Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 99: Ngoại truyện: Trần Vụ (1) - Hai mươi ba ngày sau khi chia tay




Nhà ga phía Nam Xuân Quế

Những hành khách lác đác tản ra ở lối vào ga. Các tài xế taxi và chủ nhà trọ có ánh mắt sắc bén, nhanh chóng tìm được khách hàng tiềm năng để kéo mối làm ăn. Không ai chú ý đến chàng thanh niên tóc đen đang ngồi trên chiếc túi du lịch dưới gốc cây quế, giữa hai chân anh là một túi to đầy những quả hồng đỏ rực, mỗi hai quả hồng được ngăn cách bằng một lớp giấy.

Chàng trai trẻ đang xé giấy vệ sinh cho người bên cạnh.

Những mẩu giấy vụn bay lơ lửng trong gió.

Người nọ ngồi cùng hàng với chàng trai trên xe buýt, cùng một thành phố, coi như là nửa đồng hương. Anh ta nôn mửa dữ dội, chàng trai trẻ đã hai lần xé giấy vệ sinh cho anh ta.

“Cảm ơn cảm ơn!”

Chàng trai trẻ xua tay, quầng thâm mắt anh rất đậm. Anh ôm tay áo bắt đầu chợp mắt, cũng chẳng màng bãi nôn mửa bốc mùi hôi thối đó.

Không lâu sau, khu vực này dần vắng người, chỉ còn lại mình anh. Anh cất vé xe luôn cầm trong tay vào túi áo bông, vô tình làm rơi thứ gì đó.

Là chứng minh thư của anh.

Tên: Trần Vụ.



Trần Vụ cởi cúc áo khoác bông, nhét chứng minh thư vào túi nhỏ trong lớp lót. Anh tháo cặp kính hơi mờ, dùng chút giấy vệ sinh còn lại lau tròng kính rồi đeo lại, sau đó đứng dậy, một tay xách túi du lịch, một tay xách túi hồng băng qua đường.

Đây không phải là lần đầu tiên đến Xuân Quế, cũng không phải là lần đầu tiên đi từ nhà ga đến trường Trung học Số 1, Trần Vụ biết đường.

Nhưng anh không trực tiếp bắt xe ba bánh ở nhà ga như trước.

Bởi vì không có.

Trần Vụ đợi mãi mà không thấy một chiếc xe ba bánh nào, đành phải đi bộ một đoạn xem sao.

Đi ngang qua một con hẻm, bên trong có một nhóm thiếu niên hư hỏng đang đánh nhau.

Trần Vụ còn chưa kịp phản ứng, đứa trẻ bị đánh đã chạy về phía anh như nhìn thấy vị cứu tinh. Anh theo phản xạ nhấc túi hồng lên để tránh bị dập nát.

Đứa trẻ trốn sau lưng Trần Vụ.

Những thiếu niên hư hỏng đuổi theo, một gậy sắt đánh trúng cánh tay trái của Trần Vụ, anh vung túi du lịch đập loạn xạ.

Trong túi du lịch có một hộp thuốc nhỏ bằng gỗ, đập vào người rất đau.

Tiếng la hét xen lẫn những lời chửi rủa tục tĩu, trong khung cảnh hỗn loạn, Trần Vụ kéo đứa trẻ chạy đi.

Trốn thoát khỏi sự truy đuổi, đứa trẻ vẫn theo sát Trần Vụ.

“Không dám đi một mình à?” Trần Vụ kiểm tra những quả hồng trong túi lớn, đều còn nguyên, không bị hỏng. Anh thở phào nhẹ nhõm, hỏi đứa trẻ, “Nhà em ở đâu?”

Đứa trẻ mặt mũi bầm tím, hít nước mũi sắp chảy xuống miệng, rụt rè nói địa chỉ.

Lòng tốt của người lạ đã soi sáng con đường về nhà.

Trần Vụ đưa đứa trẻ về nhà, cho cho nó một ít thuốc trị thương và hai quả hồng.

Ra khỏi khu chung cư cũ kỹ, Trần Vụ đã thành công bắt được một chiếc xe ba bánh.

