Trong khu biệt thự hoang vu giữa núi rừng
Yến Vi Sí đứng cạnh một mảnh đất, những cây thuốc thưa thớt gần như bị cỏ dại nhấn chìm. Hắn lâm thời được vợ giao cho nhiệm vụ này, dậy rất sớm đến đây, thậm chí còn chưa kịp cạo râu.
Với mái tóc vàng dựng đứng rối bù, cổ áo sơ mi không được bẻ hẳn xuống và cà vạt treo lỏng lẻo trên cổ, trông hắn có vẻ hơi luộm thuộm.
Thư ký Kiều xách theo chiếc túi đứng đằng sau. Y lo lắng thiếu gia với bộ dáng ngái ngủ sẽ vấp phải dây leo, ngã sấp mặt xuống đất ăn đầy bùn, đầu trầy môi rách rồi lại khóc lóc kể lể với người trong lòng ba năm tiếng đồng hồ, ảnh hưởng đến lịch trình hôm nay.
Là một nhân viên tận tâm với sự nghiệp vĩ đại của đế quốc Yến thị, thư ký Kiều mạnh dạn đề nghị: “Thiếu gia, hay là để tôi đào cho.”
Yến Vi Sí lạnh lùng: “Anh đào cái gì, có liên quan gì đến anh?”
Thư ký Kiều: “…”
“Để lại dụng cụ rồi đứng sang đằng kia.” Yến Vi Sí chỉ vào một chỗ, “Quay video cho tôi.”
Thư ký Kiều đặt chiếc túi xuống đất. Tư duy của y vẫn chưa thoát khỏi điều khó hiểu “Tôi muốn giúp, nhưng thiếu gia lại tỏ vẻ ‘việc vợ tôi giao cho tôi mà anh cũng dám giành’”, nên nhất thời chưa nghe ra: “Quay video gì ạ?”
Một nhân tài hiếm có học hành xuất sắc, cắt tóc ngắn mái bằng như học sinh, khi gặp phải lĩnh vực mình không hiểu thì trợn tròn mắt, trông rất ngờ nghệch.
Yến Vi Sí cười nói: “Tôi vừa nói gì, nhắc lại.”
Thư ký Kiều căng thẳng, não y hình thành bão tố, vài giây sau đã nhớ lại nguyên văn và bình tĩnh thuật lại: “Quay thiếu gia phải không ạ, vâng, tôi sẽ quay ngay.”
Yến Vi Sí ngẩng đầu.
Thư ký Kiều lau mồ hôi lạnh trên mặt rồi quay người lại, phía sau bất ngờ truyền đến một câu, “Nhớ bật hiệu ứng filter nhé.”
Y vấp chân: “Fil… Filter ạ? Không cần đâu, với phong thái của anh…”
“Bớt nịnh hót đi.” Yến Vi Sí cúi xuống lục lọi trong túi, lấy ra một chiếc xẻng vừa tay, “Bảo anh bật thì bật, bật hết cỡ lên.”
Dưới ánh bình minh rải khắp chân trời, Yến Vi Sí xắn tay áo lên, nhét phần đuôi cà vạt vào trong áo sơ mi. Hắn ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy cây thuốc, một tay cầm xẻng đào rễ.
Đất mịn trộn lẫn với cát bị hắn xới lên, chưa thấy rễ cây thuốc.
Trồng sâu hơn hắn dự đoán.
Động tác của Yến Vi Sí không hề thô bạo hay nóng nảy, hắn kiên nhẫn vô cùng, có thể nói là dịu dàng. Bởi vì đây là tâm huyết của người yêu, đáng được hắn trân trọng.
Chẳng mấy chốc, Yến Vi Sí đào được một cây thuốc, cẩn thận rũ sạch đất cát trên rễ, đặt nằm sang một bên.
Tổng cộng chưa đến mười cây thuốc, Yến Vi Sí mất hơn một tiếng. Khi hắn hoàn thành công việc, ánh nắng đã rực rỡ.
