Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng

Chương 93: Thứ Đàn Ông Hèn Nhát






“Túc Kỳ, thành phố này đã có anh chống đỡ!”
Những lỗi lầm bốn năm về trước, anh xin cúi đầu quỳ phục, nhận tội trước mặt em.
Chỉ cần em và con bình yên trở về, anh nguyện đổi cả phần đợi còn lại sống trong tù giam, thay em chịu khổ ba năm oan ức.
Túc Kỳ, nếu anh nhảy từ trên này xuống, liệu có nát thịt không nhỉ?
Khi đó anh xấu xí lắm, em vẫn sẽ nhận ra anh chứ?
Anh chịu thua rồi, Túc Kỳ yêu dấu.
Anh chịu thua trước hai mẹ con em rồi!
Năm Hoắc Kiến Trương mười tuổi.
- Kiến Trương, lại đây cha bảo!
Hoắc Kiến Trương đang cầm trái bóng cũ rích mới xin được của anh hàng xóm, nghe tiếng cha gọi liền rảo bước chạy tới.

Khuôn mặt trẻ thơ ngây ngô đáng yêu, chớp mắt nhìn cha mình không rời.

Anh cứ nghĩ cha sẽ thưởng cho mình món quà gì đó khi anh đạt giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh đề tài gia đình do trường học tổ chức nữa kia!

Nhưng không!
Phốc!
- Thằng ngu này!
Món quà Hoắc Kiến Trương nhận được lại là cú đạp hung hăng vào ngay chính giữa lồng ngực.

Hoắc Kiến Trương vốn đã gầy trơ xương, bị cha đá cả người lập tức “bay” đi một đoạn khá xa, ôm ngực nằm lăn lộn trên bãi cỏ trong sân.
Khi ấy, anh không hiểu vì sao mỗi lần cha Hoắc trông thấy mình đều vung chân giơ tay đánh đấm con trai út không chút thương tiếc.

Hoắc Viên Mộ được chăm sóc đầy đủ, cha mẹ cưng chiều, da dẻ lúc nào cũng hồng hào, béo tốt, trái ngược hoàn toàn với Hoắc Kiến Trương gầy đét, cởϊ áσ ra chỉ thấy toàn xương sườn.
Cha Hoắc nện từng bước nặng nề về phía Hoắc Kiến Trương, tóm lấy cổ áo con trai nhấc lên, lại thụi thêm một cú đấm nữa vào ngực của anh:
- Mày càng lớn lại càng chẳng giống tao gì cả! Rốt cuộc, mày là con của thằng ôn loằn nào đây hả?
Những năm tháng đó, kinh tế nhà họ Hoắc chưa phải khá giả, nếu không muốn nói chỉ đạt mức trung bình mà thôi.

Sau này, Hoắc Kiến Trương đứng lên cai quản, khai thông kinh tế, Hoắc gia mới một bước lên mây, đạt được danh vọng và cơ đồ lẫy lừng như hiện tại.
Cha Hoắc vẫn phùng mang trợn má, chỉ tay vào mặt con trai út, chửi bới những câu dung tục nhất.

Hoắc Kiến Trương ôm lấy hai bên đùi cha, khóc đến sưng vù hai mắt:
- Cha ơi, con là con trai của cha mà.

Con đau lắm, cha đừng đánh con nữa! Cầu xin cha tha cho con! Kiến Trương ngoan lắm, con nghe lời cha mà!
Cha Hoắc vẫn tàn nhẫn kéo lê Hoắc Kiến Trương lên trên sân thượng, đem nửa người của anh thả lủng lẳng ngoài lan can.

Hoắc Kiến Trương sợ xanh mắt, tiểu cả ra quần, mặt cắt không còn giọt máu.
- Tao gϊếŧ chết nghiệt chủng!
Ông Hoắc hung ác chửi bới.

Nếu có thể, chắc ông ta sẽ thả ngay con trai xuống đất cũng chưa biết chừng.

May mắn lúc đó bà nội chạy tới kịp, dọa lấy cái chết để cứu cháu trai nên anh thoát nạn.


Trước khi rời đi, ông Hoắc còn tàn bạo đạp thêm vào ngực Hoắc Kiến Trương hai cú đạp nữa rồi mới hậm hực bỏ đi.
Đám tang cha mình, Hoắc Kiến Trương không rơi bất kì một giọt nước mắt.

Ngược lại, anh chỉ nhếch môi cười một cách đầy mãn nguyện.