Người lái xe đạp mạnh, nhiệt tình trò chuyện với anh, hỏi han anh đến từ đâu, bao nhiêu tuổi, học ở đâu, nhà có những ai, đến Xuân Quế làm gì.

Anh trả lời, “Tôi đến gặp bạn trai.”

Kết thúc hoàn toàn cuộc trò chuyện.

Xe ba bánh đi qua khu dân cư nghèo nàn đông đúc, tiến vào một con phố chật hẹp bị chiếm đóng bởi các quầy bán rau. Người lái xe vừa đạp vừa hét, “Nhường đường! Nhường đường!”

Cho đến hôm nay, Trần Vụ vẫn chưa từng đi dạo quanh thành phố nhỏ Xuân Quế này. Anh chỉ quen thuộc tuyến đường từ ga Nam đến Trung học Số 1, và khu vực gần một nhà trọ giá rẻ. Con đường trước mặt anh chưa từng đi qua, chưa từng đến, nhìn thấy phong cảnh dọc đường lần đầu tiên, rất mới mẻ, anh ngắm rất chăm chú.

Bất ngờ, trong tầm mắt anh hình như xuất hiện bóng dáng của em trai.

Ở quán bar cách đó không xa.

Trần Vụ vội vàng gọi bác tài xế đã lái đến góc đường dừng lại, anh trả tiền rồi xách đồ xuống xe, quay ngược lại đi về phía đó.

Tiếng gọi “Minh Xuyên” đã vọt tới cổ họng…

Đột nhiên im bặt.

Trong vòng tay em trai có một người.

Là một cô gái, cô ôm cổ cậu ấy, cậu ấy ôm eo cô.

Họ đang hôn nhau.

Túi du lịch vẫn còn được xách trên tay một cách chết lặng, những ngón tay đang móc vào túi hồng lớn đã bất lực buông thõng xuống.

Chàng trai vẫn đang ôm hôn cô gái.

Trần Vụ đứng sau lưng họ, đứng một lúc lâu, những quả hồng lăn lóc khắp nơi, nhưng họ không hề phát hiện ra anh.

Người chưa bao giờ chạm vào anh, nói là quá trân trọng anh, không muốn anh chịu thiệt thòi, nhất định phải đợi đến tương lai sự nghiệp thành công, người sẽ đeo nhẫn cho anh…

Lại đang hôn người khác say đắm trước mặt anh.

Trần Vụ mở to mắt nhìn, thế giới lúc này trở nên kỳ quái, bên tai vang lên tiếng ồn ào của cơn mưa như trút nước.

Cuối cùng em trai cũng phát hiện ra anh.

Họ nhìn nhau từ khoảng cách không xa không gần.

Sau đó…

Em trai ôm cô gái lên một chiếc taxi, rồi cứ thế đi mất.

Chiếc xe chạy ngang qua anh, bánh xe nghiền nát những quả hồng.

Đợt hồng đầu tiên của mùa đông, được bảo vệ cẩn thận mang đến từ nơi xa, không còn quả nào lành lặn, tất cả đều dập nát.

Trần Vụ máy móc cúi xuống nhặt hồng.

Trước một cửa hàng tiện lợi, hai học sinh ngồi xổm ăn khoai lang nướng, đây là bữa tối của họ, ăn xong sẽ đi học thêm. Họ đồng loạt nhìn về phía người đang ngồi xổm nhặt hồng trên đường.

Nói chính xác là không phải nhặt, mà là nắm, vớt, bốc.

Môi trường vệ sinh ở khu vực này rất kém, đủ loại rác rưởi, do gần nhiều quán bar nên chai bia và bao cao su là những thứ thường thấy nhất.

Ai mà thèm quan tâm chứ.

“Người từ quê lên, khờ quá, hồng rơi vỡ thì cứ để nó vỡ thôi, nhặt làm gì, đâu có bị phạt tiền.”

“Hồng tuy bị dập nhưng vẫn có thể thấy quả rất to, trông rất ngon, tiếc ghê, sao lại bất cẩn như vậy, túi bị rách à? Chắc là xót lắm.”

