Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 96: Ngoại truyện chung (2) - Cậu ta cần tìm một con đường khác




Lần đầu tiên Trần Vụ tra hỏi không khiến Yến Vi Sí hài lòng, điểm số không đạt yêu cầu, liên tục suốt một tuần bị hắn nhắc nhở và thúc giục kiểm tra.

Mãi cho đến khi Trần Vụ thành thạo mọi khâu, hắn mới tha cho anh.

Trần Vụ có một người hàng xóm kiêm bạn học tên là Larissa, tính cách hơi giống Triệu Tiềm, là người bản địa, rất nhiệt tình và phóng khoáng, dẫn anh hòa nhập vào phong tục tập quán của thành phố này.

Trường học tổ chức nhiều hoạt động đa dạng hàng tháng, như triển lãm nghệ thuật, hội thảo công ích, giao lưu văn học do nhà văn hóa tổ chức, cuộc thi sáng tạo cơ khí… Miễn là thời gian không trùng nhau, Larissa đều sẽ tham gia và rủ cả Trần Vụ đi cùng.

Cuộc sống ngoại khóa tích cực và thường xuyên như vậy đã khiến Trần Vụ trở nên nổi bật trong khoa và thậm chí cả trường.

Ngay cả trong nhóm chat của du học sinh và nhóm trao đổi sinh viên từ Trung Quốc cũng có bóng dáng của Trần Vụ.

Tuy nhiên anh rất hiếm khi lên tiếng trong các nhóm này, chỉ xuất hiện khi được nhắc đến, sau đó lại lặn mất tăm, trở thành một thành viên im lặng tiêu chuẩn.

Đa số du học sinh đều là con nhà giàu, không ai nhắn tin riêng cho anh để dò hỏi chuyện dính dáng đến nhà họ Yến, nhà họ Dư hay Viện Khoa học Lâm nghiệp.

Trong thế giới của người trưởng thành, cảm giác chừng mực rất quan trọng, liên quan tới mức độ thoải mái trong giao tiếp và quyết định sự lâu dài của một mối quan hệ.

Vào cuối quý ba, trong khoa tổ chức hoạt động tuyên truyền ngày phổ cập khoa học. Sinh viên đến từ các quốc gia khác nhau đã thảo luận sôi nổi trong nhóm chat lớn, Trần Vụ bất ngờ nhận được số phiếu cao nhất, trở thành trưởng nhóm của hoạt động lần này.

Địa điểm tuyên truyền hoạt động được sắp xếp ở mười ba quận trong số hàng chục quận, Trần Vụ để mọi người tự chia nhóm, chỉ cần số lượng người trong mỗi nhóm tương đương nhau là được.

Hình thức tuyên truyền chủ yếu là kéo băng rôn, dựng bảng triển lãm, sau đó là phát tờ rơi và giải đáp thắc mắc trực tiếp.

Ánh nắng yếu ớt, quảng trường tràn ngập những tấm bảng triển lãm với phong cách cá nhân mạnh mẽ được đặt cạnh nhau.

Trần Vụ đứng trước chiếc bàn gấp, phân phát hai thùng lớn đựng sổ nhỏ.

Sau khi phát hết sổ nhỏ còn có tờ rơi.

Mùa thu ở thành phố này có nhiệt độ gần như mùa đông ở Thủ Thành, rất lạnh. Quầy tư vấn nằm dưới mái hiên, có chỗ ngồi, Trần Vụ để Larissa bị trầy đầu gối hai ngày trước phụ trách tiếp đón, còn anh cầm xấp tờ rơi cuối cùng đến ngã tư gần đó.

Trần Vụ đã gặp Đới Kha như thế đó.

Xung quanh toàn là những tòa nhà cổ kính, người đi đường ăn mặc giản dị.

Một bóng dáng giữa dòng người ngay lập tức thu hút sự chú ý của Trần Vụ, anh buột miệng gọi: “Đới Kha…”

“Đới Kha!” Ngay sau đó gọi lớn tiếng.