Yến Vi Sí chọn ra hai cây phát triển tốt nhất từ đám cây nằm bên cạnh, làm theo các bước hắn đã ghi chú trên điện thoại, xử lý cây thuốc và cho vào hộp gỗ nhỏ. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rảnh rỗi châm một điếu thuốc, nhìn quanh các tòa nhà xung quanh.
Thư ký Kiều ngừng quay phim, nhạy bén nghĩ thầm, thiếu gia sẽ không mua lại khu đất hoang này để làm vườn thuốc cho anh Trần đấy chứ?
“Để tôi xem anh quay gì nào.”
Thư ký Kiều hoàn hồn, lập tức đưa video mới ra lò cho thiếu gia xem.
Toàn bộ quá trình nhổ cỏ, đào hố, đào thuốc đều được quay lại rõ ràng, bao gồm cả những sinh vật nhỏ dễ thương trong đất.
Yến Vi Sí nhìn chằm chằm vào video, điếu thuốc trên môi khẽ rung, như gặp ma: “Mẹ kiếp, sao không giống tôi gì cả?”
Chẳng phải nói thừa sao, hiệu ứng filter được bật tối đa theo yêu cầu của anh còn gì? Thư kí Kiều ngán ngẩm nhìn trời.
Mặc dù mở filter quá đà, người và vật trong video đều bị biến dạng, nhưng vẫn phải gửi đi.
Yến Vi Sí gửi cho Trần Vụ, chờ anh đến xua tan mệt mỏi của mình.
Lúc này bên Trần Vụ là ban đêm, đã tan học đang đi trong khuôn viên trường, không biết có bạn học nào đi cùng anh không.
Tám phần là có, anh mới nhập học chưa đầy một tuần đã kết bạn được với không ít người, cũng rất tích cực tham gia các hoạt động giao lưu lớn nhỏ.
Người tài giỏi thật sự, dù ở quốc gia nào cũng sẽ tỏa sáng.
Huống hồ còn có nội tâm mạnh mẽ, tính cách bao dung.
Xe chạy xuống núi, Yến Vi Sí ngồi ở ghế sau, hai cánh môi nhạt màu khẽ chạm nhau, phát ra một tiếng vang nhẹ đầy tự hào. Hắn hạ cửa sổ xe xuống rồi hút thuốc, vị cay nồng xộc lên cổ họng, điện thoại nhận được tin nhắn trả lời.
Trần Vụ: [A Sí, em tự đào đấy à?]
Yến Vi Sí cắn điếu thuốc gõ chữ: [Việc anh giao phó, em có thể để người khác làm thay sao?]
Trần Vụ: [Vất vả rồi.]
Tiếp theo là một biểu tượng bông hồng nở, quê quê.
Trần Vụ: [Anh để ý thấy lúc em đào đất có mấy con giun đất, chắc chắn còn nhiều con anh không nhìn thấy, em không sợ gì cả, lợi hại thật.]
Yến Vi Sí rất thích những lời khen ngợi thẳng thắn và đơn giản như vậy, hơn cả những lời hoa mỹ sáo rỗng. Trước mắt hắn hiện ra cảnh Trần Vụ vừa đi vừa nhắn tin cho mình.
Yến Vi Sí: [Đừng sử dụng điện thoại khi đi đường, tìm chỗ nào đó dừng lại rồi hẵng dùng.]
Trần Vụ: [Anh không đi, anh đang ở nhà ăn chuẩn bị ăn tối. A Sí, hai cây thuốc tặng cho Đàm tiểu thư là bản gốc, những cây khác đều là phiên bản cải tiến anh tự mày mò chơi chơi, gene không thuần, đang trong giai đoạn thử nghiệm. Em mang về, làm thành túi thơm theo cách anh đã viết cho em, treo một cái ở nhà và một cái ở công ty.]
Yến Vi Sí: [Em đâu biết làm.]
Trần Vụ: [Em làm được mà, em thông minh lắm.]
Khuôn mặt Yến Vi Sí hơi giật giật, nói thế này làm hắn cảm thấy mình có thể lên trời xuống đất, không gì không làm được.
