Vu Sính Đình rút tay lại rồi hung hăng đốp một cái lên mu bàn tay anh, coi như phát tiết nỗi bất mãn trong lòng.
Phùng Mộ Huân nhắm mắt trong chốc lát rồi mới chậm rãi giải thích: “Anh không nghĩ lại thành ra như vậy, anh chỉ không muốn để em nhìn thấy bộ dạng thương tích đầy mình của anh, càng sợ sẽ dọa em sợ.”
Chuyện là thế này, trong lúc tiến hành huấn luyện, Phùng Mộ Huân và mấy chuyên viên huấn luyện nữa đứng rất gần điểm phát nổ. Không ai ngờ vụ nổ lại xảy ra đột ngột như vậy, may mà anh tránh nhanh, nếu không thì giờ chưa biết sống chết thế nào. Lần trở về này, còn có hai sĩ quan huấn luyện nữa.
Không ai biết tâm trạng cả tháng nay của Phùng Mộ Huân. Lúc sinh mệnh treo sợi tóc, anh từng nghĩ mình có thể sẽ tàn phế, nhưng rồi lại nghĩ, đến lúc đó thì cô phải làm sao đây.
Vu Sính Đình hé miệng, bình tĩnh nói: “Có gì mà em phải sợ chứ, cùng lắm thì, anh bị làm sao đi nữa thì em cũng sẽ ở bên cạnh anh, chăm sóc anh.”
Cô thầm nghĩ, anh không kêu rên một tiếng nào, nhưng từ chỗ bố chồng, cô biết rõ ràng tình hình của Phùng Mộ Huân. Bởi một tháng dưỡng thương, anh chưa kịp liên lạc với cô, điều này cô có thể hiểu được, nhưng nghĩ đến việc mình biết chuyện anh bị thương muộn, trong lòng cô vẫn áy náy.
Phùng Mộ Huân cười, đưa tay nắm chặt tay cô và an ủi: “Anh còn muốn sống cả đời với em, đâu có dễ dàng có chuyện gì được chứ.”
Bầu không khí lúc này ấm áp hơn lúc trước rất nhiều, thấy Phùng Mộ Huân nói chuyện ôn hòa hơn lúc trước, Vu Sính Đình mới dò hỏi: “Thế anh định lại vì chuyện của Hứa Diễn Thần mà giận em à?” Không nói đến còn đỡ, vừa nhắc đến, Vu Sính Đình lại nhớ đến cái đêm mà cô tới quân khu tìm anh. Hôm đó, Phùng Mộ Huân chỉ nói đôi ba câu rồi đóng sầm cửa bỏ đi. Thời gian sau đó, cô nhớ lại mà vẫn rùng mình, đúng là cô đã chịu đựng đủ rồi.
Nghe thấy tên của Hứa Diễn Thần, sắc mặt Phùng Mộ Huân liền sa sầm, anh chẳng buồn nói gì nữa.
Vu Sính Đình trợn mắt nhìn Phùng Mộ Huân, lập tức nói: “Anh vẫn giận đấy à? Phùng Mộ Huân, anh là chồng em, là người phải sống cả đời bên em, còn Hứa Diễn Thần chỉ là bạn em, không thể đem ra so sánh được. Anh vẫn định vì anh ấy mà giận em đấy hả?”
Đôi mắt Phùng Mộ Huân sáng ngời, hỏi một cách không chắc chắn: “Thật không?” Anh hơi nhếch khóe miệng, che giấu sự sung sướng trong lòng mình.
Anh nghe thấy cô nói, rằng anh mới là người sống bên cô cả đời.
“Anh chỉ mong trong lòng em không có người khác.” Nói xong, sắc mặt Phùng Mộ Huân có vẻ mất tự nhiên.
Vu Sính Đình nghe thấy vậy liền cười, cũng không định phản bác lại ngay. Nếu anh không quá tức giận thì đâu thể chiến tranh lạnh với cô lâu đến vậy, “Đó là đương nhiên, em biết anh vẫn để ý đến mối quan hệ sáu năm giữa em và Hứa Diễn Thần, điều này khiến trong lòng anh có chút vướng mắc, anh cho rằng em không tự nguyện mà là bị ép phải lấy anh. Em đối với anh như vậy không hoàn toàn vì Hứa Diễn Thần, mà chỉ tại em không chịu nổi cách làm của anh, suy tính sâu xa, còn uy hiếp em, cho nên em mới bài xích cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng mà sau này em dần dần không còn cảm giác đó nữa, anh rất tốt với em, trong lòng em cũng rõ, sau khi cưới, gần như chuyện gì anh cũng theo ý em, không ngại bỏ thể diện vì em. Từ lúc đó em đã nghĩ sẽ cùng anh sống một cuộc sống bình yên, thanh thản, cả đời.”
