Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 93: Ngoại truyện 02: Quý Minh Xuyên - Chờ y trở về




Phán quyết dành cho Tổng giám đốc kiêm con rể đã được đưa ra một thời gian, không có việc lợi dụng sơ hở để giảm án, chứ đừng nói đến việc lạm dụng quyền lực để thoát tội. Mọi thứ đều diễn ra theo đúng quy trình, những hiện tượng mờ ám mà mọi người đều biết hoàn toàn không xảy ra, nhưng ảnh hưởng tiêu cực với Khương thị vẫn còn rất cao. Doanh thu của các cửa hàng ăn uống trên toàn thế giới không thể đạt được một nửa so với thời kỳ đỉnh cao trước đây. Khương Vệ Dân đã liên tục tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện. Chỉ trong hai ba ngày, ông đã tham gia mấy sự kiện, quyên góp không ít tiền.

Nhờ vậy, tổng số tiền quyên góp của Khương thị đã vượt qua nhiều doanh nhân giàu có khác, đứng ở vị trí thứ hai.

Đứng đầu là Yến thị.

Khi Yến Đình Sinh còn tại vị, ông sẽ quyên góp hàng trăm triệu mỗi quý. Bây giờ đến lượt con trai ông, nhịp điệu đã thay đổi, tùy ý tùy tính, không quan tâm đến quý nào hay nghiên cứu thị trường nào, cứ không định kỳ lại trích một khoản để quyên góp.

Không ai có thể lay chuyển được vị trí đầu bảng trong bảng xếp hạng từ thiện.

Có một số cư dân mạng ác ý khơi mào một làn sóng đổ dầu vào lửa, nói rằng nếu Khương thị có thể đánh bại Yến thị và trở thành người đứng đầu trong lĩnh vực từ thiện, họ sẽ ủng hộ.

Đó chẳng phải là muốn lấy mạng Khương thị sao?

Khương Vệ Dân bị mọi người đem chuyện này ra đùa cợt trong một bữa tiệc rượu, vì sĩ diện nên ông đã cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình trong suốt buổi tiệc. Tuy nhiên khi về công ty, ông đã nổi cơn thịnh nộ trong văn phòng, đập hết những thứ có thể đập phá được.

Sau khi đập phá xong, Khương Vệ Dân như một con chó già điên cuồng giận dữ và bất lực, chống nạnh đi đi lại lại trong đống đổ nát. Ông ra lệnh cho bộ phận quan hệ công chúng nghĩ ra đối sách cho mình ngay trong đêm, nếu không nghĩ ra được thì tất cả sẽ bị sa thải.

Bộ phận quan hệ công chúng đã bỏ phiếu và đưa ra một phương án: tự bôi nhọ.

Ban đầu Khương Vệ Dân không đồng ý, ông đã lớn tuổi, có hệ thống tư duy đã hình thành từ nhiều năm kinh doanh, nói trắng ra là tư tưởng cứng nhắc, không chịu thay đổi cập nhật, có chút không theo kịp xu hướng của thời đại này.

Mãi cho đến khi thư ký mạnh dạn đưa cho ông xem một số trường hợp tương tự đã thành công, chứng minh rằng làm như vậy có thể cứu vãn danh tiếng, ông mới để cho cấp dưới thực hiện.

Vậy là trên các nền tảng lớn đã xuất hiện một lượng lớn dư luận với chủ đề này, khiến người khác không còn đường nào để đi.

Thậm chí còn lôi cả Yến thị tạo CP.

Phía Yến thị không có động tĩnh gì, không hùa theo cũng không chèn ép.

Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, Khương Vệ Dân bắt đầu xử lý vấn đề của bộ phận tài chính.

Một số nhân viên liên quan đã bị nhốt riêng trong không gian kín, tinh thần và tâm lý đều chịu áp lực phi thường. Sau khi tai qua nạn khỏi, họ tụ tập lại với nhau uống rượu ăn thức ăn, tay run rẩy.

Vào thời cổ đại, một khi có nội gián, quân vương sẽ sinh lòng nghi ngờ, nếu không tìm ra được mục tiêu, các nguyên lão sẽ là những người đầu tiên bị xử lý.

