Đới Kha ở lại nhà Trần Vụ một đêm, sau đó tiếp tục giấc mơ du lịch vòng quanh thế giới của mình. Cậu ta đi đến đâu cũng đăng bài lên vòng bạn bè, cài đặt chế độ chỉ cho Trần Vụ xem.
Trần Vụ sẽ bấm thích và bình luận.
Một tuần trước Giáng sinh, Trần Vụ nộp xong bài tập và tận hưởng khoảnh khắc thư giãn. Anh dựa vào chiếc gối massage buộc vào lưng ghế, điều chỉnh cường độ massage vai, bên cạnh là cuốn lịch bàn có viền vàng của Yến thị, trên đó có một con số được khoanh tròn, viết hai chữ nhỏ “tái khám”.
Đó là ngày tái khám của trưởng thôn, Trần Vụ định sẽ gọi điện hỏi thăm.
Màn hình điện thoại bên cạnh máy tính sáng lên, chú Lưu đã gửi gì đó, Trần Vụ đưa tay mở ra.
Là một đoạn video.
Chú Lưu: [Tiểu Trần, cháu mau xem!]
Trần Vụ xem.
Đoạn video là cảnh quay tại một buổi họp báo, nhân vật chính là cô ba nhà họ Yến đang dưỡng bệnh ở nhà tổ, không biết chị đã uống thuốc hay tiêm gì, mà ngồi ở vị trí chủ cao trong tình trạng tinh thần rất tốt, kể lại những chuyện đã qua trước nhiều phương tiện truyền thông, vén màn một vụ án đã kết thúc.
Chính là vụ án bắt cóc trẻ em được đào ra vào năm ngoái.
“Trước tiên, tôi xin cảm ơn cảnh sát đã tìm lại con trai cho tôi, cảm ơn sự hỗ trợ của cảnh sát, cảm ơn nhân chứng ẩn danh đã đứng ra, tôi xin lỗi tất cả những người đã bận rộn và lên tiếng vì chuyện này… Chỉ có tôi mới biết rõ nhất chi tiết của vụ việc này, nhưng tôi lại hèn nhát không dám đối mặt, liên tục che giấu sự thật, ôm hy vọng may mắn không có bằng chứng, khiến người khác phải gánh chịu tiếng xấu.”
Người phụ nữ trung niên có giọng khàn khàn, đôi mắt đen láy đầy đau khổ, nhìn chằm chằm vào ống kính với chút phong thái của đệ nhất phu nhân ngày nào.
“Tôi xin tuyên bố ở đây, Quý Trường Hà không phải là kẻ buôn người, ông ấy là ân nhân cứu mạng của con trai tôi…”
Trần Vụ tắt video. Anh tháo kính, cúi người về phía trước, hai tay ôm mặt, cổ trắng nõn lộ ra, anh giữ nguyên tư thế này trong một thời gian dài.
Điện thoại rung lên.
Nó đổ chuông một lúc rồi dừng lại, rồi lại bắt đầu đổ chuông.
Trần Vụ lau mặt vài cái, anh nhận điện thoại, giọng nói có chút nghẹt mũi: “A Sí.”
“Khóc à?” Yến Vi Sí nhíu mày. Được lắm, luôn có người gửi tin tức nhanh hơn hắn, lần sau hắn phải nhanh hơn mới được.
“Không khóc.” Trần Vụ dùng một tay che đôi mắt đỏ hoe, “Là do Yến thị tổ chức đúng không? Anh thấy logo của Yến thị trên micro.”
Yến Vi Sí đang ở phòng nghỉ phía sau sân khấu của buổi họp báo, chỉ cần hắn đến, các phương tiện truyền thông hàng đầu mới hưng phấn, từ đó thúc đẩy sức ảnh hưởng xã hội lên một tầm cao mới.
Hắn hy vọng nội dung của buổi họp báo này được mọi người biết đến.
“Yến Ngọc Tâm nhờ em tổ chức một buổi họp báo, đã làm thì phải làm cho long trọng, quy mô lớn nhất có thể.” Yến Vi Sí vẫy tay cho thư ký đi chỗ khác, đợi lát nữa mới làm việc theo quy trình.
Trần Vụ thì thầm: “Chẳng ai quan tâm đâu.”
Yến Vi Sí nói bằng giọng trầm thấp nhưng chấn động: “Anh quan tâm.”
Trần Vụ sửng sốt.