Trần Vụ: [A Sí, anh vừa xem lại video hai lần, sao mặt em kỳ kỳ vậy, có phải gầy đi không?]
Những ngón tay thon dài của Yến Vi Sí xoa xoa đường nét khuôn mặt, đúng là có gầy đi một chút, nhưng không đến mức như trong video, hình ảnh bị nắn bóp biến dạng, trông như một người ngoài hành tinh mất tích.
Yến Vi Sí: [Đó là do filter.]
Yến Vi Sí: [Mấy buổi livestream anh thích xem đều bật filter hết cỡ, em cứ tưởng anh thích kiểu đó.]
Trần Vụ: […]
Trần Vụ: [Xương lông mày và tỷ lệ ngũ quan của em rất hoàn hảo rồi, không hợp bật hiệu ứng đâu. Em đã đủ đẹp trai rồi, thật đấy.]
Yến Vi Sí: [Sáng sớm đã cho em uống mật ngọt. Được rồi, hôm nay em nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền.]
Sau khi trêu chọc người yêu ở nước ngoài, Yến Vi Sí ngả đầu ra sau dựa vào ghế, lười biếng phun khói thuốc lên trần xe.
Một cuộc gọi đến cắt ngang khoảnh khắc tương tư của hắn.
Trong điện thoại là tiếng cười sảng khoái và phấn khích của Hoàng Ngộ: “Anh Sí, tao đến rồi!”
Yến Vi Sí: “Đang trên đường, chờ đó.”
Giờ cao điểm, tòa nhà Yến Thị đầy những người nam nữ chạy vội vã để bắt kịp thang máy.
Tiếng ồn ào đột nhiên im bặt kỳ quái vì một lý do nào đó.
Những người bước vào từ cửa xoay cũng dừng lại mọi hành động và lời nói.
Mọi người giống như nhân vật trong trò chơi, bị người chơi điều khiển đứng yên tại chỗ, ánh mắt tập trung vào cùng một hướng.
Ở phương hướng đó là chủ tịch đang lau giày da.
Hộp giấy ướt lớn đặt trên đùi hắn, hắn gập chân cúi đầu, bề ngoài đẹp, khí chất tốt, cà vạt nhét trong áo sơ mi không hề luộm thuộm mà còn toát lên vẻ gợi cảm lười biếng, trên giày da có một ít bùn đất chưa khô.
Nhân viên ở các tầng chứng kiến cảnh này, nhìn nhau ngơ ngác.
Chủ tịch thật gần gũi, thật sự không coi họ là người ngoài.
Yến Vi Sí ném giấy ướt bẩn vào thùng rác, giọng trầm lạnh lùng: “Chê giờ làm việc hàng ngày quá muộn à? Muốn tôi đẩy sớm lên nửa tiếng không?”
Mọi người chạy vụt đi.
Yến Vi Sí liếc đôi giày da của mình, vẫn còn đất, trên quần tây cũng dính một chút.
Trợ lý sinh hoạt có cả đống, tùy tiện gọi ai cũng được.
Nhưng hắn không gọi.
Trợ lý sinh hoạt cũng phải hoạt động ngoài ranh giới cá nhân của hắn.
Yến Vi Sí rút hai tờ giấy ướt, thực ra giày da và quần tây đều có thể thay, song hắn cảm thấy chưa đến mức đó.
Thư ký Kiều bên cạnh kẹp cặp tài liệu, mở lịch trình ra.
“Tám giờ năm mươi họp sáng, chín giờ ba mươi lăm Tổng giám đốc ngân hàng Cụ Hành sẽ đến gặp anh để đàm phán, tài liệu A(1) cần thiết nằm ở vị trí đầu tiên trong ngăn thứ ba trên bàn làm việc của anh. Mười giờ mười phút bộ phận kỹ thuật sẽ báo cáo công việc, tài liệu sẽ được giao cho anh tại chỗ… Hai giờ chiều đến sân bay Tây Trình, đáp chuyến MK3175 lúc ba giờ hai mươi đến Ngô Châu, nghỉ tại phòng 613 khách sạn Platinum. Bốn rưỡi đến thăm hỏi ông cụ Từ của Hâm Chính, trợ lý số một sẽ mang theo quà tặng đã chuẩn bị sẵn. Năm giờ đến sáu giờ ăn tối tại nhà họ Từ…”
Yến Vi Sí thu dọn đồ đạc đứng dậy, ngón trỏ lôi cà vạt ra khỏi cổ áo sơ mi, kéo lên vài lần, thắt lại ngay ngắn giữa cổ áo.