Bóng dáng kia đang được một nhiếp ảnh gia đường phố chụp lại, cậu ta nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu.

Khoảnh khắc bất ngờ và vui mừng trong đôi mắt to tròn của cậu ta đã được máy ảnh chụp lại, được lưu giữ mãi mãi.

Trên phố có người mặc áo len, có người mặc áo khoác, có người mặc cả áo len kèm áo khoác, cũng có người mặc áo phông hoặc áo ba lỗ, đủ kiểu trang phục.

Đới Kha mặc áo đen khoét lưng rộng, quần ống rộng tua rua màu hồng, tay đeo đầy nhẫn kim cương, cổ đeo chuỗi san hô và dây chuyền thánh giá, đầu đội mũ beret, chân đi giày đế cao.

Không còn là một màu trắng từ đầu đến chân, mà là những màu sắc rất phong phú.

Cậu ta đứng trước mặt Trần Vụ, mỉm cười dang rộng vòng tay. Trần Vụ ôm lấy cậu ta.

Thực ra cũng không lâu lắm. Vào một đêm tháng Tư, Đới Kha gọi điện cầu cứu Trần Vụ, sau lập hạ không lâu thì đi du học, chỉ mới vài tháng trôi qua.

Chỉ trong vài tháng, Đới Kha như thể được tái sinh. Từ trong ra ngoài, từ da thịt đến linh hồn đều thay đổi hoàn toàn, hơi thở cuộc sống từng bị rút cạn nay đã trở lại cơ thể cậu ta, lấp đầy khắp tay chân cơ thể của cậu ta.

Lúc trước Yến Vi Sí từng nói với Trần Vụ rằng, không liên lạc cũng là một cách liên lạc.

Cách liên lạc đó được gọi là —— có duyên sẽ gặp lại.

Vì vậy, họ gặp lại nhau.

“Trần ——”

Larissa từ trong rạp chạy ra, thoải mái quan sát người bạn xinh đẹp của anh.

Trần Vụ làm người trung gian, giới thiệu họ với nhau.

Larissa ngay lập tức thêm thông tin liên lạc của Đới Kha, ba anh trai của cô đều là gay, đều chưa có bạn đời, đều thích kiểu bottom như cậu ta.

Thật tuyệt vời, cảm ơn Thượng Đế đã đến cứu vớt các anh trai của cô. Ai là người chiến thắng cuối cùng, còn phải xem bản lĩnh của họ.

“Người đẹp, cậu không sợ bị cướp sao?” Larissa nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay cậu ta, nói với vẻ ngưỡng mộ, “Một người phương Đông, đẹp trai như vậy, lại còn phô trương như vậy.”

Đới Kha nhún vai: “Cướp thì cứ cướp, tôi có nhiều lắm.”

Larissa kinh ngạc há hốc miệng.

“Đùa cậu đấy.” Trần Vụ an ủi Larissa đang nghi ngờ cuộc đời, sau đó nói với Đới Kha, “Khiêm tốn một chút.”

Vẫn còn nạn kỳ thị chủng tộc, mặc dù ở đây tương đối tốt hơn chút.

Đới Kha tiến lại gần Trần Vụ: “Tôi có súng.”

Trần Vụ đẩy kính: “Đông người, cậu cũng không kịp rút súng ra đâu.”

Đới Kha chợt hiểu ra: “Có lý.” Cậu ta chọc chọc chiếc khăn quàng cổ rũ xuống trước người Trần Vụ, “Vậy mà tôi đi qua bao nhiêu quốc gia vẫn chưa bị cướp, thật là may mắn.”

Trần Vụ suy tư: “Cậu thuê vệ sĩ à?”

Đới Kha: “…” Đậu má, thế mà bị đoán trúng rồi.

Đối với cậu ta, không phải vì trải qua những thăng trầm tuổi trẻ, nhìn thấu sự đen tối của lòng người, trải qua tất cả những cảm xúc tồi tệ nên không còn quan tâm đến sống chết nữa, mà là càng trân trọng mạng sống, càng trân trọng con đường sống mình đã đào ra từng chút một.