“Mang theo túi du lịch, tám phần là đến Xuân Quế thăm họ hàng.”

“Vậy là anh ta đã thăm xong rồi, hay là chưa đi?”

“Đi thăm xong rồi.”

“Tại sao? Sao cậu biết… Ôi trời, sao anh ta còn lau cả đất nữa! Thật là quá thật thà!”

“Đi xem thử.”

Hai học sinh cầm khoai lang nướng chưa ăn hết, cùng nhau đi về phía đó. Càng đến gần người đang nhặt hồng quay lưng về phía họ, họ càng cảm thấy anh ta đang khóc.

Cứ khóc mãi, vừa nhặt vừa khóc.

“Đàn ông con trai sao lại khóc nhè thế.”

Họ nhìn nhau, chần chừ dừng bước, không biết an ủi người đang khóc nức nở thế nào, phải làm sao đây, hay là không đi nữa?

“Đi không?”

“Oẳn tù tì, tao thắng sẽ đi, mày thắng thì không đi.”

“Ba ván thắng hai.”

Hai người oẳn tù tì ba lần, quyết định đi.

Một trong hai học sinh lục lọi trong túi áo đồng phục, lấy ra một gói khăn giấy, đi vòng ra phía trước chàng trai trẻ, cúi người đưa cho anh: “Này, anh bạn, đại ca, anh lau trước đi…”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Kính của người nọ đã rơi xuống sống mũi, anh mím chặt môi, mặt tái mét, cổ họng không phát ra tiếng nức nở, vai không run, trên mặt không có nước mắt.

Không khóc.

Anh không khóc.

Sao lại thế này? Rõ ràng không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lại cho người ta cảm giác như đang khóc.

Học sinh đưa khăn giấy hỏi han mãi mà không nhận được phản ứng gì, mất mặt càu nhàu với bạn mình.

“Sao anh ta không thèm để ý đến người khác vậy?”

Người bạn thì thầm vào tai cậu ta: “Có thể là do bị đả kích quá lớn, ý thức đã bật chế độ tự bảo vệ.”

“Nghĩa là gì?”

“Đại khái là, nỗi đau lớn nhất là trái tim đã chết.”

Hai học sinh đều có cảm giác như chỉ cần ở lại lâu thêm vài phút nữa sẽ bị bầu không khí ngột ngạt bao trùm, họ quay lại cửa hàng tiện lợi, tiếp tục ăn khoai lang nướng.

Đến giờ học, họ chạy đi học thêm. Lần cuối cùng ngoái đầu nhìn lại, người nọ vẫn đang nhặt hồng.

Người qua đường đều nhìn anh với ánh mắt dò xét.

Đánh giá đôi giày bông cũ kỹ trên chân anh, chiếc áo bông trên người, chiếc túi du lịch kẻ ô vuông màu tím đã bị sờn chỉ được khâu lại bằng chỉ đen, sự cẩn thận tỉ mỉ khi dọn dẹp đường phố.

Đầy sự khinh bỉ và coi thường trần trụi.

Không biết qua bao lâu, một chiếc xe dừng lại, một cặp vợ chồng bước ra khỏi xe.

Người phụ nữ cõng một đứa trẻ trên lưng, người đàn ông ôm lấy người phụ nữ, họ tránh né những đống rác trên mặt đất, đứng trước mặt quê mùa đang bị xem như khỉ đột trong sở thú.

Người đàn ông kêu to không dám tin: “Trần Vụ, sao con lại ở đây!”

Trần Vụ cúi đầu, tay vẫn tiếp tục làm việc. Bên cạnh anh là hai chiếc túi nilon, đều đựng hồng, những quả không bị vỡ quá nặng vẫn có thể ăn được để chung một túi, những quả bị bẩn không thể ăn được để trong túi khác.

“Cha đây, sao con không thay đổi gì cả?” Người cha mỉm cười trìu mến, “Mẹ con nói trông thấy con, cha còn tưởng bà ấy không ngủ ngon nên nhìn nhầm.”