Thư ký Kiều chân ngắn, chạy theo phía sau, miệng vẫn tiếp tục báo cáo lịch trình một cách tận tụy, dù ma thần đến cũng không thể ngăn cản, y nhất định phải báo cáo xong.
Khi Yến Vi Sí vừa vào văn phòng, Hoàng Ngộ đã uống hết hai cốc cà phê trong phòng chờ vội chạy vào mà không đợi thông báo.
“Anh Sí của tao ơi, mày từ dinh thự đến à? Lộ trình này không đúng nha…” Hoàng Ngộ giơ bàn tay đeo chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn toàn cầu, kêu gào, “Lúc tao gọi cho mày chưa đến bảy giờ, mày xem bây giờ đã mấy giờ rồi…”
Liếc thấy hai hộp gỗ nhỏ trên bàn làm việc, gã lập tức ngậm miệng.
Yến Vi Sí tranh thủ thời gian tưới cây: “Tiếp tục gào đi.”
Hoàng Ngộ cười hì hì, mở một trong hai chiếc hộp gỗ ra xem rồi nghiêm túc nói: “Anh Sí, cảm ơn Trần Vụ giúp tao.”
Yến Vi Sí: “Tự nói với anh ấy.”
“Được được.” Hoàng Ngộ gõ một dòng tin nhắn cho hắn xem trước, “Mày nhìn nhé, tao không nói gì khác đâu.”
Cứ thế tiết lộ luôn biệt danh của Trần Vụ trong danh bạ.
—— Thợ câu cá cấp S.
Hoàng Ngộ muốn tắt màn hình cũng đã không kịp nữa, Yến Vi Sí nói: “Để tao xem của tao.”
“Cái này có gì mà xem.” Hoàng Ngộ có tật giật mình, “Thật sự không có gì đáng xem đâu. Anh Sí, chắc sáng nay mày bận lắm, tao sẽ không làm mất thời gian của mày nữa.”
Gã ôm chiếc hộp gỗ định đi, nhưng một bàn tay nắm lấy vai gã.
“Đưa điện thoại cho tao.”
“Đệt, chết chắc rồi.” Hoàng Ngộ giao nộp điện thoại với tâm lý đưa đầu bị chém rụt đầu cũng bị chém.
Yến Vi Sí nhìn thấy biệt danh của mình.
—— Cá cắn câu cấp S.
Văn phòng yên tĩnh đáng sợ. Hoàng Ngộ đã chuẩn bị tinh thần chờ chết, bất ngờ nghe thấy anh Sí nói: “Có phong cách câu đối xuân, cũng khá hợp.”
Hoàng Ngộ: “…” Cấp bậc của anh Sí lại thăng hạng rồi.
“Mặc dù hợp, nhưng mà…” Yến Vi Sí nhíu mày, “Đừng có cái kiểu câu kéo gì đó nữa.”
Hoàng Ngộ chột dạ cười gượng vài tiếng: “Ban đầu sử dụng, sau đó không để ý nên vẫn để luôn vậy. Tao sẽ đổi, tao đổi ngay bây giờ.”
Đổi gì đây?
Trần Vụ là một bậc thầy trong giới câu cá, ngoài cái tên cao thủ câu cá, còn có gì phù hợp hơn để đặt cho anh ta?
Tế bào não của Hoàng Ngộ chết hàng loạt, còn anh Sí thì cứ đứng đó nhìn chằm chằm.
Áp lực và khí thế thật khủng khiếp.
“Đừng lề mề.” Yến Vi Sí vẫn còn hoa cỏ phải tưới nước, “Mau lên.”