Cậu ta không chỉ thuê vệ sĩ, mà còn thuê cả một đội lính đánh thuê để bảo vệ an toàn cho mình.

Về tiền bạc,

Có tiền do Khương Vệ Dân cho, Quý Minh xuyên cho, đó đều là phần nhỏ.

Phần lớn là từ…

Đới Kha lấy ra vé máy bay từ túi trước của chiếc túi đeo chéo, lắc lắc: “Trần Vụ, tôi sắp phải ra sân bay rồi, suýt chút nữa.”

Trần Vụ nhìn thông tin trên vé máy bay của Đới Kha, họ suýt nữa đã không gặp được nhau.

Lúc này, nhiếp ảnh gia vừa nãy bước tới, đưa những bức ảnh đã rửa cho Đới Kha.

Đới Kha tự nhiên hôn lên bức ảnh, cũng má chạm má với nhiếp ảnh gia, bày tỏ sự yêu thích của mình.

Sự say mê của nhiếp ảnh gia dành cho Đới Kha thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Đới Kha đeo kính râm lớn, không yêu ai cả. Nhiếp ảnh gia mất mát rời đi.

“Bây giờ tôi sẽ đổi vé.” Đới Kha mở điện thoại, hào hứng nói với Trần Vụ, “Tôi lưu số điện thoại hiện tại của anh, chúng ta đi uống một ly nhé.”

Trần Vụ “A” một tiếng: “Tôi còn chưa phát xong tờ rơi.”

“Ở trường anh đã thường xuyên tham gia hoạt động thực tế, sao đến nước ngoài làm sinh viên trao đổi cũng vẫn vậy?” Đới Kha cười tinh nghịch, ghé đầu nhìn tờ rơi trong tay Trần Vụ, “Bảo vệ thực vật và phòng trừ sinh vật gây hại à?”

Đối mặt với chuyên ngành của mình, ánh mắt cậu ta lóe lên sự tự tin: “Chia cho tôi một nửa, tôi qua bên kia phát, lát nữa là xong.”

Trước đây Đới Kha giống như một chú chó Bắc Kinh bện tóc đuôi sam và đeo nơ bướm, bây giờ vẫn là chó Bắc Kinh, nhưng dưới sự tôn lên của màu sắc trang phục tươi sáng, đôi mắt càng trở nên đen trắng rõ ràng.

Vẻ đẹp kiêu kỳ ngạo mạn, rất hấp dẫn người khác.

Cậu ta không chỉ giúp Trần Vụ phát tờ rơi, mà còn dùng ngôn ngữ vừa chuyên nghiệp vừa thú vị để thu hút một nhóm người qua đường tới quảng trường xem bảng triển lãm và tìm hiểu kiến thức khoa học.

Điều này khiến Larissa bận rộn không ít, cô đã chụp rất nhiều ảnh làm tư liệu cho bài thuyết trình sau này, rồi vẫy tay bảo Trần Vụ cứ đi cùng bạn.

Không lâu sau, Trần Vụ và Đới Kha ngồi trên chiếc ghế trống bên ngoài một quán cà phê tiện lợi, trước mặt hai người là một chiếc bàn tròn nhỏ màu tím với hoa văn hình thoi, phía ngoài là một con đường lát đá và một ông lão đang thổi kèn saxophone.

Bên trái Trần Vụ là Đới Kha, bên phải là một chậu cây xanh, cửa sổ phía sau được tô điểm bằng lá xanh hoa đỏ, tạo cảm giác thư thái dễ chịu. Anh cầm chiếc thìa đặt bên cạnh đĩa, khuấy vào ly cà phê nóng: “Cậu đang du học ở trường nào?”

Đới Kha bắt chéo chân, những sợi tua rua trên quần đung đưa trong gió tạo nên những đường cong quyến rũ: “Chưa quyết định, tôi mới bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới, chơi đủ rồi tính sau.”