Ông ta xoa xoa tay, tỏ vẻ bối rối và xúc động của một người cha khi đối mặt với đứa con trai thất lạc nhiều năm: “Mấy năm nay con đều ở trong miếu nhỏ sao?”

Việc có thể hỏi câu này, chứng tỏ mười năm qua, sau khi lén bỏ rơi con trai, đôi vợ chồng không hề đến chùa miếu thăm nom.

Trần Vụ không nói gì, khuôn mặt tái nhợt không biểu lộ cảm xúc gì, trông lạnh lùng vô cảm.

Bà Trần huých nhẹ vào khuỷu tay của ông Trần: “Ở miếu nào chứ, ông không thấy nó đã hoàn tục rồi sao?”

“Đúng đúng đúng, hoàn tục rồi.” Ông Trần nhìn mái tóc dày mượt của con trai lớn, “Thế sau này con được người ta nhận nuôi à, là nhà nào ở Xuân Quế? Nói cho chúng ta biết được không, chúng ta đều rất nhớ con.”

Trần Vụ đang chìm trong thế giới của riêng mình.

Không biết thế giới đó có gì hấp dẫn anh, nuốt chửng anh, khiến anh mất đi cảm giác với âm thanh bên ngoài. Cho dù là thân thiện hay ác ý, bất kể là gì.

“Lên đại học rồi nhỉ? Học chuyên ngành gì vậy? Lúc này chưa nghỉ đông, sao con không ở trường, mang theo túi du lịch định đi đâu vậy?” Ông Trần trông có vẻ dễ tính. Ông ta nghĩ đến điều gì đó, nghi ngờ hỏi vợ, “Xuân Quế có đại học không?”

Bà Trần chỉ quan tâm đến con trai út trên lưng, khẽ khàng đung đưa để dỗ dành: “Không biết.”

“Tiểu Vụ, con đang học đại học ở Xuân Quế đúng không? Đã lớn thế này rồi, tốt lắm, rất tốt. Con sống tốt, cha mẹ mới yên tâm.” Ông Trần cảm thán, “Đúng rồi, chúng ta đến đây là để tìm cao nhân chữa bệnh cho em trai con.”

Ông ta nhẹ nhàng xoa đầu đứa con trai út đang được vợ cõng trên lưng, nói với con trai lớn, “Đây là em trai con.”

Bà Trần Trần lo lắng nói: “Đừng động vào khăn quàng cổ của Quai Quai, Quai Quai không được bị lạnh.”

“Không động, quấn kỹ lắm.” Ông Trần lập tức kiểm tra, “Em trai con là lúc chúng ta đi…” Ông ta vội vàng sửa lời, “Sinh ra vào năm thứ hai sau khi con trở về miếu.”

“Nói mấy chuyện vô ích làm gì.” Bà Trần thì thầm với ông Trần.

Trên mặt ông Trần thoáng qua vẻ xấu hổ và không đồng tình, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước hiện thực: “Tiểu Vụ, là thế này, con có, có tiền cho cha mẹ mượn chút không?”

“Không cần con cho nhiều, chỉ cần một ít thôi.”

“Con cho cha mẹ số điện thoại của con, khi nào em trai con khỏe lại, cha sẽ gọi cho con, con đến, cả nhà mình cùng nhau ăn một bữa cơm. Sau này nếu con nhớ nhà thì có thể về, cửa nhà luôn mở rộng chào đón con.”

Ông Trần nghĩ rằng mình đã khép nép khiêm nhường đến mức thấp nhất, rất hèn mọn, nhưng thái độ của đứa con lớn lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi của ông ta.

“Sao không nói gì? Là trách cha hay giận mẹ, con nói ra đi chứ.” Ông ta nôn nóng không biết phải làm sao với đứa con trai lớn giờ đây càng thêm xa lạ, tình cảm cũng phai nhạt hơn này. Hay là đi ăn McDonald’s? Hình như con trai lớn thích ăn. Không chắc chắn nữa, chuyện đã quá lâu rồi.