Nói đến đây, Vu Sính Đình dừng lại chốc lát, nắm chặt tay Phùng Mộ Huân, có đôi chút oán giận: “Anh có biết không, mấy ngày anh cố tình lạnh nhạt với em, trong lòng em rất khó chịu.”
Phùng Mộ Huân nghe cô nói mà vô cùng ảo não, không phải là anh không biết điều đó. Cuối cùng thì hai vợ chồng cũng có thể hóa giải mọi chuyện rồi.
Đến tối, Vu Sính Đình cùng Phùng Mộ Huân ăn cơm, sau đó cô lấy khăn tay lau miệng cho anh.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, người đến là Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh.
Liêu Hải Lâm nhìn quanh bốn phía, thấy đầy hoa tươi và những giỏ hoa quả, hẳn là do chiến hữu của Phùng Mộ Huân mang tới.
Vu Sính Đình vứt khăn giấy vào thùng rác, vội vàng lấy điều khiển tắt tivi rồi cười nói: “Bố mẹ, sao bố mẹ lại đến, ngồi đây đi ạ.”
Sau khi biết tin Phùng Mộ Huân bị thương, Liêu Hải Lâm lập tức gọi điện báo cho Vu Hàn Sinh, rồi tự tay nấy ít canh, đổ vào bình giữ nhiệt rồi đến đây.
Vu Sính Đình nhận chiếc bình giữ nhiệt trong tay Vu Sính Đình, đặt lên chiếc bàn nhỏ ở phía trước.
Liêu Hải Lâm ngồi xuống cái ghế cạnh giường, “Mộ Huân, sao con xảy ra chuyện mà không báo về nhà một tiếng? Đã đỡ chưa?”
“Bố mẹ, con sợ bố mẹ lo lắng nên không kịp báo cho bố mẹ biết.” Phùng Mộ Huân nói một cách điềm tĩnh, rồi anh lại tiếp tục: “Bố, con xin lỗi, con không ở nhà nên không kịp về đón bố.”
Vu Hàn Sinh ngồi trên chiếc salon đơn, điềm đạm nói: “Không vội, chờ con khỏi rồi cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm cũng không muộn. Mộ Huân, phải giữ gìn sức khỏe, sau này ra ngoài làm nhiệm vụ cũng phải chú ý an toàn, nếu không Sính Đình cứ phải lo lắng cho con.”
Phùng Mộ Huân vâng một tiếng.
Lúc nhắc đến Vu Sính Đình, cô cúi đầu không nói gì. Phùng Mộ Huân áy náy nhìn cô một cái, đúng lúc cô ngẩng đầu, hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt như chứa cùng tâm trạng. Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh vừa thấy đã hiểu.
Liêu Hải Lâm cố nhịn cười, lên tiếng nói: “Mộ Huân, để Điểm Điểm ở lại với con nhé, bố mẹ về trước đây, cũng không sớm sủa gì nữa, hai ông bà già này không quấy rầy hai đứa nữa, ngày mai mẹ lại đến thăm con.”
Tiễn Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh đi, Vu Sính Đình mới bón canh mà mẹ vừa đem đến cho Phùng Mộ Huân. Thật ra, Phùng Mộ Huân rất hưởng thụ đãi ngộ này, vì trước đây Vu Sính Đình chưa bao giờ chu đáo như thế với mình.
Cho anh uống hết canh, Vu Sính Đình định ngủ trên chiếc giường bên cạnh. Bác sĩ nói không được động đến vết thương của anh, hằng ngày chỉ được lau người cho anh mà thôi.
Vu Sính Đình vào phòng tắm, lấy một cái chậu, pha chút nước ấm rồi đến trước giường bệnh, nâng cao giường lên, sau đó xắn tay áo chuẩn bị lau người cho Phùng Mộ Huân. Lúc chiếc khăn lông ấm áp chạm đến má trái của Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình mới chú ý đến vết thương kinh người trên đó. Cô xoay mặt anh lại, cẩn thận quan sát một lát rồi cau mày nói: “Anh xem, bên này cũng có vết thương này.”
Nói xong, cô dùng khăn lông cẩn thận lau cho anh. Phùng Mộ Huân nghe cô nói vậy, sắc mặt tối lại.
Lau rửa xong, Vu Sính Đình bật tivi rồi chuẩn bị đi tắm. Vì không mang quần áo để thay nên cô đành phải cầm tạm một bộ đồ bệnh nhân của Phùng Mộ Huân.
Tắm xong, cô cúi người kéo chăn lên cho Phùng Mộ Huân, nhẹ nhàng nói: “Có phải anh buồn ngủ rồi không?”
Anh đáp: “Không.” Cùng lúc đó, anh vội vàng dời ánh mắt ra khỏi cơ thể cô. Anh cầm điều khiển chỉnh to âm lượng tivi để dời sự chú ý của mình. Ban nãy lúc cô đang tắm, anh đã cảm thấy cả người nóng ran. Lúc này, cô ra khỏi phòng tắm, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, giọt nước chảy từ mái tóc ướt thấm xuống vạt áo, hình ảnh lúc ẩn lúc hiện như vậy thật khiến anh miệng đắng lưỡi khô.
