Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng

Chương 30: Ép Ký Giấy Bán Thân




- Cút! Anh là cái quái gì mà dám lên mặt ở nhà của tôi? Chuyện riêng nhà họ Vương, anh không có quyền chĩa miệng vào!

Túc Kỳ chỉ tay ra phía cổng, hàm ý đuổi Hoắc Kiến Trương ra khỏi nhà mình.

Khóe môi anh nhẹ nhàng co giật, một tia tàn ác lộ rõ trên mi.

Anh giơ tay, búng nhẹ.

Utan nhận tín hiệu, không nói không rằng, quay người trở ra phía xe đỗ ngoài cổng.

Túc Kỳ còn chưa hiểu anh muốn làm gì, Hoắc Kiến Trường liền quay sang phía Vương Túc, lạnh nhạt buông ra một câu:

- Bệnh tình của bà Vương, mặc dù đã khá hơn, nhưng làm thế nào bây giờ, các bác sĩ phụ trách chữa trị cho bà ấy sắp bị đuổi việc rồi!

Ông Vương ngây ngốc nhìn anh, lắp bắp hỏi lại:

- Cậu nói cái gì vậy? Họ bị đuổi việc thì sao chứ? Cả bệnh viện hàng trăm người như thế, chẳng lẽ không có một ai chưa được cho vợ tôi ư?

Lông mày Hoắc Kiến Trường chợt nhếch, gương mặt kiêu hãnh, tràn ngập nét tự đắc tàn độc:

- Ai chữa cho bà ta, tôi lập tức đuổi việc!

- Hoắc Kiến Trường! Anh bị điện hả?

Túc Kỳ tức giận lao đến, vung tay đấm một đường thật mạnh lên mặt anh.

Hoắc Kiến Trương không tránh khóe môi lập tức chảy máu.

Mọi người đều im lặng phăng phắc.

Trước sự việc hỗn độn xảy ra bất ngờ, không một ai đủ bình tĩnh để đối mặt với nhau.

- Cậu ta...!Rốt cuộc cậu ta là ai?

Ông Vương lắp bắp, quay sang hỏi con gái.

Vương Tử San loạng choạng bước đến cạnh cha, không dám tin chị gái còn đấm cả anh trước mặt bao người.

Không đợi Túc Kỳ trả lời, từ phía xa xa, một đoàn xe oto hạng sang đủ loại, đi đầu là chiếc Bugatti La Voiture Noire màu xanh đen kiêu hãnh, tiếp sau là dàn Maybach và Lamborghini Sian, nối đuôi nhau dùng lại trước cổng nhà Túc Kỳ.

cửa xe đồng loạt mở ra.

Thuộc hạ của Hoắc Kiến Trương bước xuống, dàn thành hai hàng thẳng tắp, cúi đầu chào

anh từ phía xa.

Utan gật đầu, hướng về phía Hoắc Kiến Trường, nói lớn:

- Thừa tướng! Chúng tôi đã chuẩn bị xong!

Thực chất, khi Hoắc Kiến Trường tìm về thôn nhỏ của Túc Kỳ, đoàn vệ sĩ đi theo anh được bố trí đậu xe ở một nơi khác để tránh gây ồn ào cho người dân.

Chỉ tới khi nhận lệnh, tất cả bọn họ mới được phép đánh xe vào đây.

Người dân xung quanh cảm thấy tò mò, lần lượt kéo nhau lũ lượt tới xem, liên tục chỉ trỏ, bàn

tán.

Tử San bị cảnh tượng kinh thiên trước mắt làm cho sốc nặng, chỉ biết há miệng, hết nhìn về phía Hoắc Kiến Trường lại nhìn về phía dàn xe và vệ sĩ tiền tỉ, chân tay như muốn rụng rời.

- Thừa...!Thừa tướng! Không phải là...?

Ông Vương lắp bắp hỏi Túc Kỳ lại một lần nữa.

Cô hít sâu một hơi, gật đầu đáp:

- Hoắc Kiến Trương chính là Thừa tướng quân đội quốc gia!

- Chính là cậu thanh niên dám thẳng tay hất nước vào mặt Tổng thống đó ư?

Túc Kỳ im lặng, ngầm thừa nhận.

Rốt cuộc, anh muốn gì đây?

Hoắc Kiến Trương xỏ hai tay vào trong túi quần, nhàn nhạt mở lời trước:

- Ông Vương, muốn trách, hãy trách con gái lớn của ông đã đắc tội với tôi! Giết chết bạn gái của tôi, thách thức chống đối Hoắc Kiến Trương này! Gan của cô ta thật lớn!

Ông Vương đã ngầm hiểu ra sự việc.

Toàn thân ông cứng đờ, run run đáp:

- Tội ác Túc Kỳ gây ra bốn năm về trước, con bé đã phải chịu tội.

Thừa tướng, ngài có thể niệm tình tha cho chúng tôi không?

Túc Kỳ nghe cha van xin Hoắc Kiến Trường, nước mắt chảy ròng, đưa tay kéo lấy vạt áo cha, nức nở lắc đầu:

- Cha đầu cần phải khổ như vậy.

Con trong sạch, vì sao tất cả đều không tin con?

- Con im đi!

Ông Vương nghiến răng quát lớn.