Sau một hồi im lặng, Trần Vụ tắt đèn bàn, thả tay che mắt xuống, cụp mắt ngồi trong bóng tối một lúc, giữa môi răng thoáng hiện một tiếng thở dài như có như không.
Yến Vi Sí đứng dậy: “Tối nay có thể ngủ ngon rồi chứ?”
Trần Vụ dựa vào chiếc gối massage vẫn đang hoạt động, lẩm bẩm: “Tối nào anh cũng ngủ ngon mà.”
“Không biết là ai nằm mơ còn gọi tên bạn trai, mè nheo đòi ôm.” Yến Vi Sí khịt mũi, khóe môi nhếch lên.
“…” Trần Vụ đỏ mặt, “Làm gì có, em nói bậy.”
“Anh sắp về nước rồi.” Anh hít mũi, “Sắp rồi.”
Yến Vi Sí nghe thấy cổ họng khô khốc, hắn rất yếu đuối trong một số khía cạnh, vào một số thời điểm, trước mặt một số người: “Ngày mai em sẽ phơi chăn.”
Trước khi vào sân khấu, hắn nói, “Em phải đi làm màu rồi, hôn em một cái.”
“Được… Được rồi.” Trần Vụ ngại ngùng hôn vào ống nghe.
Không chờ Yến Vi Sí kịp trả lời thì đã cúp máy.
Ngày Trần Vụ về nước, Thủ Thành đón anh bằng bầu trời xám xịt. Anh nhìn khung cảnh đường phố xám xịt qua cửa sổ xe, điện thoại đang trong cuộc gọi, màn hình sáng lên là số của trưởng thôn.
Trưởng thôn không đến theo đúng gian hẹn, ông nóng tính, không nhịn được đã đến bệnh viện ở Thủ Thành từ sớm, đã tái khám xong rồi, lúc này ông đã từ nhà con trai thứ ba trở về thôn Lão Thạch.
“Có nội soi dạ dày không ạ?” Trần Vụ hỏi.
“Nội soi dạ dày à, hình như có làm thì phải, nhớ ra rồi, có làm có làm, không có gì đáng ngại, bác sĩ nói mọi thứ của bác đều trong tầm kiểm soát, cái gì mà mạch máu… Huyết khối ung thư, phân hóa đều không xuất hiện.” Trưởng thôn cố gắng nhớ lại những từ ngữ phức tạp, nói lắp bắp đến nỗi chính mình cũng mơ hồ. Ông đưa ngón tay lên miệng liếm chút nước bọt, lật giở từng trang hồ sơ bệnh án, nhìn những con số như thiên văn làm hoa mắt, đành phải tóm tắt lại, “Đại khái là vậy.”
Trần Vụ đẩy kính lên, bóp bóp sống mũi: “Thế bác có luôn ăn theo thực đơn không?”
Trưởng thôn cất hồ sơ bệnh án vào ngăn kéo, sờ vào ổ khóa nhỏ rồi khóa lại. Lúc tái khám, bác sĩ rất ngạc nhiên vì tình trạng của ông tốt như vậy, còn hỏi về chế độ ăn uống hàng ngày của ông. Sau khi hỏi ý kiến của Trần Vụ, ông đã đưa thực đơn ra, bác sĩ nói muốn giữ lại làm tài liệu tham khảo.
Những loại thảo dược kỳ lạ trong thực đơn đều là thứ tốt.
Mấy đứa con của ông chụp ảnh rồi tìm kiếm trên mạng, cũng đã chạy đến không ít cửa hàng ở chỗ họ, phát hiện những gì Tiểu Vụ gửi cho ông đều không giống với những gì được bán dù có đắt đến đâu.
Chắc chắn là hàng thật.
Ngoài các loại thảo dược sẵn có, còn rất nhiều gói thuốc, không biết Tiểu Vụ đã tốn bao nhiêu tiền, cơ thể già yếu này uống vào liệu có lãng phí không.
Không nghe thấy câu trả lời của trưởng thôn, Trần Vụ dặn dò nghiêm túc: “Nhất định phải làm theo các bước trên giấy, thuốc nào cũng có ba phần độc, thuốc đông y cũng có độc tính.” Anh nói thêm, “Cho dù là cùng một loại dược liệu, nhưng đối với các bệnh khác nhau và cơ địa khác nhau, sẽ có liều lượng và phương pháp sử dụng khác nhau, không thể uống bừa, uống bừa sẽ hại gan, nghiêm trọng thì mất mạng.”