“Ngay đây!” Hoàng Ngộ nhanh chóng đổi biệt danh của Trần Vụ.
Dùng luôn tên đầy đủ.
Hoàng Ngộ còn tiện tay đổi luôn biệt danh cũ của anh Sí, cũng đổi thành tên.
Vì vậy, ghi chú của cặp đôi này trong wechat của gã trở thành Trần Vụ và anh Sí.
Yến Vi Sí nhíu mày.
Hoàng Ngộ liếc nhìn anh Sí, có gì không bất mãn sao? Nói ra đi chứ.
Anh Sí của gã im lặng hồi lâu, không biết là đột nhiên hết vốn từ để diễn tả, hay là giữ mặt mũi.
Hoàng Ngộ động não một chốc, bỗng nhiên nảy ra một ý, gã thử đổi “anh Sí” thành tên đầy đủ, giống như Trần Vụ.
Vậy là thành: Trần Vụ, Yến Vi Sí.
Đều là tên, xứng đôi chứ!
Hoàng Ngộ nhận thấy lông mày của anh Sí ngay lập tức giãn ra, có vẻ đã hài lòng.
Xứng đôi.
Thực sự bái phục. Gã không phục ai, chỉ phục mỗi anh Sí.
Hoàng Ngộ ôm hai chiếc hộp gỗ, ngón tay cái chỉ về phía cửa văn phòng: “Vậy anh Sí này, tao đi trước nhé?”
Yến Vi Sí phẩy tay.
“Đúng rồi, anh Sí.” Hoàng Ngộ vừa đi ra ngoài lại quay lại, “Cái thuốc mà Trần Vụ đắp cho mày năm đó, sao tao đắp lâu như vậy rồi mà vết sẹo vẫn còn?”
“Đầu tiên ít sau đó nhiều, từ từ tăng dần, một ngày ba lần, giã nhuyễn tại chỗ, màu của bã thuốc và nước thuốc cũng đúng, rốt cuộc tao sai ở bước nào? Chẳng lẽ tư thế đắp thuốc của tao không đúng?”
Gã hết cách rồi. Vài vết sẹo trên mặt không thể xóa được thì còn kết hôn cái gì, danh hiệu vị hôn phu xấu nhất trong giới ai muốn cứ lấy, gã thì không đời nào.
“Anh Sí, hồi đó mày đắp thuốc trong tư thế ngồi hay nằm?”
Yến Vi Sí cầm bình xịt trắng tưới một đám cây xanh: “Tao vừa nhảy nhót vừa đắp.”
Hoàng Ngộ trợn trắng mắt cà khịa: “Vậy ngài trâu bò ghê.”
“Lâu như vậy là bao lâu, không biết thế nào là kiên nhẫn, thế nào là kiên trì sao?” Yến Vi Sí quở mắng xong rồi nói, “Để vị hôn thê của mày đắp cho.”
Hoàng Ngộ nửa tin nửa ngờ: “Ý mày là sao?”
Yến Vi Sí liếc gã: “Chỉ có thuốc thôi không đủ, mà còn phải dùng tình yêu để cảm hóa.”
“…” Tao tin mày nói nhảm chắc.
Hoàng Ngộ chắp tay như người xưa: “Đã lĩnh giáo.”
Hoàng Ngộ không thể tưởng tượng nổi cảnh vị hôn thê giúp đắp thuốc, gã sợ cô chọc tăm bông vào lỗ mũi và mắt gã.
Không phải là chê cô vụng về, mà vì gã thấy không tự nhiên.
Thứ đó có thể lây nhiễm, đến lúc ấy chẳng phải cô sẽ căng thẳng sao?
Thôi bỏ đi.
Hoàng Ngộ tìm Trần Vụ để thỉnh giáo xem vấn đề ở đâu, Trần Vụ bảo gã gửi ảnh tự sướng, gã sảng khoái gửi qua.
Chín tấm ảnh.
Không lâu sau Hoàng Ngộ nhận được hồi âm của Trần Vụ, nói không sao, cần thêm thời gian, cuối năm sẽ hết. Gã thở phào nhẹ nhõm, ổn rồi.