Mãn nguyện vì Hoắc Kiến Trương đã được trả lại tự do, thoát khỏi kiếp bạo hành tàn độc trong suốt mười ba năm qua.
Chỉ có duy nhất một mình anh biết, mỗi lần bị đánh, khi Hoắc Kiến Trương thay áo ra, phần ngực của anh đều xuất hiện những mảng bầm tím mới cũ chằng chịt, trông vô cùng khủng khiếp.
Hoắc Kiến Trương đứng dậy, muốn bước xuống tầng bệnh viện, cơ thể đột ngột chao đảo, não bộ phủ đầy sao.

Cả người anh chuếnh choáng như say rượu khiến chân phải bước hụt, lao đầu ngã lao người xuống đất.
Gió táp ù ù bên tai, quần áo bay phần phật, sương đêm lạnh lẽo ngấm ướt toàn bộ cơ thể trọng thương của anh.

Cảm giác rơi tự do này chẳng khác chi lần anh rơi khỏi máy bay là mấy.

Hai cánh tay Hoắc Kiến Trương buông thõng, lực hút của Trái Đất làm tốc độ rơi càng thêm nhanh hơn.
Túc Kỳ, chẳng lẽ chúng ta đành phải nói lời tạm biệt?
Anh xấu rồi, em đâu còn nhận ra anh nữa!
Phịch!
Cả người Hoắc Kiến Trương rơi vào một tấm đệm đàn hồi đã được trải sẵn bên dưới.

Thì ra, Hứa Vũ Lăng phát hiện anh không có trong phòng bệnh liền hốt hoảng đi tìm.

Trông thấy Hoắc Kiến Trương ngồi vắt vẻo trên sân thượng, Hứa Vũ Lăng hoảng sợ đến run rẩy, hô hào quân sĩ giúp mình ứng cứu.
Vì vậy, họ đã kịp thời cứu được Hoắc Kiến Trương một mạng.

Kẻ nào người nấy đều thở phào nhẹ nhõm, đưa tay quệt ngang mồ hôi.
Cộp… cộp…
Loạt tiếng giày mạnh mẽ nện vang trên đất, bước tới gần phía Hoắc Kiến Trương đang nằm bẹp.


Anh đột nhiên cảm thấy cả người bị nhấc lên cao, sau đó liền ăn trọn một cú đấm khủng khiếp.
Bốp!
- Hoắc Kiến Trương, đây có phải là vị Thượng tướng lẫy lừng vang dội mà tôi biết không hả?
Lục Nghị Phàm tức đến đỏ mắt, bàn tay vẫn vo thành nắm đấm giơ lên không trung.

Hãy tìm đọc trang chính ở — TRÙMTRUY ỆN.о г G —
Nhìn gương mặt tiều tụy của Hoắc Kiến Trương, anh chẳng thể giữ nổi bình tĩnh.

Đây đâu phải là đối thủ cạnh tranh đáng gờm của anh theo như người ta phong danh nữa? Trước mặt Lục Nghị Phàm chỉ là một gã Thượng tướng hèn nhát, thất tình vô dụng.
Hoắc Kiến Trương không đáp, để yên cho Lục Nghị Phàm mắng nhiếc.
- Khi tôi và Cửu Châu rơi vào hầm mộ cổ, bị rắn chúa tấn công, bị bọ đen bao vây tứ phía, anh nghĩ ông đây không sợ chết chắc? Cái ngày tôi bị ám sát, xa vợ xa con, rồi lúc Cửu Châu đang mang thai bị treo lủng lẳng trước bể axit, anh có biết tâm can Lục Nghị Phàm tôi gần như đã chết hay không hả?
Ánh mắt vô hồn của Hoắc Kiến Trương khẽ động, di chuyển tầm nhìn sang Lục Nghị Phàm mà yên lặng lắng nghe.

Lục Nghị Phàm buông cổ áo Hoắc Kiến Trương ra, trầm giọng nói:
Nói xong, Lục Nghị Phàm đứng dậy bước đi.

Máy bay riêng cũng đã được khởi động đợi sẵn.

Anh bước đi đến đâu, quân sĩ của cả hai đất nước lại cúi đầu, cung kính chào đến đó.

Các bậc lãnh đạo tay bắt mặt mừng, dành cho Lục Nghị Phàm những cái ôm kính trọng nhất.
Hy vọng lần sau gặp lại, anh không còn là một Thượng tướng vì yêu mà trở nên hèn nhát như thế này nữa.
Vì yêu mà thêm mạnh mẽ, đây mới là lý do để Lục Nghị Phàm tôi kính nể anh!.