Trưởng thôn giật mình, bị dọa sợ, không dám có ý định nào khác: “Được, được, đều làm theo lời cháu viết.”
Trần Vụ nói: “Phải thật sự uống.”
Trưởng thôn căng thẳng như thể mình là hậu bối: “Chắc chắn là uống thật, làm sao bác có thể đùa giỡn với sức khỏe của mình được. Hơn nữa, bác gái của cháu cũng giám sát bác, lần nào bác cũng phải uống hết không còn một giọt, chỉ thiếu nước liếm bát thôi.”
“Không cần phải uống hết sạch, chỉ cần uống là được.” Trần Vụ cười, “Bây giờ trong nhà đang bận gì vậy?”
“Chỉ là bận rộn một chút…” Trưởng thôn sửa lời, “Không bận, ở thôn có gì mà bận, vẫn như cũ thôi, làm phân bón, đợt hồng đầu tiên năm nay đã bán hết rồi, đang hái đợt thứ hai, làm bột khoai lang để làm miến, rau củ thì đưa ra ngã ba chờ thương lái đến lấy, đào mương…”
Vẫn là sống ở thôn thoải mái, ngày nào cũng bận rộn, không làm việc thì lại thấy không khó chịu.
Trần Vụ thay đổi tư thế ngồi, nghiêng người vùi mình ở ghế sau: “Vận động vừa phải là cần thiết, nhưng đừng quá lao lực, đừng không chịu chấp nhận mình đã già, bác thực sự đã già rồi, cũng thực sự bị bệnh rồi.”
“Ừ, ừ!” Trưởng thôn vội vàng đáp lại, mắt ươn ướt.
Ông nhớ không rõ lắm, ông không hiểu những gì con cái thấy trên mạng rồi nói với ông năm ngoái, cũng không biết bao nhiêu là bịa đặt, bao nhiêu là thật, còn hơn cả phim truyền hình mà vợ ông hay xem, cứ coi như một câu chuyện để nghe thôi.
Vì mối quan hệ với Tiểu Vụ, cộng thêm việc ông khẩn cấp tổ chức vài cuộc họp, nói hết lời đến khô cả miệng, dặn đi dặn lại, trong thôn vẫn chưa có ai nói xấu nhà họ Quý, nói những chuyện đó để làm gì, chỉ tốn nước bọt.
Cứ nghĩ đi, muốn nghĩ sao cũng được, nhưng đừng quá tin.
Có lúc nghĩ mình thông minh nhưng thực ra là kẻ ngốc.
Xem đi, tuần trước sự thật đã được phơi bày.
Lão Quý quả nhiên không phải loại người đó, ông không nhìn nhầm người.
Trưởng thôn cảm thán, lão Quý không còn nữa, đứa con út cũng không còn nữa, đều đã chôn dưới đất rồi..
Nếu lão Quý còn sống thì sẽ được hưởng phúc lắm. Trưởng thôn chợt nghĩ, lão Quý ra đi mới là số mệnh tốt. Nếu không đi cũng sẽ bị tức chết.
Tuy nhiên, nếu lão Quý còn sống, con trai cả sẽ dốc hết sức tìm bằng chứng sau khi lão bị bắt, cầu xin cảnh sát điều tra lại, tìm cách để lão lấy lại hình ảnh trước mặt con trai út, cẩn thận bảo vệ lão, không để lão bị ức hiếp.
Lão chắc chắn cũng sẽ bảo con trai lớn chăm sóc con trai út, con trai lớn cũng sẽ nghe lời. Hai anh em vẫn như xưa, có lẽ đứa em cũng sẽ không làm chuyện dại dột.
Trưởng thôn gần đây đột nhiên ngộ ra một điều không còn quá quan trọng nữa, lão Quý là sợi dây gắn kết Tiểu Vụ và Minh Xuyên, lão đi rồi, sợi dây đứt, hai anh em vì một lý do nào đó mà cãi nhau, chia nhà.
Tiểu Vụ không quan tâm đến Minh Xuyên, không muốn hòa giải, từ đó hai đứa không còn là gì của nhau nữa.
Đều là số mệnh.
Phạm pháp không chịu cải tạo, nghĩ quẩn rồi ra đi, bao nhiêu năm nuôi nấng dạy dỗ, bao nhiêu năm học hành…
Trưởng thôn thở dài, trong điện thoại vang lên câu hỏi của Tiểu Vụ: “Lần tái khám tiếp theo của bác là khi nào ạ?”