Cũng không biết Trần Vụ làm sinh viên trao đổi ở Anh thế nào rồi.
Ngày mười một anh Sí sẽ bay sang đó ở vài ngày, lần tới để có thế giới riêng tư của hai người chắc là Giáng sinh rồi.
Anh Sí đã gầy đi rất nhiều, phần lớn là do nhớ Trần Vụ.
May mắn Trần Vụ chỉ đi một năm.
Nếu thời gian lâu hơn nữa, anh Sí thực sự sẽ phát điên mất.
Những danh tiếng, lời khen ngợi, thậm chí là thành tựu thương mại đó, đối với hắn đều là những thứ không thực tế, còn không bằng việc ăn một bát mì cùng Trần Vụ.
Mỗi người có một mục tiêu khác nhau.
Những gì bạn không quan tâm, lại là thứ mà người khác phải phấn đấu cả đời, dù có nhịn ăn nhịn mặc cũng không đuổi kịp.
Những gì người khác dễ dàng vứt bỏ, lại là thứ mà bạn phải đánh đổi bằng cả mạng sống và hơi thở của mình.
Nói trắng ra, thế nhân đều muốn có thứ mình không có, kể cả gã, không có gì phải chối bỏ.
Muốn thì cứ muốn, dùng chút thủ đoạn để đạt được cũng không sao, miễn là đừng vượt quá giới hạn. Vượt quá giới hạn, cái mạng nhỏ này coi như xong.
Đáng sợ nhất là tính cách cố chấp, hại người hại mình.
Hoàng Ngộ thu lại dòng suy nghĩ hỗn loạn, lái xe đến giao thuốc cho vị hôn thê. Đến dưới tòa chung cư của cô, gã mới nhận ra chuyến này không cần phải đích thân đi, hoàn toàn có thể để trợ lý chạy việc. Gã gãi gãi đầu, đến cũng đến rồi, lên vậy.
Đàm tiểu thư đang tập yoga trong phòng tập thể dục. Cô thay một bộ đồ thoải mái ở nhà ra mở cửa cho Hoàng Ngộ, mái tóc dài ngang vai được búi gọn thành một búi tóc, chiếc băng đô màu vàng nhạt đơn giản giữ những sợi tóc mai lên, để lộ vầng trán trắng muốt và cần cổ thiên nga, khuôn mặt cũng có lớp ánh sáng tươi tắn.
Vừa đổ mồ hôi, đã rửa mặt, sạch sẽ tinh tươm.
Hoàng Ngộ không tùy tiện bước vào không gian nhỏ của cô gái, gã chỉ đặt chiếc hộp gỗ xuống ở lối vào.
“Đây là gì thế, hoa à?” Đàm tiểu thư dò hỏi.
“Ai lại để hoa trong hộp gỗ, thế chẳng phải chết ngạt sao?” Hoàng Ngộ bảo cô mở ra. Sau khi mở ra, cô quên cả chớp mắt.
Hoàng Ngộ đút tay vào túi: “Biết cách dùng rồi chứ, tôi về công ty đây.”
Cánh tay bị kéo lại, không quá chặt cũng không quá lỏng, bốn ngón tay nhẹ nhàng đặt lên..
Gã nhướng mày quay đầu.
Trong mắt Đàm tiểu thư là nỗi kinh ngạc khó che giấu: “Không biết năm nay làm sao, đến giờ vẫn chưa thấy một cây nào xuất hiện ở các khu đấu giá lớn, em tưởng là người bán đã gặp khó khăn trong quá trình trồng, chẳng hạn như thiên tai làm chết hết dược liệu.” Cô nói nhẹ nhàng, “Hoàng Ngộ, hai cây này anh lấy ở đâu ra vậy?”
Hoàng Ngộ cười lưu manh: “Lấy được từ các con đường khác thôi.”
Đàm tiểu thư nhìn gã đầy cảm động, đôi môi hơi tái nhợt thốt ra lời thì thầm: “Chắc hẳn đã tốn không ít công sức.”