Trần Vụ sửng sốt: “Cũng được, miễn là bản thân vui vẻ.”

Đới Kha hơi khát, cậu ta đổ cà phê vào đĩa để nó nguội nhanh hơn, bên tai vang lên câu hỏi quan tâm của Trần Vụ, “Cậu có lạnh không, có mang áo khoác không?”

“Không mang, tôi không lạnh, tôi có thân nhiệt cao.” Bây giờ Đới Kha chỉ thích mặc những gì mình thích. Cậu ta bưng đĩa lên uống cà phê, một hơi hết hơn nửa. Đây là kiến thức mới cậu ta học được, trước kia cậu ta luôn nghĩ đĩa là vật trang trí để lót cốc, để làm màu, hoặc để đặt thìa bánh ngọt cũng được.

Nào ngờ vài thế kỷ trước nó được dùng để đựng cà phê, nguội nhanh, không bị bỏng miệng.

Chỉ là dễ bị chảy xuống cổ.

Đới Kha bỗng quay đầu, nhìn chằm chằm Trần Vụ: “Anh có thấy tôi ăn mặc như thế này siêu ẻo lả không?”

“Không.” Trần Vụ nhìn kỹ Đới Kha từ đầu đến chân, “Rất thời trang, cũng rất hợp với cậu.” Anh cố gắng tìm từ diễn tả trong chủ đề thời trang mình mù tịt, “Phong cách mèo hoang.”

“Phụt.”

Cà phê trong miệng Đới Kha phun thẳng ra ngoài.

Trần Vụ lau cà phê bắn lên mu bàn tay, lặng lẽ đưa khăn giấy trên bàn cho Đới Kha: “Sao vậy?”

“Không có gì, tôi cảm thấy quá vinh dự.” Đới Kha vẫn chưa hết kinh ngạc, “Tôi lại là mèo hoang sao, mèo hoang cơ đấy, tôi?”

“Meo.” Cậu ta giơ hai tay lên hai bên má, hơi cong năm ngón tay lại.

Trần Vụ: “…”

“Không đúng không đúng, là mèo hoang, tôi phải liếm móng vuốt.”

“Được rồi được rồi, giống y hệt.” Trần Vụ vội vàng ngăn Đới Kha lại, khiến cậu ta bật cười lớn.

Thời gian chỉnh nha bằng niềng rất dài, cậu ta tháo niềng răng trước hạn, hình như bắt đầu bị bật lại rồi, chiếc răng nanh nhỏ lấp ló sau môi.

Sinh động và tươi tắn.

Hai cô gái xinh đẹp cao ráo ở bàn bên đến xin số điện thoại, một người xin của Đới Kha, một người xin của Trần Vụ.

Đới Kha nhấc bàn tay Trần Vụ đang đặt trên đùi lên, kéo ống tay áo hơi dài che khuất khớp ngón tay của anh lên một chút, ra hiệu cho cô gái kia nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.

Lúc này cô gái mới nhận ra anh đã có người yêu, lịch sự xin lỗi.

Trần Vụ lắc đầu nói không sao, còn bắt tay với cô.

“Ở trường có ai theo đuổi anh không?” Đới Kha chống cằm nhìn mặt nghiêng của Trần Vụ, khuôn mặt bình yên trải qua nhiều năm tháng êm đềm.

Trần Vụ cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo: “Có chứ.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Đới Kha không hề ngạc nhiên, đã có người yêu chỉ làm giảm bớt một phần nhiệt tình, chứ không thể dập tắt hoàn toàn, “Vậy bình thường anh có quan tâm không?”

“Không.” Trần Vụ nói, “Tôi không quan tâm đến những người và việc tôi không muốn quan tâm.”

Đới Kha bật cười, vẫn như ngày nào. Cậu ta mở khóa túi nhỏ, lấy máy ảnh ra chia sẻ phong cảnh dọc đường.