“Đầu năm sau.” Trưởng thôn bỗng hoàn hồn, ông cười nói, “Bác cảm thấy tình trạng của mình khá tốt, chắckhông cần phải đi tái khám nữa.”
Trần Vụ nhíu mày: “Không thể không đi.”
“Được rồi, vậy lúc đó bác sẽ đến Thủ Thành.” Trưởng thôn bước ra ngoài, vợ ông gọi ông vào nhóm bếp lò. Việc nhỏ như vậy cũng phải nhờ ông, ngày nào đó ông mất đi, bếp lò trong nhà sẽ không còn ai đốt nữa.
“Tiểu Vụ, cháu học ở nước ngoài, mọi thứ vẫn ổn chứ?” Trưởng thôn ho khan trong gió, một tay cầm điện thoại, một tay đóng cửa.
Trần Vụ ngáp, anh không ngủ ngon trên máy bay, muốn chợp mắt một chút: “Vâng, ổn ạ.”
Trưởng thôn bê bếp lò ở sân vào dưới mái hiên, ân cần hỏi: “Các giáo viên và bạn học ở trường nước ngoài có thích cháu không?”
Giọng Trần Vụ dần mơ hồ: “Thích ạ.”
“Còn với Tiểu Yến thì sao?”
“Đều tốt ạ.”
Trưởng thôn lúc này mới yên tâm.
Xe dừng dưới chân núi, Trần Vụ bảo tài xế của Yến Vi Sí đợi ở đây, còn anh xách theo bình nước đi bộ lên núi.
Chùa Thiền Minh vẫn nhang khói nghi ngút như ngày nào.
Trụ trì không có ở chùa, đi du ngoạn rồi. Trần Vụ không gặp được sư huynh, chỉ tự mình gõ mõ trong phòng thiền của y hơn một giờ đồng hồ, chép hai bài Tâm Kinh.
Người nhà Phật coi trọng chữ duyên, không gặp được cũng không sao, lần sau đến là được.
Trần Vụ được một chú tiểu dẫn đi dạo quanh khu rừng phía sau. Vẫn là chú tiểu năm nào đã cùng anh đi tìm gốc ghép, không cao lên mấy, rất thanh tú.
“Tiểu sư thúc, cây ăn quả năm nay quả nhiều hơn năm trước, chúng con ăn không hết, đều mang đến am rồi.” Chú tiểu nói.
Chân Trần Vụ giẫm lên cành cây khô tạo ra tiếng động giòn tan: “Tốt lắm, chia sẻ với hàng xóm.”
Am ni cô ở gần đó, từ vị trí của anh có thể nhìn thấy một chút bóng dáng bị che khuất bởi rừng cây rậm rạp.
“Tiểu sư thúc có muốn đi viếng thăm không?” Chú tiểu ngẩng mặt lên, nét mặt thanh tịnh.
Trần Vụ lắc đầu: “Để lần sau đi, lần này sư thúc không có ý định đó.”
Chú tiểu: “Ồ.”
Trần Vụ sờ lên vết sẹo trên đầu chú tiểu, đã từ ba chấm thành sáu chấm rồi, sau khi trải qua một số bài kiểm tra đánh giá, sẽ là chín.
Chú tiểu nhìn chuỗi tràng hạt trên cổ tay anh.
Trần Vụ nghi hoặc nhìn sang: “Có vấn đề gì sao?”
Chú tiểu có điều khó nói.
“Nếu không nói được thì thôi.” Trần Vụ mỉm cười ôn hòa.
Chú tiểu kiễng chân lên, nói nhỏ vào tai anh vài câu, tiết lộ một bí mật.
Trần Vụ ngẩn người một lúc, xung quanh chỉ còn lại một mình anh, không biết chú tiểu đã chạy về chùa từ lúc nào. Khi anh ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc áo cà sa màu vàng lướt qua cửa sau.
Chú tiểu nói rằng, “Vị thí chủ lớn tuổi đã từng tĩnh dưỡng rất lâu tại chùa khi còn sống, chính là cha của bạn đời của sư thúc, ông ấy cũng đeo một chuỗi hạt rất giống của sư thúc.”
Khi xuống núi, Trần Vụ gặp một bóng người, cô đứng giữa đám cỏ cây xanh vàng cao ngang ngực, giống như cô hồn dã quỷ.
Là Khương Hi. Cô đến am để tìm mẹ mình, hy vọng có thể cho cô một nơi trú ẩn khỏi rét lạnh.