Hoàng Ngộ rút tay còn lại ra khỏi túi, cúi đầu gãi gãi lông mày hai cái, cũng không có gì.
“Cảm ơn anh.” Đàm tiểu thư khẽ cười.
Hoàng Ngộ giật giật môi, gã cao ráo vạm vỡ, những vết sẹo trên mặt không hề ảnh hưởng đến vẻ điển trai: “Khách sáo rồi, Hoàng phu nhân tương lai.”
Đàm tiểu thư cụp đôi mắt màu hổ phách xuống, chuyến lưu diễn đã kết thúc suôn sẻ, trước Tết không còn bận rộn nữa, có thể quan tâm đến đời sống cá nhân một chút.
“Gần đây hai nhà chúng ta gặp nhau được không?” Cô tôn trọng bàn bạc với gã.
Hoàng Ngộ không tùy tiện đồng ý ngay: “Lúc nào?”
Đàm tiểu thư nói: “Anh quyết định, em lúc nào cũng được, tùy anh thấy khi nào thuận tiện.”
“Được.” Hoàng Ngộ gật đầu.
Đàm tiểu thư buông tay khỏi cánh tay gã, vẻ mặt dịu dàng điềm đạm: “Vậy anh cứ bận việc của mình đi, dù công việc có mệt mỏi cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”
Giống như một cặp vợ chồng trẻ, ân cần dặn dò nhau trước khi đi làm.
Chỉ thiếu một cái ôm chặt và nụ hôn nồng nàn.
Vào ngày hai gia đình tụ họp, Hoàng Ngộ vừa tan cuộc đã vội vã đến buổi tiệc của nhóm anh em.
Quán thịt nướng nằm sâu trong núi, môi trường đẹp và nguyên sơ, nhưng cần phải đặt chỗ trước, không dễ dàng đặt được vào ngày mình muốn.
Toàn siêu xe đậu ở đó.
“Anh Sí, chỗ này tao tìm được không tệ chứ?” Hoàng Ngộ cởi áo vest, kéo ghế ngồi xuống, vắt chéo chân, “Lần sau có thể dẫn Trần Vụ đến ăn.”
Bàn của Yến Vi Sí ngoài hắn và Hoàng Ngộ thì còn có Dư Trản, tự mình đến.
“Xa quá, trừ khi dư dả thời gian, nếu không thì không phải là một nơi hẹn hò lý tưởng.” Dư Trản lật miếng thịt trên vỉ nướng.
Yến Vi Sí lướt điện thoại: “Chú là người cô đơn, cần gì phải bận tâm đến chuyện này?”
Dư Trản nho nhã và trưởng thành, từ tốn mỉm cười để lộ lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Ít nhất chú còn có con cái bên cạnh.”
Sắc mặt Yến Vi Sí đột nhiên u ám, vợ anh đang du học ở nước ngoài, trong nhà chỉ có chó mèo, khác giống loài nên không thể giao tiếp, về nhà chẳng thấy ấm cúng chút nào.
Mẹ kiếp phiền phức.
Bầu không khí không tốt, lông mày Hoàng Ngộ giật giật, gã rót cho mỗi người một chén rượu: “Chú Dư, con của chú lớn hơn chút nào chưa?”
Dư Trản mở ảnh trong điện thoại để chia sẻ.
Cả con trai và con gái đều hơn hai tuổi chưa đến ba tuổi, được nhận nuôi cách đây không lâu, tâm nguyện của người cha già đã thành hiện thực, không quan tâm đến việc nuôi chim nữa, trong lòng trong mắt chỉ có hai đứa trẻ.
“Khá vui đấy.” Hoàng Ngộ ngoài miệng nói vậy, nhưng bản thân gã còn cách xa việc làm cha, “Anh Sí, mày có thể học hỏi chú Dư, tìm hiểu về quy trình nhận con nuôi chính thức, cách xây dựng mối quan hệ với đứa con không phải ruột thịt, biết đâu một ngày nào đó sẽ cần dùng đến.”
“Tao không nhận con nuôi.” Yến Vi Sí uống một ngụm rượu.