Mấy người cúi đầu ăn uống, tuy không đến mức rơi đầu, song họ đều là nhân viên cốt cán lâu năm của công ty, đã đã đồng hành qua bao sóng gió suốt mười mấy hai mươi năm, quả thực nắm giữ nhiều bí mật không ai biết.

Có liên quan đến công ty, cũng có liên quan đến chủ tịch lớn tuổi.

“Dù sao cũng không phải tôi.” Có người không nhịn được lên tiếng. “Tôi đã chuẩn bị tinh thần để làm việc ở công ty đến già, không có tham vọng hay hoài bão gì muốn đầu quân cho nơi khác.”

Những người khác không đồng ý.

“Nói vậy nghe kỳ kỳ.” “Anh không có, chúng tôi cũng không có!” “Ai muốn nhảy việc chứ.”

Khương thị không phải là một công ty nhỏ bé tầm thường, họ cũng không phải là nhân viên cấp dưới làm vật lộn ngoài rìa, càng ở vị trí cao càng biết nhiều, đã ký hàng loạt thỏa thuận bảo mật, cả gia đình đều bị ràng buộc, ai có thể nhảy việc chứ?

Trừ khi có sự hỗ trợ của một công ty mới đáng tin cậy, thành công lấy được tiền rồi chạy ra nước ngoài.

Nếu không, dù công ty mới có bảo vệ thế nào, họ cũng sẽ bị ngành nghề xa lánh, bị chỉ trỏ và trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

Một kẻ phản bội.

Vậy bây giờ là tình huống gì…

Thực sự có bí mật nội bộ bị lộ ra ngoài. thậm chí còn thông báo cho vị chủ tịch lớn tuổi bằng quảng cáo trên điện thoại. Một cách ngông cuồng và đầy thách thức.

Điều này chẳng khác nào nói rằng, thấy chưa, cái đuôi nhỏ của ông đã bị tôi tóm được rồi.

Tôi phải suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để chơi ông đây.

Chủ tịch già có thể không lo lắng được sao?

Nhưng mà, những người từng xử lý bí mật tối mật đó chỉ có họ, tất cả đều đang ở đây.

“Tiểu Lâm, tháng trước tôi thấy cậu đi ăn cùng bạn bè, cậu lái một chiếc xe hơi, chiếc xe đó chắc cũng phải vài chục triệu.” Phó giám đốc bỗng nói.

Tiểu Lâm ngay lập tức trở thành tâm điểm.

“Không phải đâu, phó giám đốc, sao lại chỉ đích danh tôi vậy?” Tiểu Lâm là thủ quỹ cấp cao, trong số những người có mặt, chỉ mỗi kế toán Hà có mức lương ngang bằng với anh ta, những người còn lại đều có mức lương cao hơn họ rất nhiều. Quả thực anh ta không thể mua nổi một chiếc xe hơi đắt tiền như vậy.

“Tôi lái không có nghĩa là xe của tôi, tôi có thể thuê hoặc lái xe của người khác mà.” Anh ta lý trí giải thích, rồi ngay lập tức nói thêm, “Trưởng phòng đã gấp rút gửi hai cô con gái đi du học, đúng trường mà anh Trần làm sinh viên trao đổi, chuyện này chỉ có mình tôi biết thôi sao?”

“Gấp rút gì chứ, con tôi đã lên kế hoạch từ lâu rồi! Du học mà còn quyết định tạm thời được à?!” Trưởng phòng lật đổ đĩa gia vị, tức giận đỏ mặt tía tai, “Quả thực ăn bậy nói bạ, cùng trường chỉ là trùng hợp thôi!”

Ông ta lấy khăn giấy lau gia vị bị đổ, cố ý vô tình tiết lộ rằng giám đốc đang xem xét bất động sản, “Khu đó toàn là biệt thự gần trung tâm Nam Phong, mỗi mét vuông khoảng một trăm nghìn tệ.”