Tìm thấy rồi, nhưng cũng không tìm thấy.
Mẹ cô đã sớm nhìn thấu hồng trần, trở thành một người xuất gia không màng thế sự.
Trần Vụ không dừng bước, anh đi qua con đường đá bên cạnh Khương Hi, phía sau vang lên tiếng thở hổn hển hỗn loạn.
Giống như tiếng kéo ống bễ cấp tốc, xen lẫn tiếng gió rít chói tai.
Khương Hi càng lúc càng đến gần Trần Vụ, đưa tay ra chạm vào áo khoác của anh, các ngón tay co lại làm động tác nắm lấy.
Giây tiếp theo, cô túm lấy anh, nắm chặt không buông.
Minh Xuyên đã bán hết cổ phần của mình ở Yến thị, tiền được quyên góp cho các vùng núi trên toàn quốc.
Dưới danh nghĩa của Trần Vụ.
Trần Vụ có cần không? Không cần.
Anh có biết chuyện này không? Có lẽ anh biết.
Bởi vì Yến Vi Sí đã ém các bài báo liên quan xuống, không để chúng lan truyền trên các nền tảng.
Mẹ chồng cô cũng đã qua đời.
Một giờ sau khi kết thúc buổi họp báo đó.
Khương Hi nắm chặt vải áo màu kaki, u uất nói: “Trần Vụ, anh sống tốt không?”
Trần Vụ không nói gì.
“Chắc chắn anh sống rất tốt.” Khương Hi tự nói một mình, “Có người cưng chiều, có người nhớ nhung, làm sao mà không tốt được.”
Trần Vụ xoay người, đôi mắt sau cặp kính không có chút vui buồn nào.
“Tôi sống không tốt.” Khương Hi nhìn thẳng vào Trần Vụ, tay vẫn nắm chặt áo khoác của anh, “Tôi muốn đến tìm anh, quỳ xuống dập đầu trước anh, làm gì cũng được, chỉ cần anh chịu mở lời trước mặt Minh Xuyên, anh ấy sẽ cải tạo tốt.”
“Nhưng anh ấy không đợi tôi, anh ấy không cho tôi thời gian và cơ hội. Tôi còn chưa kịp đi tìm anh, anh ấy đã đi rồi, tôi không kịp nữa rồi.”
“Không kịp nữa rồi.”
Cô không hề gào thét hay khóc lóc, chỉ bình tĩnh mổ xẻ trái tim đẫm máu, vung máu và thịt vụn lên người và mặt Trần Vụ, bắt anh ngửi mùi máu tanh.
Trần Vụ lấy bình nước chạm vào cánh tay Khương Hi: “Đừng kéo áo tôi, buông ra.”
Khương Hi làm như không nghe thấy: “Tại sao anh không đi khuyên anh ấy?”
Trần Vụ nhìn về phía các vệ sĩ đã xuất hiện, lắc đầu với họ. Khương Hi không thể đe dọa đến tính mạng của anh, chỉ là hơi điên loạn một chút.
“Khương Hi, cô muốn nói gì thì nói, nhưng buông tay ra.” Giọng điệu Trần Vụ tràn đầy sự sắc bén hiếm thấy.
Khương Hi vô thức buông lỏng các ngón tay.
Trần Vụ kéo vạt áo khoác phía sau, nếp nhăn không thể vuốt phẳng, Yến Vi Sí nhìn thấy lại cằn nhằn mất.
Khương Hi đứng rất gần Trần Vụ, phần thân trên của cô hơi nghiêng về phía trước, cổ vươn ra, thần kinh căng thẳng, lúc nào cũng như muốn dán sát vào anh.
Như ngày đầu gặp gỡ anh, hoặc có lẽ cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh.
Không nhìn thấu được tầm quan trọng của anh trong lòng Minh Xuyên.
Đôi môi tái nhợt của Khương Hi khẽ mấp máy, trạng thái gần như mất hồn, hơi thở mang theo mùi gỉ sắt phả vào Trần Vụ: “Chỉ cần anh đi khuyên Minh Xuyên, anh ấy sẽ nghe, anh ấy chắc chắn sẽ nghe lời anh. Anh ấy nghe lời anh.”
Không liên quan gì đến tình yêu, họ có tình thân, có ràng buộc, những ngày tháng khó khăn nhất của Minh Xuyên đều có người này đồng hành cùng.
Vì vậy mà vị trí của anh trong lòng Minh Xuyên rất quan trọng, sắc màu đậm nét, có thể kể rất nhiều chuyện về họ, kể rất lâu.