Trần Vụ vẫn luôn im lặng thưởng thức. Khi Đới Kha du lịch đến khu ổ chuột, hình ảnh thế gian muôn màu trong ống kính từ vạn hoa biến thành đơn sắc, những ngôi nhà bằng đá, môi trường khắc nghiệt, con đường đất gồ ghề, hơi thở của nghèo đói và bệnh tật dày đặc ập đến.

“Chờ chút.” Anh đột nhiên lên tiếng.

Đới Kha dừng động tác lật ảnh, nhìn Trần Vụ với ánh mắt khó hiểu.

Tầm mắt của Trần Vụ dừng trên màn hình máy ảnh, bức ảnh chưa lật qua có bối cảnh là một con phố lớn đổ nát, một nhóm người đang đi lang thang, một trong số họ mặc đồng phục học sinh.

Trên lưng áo có dòng chữ “Trường Kỹ thuật Dạy nghề Tây Đức”.

Không biết bằng cách nào mà nó lại xuất hiện ở khu ổ chuột nước ngoài, chất liệu vải không hề cũ.

Trần Vụ nhìn đi nhìn lại một cách ngạc nhiên, xác nhận là những chữ đó: “Đới Kha, cậu có thể gửi cho tôi bức ảnh này không?”

“Được chứ.” Đới Kha tức khắc gửi vào điện thoại của Trần Vụ.

Cậu ta nhìn thấy Trần Vụ chuyển bức ảnh cho người có ghi chú “bạn trai” trên wechat, kể về chuyện nhỏ này..

Đối phương trả lời ngay lập tức.

Đới Kha không xem nội dung cụ thể, cậu ta nhanh chóng rút ánh mắt về: “Tình cảm giữa anh và bạn trai vẫn tốt như vậy.”

“Cũng có lúc cãi nhau.” Trần Vụ đang nhắn tin với Yến Vi Sí, cảm thấy rất kỳ lạ khi trông thấy đồng phục của Tây Đức ở nước ngoài.

Tây Đức, một nơi gắn liền với một khoảng thời gian quan trọng.

“Đó là gia vị của tình yêu mà.” Đới Kha liếm cà phê trên môi, “Bạn trai anh có bao giờ quá bận rộn nên bỏ bê anh không? Ví dụ như không đọc tin nhắn, không nghe điện thoại, hỏi thì bảo đang ăn cơm với khách hàng, ăn mãi không xong.”

“Tôi có việc của mình, sẽ không xoay quanh em ấy, không làm gì cả chỉ ôm điện thoại đợi tin nhắn của em ấy.” Trần Vụ nhấn phím điện thoại, “Tương tự, nếu tôi không nhận điện thoại hay trả lời tin nhắn của em ấy, em ấy cũng sẽ hiểu.”

Đới Kha nheo mắt một lúc lâu, vừa mới gặp lại đã có cảm ngộ mới, luôn có những người như vậy, khiến bạn cảm thấy thoải mái và cũng học hỏi được điều gì đó.

“Khoảng cách, không gian, tình yêu lành mạnh.” Cậu ta nói.

Trần Vụ nhẹ nhàng bày tỏ quan điểm khác biệt của mình: “Cũng tùy người thôi. Điều gì phù hợp với mình, đó chính là lành mạnh.”

“Đúng đúng, tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của anh.” Đới Kha nhìn Trần Vụ với ánh mắt đầy tiếc nuối, “Sao chúng ta lại trùng số nhỉ?”

Trần Vụ: “…”

Gần hoàng hôn, Đới Kha may mắn có cơ hội đến thăm chỗ ở của Trần Vụ.

Trần Vụ cởi áo khoác treo lên tường, để lộ chiếc áo len mỏng bên trong, anh tìm giày trong tủ giày.

Trong số các bạn cùng lớp, thường ngày chỉ có Larissa đến chơi, còn đội vệ sĩ do đội trưởng Lạc dẫn đầu theo Trần Vụ ra nước ngoài, thỉnh thoảng cũng đến ăn bữa cơm.

