như Uyển muốn đẩy Như Vũ, con bé vì tránh né nên mới rơi xuống nước. Không biết ông ngoại nó mà biết chuyện này thì sẽ đau lòng như thế nào đây…”

Phụ hoàng với Triệu Quý phi nghe đến đây thì không hẹn mà cùng nhớ lại nỗi sợ hãi năm nào.

Mẫu thân ta lại nói tiếp: “Nhà mẹ thần thiếp vốn đã ít nữ nhi, mẫu thân thần thiếp mà biết chuyện này chắc sẽ đau lòng sinh bệnh mất thôi. Ngày phụ thân quay về biên cương chắc lại phải dời lại rồi, phụ thân thần thiếp sợ nhất là thấy mẫu thân bị bệnh. Chỉ sợ rằng hai lão nhân gia sẽ lại làm ra chuyện gì đáng tiếc…”

Mỗi lần mẫu thân ta thở dài, Triệu Quý phi lại lạnh sống lưng. Cũng đúng thôi, trước đây bà ta từng lĩnh giáo bản lĩnh của người bên nhà ngoại ta rồi.

Phụ hoàng thì không biết, nhưng Triệu Quý Phi lúc này chắc chắn đang thấp thỏm không yên, chỉ ước sao người rơi xuống nước là Tiểu Nhị Thập Cửu chứ không phải ta.

12.

Chuyện này cuối cùng vẫn đến tai Thái hậu.

Thực ra Thái hậu cũng không yêu mến gì ta và mẫu thân cho lắm.

Mẫu thân ta thì độc miệng, còn ta thì dại miệng.

Cháu trai cháu gái của bà ấy đủ nhiều rồi, cũng chẳng thiếu gì một đứa như ta.

Nhưng vì đằng sau chúng ta còn có cái danh Vệ quốc Đại tướng quân, cho dù bà ấy là Thái hậu cũng phải kiêng nể vài phần.

Chủ yếu là do biên quan thường xuyên có biến, tám người con trai của ông ngoại ta ai cũng là tướng môn hổ tử, mỗi người trấn giữ một phương. Nếu như không có ông ngoại ta quản giáo thì ai có gan động đến bọn họ đây?

Nếu như để chuyện của ta đến tai bà ngoại, khiến bà lo lắng sinh bệnh, chỉ sợ ông ngoại ta sẽ xông vào cung mà bóp chết Tiểu Nhị Thập Cửu cũng nên.

Ông ngoại ta tính tình “lưu manh” có tiếng. Không phải chưa từng có người muốn ly gián quan hệ giữa ông ngoại với phụ hoàng, nhưng tiếc là tất cả đều thất bại.

Ta cảm thấy lý do lớn nhất chính là, ông ngoại cùng tám vị cữu cữu của ta quá lợi hại.

Chỉ cần một ngày ông ngoại ta không muốn làm hoàng đế, chỉ cần mẫu thân ta có thể yên ổn chốn hậu cung, thì phụ hoàng ta có thể yên tâm mà trị vì giang sơn của người.

Vậy nên, cho dù tất cả mọi người đều chẳng vừa mắt mẫu thân ta nhưng chẳng ai thờ ơ được với chuyện này.

Tiểu Nhị Thập Cửu cùng Triệu Quý phi bị phạt quỳ trước Trường Xuân Cung, người qua người lại chỉ chỉ trỏ trỏ, chẳng còn chút mặt mũi nào.

Tiểu Nhị Thập Cửu chắc chắn đang hận ta đến thấu xương.

13.

Hoàng hậu nương nương đến cùng với Thái hậu.

Hoàng hậu từ trước đến nay không ghét bỏ gì ta, bởi vì ta chỉ là một nha đầu vắt mũi chưa sạch, còn bà ấy có đến tận ba người con trai thì có gì mà phải sợ.

“May mà Tiểu Vũ sức khỏe tốt, chứ phải người khác chắc là ốm lên ốm xuống cả tháng ấy chứ.”

Chắc khăn tay của Hoàng hậu nương nương có tẩm bột gừng, chứ sao mà nói khóc là khóc thế kia được.

Thái hậu thì than ngắn thở dài, hết lời khuyên nhủ mẫu thân ta.

Còn ta, hôm qua tỉnh dậy thấy hơi đói nên đã ăn một bữa no nê. Bây giờ ngoài việc cảm thấy hơi ù tai ra thì không còn gì đáng ngại, nhưng cũng chỉ đành trốn trong chăn giả vờ ốm yếu.

Mẫu thân ta không nói lời nào, có lẽ bà ấy biết mình mà mở miệng sẽ gây ra tai bay vạ gió gì nên đã lựa chọn im lặng.

Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Thuận phi chạy đến muốn cầu tình cho Triệu Quý phi. Bà ta nói rằng, dù sao ta cũng đã tỉnh lại, mọi người cũng nên tha cho Triệu Quý phi, đừng để người trong cung nói này nói kia.

Mẫu thân ta nghe vậy thì đứng dậy bước ra ngoài. Hoàng hậu ngờ vực hỏi bà ấy muốn đi đâu.

Mẫu thân ta lạnh lùng đáp: “Thần thiếp đến cung của Thuận phi ném Tiểu Thập Thất xuống nước rồi vớt lên xem.”

“Lương phi, ngươi dám!”

Thuận phi nghe xong thì vội đứng dậy túm lấy mẫu thân ta.

Mẫu thân ta cười lạnh: “Chỉ có ngươi biết đau lòng cho con gái mình thôi à? Còn con gái ta rơi xuống nước thì là đáng đời đúng không? Làm chuyện xấu xa mà còn ép ta phải tha thứ? Đây là đạo lý nhà mẹ ngươi dạy ngươi đấy à?”

Thuận phi nghẹn họng không nói được lời nào, những người muốn lên tiếng cầu tình lúc nãy giờ cũng chỉ biết im miệng.

14.

Từ đó về sau, cho dù ta không được yêu thương, nhưng ở trong cung này cũng không đến nỗi phải chịu ấm ức gì.

Bởi vì mẫu thân ta quá lợi hại, đã ra tay thì chắc chắn sẽ đại khai sát giới.

Ai dám bắt nạt ta, bà ấy sẽ bắt nạt lại người đó.

Gì cơ? Không được đánh trẻ con á? Xin lỗi nhé, chỉ cần không phải ta cố ý gây chuyện thì trong từ điển của mẫu thân ta không xuất hiện cụm từ này đâu.

Mẫu thân ta đứng trước mặt Thái hậu, lấy dao găm làm phi tiêu, một chiêu phi đứt mấy lọn tóc của Triệu Quý phi khiến bà ta sợ quá ngất ngay tại chỗ, trở thành trò cười cho người trong cung.

Tiểu Nhị Thập Cửu cũng không dám bắt nạt ta, mấy lần đụng mặt cũng chỉ dám trốn đi chỗ khác.

Còn phụ hoàng ta, sau chuyện đó cũng hiểu rõ sức chiến đấu của mẫu thân ta lợi hại thế nào. Từ đó trở đi, không thấy phụ hoàng qua đêm ở Trường Xuân cung nữa, ông ấy sợ mẫu thân ta lỡ như có chỗ nào không vừa lòng thì chuyện gì cũng dám làm.

Kẻ vô địch vẫn luôn cô độc vậy đấy.