Không giống như giữa cô và anh, chẳng có gì để nói.
Đầu lưỡi Khương Hi đắng ngắt: “Hai người có mười năm của hai người, anh có ảnh hưởng lớn đến anh ấy, có thể vượt quá sức tưởng tượng của anh ấy, thậm chí chính anh ấy cũng không nhận ra. Trần Vụ…” Cô nói từng chữ một, “Anh có thể cứu Minh Xuyên, thật sự có thể cứu anh ấy một mạng.”
“Sau này anh thức dậy vào ban đêm sẽ không hối hận sao? Anh ấy là em trai anh mà.”
Khuôn mặt Trần Vụ còn chưa kịp biểu lộ cảm xúc gì, Khương Hi đã lắc đầu, mái tóc dài bên má bị gió thổi bay vào miệng. Khi cô nói, tóc dính vào răng, tỉnh táo mà điên loạn, “Lỗi tại tôi.”
“Là tôi không kịp, tôi không nên do dự, tôi nên trực tiếp đi tìm anh, biết đâu mọi chuyện sẽ kịp thời.”
Không biết đã rơi vào ngõ cụt nào, cô khăng khăng cho rằng mình đã không cứu được Minh Xuyên, tất cả đều là lỗi của cô.
Tất cả đều do cô không kịp thời nhờ Trần Vụ đến thăm Minh Xuyên.
Khương Hi nhai đi nhai lại những lời đó, nhai đến nát vụn, rỉ máu.
“Tôi không cứu được.” Trần Vụ đột nhiên lên tiếng.
“Không ai cứu được.”
Trần Vụ cụp mắt xuống, đón nhận ánh mắt hoang mang của Khương Hi: “Bất luận là con đường chết hay con đường sống của cậu ta, đều do chính cậu ta tự lựa chọn, tự quyết định.”
Câu chữ rõ ràng, vang vọng, chứa đựng sự rung động đến tận tâm can, buộc người ta phải đối mặt với hiện thực không thể né tránh.
Khương Hi ngây người đứng yên tại chỗ, gió thổi qua cỏ cây phát ra âm thanh u u.
“Vậy thì thi thể của anh ấy…” Khương Hi đột nhiên run rẩy, khuôn mặt trắng bệch hơn lúc trước, trắng đến mức không giống người sống, “Anh có thể đến gặp anh ấy không?”
“Tôi không muốn gặp.” Trần Vụ nhét bình nước vào túi áo khoác, tay cũng cho vào. Anh dứt khoát từ chối không chút do dự.
“Trần Vụ, anh thương hại anh ấy một chút đi, anh ấy vẫn còn ở nhà tang lễ.” Khương Hi khép nép hạ mình trước Trần Vụ, nhưng cô vẫn không khóc, đôi mắt khô khốc mở to, trông rất quái dị, “Anh đi đón anh ấy về nhà được không? Tôi cầu xin anh.”
“Để khi anh đến đón sẽ không bị dọa sợ và gặp ác mộng, trên thân thể anh ấy không có vết thương nào, giống như đang ngủ, không hề đáng sợ. Anh ấy sang thế giới bên kia cũng suy nghĩ đến người anh trai này, cân nhắc và quan tâm đến anh.” Khi nói những lời này, không rõ trong lòng Khương Hi có cảm giác gì.
Trần Vụ nhìn Khương Hi.
Đó là ánh mắt giống hệt lúc cô chạy đến phòng trọ của anh không lâu sau kỳ thi tuyển sinh đại học, trước khi ra nước ngoài, tràn đầy hy vọng nói rằng muốn bắt đầu một cuộc sống mới với Quý Minh Xuyên.
Lúc ấy Trần Vụ đã bảo Khương Hi, “Cậu ta không yêu tôi, nhưng vẫn có thể đặt chân tôi vào lòng mình để sưởi ấm suốt đêm mùa đông, nhịn đói để gỡ xương cá cho tôi.”
Khương Hi khăng khăng cho rằng đó là sự khoe khoang.
Còn nói là Quý Minh Xuyên làm như vậy chỉ vì nợ anh.
Sau đó ném lại tấm séc, không nợ nần gì nữa, thanh toán xong, đường ai nấy đi.
Tạm biệt.
…
Ánh mắt Trần Vụ thoáng qua vẻ khó tin: “Từ mười tám đến hai mươi hai tuổi, cô không hề thay đổi chút nào.”