“Sao nào, tôi không thể xem à? Xem không có nghĩa là nhất định phải mua. Hơn nữa tôi muốn mua cũng không phải là không mua được, trả tiền đặt cọc thì có vấn đề gì đâu.” Giám đốc ném ly rượu xuống bàn, lập tức chỉ vào một cấp dưới, “Kế toán Hà, gần đây chỉ có cậu xin nghỉ phép, mà xin nghỉ liền bốn ngày, có phải thực sự là vì tình cảm bị tổn thương không?”

Biểu cảm của kế toán Hà thoáng qua một chút không tự nhiên.

Không ai không có ánh mắt sắc bén, không ai bỏ lỡ biểu cảm nhỏ bé của anh ta, bầu không khí tức khắc trở nên căng thẳng.

“Tiểu Hà, cậu sao vậy?”

“Tốt nhất anh nên nói rõ ràng.”

“Lúc này mà cậu không lên tiếng rất dễ khiến người ta…”

Một tiếng động không quá to cũng không quá nhỏ cắt ngang sự ngờ vực của họ.

Tổng giám đốc ngồi ở vị trí đầu tiên dịch ghế, sau khi thu hút sự chú ý của cấp dưới mới nói, “Đúng là gặp khó khăn trong tình cảm, tôi chứng minh cậu ấy không nói dối.”

Im lặng vài giây, một câu hỏi bật ra.

“Tổng giám đốc, sao anh lại làm chứng cho kế toán Hà được?”

“Vì tôi là người đàn ông của cậu ấy.”

“…”

Chà, hóa ra là mối tình công sở bị cấm đoán rõ ràng trong quy định.

Lúc này cũng không có tâm trí để vạch trần và phê phán nữa.

Mọi người ngừng cáo buộc lẫn nhau, âm thầm quan sát đối phương, ai cũng có khả năng.

“Nếu ai cũng có khả năng…”

Thủ quỹ Lâm lẩm bẩm, “Thế lão chủ tịch thì sao?”

Thấy mọi người nhìn mình như nhìn kẻ ngốc, anh ta ho khan hai tiếng, “Ý tôi là, liệu có phải thông tin bị rò rỉ từ phía chủ tịch không?”

Trong phòng riêng im lặng như tờ.

Không phải là không có khả năng.

Khi tuổi tác tăng lên, cùng với việc giải phóng một số dục vọng, sức lực vốn đã giảm sút lại còn bị phân tán thêm vào cuộc sống cá nhân, trạng thái của lão chủ tịch đã không còn như trước. Sau khi con trai cả đột ngột qua đời năm ngoái, xung quanh chủ tịch bị nhóm cổ đông làm cho rối tung lên. Nếu trong khoảng thời gian đó người bên cạnh ông có cơ hội thích hợp và một chút tham vọng, thì cũng có thể xảy ra việc này.

Chủ đề này không được thảo luận tiếp.

Ai biết được trong số họ có ai là tai mắt của vị chủ tịch lớn tuổi không.

Nhận được thông tin này, Khương Vệ Dân sử dụng thời gian hút một điếu xì gà để loại trừ các khả năng.

Người cuối cùng còn lại trong danh sách nghi ngờ là con rể.

Thời đại học, y học lập trình, biết làm phần mềm, có tài năng cao, được công nhận trong lĩnh vực kỹ thuật, có một đội ngũ riêng.

Vào ngày xét xử đầu tiên của y, các thành viên trong đội đều có mặt, sự việc này còn được đưa lên báo.

Đội ngũ không sợ bị liên lụy, tuyên bố rõ ràng trước nhiều ống kính lộn xộn rằng sẽ đợi y ra tù, đợi y trở lại, tuyệt đối không giải tán.

Có thể thấy y có uy tín lớn thế nào.

Con rể không thiếu kỹ thuật để phá vỡ hệ thống bảo mật, nhưng bí mật đó không nằm trong máy tính, mà ở trong thư phòng của ông, muốn lấy được nhất định phải có nội gián.

Huống hồ con rể cũng không có động cơ.

Khương Vệ Dân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn chuyển hướng nghi ngờ về bộ phận tài chính, ông đã cử người theo dõi những cấp dưới lâu năm kia.