“Đừng nhặt nữa! Mấy quả hồng có đáng mấy đồng bạc đâu, có thấy mất mặt không hả!” Bà Trần hết kiên nhẫn, duỗi chân ra.

Ông Trần vội vàng ngăn vợ lại, lắc đầu với bà. Ông ta ngồi xổm xuống, run rẩy nắm lấy cánh tay con lớn, cay đắng nói: “Tiểu Vụ, nếu không đến bước đường cùng, cha mẹ sẽ không mở lời với con đâu, chúng ta thực sự gặp khó khăn. Con nhìn em trai con đi, nó mới hơn mười tuổi, gầy yếu nhỏ bé, không thể chạy nhảy như những đứa trẻ khác.”

“Chúng ta nói chuyện lâu như vậy mà em trai con vẫn chưa tỉnh, thời gian nó hôn mê ngày càng dài, đứa trẻ nhỏ như vậy mà luôn phải chịu khổ.”

“…”

“Chúng ta biết con còn đang đi học, nhưng cha thấy con mặc quần áo thế này, chắc con rất tiết kiệm, con có thể cho chúng ta mượn một ít, hoặc con có thể mượn từ cha mẹ nuôi của con.”

Nửa câu sau mới là mấu chốt.

Cha mẹ nuôi của đứa con lớn là mục tiêu của họ.

Hiện tại, bất cứ ai mà họ quen biết, họ cũng sẽ mặt dày đến cầu xin giúp đỡ, có thể mượn được chút nào hay chút đó. Vì thế, việc tình cờ gặp con trai cả cũng không ngoại lệ.

Huống hồ nông thôn có người còn nhiều tiền tiết kiệm hơn cả dân thành phố, đều là do tiết kiệm mà ra.

Bà Trần khóc thút thít: “Chỉ là mượn thôi, không phải cho hẳn. Chúng ta sẽ trả, theo lãi suất ngân hàng, cao hơn một chút cũng không sao, đều có thể thương lượng.”

“Tiểu Vụ à, trước đây con là người xuất gia, con có tấm lòng Bồ Tát, thương xót em trai con đi.” Ông Trần ôm chặt con lớn, nghẹn ngào đau khổ.

Tay và móng tay của Trần Vụ đều bẩn thỉu, anh không buồn ngước mắt lên, quanh thân toát ra sự tĩnh mịch chết chóc khó tả.

“Đừng giả vờ như không nghe thấy!”

Ông Trần bị sự phớt lờ của con lớn kích động, điều này như thể vô hình tát vào mặt ông ta. Ông ta đấm mạnh vào cánh tay và vai con trai cả để trút bỏ áp lực và uất ức tích tụ, mất kiểm soát cảm xúc, gào thét trên đường phố với vẻ mặt đáng ghét.

Cả nhà đã trở thành trò cười cho thiên hạ.

Trần Vụ gom hết phần thịt nát của quả hồng vào túi.

Ông Trần giẫm chân lên: “Chúng ta đang nói chuyện với con! Tai con điếc rồi phải không!”

“Con dám làm mặt lạnh với cha mẹ ruột của mình, con giỏi lắm, trước đây chúng ta có lỗi với con, chúng ta không nên bỏ rơi con, nhưng chuyện đó chẳng phải đã qua rồi sao? Con có thể cứ giữ mãi trong lòng, nhưng em con có tội tình gì, nó là em ruột của con, con cũng không quan tâm hỏi han gì sao? Tao cho mày không quan tâm hỏi han này! Tao cho mày không quan tâm hỏi han này!”

Những năm đầu trốn nợ, sau đó chạy vạy khắp nơi vì bệnh của con trai út, còn phải an ủi người vợ suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt, tinh thần của ông Trần đã suy sụp từ lâu. Ông ta như phát điên lục tung túi du lịch của con lớn.

Bà Trần kêu lên sợ hãi, khóc lóc: “Lão Trần, mau, đi mau, Quai Quai co giật rồi!”

Hai vợ chồng cuống cuồng mang đứa con nhỏ đi.

Một màn kịch khôi hài.