Khương Hi: “Anh đang mỉa mai tôi.”
Trần Vụ không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Tôi sẽ không quan tâm đến cậu ta, dù cậu ta có chết, tôi cũng sẽ không quan tâm.”
Khóe môi Khương Hi bắt đầu run rẩy nhanh chóng, như đang kìm nén điều gì: “Vậy anh định để anh ấy nằm trong nhà tang lễ cả đời sao? Cũng không phải là không được, chi phí tôi lo được, nhưng anh không sợ anh ấy vào giấc mơ của anh, trách móc anh không làm một người anh trai tốt sao?”
“Tôi sợ cái gì, tôi không thẹn với lương tâm…” Trần Vụ nhìn về phía những đám mây đen đang lặn xuống phía xa, “Cô là vợ của cậu ta, chuyện hậu sự của cậu ta cô tự…”
Khương Hi thở hổn hển ngắt lời: “Đó là di nguyện của anh ấy, anh ấy muốn anh đưa anh ấy về quê nhà.”
Bàn tay luôn nắm chặt của cô từ từ mở ra, trong lòng bàn tay là một lá thư di chúc nhăn nhúm, không biết đã mang theo bên mình bao lâu.
Trần Vụ không nhận cũng không nhìn lấy một cái.
“Đây là màn kết thúc mà Quý Minh Xuyên tự sắp xếp cho mình, tôi không muốn chấp nhận vai diễn mà cậu ta đã định sẵn cho tôi, đi đến cuối cùng theo cốt truyện mà cậu ta đã viết.”
“Cậu ta được hỏa táng hay chôn cất, rải tro ở đâu, chôn ở đâu, đó đều là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi.”
Vào đêm trước Giáng sinh, Khương Hi uống rượu trong một quán bar bình dân, khách hàng ở đây không phải là những cậu ấm cô chiêu, mà là những người không bị ràng buộc bởi gia thế.
Người phụ nữ trẻ đẹp uống rượu một mình, có người đã tiếp cận.
Có người dẫn đầu, ngay lập tức có hai ba người nữa…
Chẳng mấy chốc đã có một vòng người vây quanh, họ tranh nhau mời cô uống rượu, bắt chuyện với cô, xin số liên lạc của cô.
Khi Khương Hi uống say tới mức không thể ngồi vững, một người đàn ông mặc vest xông vào nơi mờ ảo tầm thường này, đổ một cốc trà giải rượu vào miệng cô. Cô bị khiêng ra khỏi quán bar qua lối sau, nhét vào chiếc xe đỗ bên đường.
“Đội trưởng, sao anh lại hôi thế này?” Vệ sĩ bịt mũi lùi lại.
Lúc này đội trưởng Lạc mới phát hiện cô tiểu thư đã nôn mửa, anh cởi áo vest ra với sắc mặt khó coi.
Do hạn chế về thân phận, không thể kéo lê hay bế, chỉ có thể vác trên vai, rất tốn sức, bây giờ còn bị nôn lên người.
Lát nữa thiếu gia phải đi mua hoa cho anh Trần, sẽ không bảo anh đưa cô gái say rượu này về đấy chứ?
Đội trưởng Lạc đau đầu tìm một chỗ ngồi xổm xuống.
Trong xe trộn lẫn mùi da lạnh lẽo, mùi rượu, mùi nước hoa, và mùi chua của chất nôn.
Không biết là do trà giải rượu có tác dụng, hay là do bị áp suất thấp kích thích, Khương Hi tỉnh táo hơn một chút. Cô chống tay lên ghế da ngồi dậy, trừng mắt nhìn người đàn ông đang làm việc trên máy tính xách tay: “Là anh.”
Yến Vi Sí bận tối mắt tối mũi, hắn phải tranh thủ thời gian hoàn thành nốt chút việc cuối cùng, tối nay và ngày mai mới có thể tận hưởng cuộc sống.
Trong thời gian bận rộn và mệt mỏi, Yến Vi Sí còn phải ghé qua nơi tồi tàn này trước khi về nhà.
Khương Hi dùng mu bàn tay lau chất nhầy do nôn mửa trên miệng, thấy kỳ lạ và kinh hoảng: “Sao anh lại rảnh rỗi quan tâm đến sống chết của tôi vậy?”
Ý nghĩ vụt qua trong đầu, cô run rẩy vì kích động: “Có phải, có phải anh trai tôi…”
Những lời kế tiếp bị một ánh mắt lạnh lùng chặn lại.
