Tự Nguyện

Chương 10




Năm nay, Bắc Kinh đón một trận tuyết lớn, đài khí tượng phát ra tín hiệu cảnh báo xanh hiếm thấy. Trước đó, đài khí tượng trung ương đã phát tín hiệu xanh, không ngờ đến chiều đã đổi thành cảnh báo màu vàng. Do ảnh hưởng của tuyết, một vài đoạn đường bị đóng băng, nhiều tuyến giao thông công cộng phải ngừng hoạt động, chờ biện pháp xử lý.

Hứa Diễn Thần đã gọi điện trước cho Vu Sính Đình, dặn cô chờ anh ta tan ca sẽ sang đón, cô cứ đợi ở phòng làm việc, không được đi đâu cả. Nửa tiếng sau, Vu Sính Đình cùng mấy người đồng nghiệp được ngân hàng mời đến giám định một số tài sản gán nợ.

Giám định đá quý vốn là một nghề mạo hiểm. Bởi quyền giám định không nhiều, đá quý, trang sức, hay xa xỉ phẩm dùng để làm tài sản gán nợ sẽ có phí dụng rất cao. Sau khi lập hồ sơ, làm theo trình tự xong cũng tốn không ít thời gian, đến lúc có được tài liệu kết luận thì chuyên gia giám định mới được chia phần. (Đoạn này khó hiểu, mình chỉ làm được thế này thôi, hị)

Sau mấy tiếng miệt mài, cuối cùng Vu Sính Đình cũng giám định xong một đống đá quý. Lúc này, ngoài trời vẫn đổ tuyết, mọi người đều thu lu trong văn phòng, không ai muốn ra ngoài. Vu Sính Đình ngồi trò chuyện với đồng nghiệp một lúc thì nhận được điện thoại của Hứa Diễn Thần.

“Đình Đình, anh có việc gấp, chắc là không qua đấy được rồi.” Giọng nói của Hứa Diễn Thần có vẻ lo lắng.

Vu Sính Đình cảm thấy tình hình có vẻ không tốt lắm, vội vàng trấn an: “Có chuyện gì vậy, nghiêm trọng không?” Vốn cảm thấy không nên nói câu này, nhưng cô lại lo cho anh ta: “Có cần em hỗ trợ không?”

“Không nghiêm trọng, chỉ là có chút tranh cãi với một khách hàng thôi. Trước mắt, anh với Hân Nhiên đang điều đình, chắc là thương thảo được thôi. Có lẽ là không sang đón em được rồi.”

“Anh Thần, anh mau đến đây đi.” Đầu bên kia điện thoại chợt truyền đến giọng nói của Quan Hân Nhiên, lại có tiếng bàn luận, vô cùng ồn ào. Hứa Diễn Thần chưa kịp nói gì thêm với cô đã vội ngắt điện thoại.

Vu Sính Đình nắm chặt điện thoại, lắng nghe mấy tiếng tút tút ở đầu bên kia, rồi mới buồn bã định thần. Cô nén lại sự bất an trong lòng, gửi cho Hứa Diễn Thần một tin nhắn: Nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi điện cho em!

Tâm trạng thoải mái của cả một ngày đã trở nên ức chế sau cuộc điện thoại của Hứa Diễn Thần. Cứ nghĩ chiều nay anh ta sẽ sang đón cô, không ngờ lại có chuyện phát sinh.

Đến giờ tan ca, đồng nghiệp vội vã ra về. Vừa rồi, Vu Hàn Sinh cũng gọi điện thoại cho cô, ngoài trời tuyết đang rơi nhiều, ông lo cô lái xe không an toàn nên bảo cô đi tầu điện ngầm về.

Lúc cô cùng đồng nghiệp vừa cười nói vừa ra đến cửa, chợt có một người kéo kéo ống tay áo cô, nhìn về phía trước, giọng điệu có vẻ kinh ngạc: “Sính Đình, nhìn đi, nhìn anh chàng đẹp trai của ngân hàng kìa.”

Cô thuận theo ánh mắt đồng nghiệp, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngoài tấm cửa kính đang bình tĩnh bước vào trong. Người đó là Phùng Mộ Huân. Phùng Mộ Huân đến trước mặt cô, ánh mắt điềm tĩnh nhìn cô chứa cả ý cười, “Hôm nay đi đường không an toàn, bác trai sợ cô lái xe không tiện nên bảo tôi đến đón cô.”

Anh giải thích với cô, ý là mình không hề tự ý đường đột đến đây.

“Sính Đình, bạn trai cậu à? Không phải lần trước có anh khác sao?” Lúc này, một người đồng nghiệp đứng bên cạnh, nhìn Phùng Mộ Huân và ấp úng hỏi.