Vì vậy, có dép cho khách.

Trần Vụ lấy một đôi mới đặt lên tấm thảm hình con thỏ hoạt hình. Anh nhận cuộc gọi của Yến Vi Sí, ném cho Đới Kha một ánh mắt “Cậu cứ tự nhiên”, sau đó đi thẳng vào phòng khách.

“Gió à? Cũng bình thường thôi, không phát tờ rơi ở nơi gió lùa đâu, anh đâu có ngốc, ừm ừm, anh có đeo khăn quàng cổ rồi, tất cũng đã đổi sang loại dày hơn…”

Giọng nói dịu dàng nhỏ dần, căn nhà khá rộng.

Đới Kha cởi giày đế cao, kéo lại chiếc tất bị tụt xuống. Cậu ta xỏ vào đôi dép vừa vặn, soi mình trong gương trên tủ giày, rất hài lòng với trạng thái sống hiện tại của mình.

Tất cả đều đáng giá.

Đới Kha quan sát chỗ ở của Trần Vụ.

Một căn biệt thự nhỏ hai tầng, có vườn trước có sân sau, gần sông, không giống như nơi ở tạm thời chỉ trong một năm, mà giống như một ngôi nhà thực sự.

Mọi thứ đều mang dấu vết của cuộc sống của hai người, không có một chút cô đơn hiu quạnh nào.

Đới Kha cầm hai chiếc gối ôm đôi trên ghế sô pha vải lên, đặt cạnh nhau ở một đầu. Cậu ta ngồi ở đầu còn lại, cởi mũ beret, cào cào mái tóc đã nhuộm lại thành màu đen.

Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một hộp đồ mở ra dưới bàn trà, miệng giật giật, cậu ta đẩy vào trong như không có gì, còn lấy khăn lau kính của Trần Vụ che lên.

“Đới Kha, cậu muốn ăn gì?” Tiếng Trần Vụ vọng ra từ trong bếp, “Mì hay cơm?”

“Cơm.” Đới Kha mặt dày chọn món phức tạp hơn, thèm rồi. Cậu ta đứng dậy, chạy vài bước đến gần bếp, “Tôi có thể ăn cay rồi, Trần Vụ, anh cho bao nhiêu dầu cay tôi cũng ăn được!”

“Biết rồi, tôi sẽ cho nhiều.” Trần Vụ nhanh nhẹn vo gạo, trong tai nghe bluetooth vang lên giọng nói ghen tuông của Yến Vi Sí, “Đã lâu rồi em không được ăn cơm anh nấu.”

“Lần nào cũng là em đứng bếp, đương nhiên không ăn được đồ anh nấu rồi.” Trần Vụ đổ nước vo gạo vào xô dưới chân.

Yến Vi Sí bực bội: “Chẳng phải em chiều anh sao?”

“Em chiều anh, anh biết mà.” Trần Vụ tắt vòi nước, xóc xóc gạo trong chậu, “Anh đã thưởng thức các món ngon ở đây rồi, khi em đến, anh sẽ nấu cho em ăn.”

Yến Vi Sí ủ rũ nói: “Giáng sinh chưa chắc đã đi được.”

“Vậy thì anh về.” Trước khi Yến Vi Sí từ chối, Trần Vụ nói, “Đúng dịp đại thọ của thầy, nếu anh không đi thì không hay lắm. Sinh nhật của người già, mỗi năm qua đi là mất đi một năm.”

Yến Vi Sí “chậc” một tiếng: “Sinh nhật của ai mà chẳng qua một năm mất một năm.”

“Đừng có bắt bẻ từ ngữ với anh.” Trần Vụ đổ gạo vào nồi cơm điện, đậy nắp lại, “Vậy cứ quyết định thế nhé, anh sẽ đặt vé sớm, em cũng sớm…”

Yến Vi Sí lười biếng: “Em sớm trải giường à?”

Trần Vụ bất đắc dĩ: “Em đứng đắn chút đi.”

