Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng

Chương 100: Cái Tay Của Anh Rất Hư






Em là Vương Túc Kỳ phải không?
Hoắc Kiến Trương mờ mịt hỏi.

Anh vẫn chưa tin người con gái mạnh bạo trước mặt này là Túc Kỳ anh thương.

Những lần anh động vào cô, Túc Kỳ đều giãy nảy, lừ mắt mắng nhiếc thậm tệ.

Nếu nói về những lần cô chủ động câu dẫn anh, chắc chỉ có lúc say và đêm hôm nay mà thôi.
Túc Kỳ tức nhoài người, vòng tay tát bốp vào mặt Hoắc Kiến Trương lần nữa, tức giận quát lớn:

- Này, Hoắc Kiến Trương! Em đã nói em sắp cưỡi ngựa mà anh vẫn còn ngu ngốc thế hả?
Bốp!
Hoắc Kiến Trương bị tát đau, lập tức ngậm miệng, không dám hỏi thêm bất kì một câu nào nữa.

Tiêu rồi… Ực! Anh âm thầm nuốt nước bọt.

Đây mới là bản chất thực thụ của Túc Kỳ.

Cô sẵn sàng động chân động tay, tát anh, cấu anh bôm bốp bất cứ khi nào Hoắc Kiến Trương làm càn.

Nghĩ về quãng thời gian sau này, trên đầu Hoắc Kiến Trương bất chợt nở đầy sao.
- Ahhh…! Kỳ Kỳ, thân thể này là của em.

Em muốn làm gì đều được hết!
Hoắc Kiến Trương vừa dứt lời, Túc Kỳ đã cầm lấy vật nam tính của anh, lạnh lùng ấn mông ngồi lên trên.

Cảm giác đâm sâu từ tư thế này khiến Hoắc Kiến Trương gần như phát điên.


Anh lần mò tìm kiếm ngực cô, đem nắm đầy trong tay mà miệt mài xoa bóp.

Ngồi trên bụng anh, Túc Kỳ liên tục đẩy mông lên xuống, nhịp nhàng kết hợp luận động chặt khít cùng người đàn ông bên dưới.
Hai bên cánh hoa non mềm liên tục chà xát cùng vật nam tính sưng phồng, những đường thúc càng thêm tiến sâu hơn vào nơi hiểm mật.

Mỗi lần Túc Kỳ đẩy lưng cao lên, từng hệ thần kinh trên da thịt Hoắc Kiến Trương lại chạy dọc, tê rần từ đỉnh đầu xuống dưới các kẽ ngón chân.
Bàn tay anh xoa bóp mạnh mẽ những đường cong mềm mại trên cơ thể Túc Kỳ.

Dù không nhìn thấy vẻ mặt của cô hiện giờ nhưng Hoắc Kiến Trương vẫn có thể cảm nhận rõ được hơi thở gấp gáp, nóng ran đang phả lên ngực mình.
- Cái tay của anh rất hư!
Túc Kỳ đột ngột phê phán.
Cô nhoài người với lấy cọng dây thừng bị ném trong góc lều, quấn lấy cổ tay cứng rắn của anh, đem buộc ngược lên đỉnh đầu.
Từng động tác của cô khiến Hoắc Kiến Trương hết mực kinh ngạc.

Anh ấp úng nhìn cô, lắp bắp đáp:
- Cục cưng, có phải… phải em bị thằng khốn Khương Vĩ Thành dạy hư… ưm!
Anh chưa nói hết câu, môi ẩm đã bị Túc Kỳ cúi xuống hôn lên ngấu nghiến.

Cô còn tinh nghịch cắn mạnh, làm cho phía dưới của Hoắc Kiến Trương phút chốc đau nhói, đầu lưỡi tức khắc truyền đến mùi tanh của máu.

- Chẳng phải anh muốn chuộc tội với em ư? Thế thì dùng thân xác của anh phục vụ em cả đời đi! May ra em còn xem xét!
Túc Kỳ thủ thỉ cười thầm trêu ngươi, dưới hông càng thêm tăng nhịp lên xuống ngày càng gấp gáp.

Hoắc Kiến Trương bị câu nói của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực điểm, suиɠ sướиɠ co chân đạp ngã Túc Kỳ nằm ngửa lại, hung hăng chồm người đè lên cơ thể mịn màng đỏ ửng của cô, cắn nhẹ lên bầu ngực căng mẩy:
- Cởi trói cho anh! Thời gian cưỡi ngựa của em chấm hết!
- Ahhh! Kiến Trương, anh là đồ hư hỏng!

Phía lều bên cạnh, Quảng Doanh và Hứa Vũ Lăng đang nằm ngủ say sưa.

Hứa Vũ Lăng ngủ trong tư thế rất xấu, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần đùi mỏng ngắn, một chân gác lên cổ Quảng Doanh, chân còn lại quặp chặt trên đùi ông, ngáy phì phì.
Quảng Doanh đưa tay đẩy mạnh Hứa Vũ Lăng nhưng đôi chân chắc như gọng kìm càng ra sức siết chặt ông hơn, khiến ông phùng mang trợn má kêu gào.
Bị Hứa Vũ Lăng quay ra trách ngược, Quảng Doanh tức tối la lên om sòm.
- Vậy thì tiếng động ở đâu? Á… Trong lều của Thượng tướng!
Cả hai bừng tỉnh, sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng quay sang nhìn nhau, đồng thanh hô to..