Sao Vu Sính Đình lại không nghe ra hàm ý của cô ta chứ, bởi Hứa Diễn Thần từng gặp mấy người họ rồi. Cô lạnh mặt, bực bội trả lời, “Không phải.” Vừa dứt lời, dường như cảm thấy nói như vậy đúng là quá lấp lửng, cô bất đắc dĩ giải thích: “Đây là một người bạn cũ của mình.”

Khóe môi Phùng Mộ Huân cong lên thành nụ cười như có như không, anh không giải thích, mà chỉ chào hỏi qua đồng nghiệp của cô. Hôm nay anh mặc một chiếc áo lông cừu, bên ngoài là chiếc áo khoác dài màu đen, trông có chút phong trần. Trên tóc, trên áo đều dính vài bông tuyết.

Vu Sính Đình ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, vừa hay anh lại nở nụ cười khó hiểu với cô, rồi tháo găng tay da của mình ra, đưa cho cô và trầm giọng nói: “Đeo đi.” Lời nói như lời ra lệnh, lại càng giống như cấp trên đang sai bảo cấp dưới.

Hẳn là vì thái độ của Phùng Mộ Huân quá nghiêm túc, cô răm rắp nghe theo, nhận lấy găng tay từ anh, còn lễ phép nói: “Cảm ơn anh.”

Đôi găng tay vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay anh. Cô đeo xong, liền đút hai tay vào túi áo. Hai người đi ra cửa, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Phùng Mộ Huân muốn cô đeo găng tay rồi. Xe của Phùng Mộ Huân đỗ ở khá xa, hai người phải đi bộ qua đường, sang phía đối diện. Ngoài trời không chỉ giăng đầy bụi tuyết, mà còn đổ gió mạnh, xung quanh gió thổi vù vù đến điếng người, cô đeo khẩu trang mà vẫn thấy lạnh, bất giác rụt cổ vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ.

Phùng Mộ Huân vẫn đi phía trước cô, vóc dáng cao lớn như che cho cô. Hai người một trước một sau duy trì khoảng cách.

Lên xe, cô nhìn Phùng Mộ Huân vẫn điềm nhiên ngồi ở vị trí lái, chợt hỏi với vẻ khó hiểu, “Phùng Mộ Huân, hình như anh không sợ lạnh thì phải?”

Phùng Mộ Huân nhếch môi, nhìn cô không chớp mắt: “Trước đây tôi hay phải tập huấn ở vùng quê, khí hậu còn khắc nghiệt hơn thế này nhiều.” Dứt lời, anh khẽ cười, tiếp tục chăm chú lái xe.

“Ồ.” Vu Sính Đình gật đầu, một lúc sau lại nhỏ giọng nói: “Thật không hiểu các anh làm thế nào mà chịu được.” Nói xong, cô tháo găng tay ra, bỏ vào hộc xe. Phùng Mộ Huân nắm chắc tay lái, thoáng đảo mắt liếc nhìn hành động nhỏ của cô, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại.

Trưa hôm nay, sau khi huấn luyện xong, Phùng Mộ Huân được Vu Hàn Sinh gọi đến công ty do ông nói có chuyện quan trọng cần bàn. Cả buổi chiều, Phùng Mộ Huân và Vu Hàn Sinh đều nói về chuyện đất đai, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu về chuyện đời tư. Lúc Vu Hàn Sinh gọi điện cho Vu Sính Đình, Phùng Mộ Huân ngồi cạnh cũng nghe thấy. Anh vốn muốn tự mình đến đón cô, nhưng lại lo như vậy là quá đường đột, ngộ nhỡ cô đoán ra ý định của mình thì chắc chắn sẽ kiếm cớ trốn tránh.

Nhưng Vu Hàn Sinh ngồi phía đối diện dường như có thể đoán được tâm tư của anh, ông nói: “Mộ Huân, lát nữa bác nhờ cháu qua đón Sính Đình nhé. Gần đây không biết tình hình hai đứa thế nào, bây giờ, bác cũng sốt ruột vì hai đứa lắm rồi.”

Có một số việc cứ nói mơ hồ còn được, chứ nói thẳng ra là hỏng bét. Vu Hàn Sinh nói lấp lửng, hàm ý rõ ràng là muốn giao con gái cho anh.

Phùng Mộ Huân đưa Vu Sính Đình về nhà. Ở nhà, Liêu Hải Lâm đã dặn cô giúp việc chuẩn bị sẵn đồ ăn, chỉ còn chờ hai người họ.

Vừa vào cửa, cô giúp việc đã rót trà nóng cho họ. Phùng Mộ Huân chào hỏi vài câu với hai ông bà già, chuẩn bị ra về.

Lúc này, Liêu Hải Lâm vội vàng giữ lại: “Mộ Huân, cháu ở lại ăn cơm rồi về cũng không muộn mà, cơm canh xong xuôi cả rồi.”

Phùng Mộ Huân đứng ở cửa, đầu tiên là liếc nhìn Vu Sính Đình, sau đó từ chối: “Không quấy rầy cả nhà nữa, bác gái, cháu còn có việc phải về.”