Mở đầu bằng sự quan tâm ấm áp, kết thúc bằng chiếc túi du lịch bị lục tung lộn xộn và những quả hồng bị giẫm nát.

Trời dần tối, đường phố bắt đầu sáng đèn, người đi làm và học sinh lần lượt trở về nhà.

Những quả hồng dập nát trên đường đã được dọn sạch.

Trần Vụ ngồi ở trạm xe buýt, trên tay là quả hồng duy nhất còn ăn được, anh lau lau rồi há miệng cắn một miếng.

Một chiếc xe buýt đến, chở một nhóm người đi mất.

Lại có một chiếc xe buýt khác đang trên đường đến, lại có một nhóm người đang đợi.

Trần Vụ ăn hết quả hồng bị nứt, nếm thử hương vị của mẻ hồng đẹp mắt đầu tiên trong năm nay. Anh tháo kính ra, dùng thị lực mờ nhạt nhìn dòng người mờ ảo đông đúc.

Nhìn một lúc liền bắt đầu ngẩn người.

Khi đưa tay vào túi quần để tìm khăn giấy, anh phát hiện ví tiền đã biến mất.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn chia tay.

Trần Vụ dùng tay phải xóa tin nhắn, bên cạnh trạm xe có người đang gọi điện, tiếng cười đùa của bạn bè, la hét về việc chặn liên lạc và cắt đứt quan hệ.

Anh mở điện thoại, lần mò chặn số “em trai”.

Cánh tay trái buông thõng vô lực, không phải bị trật khớp, chỉ là quá đau, đau thấu xương.

Trước đó không có cảm giác gì, bây giờ đau đớn dữ dội không thể chịu đựng nổi, từng khúc xương trên cánh tay như bị gãy vụn, nghiền nát.

Một chiếc xe buýt đến, hầu hết mọi người đều xếp hàng, những người phía sau nghe thấy một tiếng lẩm bẩm…

“Hóa ra cậu thích con gái.”

Các nhà nghỉ có điều kiện tốt ở Xuân Quế chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng không khác nhau là mấy, còn những nhà nghỉ điều kiện kém thì nhiều vô kể, mỗi nhà lại có một kiểu tồi tệ riêng.

Một nhà nghỉ nằm giữa hai cửa hàng, treo một tấm biển xiêu vẹo, bên trên viết hai chữ “Phi Đằng”.

Bước vào từ cánh cửa hẹp, sàn nhà trơn bóng.

Bà chủ đang xem phim truyền hình, qua loa nói: “Ba mươi một đêm, đặt cọc một trăm, còn phòng trống, lên tầng hai tầng ba tự xem.”

Trần Vụ lấy ra một trăm tệ và chứng minh thư từ lớp lót bên trong áo khoác bông ra.

Bà chủ không cần chứng minh thư, chỉ thu một trăm tệ rồi ghi vào sổ, bảo anh đi chọn phòng, chọn xong thì xuống lấy chìa khóa.

“Tùy ý.” Trần Vụ nói.

Bà chủ ném chìa khóa lên quầy, mắt tiếp tục dán vào TV, tranh thủ từng giây từng phút xem phim.

Chìa khóa có dán số phòng “304”, một con số không được khách ưa thích lắm.

Trần Vụ cầm chìa khóa bỏ vào túi, xách túi du lịch lên tầng ba.

TV chiếu quảng cáo, bà chủ bốc một nắm hạt dưa cắn, liếc nhìn về phía cầu thang, bắt đầu nhớ lại xem vị khách vừa rồi trông như thế nào.

Một bộ quần áo bằng vải bông, nam, họ Trần gì đó, tóc rất đen, mặt rất trắng, tuổi không lớn lắm, đeo kính, từ quê lên, không biết tại sao giọng nói lại khàn như vậy, tay trái dường như không dùng được.

Cái khác thì không chú ý.

Ở Xuân Quế, nhà nghỉ nhỏ thường xuyên xảy ra chuyện, nhưng số nhà nghỉ được mở ra chỉ có tăng chứ không giảm. Vì chuyện không xảy ra với mình thì không có vấn đề gì.