Dưới ý thức tự bảo vệ mạnh mẽ, Khương Hi lùi lại, dựa người vào cửa xe, nép thật sát, mò mẫm tìm tay nắm cửa.
“Tôi đã cảnh cáo cô thế nào?”
Yến Vi Sí đóng mạnh máy tính xách tay lại, “Đừng xuất hiện trước mặt Trần Vụ nữa, Khương Xi, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô.”
Khương Hi ngay lập tức cười nhạo: “Anh ấy đã không còn nữa, anh còn sợ gì chứ? Không ai có thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và Trần Vụ, hai người không phải vẫn luôn tốt đẹp sao?”
Nụ cười trên môi Yến Vi Sí càng rõ nét hơn: “Bớt thiếp vàng lên mặt cậu ta, tôi chỉ đơn giản là chán ghét cô nhảy nhót lung tung thôi.”
Nói xong, hắn hạ cửa sổ xe xuống, tay đặt lên, cong ngón tay gõ hai cái vào cửa xe.
Tài xế hiểu ý bước vào xe, kéo tấm chắn lên.
Không lâu sau, chiếc xe lăn bánh rời khỏi con hẻm phía sau quán bar, theo sau là xe của các vệ sĩ.
Dạ dày Khương Hi liên tục quặn lên, cô cố gắng kìm nén cơn buồn nôn. Yến Vi Sí vẫn có chuyện muốn nói, không kịp đợi đến nơi khác nên mới chịu đưa cô lên xe, chịu đựng cô một lúc.
Trong xe bật máy sưởi, đầu óc Khương Hi lại bắt đầu choáng váng.
“Về nhà khuyên cha cô đi, làm từ thiện thì làm cho đàng hoàng, đừng có mà không yên phận, bằng không tôi không ngại kéo Minh Ký lên đâu.”
…
“Cô cũng ghê gớm thật, đến quán bar đó, tự tìm cho mình một nghìn cách chết sao?”
…
“Mẹ kiếp, thật phiền phức.”
Khương Hi nghe không rõ Yến Vi Sí đang tức giận chuyện gì. Cô bắt đầu lảm nhảm, trên mặt là những giọt nước mắt không thể rơi khi tỉnh táo, nói năng lộn xộn không logic, miệng toàn mùi rượu.
Khóc lóc lớn tiếng trách móc Trần Vụ đến Xuân Quế.
Chất vấn tại sao anh lại đến.
“Nếu anh không đến, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, chúng tôi, tất cả mọi người đều vì anh, chỉ vì anh!”
“Tôi muốn đi theo Minh Xuyên, nhưng anh ấy không cho tôi đi cùng. Anh ấy muốn một mình, tôi biết anh ấy muốn tôi sống tốt, trên đời này không ai yêu tôi hơn anh ấy.”
“Tại sao hai người lại ở bên nhau?”
“Minh Xuyên nói xưa nay anh ta chưa từng nhắc tới anh, thậm chí không biết anh tồn tại, không có anh…”
“Vết bỏng là do anh gây ra, vết bỏng đó, Minh Xuyên từng hỏi rất nhiều lần nhưng anh ta đều không nói, chẳng phải có nghĩa là anh không quan trọng sao? Minh Xuyên không hiểu, tôi cũng không hiểu, sao lại thành đôi được…”
“Chưa từng nhắc đến, nhiều năm không liên lạc, không có tình cảm cũ, gặp lại thì chăm sóc cái gì, ở nhờ cái gì…”
“Minh Xuyên nói đúng, anh lừa Minh Xuyên, lần nào anh đến Xuân Quế, đều lén lút tìm anh ta, là anh phản bội Minh Xuyên trước, là anh trước…”
“Trần Vụ ——”
Yến Vi Sí nghe đến mức đầu dây thần kinh giật giật. Hắn mang một bó hoa về nhà, câu đầu tiên khi gặp người yêu là kể lể tủi thân: “Trước đây anh chưa từng nhắc đến em à? Thật hay giả vậy?” Giọng nói pha chút trêu chọc.
Trần Vụ ôm bó hoa, khẽ né tránh ánh mắt.
Tim Yến Vi Sí đập mạnh, hắn nâng khuôn mặt của người trước mặt lên: “Em biết, chẳng qua anh không muốn nhắc đến em với người khác thôi.”
Trần Vụ nắm lấy bàn tay trên mặt mình, im lặng hồi lâu, khàn giọng nói: “Là anh đã quên mất em.”