Hoàng Ngộ không ngờ anh Sí lại chắc chắn và kiên quyết như vậy, đã nghĩ kỹ từ lâu. Gã tò mò hỏi: “Vậy người thừa kế thì sao?”
Yến Vi Sí nói qua loa: “Nhà họ Yến đông lắm, bốc thăm chọn một người là được.”
Hoàng Ngộ tưởng sẽ nghe được thông tin gì đó quan trọng: “…”
Dư Trản cũng không ngờ đến câu trả lời này. Hắn nhìn người lãnh đạo trẻ tuổi của Yến thị với ánh mắt đầy ẩn ý. Trong ánh mắt đó thấp thoáng chút khao khát.
Không chỉ là vì có thể có được một tình yêu đáng ngưỡng mộ, giữ được tình yêu đó, mà còn có thái độ, thái độ khi đối mặt với quyền lực đáng kinh ngạc.
Phía Tây của quán thịt nướng có một cái hồ, Yến Vi Sí lấy một bộ đồ câu đi sang ngồi.
Hầu hết những kẻ giàu có đến ăn thịt nướng hôm nay đều có bạn đồng hành, luôn có người quên mất ông chủ của mình là ai, không kiềm chế được mắt mình mà nhìn về phía hồ.
Trầm lặng, cao quý, khí chất quyến rũ, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.
Đang chơi trò “Thật hay thách” với đám cậu ấm nhà giàu, Hoàng Ngộ đột nhiên bật phắt dậy: “Mẹ kiếp.”
Làm cái gì vậy, sắp nuốt chửng anh Sí của gã rồi.
“Đi đi đi, câu cá thôi.” Hoàng Ngộ dẫn đám con nhà giàu đến nhập hội với anh Sí, chẳng mấy chốc bên hồ đã ngồi đầy người.
Yến Vi Sí lười để ý đến những lời nịnh nọt, cho đến khi có kẻ gần đó bị người yêu kiểm tra, hắn chợt nảy ra một ý, gọi cho Trần Vụ: “Em đang chơi ở ngoài.”
Trần Vụ sắp ngủ, giọng nói hơi mơ hồ: “Ồ, vậy em chơi vui vẻ nhé.”
Yến Vi Sí ném cần câu sang một bên, hạ giọng bày tỏ nỗi buồn bực của mình: “Sao anh không kiểm tra em?”
Trần Vụ: “… Em muốn anh kiểm tra em sao?”
“Bạn trai anh đang chơi, không dẫn anh theo cũng không báo cáo với anh, anh không kiểm tra em, sao anh lại vô tư như vậy…” Yến Vi Sí quay lưng lại hồ nước, đối mặt với rừng trúc xanh tươi, nhíu mày, “Mau hỏi em có ai ở đây.”
Trần Vụ gật đầu tỏ vẻ đã nhận ra sơ suất của mình, anh phối hợp nói: “Có những ai thế?”
“Nhiều người lắm, cơ bản toàn là người anh không biết, một nhóm nam nữ quen biết lẫn nhau, rất lộn xộn. Anh yên tâm về em không?” Yến Vi Sí nghiêm túc nhắc nhở, “Nhanh chóng bắt em bật video lên.”
Trần Vụ tựa nửa mặt lên tay: “Vậy em bật đi.”
Yến Vi Sí gửi lời mời video, sau khi bên kia chấp nhận, hắn nhìn chăm chú vào vẻ mặt mơ màng của người yêu: “Bước tiếp theo là gì?”
Trần Vụ: “Anh không biết.”
Yến Vi Sí đỡ trán: “Anh bảo em cho anh xem ở đây có những ai, có ai làm hư em không.”
Trần Vụ dụi mắt: “Để anh xem xem.”
Yến Vi Sí giơ điện thoại di chuyển tới lui.
Một đám thiếu gia công tử luống cuống đẩy bạn tình ra, giả vờ nghiêm túc vẫy tay chào.
Yến Vi Sí đen mặt.
Chết tiệt, ai bảo các người tự ý diễn sâu?