Bà chủ cũng nghĩ như vậy. Ai ngờ nhà bà lại thực sự xảy ra chuyện.

Một cặp đôi đến thuê phòng hú hí với nhau, nửa đêm cãi vã, còn đánh nhau, đập phá đồ đạc trong phòng, chảy máu.

Khách trọ ở tầng đó đều đến phàn nàn với bà chủ, bà chủ lần lượt xin lỗi từng người.

Bà chủ gõ cửa căn phòng bên cạnh đôi tình nhân đó, gõ rất lâu mới có người mở cửa.

Bên trong tối đen như mực.

Vị khách trẻ tuổi vẫn mặc bộ quần áo khi đến, tóc tai bù xù, không đeo kính, trên người không có mùi khó chịu: “Có phải tiền không đủ, muốn tôi trả thêm không?”

“Không không, vẫn đủ.” Bà chủ nhìn hàng mi dài của anh khẽ động dưới đôi mắt thâm quầng, chợt hỏi, “Cậu Trần, cậu vẫn muốn ở lại à?”

Trần Vụ quay vào phòng, khi ra ngoài đưa hai tờ một trăm tệ.

Bà chủ vui vẻ nhận lấy: “Tôi muốn nói với cậu rằng, hai người ở phòng bên cạnh gây ồn ào quá, xin lỗi nhé.”

Đôi môi khô nứt của Trần Vụ khẽ động: “Vậy sao, tôi không nghe thấy.”

Bà chủ đang chuẩn bị một loạt lời khách sáo thì đột nhiên im bặt, tiếng động lớn như vậy, sao lại không nghe thấy được? Cách âm nhà bà có tác dụng gì đâu?

Chưa kịp nói gì thêm, cửa phòng đã đóng sầm lại trước mặt bà.

“Ngủ say như chết à?”

“Sao nhịp thở của cậu ta không ổn lắm, mặt cũng đỏ, chắc là sốt rồi?”

“Hay lát nữa nấu cho cậu ta bát cháo.”

Bà chủ lẩm bẩm đi xuống tầng, bị ông chồng đang bận việc ở tầng hai nghe thấy, thình lình nói: “Có phải là bà vừa ý thằng nhóc đó rồi không?”

“Vừa ý cái rắm! Cậu ta bằng tuổi con trai mình đấy!” Bà chủ véo chồng rồi bỏ đi.

Bát cháo cũng không còn nữa.

Qua một ngày đến buổi chiều, bà chủ lại đang xem phim, có người xuống tầng, bà liếc nhìn, sau khi thấy rõ là ai, bà quay mặt đi, “Cậu Trần, ra ngoài đi dạo à?”

“Thời tiết đẹp, đi dạo cũng tốt.”

Bà chủ quan sát người thanh niên, mới rửa mặt, tóc mái ẩm ướt, cả người gầy đi trông thấy so với ngày đăng ký ở trọ, như thể vừa trải qua một cơn bệnh nặng, mắt đầy tia máu.

Sốt bình thường có thể đến nông nỗi này sao?

Bà chủ thầm nghĩ, có lẽ ánh mắt của bà quá lộ liễu, người thanh niên cảm nhận được, quay đầu lẳng lặng nhìn bà.

Đôi mắt sau cặp kính dường như bẩm sinh đã ngấn lệ, trong mắt như có một câu chuyện, rất dài, cũng rất tẻ nhạt, một câu chuyện chẳng có gì đặc sắc.

Trong khoảnh khắc nào đó, bà tưởng rằng người thanh niên muốn tìm mình trò chuyện.

Nhận ra họ không quen biết, nên không nói gì.

Bà chủ vội vã đuổi theo người thanh niên ra ngoài, thấy anh mua hai cái bánh bao, đưa cho chó hoang một cái, mình một cái.

Con chó hoang ăn ngấu nghiến hết chiếc bánh bao rồi đi theo anh một quãng.

Anh bẻ một nửa cái bánh bao mình chưa ăn, ném cho nó.