Lúc này trên tivi đang chiếu chương trình của quân đội, tiếng nói của người dẫn chương trình truyền ra, là chương trình thời sự quân đội. Mấy ngày nay, Phùng Mộ Huân chỉ dựa vào mấy chương trình này để giết thời gian. Vu Sính Đình bất mãn vì anh chỉ dán mắt vào tivi, liền giật lấy chiếc điều khiển trong tay anh ném sang một bên, rồi cúi người hôn lên môi anh.
Lần này hoàn toàn là cô chủ động, cô đưa đầu lưỡi lượn trong miệng anh, cuối cùng, Phùng Mộ Huân phản khách thành chủ, càng hôn càng sâu. Sự thân mật đã lâu mới có khiến hai người càng hôn càng cuồng nhiệt. Phùng Mộ Huân không chịu được, đưa một tay ra vuốt ve tấm lưng Vu Sính Đình, cùng lúc, cổ họng bật ra tiếng thở dốc không kiềm chế được, đó chính là tín hiệu của nỗi khát khao.
Bỗng nhiên, anh cầm lấy tay cô, một đường đi xuống, đặt vào chỗ gồ lên giữa hai chân anh, lại ấn chặt tay cô không để cô lộn xộn. Vu Sính Đình cảm thấy chỗ đó nổi lên, rất có sức sống, lại cảm thấy thứ dưới tay mình đang giật giật. Tay cô run lên, cô không đủ dũng cảm làm liều.
Cô nhẹ nhàng xoa chỗ đó trong chốc lát, rời khỏi môi anh, cô chậm rãi tiến xuống dưới cằm anh, rải những nụ hôn nhỏ vụn trên cổ anh, lại khẽ cắn vành tai anh một cái. Cô đưa tay cởi cúc áo của anh, nụ hôn đi từ bờ môi xuống khuôn ngực anh.
“Điểm Điểm...” Phùng Mộ Huân khàn giọng nói, khuôn mặt đỏ lựng, cả người trên dưới đều khó chịu. Anh rất muốn ngăn cô lại, bởi anh thật sự không chịu nổi sự khiêu khích này của Vu Sính Đình, lại không thể nói nổi đây là cảm giác gì.
Dục vọng ào tới không khống chế nổi, mãnh liệt, như muốn thiêu đốt cả người anh.
“Khó chịu à?” Vu Sính Đình hé miệng cắn vào ngực anh một cái.
Phùng Mộ Huân nhíu chặt mày, nghiêm mặt không để ý đến cô. Nếu không phải vì tình trạng cơ thể không tốt, đâu có chuyện cô muốn làm gì thì làm, anh sẽ nhanh chóng thu phục cô, rồi sẽ chỉ còn tiếng khóc nấc xin tha của cô mà thôi.
Thấy Phùng Mộ Huân thật sự không chịu nổi, Vu Sính Đình không trêu anh nữa, mà nhướn lên cắn một cái vào môi anh, nhìn phản ứng của anh mà vô cùng hài lòng: “Đây là sự trừng phạt của anh dành cho anh, ai bảo anh không nói gì đã đi, ai bảo anh lạnh nhạt với em. Bây giờ thì đành phải chịu nghẹn rồi.”
Phùng Mộ Huân đưa mắt liếc cô một cái, nghĩ thầm, cứ để cô hả hê trước đã, sau này tính sổ cũng không muộn.
Anh hít một hơi thật sâu, đè cơn tức xuống rồi nói: “Gọi y tá đến đây, anh muốn vào nhà vệ sinh.”
“Có em ở đây rồi, hoàn toàn có thể đỡ anh đi vệ sinh, sao phải gọi y tá chứ.”
Lời vừa dứt, khuôn mặt Phùng Mộ Huân đỏ lên.
Vu Sính Đình bật cười khanh khách, cúi người lấy dép cho anh, rồi đưa tay nâng anh dậy, cẩn thận xỏ dép vào cho anh và nói: “Cơ mà đây là lần đầu tiên thấy anh xấu hổ đấy.” Không thể không nói, điều này khiến cô có cảm giác khoái trá chưa từng thấy.
Phùng Mộ Huân xuống giường, ngả người lên vai Vu Sính Đình, nhận cây gậy cô đưa cho rồi liếc cô một cái, hừ một tiếng chứ không trả lời.
Lần đầu tiên cảm giác mình bị cô xử lý sạch sành sanh.
Thấy sắc mặt anh khó coi, Vu Sính Đình bạo gan nói một câu khiến Phùng Mộ Huân không nói lại nổi: “Anh sợ cái gì, ngại cái gì chứ, không phải lần đầu tiên em nhìn thấy!”
Lúc này, Phùng Mộ Huân hoàn toàn không đỡ nổi rồi.