Sự tủi thân của Yến Vi Sí xen lẫn trong tiếng lật giấy tờ: “Cũng chưa nói là sớm mua bao.”

“A nha, hỏng rồi.” Trần Vụ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng bỏ phích cắm nồi cơm điện chạy ra phòng khách.

Đới Kha không có mặt. Trần Vụ thò đầu vào nhìn, sau đó đưa tay xuống gầm bàn trà, sờ thấy khăn lau kính bèn nhấc lên, xấu hổ lấy chiếc hộp nhỏ đó ra, nhét vào túi.

Nhìn lại chiếc khăn lau kính đáng lẽ phải đặt trên bàn trà, Trần Vụ đỏ mặt vì sự bất cẩn của mình, chỉ có thể giả vờ như không biết gì.

“Đới Kha.” Trần Vụ vừa tìm vừa gọi.

“Tôi ở đây.” Đới Kha mở cửa nhỏ ở sân sau đi vào, trên người mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, “Anh trồng nhiều hành ghê.”

“Trồng đại để ăn thôi.” Trần Vụ nhìn đồng hồ hình con thỏ, hơi sốt ruột nói, “Tôi đi cắt thịt bò, cậu lên gác lấy giúp tôi một chai rượu vang đỏ.”

Khi Đới Kha kịp phản ứng, Trần Vụ đã quay lại bếp, cậu ta gãi đầu, bước lên cầu thang.

Dép lê kéo lẹt xẹt tạo ra tiếng vang nhỏ, khi còn hai bậc thang nữa, một bức tường ảnh lọt vào tầm mắt Đới Kha.

Hoàn toàn bất ngờ, cậu ta giật mình, vội vàng quay người xuống tầng.

Tốc độ nhanh như thể sợ đánh thức con thú dữ đang nghỉ ngơi.

Hóa ra tầng hai không có bố cục giống tầng một, phòng ngủ đối diện với cầu thang, đó là không gian hoàn toàn riêng tư.

Trần Vụ không quan tâm, nhưng ý thức lãnh thổ của người yêu anh rất đáng sợ.

Đới Kha bước nhanh, vài bậc cuối cùng trực tiếp nhảy xuống.

Một tiếng động lớn kèm theo một tiếng kêu đau đớn.

Trẹo chân rồi

Ôi trời ơi. Đới Kha khóc không ra nước mắt, ngồi xổm xuống xoa chân.

Trần Vụ hẳn là nghe thấy tiếng động, anh ra xem: “Đới Kha, cậu nhảy từ cầu thang xuống à?”

Đới Kha lập tức giả vờ như đang chỉnh tua rua trên ống quần: “À, đúng vậy, tôi gấp quá, bị đau bụng.”

Trần Vụ ngơ ngác: “Trên gác cũng có nhà vệ sinh mà.”

“Thế hả? Tôi không thấy, anh tự lấy rượu vang đỏ đi, tôi phải đi vệ sinh ngay.” Đới Kha cố gắng bước đi tự nhiên trong đau đớn, vẻ mặt khó tả, cậu ta không đi đâu cả, chỉ ở lại tầng một.

Bầu trời dần trở nên tối sầm, bao phủ cả không gian trong màn đêm tĩnh lặng.

Dòng sông chảy nhẹ nhàng, hàng xóm xung quanh không quá xa cũng không quá gần, mỗi nhà đều được bao quanh bởi một hàng cây xanh, không tạo ra tiếng ồn gì.

Đới Kha đứng bên cửa sổ lướt các ứng dụng mạng xã hội trong nước, bên trái luôn có cửa sổ quảng cáo nhỏ nhảy lên, cậu ta nhất thời không để ý đã nhấp vào..

Sau khi đóng rất nhiều trang web lộn xộn, cậu ta đã vô tình tải xuống một ứng dụng.

Không phải trang web khiêu dâm, mà là một ứng dụng tin tức nóng hổi.