- Con quên rằng, sau vụ tai nạn đó, con bị hôn mê sâu năm tháng hay sao? Não bộ của con xuất hiện một khối u tụ máu, khiến một phần ký ức kinh hoàng kia tạm thời bị lãng quên.

Túc Kỳ à, chính con đã đâm chết cô gái đáng thương đó.

Con phải chấp nhận sự thật!

Túc Kỳ không tin.

Cô vẫn nhớ, một ngày bốn năm về trước, Túc Kỳ tỉnh dậy trong phòng bệnh, khắp người chằng chịt dây truyền và bình oxy.

Đầu cô đau như búa bổ, những gì xảy ra lúc trước, Túc Kỳ đều không còn nhớ.

Cô chỉ biết, sau khi bệnh tình bình phục, cục cảnh sát liên tục triệu tập cô đến đồn lấy lời khai về vụ tai nạn của Huệ Phi.

Ngay cả Hoắc Kiến Trường cũng bắt Túc Kỳ để tra khảo.

Nhưng cô vẫn nhớ rõ, sau khi rời khỏi khách sạn làm việc, Túc Kỳ đã an toàn lái xe về tới nhà.

Qua một giấc ngủ dài, thức dậy bản thân lại trở thành tội đồ.

Cô chưa kịp tìm hiểu lại từ đầu mọi chuyện liền đã bị bắt giam ba năm.

Cha mẹ không tới thăm khiến Túc Kỳ trở nên mặc cảm, rời bỏ nơi cũ, chuyển tới thành phố mới làm lại từ đầu.

Mọi bằng chứng đều đổ dồn về phía Túc Kỳ.

Từ dấu vân tay và tóc để lại trên xe, đến những dấu vết còn sót lại ở hiện trường, ngay cả trong móng tay của Huệ Phi còn dính một mẩu

da nhỏ, ADN đều là của Túc Kỳ.

Chứng cứ rành rành, cảnh sát phán tội, người người đồng thuận.

Chỉ có duy nhất bản thân Túc Kỳ vẫn nhất quyết tin rằng cô hoàn toàn trong sạch.

Chẳng trách, Hoắc Kiến Trương lại điên cuồng dồn cô vào bước đường cùng như thế.

Hôn thể chết đau chết đớn, kẻ gây tai nạn lại một mực phủ nhận tội ác, nhởn nhơ sống trong sung sướng, anh không căm hận mới lạ.

- Không! Cha à! Đêm hôm đó, con đã trở về phòng an toàn.

Còn lý do vì sao đột nhiên còn lại có mặt tại hiện trường, con hoàn toàn không biết.

- Không ai làm chứng cho con!

Ông Vương cay đắng đáp.

- Không một ai! Dù con có minh oan, cha mẹ cũng vẫn tin vào pháp luật.

Túc Kỳ ngồi phịch xuống đất, hai mắt sớm đã sưng đỏ.

Hoắc Kiến Trường cao cao tại thượng ném về phía có cái nhìn khinh miệt.

Nếu cô đã dám ngang nhiên chống đối lại anh như thế này, vậy thì Hoắc Kiến Trường cũng không cần nương nhẹ tay nữa.

- Nếu ông muốn bà Vương có thể yên tâm trị khỏi bệnh, vậy thì hãy bán Vương Túc Kỳ cho

tôi!

- Cậu đang nói gì vậy?

Tử San cùng ông Vương lắp bắp nhìn Hoắc Kiến Trường, không tin vào những gì tại mình nghe thấy.

Chỉ riêng Túc Kỳ vẫn ngồi im lặng, cả người đờ đẫn như cái xác không hồn.

Ông Vương bàn bạc, trao đổi cùng với Hoắc Kiến Trương một lúc, sau đó tiến hành ký giấy cam kết.

Toàn bộ quá trình diễn ra, Túc Kỳ đều không thể mở miệng nói bất cứ điều gì.

Hoắc Kiến Trường ném tờ giấy cho Utan cất giữ, nụ cười giãn thật rộng:

- Từ giờ trở đi, Túc Kỳ đã là người phụ nữ của tôi! Những gì chúng ta trao đổi, hy vọng ông nhớ kỹ! Còn nữa...!

Hoắc Kiến Trương đột ngột chuyển hướng mắt về phía Tử San, tia nhìn sắc lạnh tràn ngập khí thể áp đảo bức người:

- Lần sau diễn thì diễn cho thật tốt! Chị gái cô chỉ chửi thẳng vào mặt tôi khi ở trên giường mà thôi!

Tử San bị anh cảnh cáo, sợ hãi ngồi co ro một góc.

Còn ông Vương thì ôm mặt, gục đầu khóc rưng rức.

Utan bước về phía Túc Kỳ, muốn đỡ cô dậy, nhưng cả người Túc Kỳ đã mềm nhũn, khuôn mặt tái mét.

- Thừa tướng...!Cô ấy...!

- Tránh ra!

Hoắc Kiến Trương sải những bước thật dài, ngồi xổm xuống trước mặt Túc Kỳ, đăm chiêu nhìn cô một lúc.

Đoạn, Hoắc Kiến Trường vòng tay qua eo cô, dễ dàng bế xốc Túc Kỳ lên, đem cô ôm thật chặt vào trong lòng, tiến về phía chiếc Bugatti La Voiture Noire.