Tự Nguyện Nuông Chiều

Chương 23: Đi xem mặt




🏩🏩🏩🏩🏩2 năm sau🏩🏩🏩🏩🏩

Lam Nguyệt Trúc bấm mật khẩu bước vào căn chung cư nhìn Lạc Bạch Đường gầy gò nằm trên ghế sofa, đã 2 năm trôi qua, dưng như nỗi đau chưa phôi phai trong người con gái này, vẫn luôn tìm kiến con trai bà vẫn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần làm khổ bản thân mình thì anh sẽ đau lòng mà quay về những thực tế thực sự không như cô nghĩ nhưng lại không dám từ bỏ chỉ sợ bản thân sẽ không còn mục đích để tồn tại ở thế giời nữa

- " Đường Đường, sao con lại ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh thì sao " Lam Nguyệt Trúc đi đến ghế đánh thức cô dậy

- " Mẹ,sao mẹ lại tời đây nữa vậy "

- " Mẹ không đến đây thì làm sao biết được con biến mình thành bộ dạng gì nữa hả " bà dịu dàng dưa tay vuốt mái tóc rối của cô kéo cô vào lòng mình

- "Mẹ, con"

- " Không sao đâu còn có mẹ ở đây mà, con không có cô đơn đâu Đường Đường lên con đừng làm những chuyện ngốc nghếch đó nữa " giọng bà ấm ấp dịu dàng như ánh nắng ban mai chiếu vào trái tim nhỏ bé của cô

Đã 2 năm rồi kể từ ngày đó, ngày nào bà cũng tời đây cũng ôm cô vào lòng cũng nói câu này vời cô, Lạc Bạch Đường đưa tay ôm lấy bà tham lam một chút hơi ấm của bà nơi này thực sự quá lạnh lẽo

- " Mẹ, con nhớ Ngạo,rất nhớ "

- " Đường Đường, về ở vời bố mẹ đi, đừng ở đây nữa, đừng làm khổ thân mình nữa có được không " nơi đã từng chứa đựng quá nhiều kỉ niệm yêu thương thế này chỉ khiến vết thương cô viễn viễn không thể lành nhưng đôi lúc thật khó để từ bỏ một thứ mà bạn đã ấn định suốt cuộc đời này chỉ sống vì nó.

Lạc Bạch Đường cười dịu dàng nhìn bà lắc đầu

- " Được rùi, Đường Đường chúng ta sẽ nói chuyện này giờ mau ăn sáng rồi chuẩn bị chiều mẹ đưa con đi dạo phố nào "

- --------------------

Dười ánh dịu dàng Lam Nguyệt Trúc năm tay Lạc Bạch Đường kéo trên đường mua hết thứ này đến thứ khác cho cô, nụ cười của bà dịu dàng như ánh bình minh nhưng không hiểu sao cô lại cả thấy đau lòng, chính anh là người đã cho cô những hạnh phúc bình dị này, tại sao đi đâu làm gì đều mang hình bóng của anh thế này.

- " Đường Đường, mẹ có chút việc phải làm con đến quán caphe kia đợi mẹ một chút được không " Lam Nguyệt Trúc nhìn đồng dồ nhẹ nhàng nói chỉ về một quán caphee cách đó không xa

- ""Vâng ạ "

Lạc Bạch Đường theo hướng bà chỉ đi vào quán caphe gọi một cốc sinh tố dâu ngồi cạnh cửa sổ nhìn dòng người qua lại, trong lòng mong chờ một bóng hình quen thuộc dù chỉ là mờ ảo thui cũng được chỉ tiếc là không có.

- " Xin hỏi cô đây có phải Lạc Bạch Đường không " giọng nói của người đàn ông trầm vang lên khiến cô giật mình

- " vâng, xin hỏi anh đây là "

- " chào cô tôi là Lục Quan Vũ là đối tượng xem mặt ngày hôm nay của cô "

- "Dạ " khuôn mặt cô liền cừng đỡ nhìn người đàn ông mặc âu phục lịch mãn trước mặt " xin lỗi hình như anh nhầm người tôi đang đợi mẹ tôi, không phải đến xem mặt "

- " mẹ cô là bà Lam Nguyệt Trúc " Lục Quan Vũ nghi ngờ hỏi nhìn Lạc Bạch Đường gật đầu rồi tươi cười nói " vậy thì tôi xác định bản thân mình không nhầm người "

- " Anh Lục chuyện này thực sự có hiểu nhầm tôi là phụ nữ đã có chồng "

- " Chuyện này tôi có nghe qua tôi thực sự không để ý đến vấn đề này "

- " Anh Lục nếu vậy thì tôi thành thật xin lỗi anh thực sự tôi không có ý tìm người khác, xin lỗi đã làm mất thời gian của anh " Lạc Bạch Đường đặt tiền lên bàn liền đừng dậy cằm mấy túi rồi cúi người chào hắn rồi vội vã rời đi

Lục Quan Vũ nhìn bóng lưng cô mất dần trong đám đông, thật ra hắn chả hứng thú gì vời cô người phụ nữ đã có một đời chăng qua công ty hắn đang gặp chút khó khắn mà điều kiện Tống gia dưa ra thực sứ quá hấp dẫn.

Sau khi rời khỏi quán caphe cô liền máy điện thoại ra gọi điện cho bà

- " Đường Đường con thấy sao người đàn ông đó rất được đúng không tướng mạo phi phàm còn là giám dốc một công ty lớn lại tốt tính nhất định sẽ tốt vời con"giọng nói thánh thót của bà từ điện thoại vang lên đầy mong chờ

- " Mẹ, sao mẹ lại làm vậy con là con dâu của mẹ mà không lẽ mẹ muốn con phản bội chồng mình sao "

- " Đường Đường, Ngạo đã mất hai năm rồi con cũng lên tìm hạnh phúc mời cho mình đừng sống mãi trong quá khứ nữa"

- " Mẹ, Ngạo anh ấy chưa chết, nhất định anh ấy còn sống "

- " Đường Đườn...."

- " Mẹ con biết mẹ chỉ muốn tốt cho con nhưng con không muốn chuyện này sảy ra lần nữa đâu mẹ, con hơi mệt con về trước mẹ cũng lên về sờm không bố lại lo cho mẹ "

Lạc Bạch Đường lập tức dập máy mong rằng hành động này của cô sẽ khiến bà hiểu, đừng giữ trung tâm nhìn dòng người càng đông đúc, đúng giờ tan tầm trên đường có người đi vời đồng nghiệp, có người lại đi vời bạn bè hoặc là đi vời người yêu nhưng sao chỉ có mình cô là cô đơn lẻ bóng bởi vì con đường này do chính cô lựa chọn nếu không phải là anh thì sẽ không phải ai khác. Lạc Bạch Đường nhìn vào vết sẹo dài trên cổ tay mình nó chính là nhân chứng rõ ràng nhất cho sự ra đi của anh.