“Sao cái này cũng phải bán ép mua ép chứ?” Đới Kha vừa lẩm bẩm vừa nhấp vào ứng dụng, phát hiện toàn là tin tức vài ngày trước. Người ở nước ngoài mà vẫn theo dõi tình hình trong nước như cậu ta đã xem hết rồi, không bỏ sót gì cả.

Đới Kha liếc nhìn tin tức đầu đề, một người trẻ tuổi tham dự một sự kiện thương mại, có vài thư ký và vệ sĩ theo sát phía sau.

Đi đứng uy nghi, thật là quý phái.

Đới Kha thực sự bội phục Trần Vụ, có một người yêu ở trung tâm của xã hội thượng lưu như vậy, mà vẫn có thể tập trung vào việc làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài.

Cũng không sợ oanh oanh yến yến cùng yêu ma quỷ quái dùng mọi tâm tư thủ đoạn để leo lên giường nhân lúc anh không có mặt.

Phải biết rằng một viên thuốc nhỏ cũng có thể khiến một người ở địa vị cao trở thành kẻ không ra gì.

Cậu ta đã thấy rồi, thấy rất nhiều.

Trần Vụ thực sự được bảo vệ quá tốt. Đới Kha lại không chắc chắn, có lẽ Trần Vụ biết hết mọi chuyện, chẳng qua lựa chọn tin tưởng người yêu của mình.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Đới Kha cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo lướt qua lưng mình. Cậu ta theo phản xạ nhìn xung quanh, vô tình bắt gặp một chiếc camera giám sát, được che khuất một nửa bởi cây trầu bà.

Chắc chắn không phải được lắp đặt lén lút khi Trần Vụ không biết, vì xung quanh camera còn dán một hàng trái tim nhỏ.

Đới Kha vô thức tiến lại gần nhìn vào camera, khóe mắt giật giật, dường như có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy đôi mắt lười biếng và hờ hững, nhưng lại làm người ta rợn cả tóc gáy, mang theo sự lạnh lùng kiêu ngạo.

Trong giây lát như trở lại cảnh đàm phán, cậu ta nuốt nước bọt, cúi người nhún nhường đối với camera với vẻ lo sợ và e dè.

Tiếng Trần Vụ vang lên từ trong bếp: “Đới Kha, cơm chín rồi, ăn thôi.”

“Đến đây.” Đới Kha đáp.

Chi tiết quyết định thành bại, tính cách quyết định số phận.

Với tính cách của Quý Minh Xuyên, dẫu cậu ta đã chủ động giao nộp bằng chứng để tự bảo vệ bản thân đi chăng nữa, đối phương cũng sẽ giết người diệt khẩu sau khi có được thứ mình muốn, thậm chí sẽ không cho cậu ta toàn thây nhằm xóa dấu vết.

Đới Kha phải tìm ra một cơ hội sống sót, cậu ta không muốn trở thành một trong những vũng máu trên con đường sự nghiệp của Quý Minh Xuyên, dùng xong rồi vứt bỏ.

Cậu ta đã vượt qua hố sâu của sự chán ghét thế giới và chán ghét bản thân.

Cậu ta muốn sống.

Có thể đưa cậu ta ra nước ngoài dưới sự giám sát của Quý Minh Xuyên và Khương Vệ Dân, để cậu ta rút lui toàn vẹn và có một cuộc sống mới ở nước ngoài, người có thể làm được điều này trong cả Thủ Thành chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cậu ta chỉ nghĩ đến một cái tên.

Yến Vi Sí.

Mặc dù cậu ta chưa từng tiếp xúc với Yến Vi Sí, không rõ phong cách làm việc của Yến Vi Sí, nhưng cậu ta quen biết Trần Vụ, người bạn tốt của cậu ta.

Cậu ta có thể thông qua niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận của Trần Vụ, từng lời nói và hành động của anh, để phán đoán Yến Vi Sí là người như thế nào.

Vì vậy, sau khi liều mạng đánh cắp hai bí mật nọ, cậu ta đã giao chúng cho Yến Vi Sí trước tiên.