Liêu Hải Lâm thấy thế vội đẩy Vu Sính Đình, nhưng cô không hề có phản ứng, rồi bà lại trừng mắt với cô một cái, lúc đấy Vu Sính Đình mới ngập ngừng lên tiếng: “Phùng Mộ Huân, anh ở lại ăn cơm rồi về, ngoài trời vẫn đang có tuyết mà.”

Con người Vu Sính Đình không phải là không biết nhìn tốt xấu. Phùng Mộ Huân nghe lời bố cô mà đến ngân hàng đón cô, ngay lúc ấy, cô cũng có chút cảm kích, nhưng lại không muốn nâng quan hệ của hai người lên. Đến khi Liêu Hải Lâm khăng khăng giữ ý, nhìn dáng vẻ sừng sộ của mẹ, cô đành thỏa hiệp.

Hai mắt Phùng Mộ Huân như có một tia sáng lóe ra phút chốc rồi vụt biến mất trong tích tắc, anh nhanh chóng khôi phục thần sắc, nhìn cô gật đầu.

Dường như vào giờ phút này, Vu Sính Đình nói gì, anh cũng đồng ý làm.

Trong bữa cơm, mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Lúc Liêu Hải Lâm nhắc đến chuyện của Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân, anh lại lái sang chuyện khác một cách tự nhiên, mà hầu như là chuyện ở quân khu. Trong lòng Vu Sính Đình rất cảm kích.

Cuối cùng, khi Phùng Mộ Huân phải về, Vu Sính Đình tiễn anh ra đến cửa. Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn cô, hạ giọng giải thích: “Lần sau tôi sẽ không làm liều như lần này nữa. Cô yên tâm, chuyện của chúng ta, tôi đã nói với bác gái rồi, nếu cô không muốn, tôi sẽ không ép cô, lại càng không có ai có thể ép cô cả.” Lời này là lời khẳng định, quét đi nỗi lo lắng thoáng qua trong lòng Vu Sính Đình.

Phùng Mộ Huân đã nhìn thấu suy nghĩ của cô từ lâu. Anh nói ra những lời này, vừa thấu tình đạt lý, vừa xuất phát từ lập trường của cô, điều này khiến cô khó mà nảy sinh sự bài xích với anh. Trái lại, nó sẽ khiến cô áy náy hơn, bởi chính cô suy bụng ta ra bụng người.

***

Vu Sính Đình hỏi Hứa Diễn Thần về vụ tranh cãi lần trước, anh ra chỉ trả lời qua quýt: “Giải quyết xong hết rồi. Em đừng lo.” Một câu giải thích ngắn gọn, như thể là không muốn đề cập đến chuyện này với cô một lần nữa.

Qua Quan Hân Nhiên, cô biết được, Hứa Diễn Thần có tranh cãi với khách hàng. Vị khách hàng kia không hài lòng với tài liệu thiết kế, nhận định bọn họ cắt xén nguyên liệu, yêu cầu phải sữa chữa lại, nếu không sẽ kiện ra tòa. Nhưng việc thi công cho căn biệt thự phải đến mấy tháng mới xong, giờ lại bắt phải làm lại từ đầu, thế mới nổ ra tranh cãi.

Nghe nói, lúc ấy Ngụy Tử không kiềm chế được, còn ra tay đánh mấy nhân viên đi cùng vị khách hàng kia. Hứa Diễn Thần chạy đến ngăn nhưng hậu quả đã rõ ràng.

Vu Sính Đình nghe Quan Hân Nhiên kể mà đổ mồ hôi thay cho Hứa Diễn Thần. Từ lúc Hứa Diễn Thần và bạn bè cùng nhau xây dựng sự nghiệp đến giờ, đã khi nào xảy ra trường hợp thế này đâu. Nhưng Hứa Diễn Thần chưa bao giờ kể chuyện công việc, cho dù áp lực có lớn đến đâu, anh ta cũng thà rằng chỉ một mình gánh vác.

Vu Sính Đình lo lắng cũng không chia sẻ được với anh ta, chỉ có thể biết được tình hình thông qua bạn bè anh ta.

Lúc cô tìm Hứa Diễn Thần nói về vấn đề này, anh ta chỉ tỏ ý cô đừng xen vào, “Chuyện công việc, tự anh có thể xử lý được, em không cần lo cho anh.”

Lần nào cũng vậy, cứ có chuyện gì lại y như rằng, Hứa Diễn Thần là người đầu tiên từ chối sự giúp đỡ của Vu Sính Đình. Dần dà lại thành, cô không thể chạm đến điểm mấu chốt của anh ta.

Chỉ tiếc, tình yêu vốn là lãng mạn lúc đầu, sau đó thì vô cùng thực tế. Cô không ngờ rằng, sau sự việc lần này lại có nhiều chuyện khác liên tục kéo đến, thậm chí còn khiến cô không ứng phó kịp...