Bên nắm giữ nhược điểm của ông vẫn chưa tiết lộ yêu cầu, điều này khiến ông lo lắng ăn ngủ không yên.

Một ngày nọ, Khương Vệ Dân đang họp, một trong những hacker hàng đầu mà ông tìm đến đã lần ra IP của kẻ gửi tin nhắn quảng cáo cho ông, bám theo dấu vết tìm được mục tiêu.

Thực tế đã tát mạnh vào mặt Khương Vệ Dân.

Khương Vệ Dân tới nhà tù.

Hơn một giờ lái xe đủ để ông hạ hỏa. Nhìn người thanh niên sau song sắt, ông hỏi: “Lúc đó cậu đã ở trong trại tạm giam rồi, sao cậu làm được điều này?” Việc hacker tìm ra manh mối, tám chín phần mười là do con rể sắp xếp, nhằm khiến ông phải đến đây.

Quý Minh Xuyên khẽ cụp mắt, tay kéo sợi chỉ trên áo tù: “Tôi đã thiết lập sau khi giết Yến Chấn, gửi theo thời gian định sẵn.”

Khương Vệ Dân: “…”

“Động cơ là gì?” Ông hỏi như đang trò chuyện gia đình, giọng điệu gần như ôn hòa.

Quý Minh Xuyên mỉm cười: “Tôi sợ chủ tịch quên mất người con rể này, nên nhắc nhở ông một chút.”

Khương Vệ Dân không tin một chữ nào: “Cậu nói xem, rốt cuộc cậu muốn dùng nhược điểm này để làm gì?”

“Làm gì à?” Quý Minh Xuyên thổi bay sợi chỉ, “Tôi có một cơ sở nghiên cứu…”

Chưa đầy hai phút, Khương Vệ Dân đã biết mục đích của con rể.

Muốn ông bỏ vốn tiếp tục nghiên cứu ban đầu, tìm nguồn cung ứng dược liệu, làm thẻ gỗ, định kỳ gửi vào trại giam.

Nếu không, hãy chờ bị tố cáo và điều tra đi.

Điều đó sẽ dẫn đến sự sụp đổ của doanh nghiệp gia tộc, bị phân chia, ông cũng sẽ phải vào tù để làm bạn với con rể.

Khuôn mặt Khương Vệ Dân co rúm lại, chỉ đứng trên góc độ của một thương nhân, nước đi này của con rể có thể gọi là đẹp.

Ông tức giận bất lực: “Cậu có đầu óc này, tại sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy!”

Thấy con rể lạnh lùng, Khương Vệ Dân không muốn chọc vào nỗi đau của y nữa: “Cậu đã lấy được tài liệu đó bằng cách nào? Trong số người của tôi, ai là nội gián của cậu?”

Quý Minh Xuyên hơi nhướng mày: “Ông không biết vẫn tốt hơn, tôi sợ ông sẽ đột tử tại chỗ.”

Khương Vệ Dân xanh mét mặt mày. Vậy đó là người mà ông chưa bao giờ nghi ngờ, không coi trọng. Sẽ là ai?

“Chủ tịch, nhờ ông giúp đỡ nghiên cứu của tôi.” Trong mắt Quý Minh Xuyên đượm ý cười, “Tôi chờ thẻ gỗ mới vào đầu năm sau, đến lúc đó tôi còn muốn khoe với anh trai tôi nữa.”

Khương Vệ Dân chỉnh lại cúc áo, những việc tiền có thể giải quyết được đều không phải thành vấn đề, ông cân nhắc một lúc lâu: “Cậu cứ yên tâm chờ bên trong, nhanh chóng ra ngoài, đến lúc đó tôi sẽ giao cho cậu vài công ty con.”

Quý Minh Xuyên ngạc nhiên: “Tù nhân cải tạo cũng dùng sao? Không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng à?

“Bên Đông Âu.” Khương Vệ Dân nói, “Trong dòng sông đục ngầu của thương trường, thủ đoạn là trên hết, chỉ cần năng lực của cậu không giảm, sẽ có chỗ cho cậu phát huy.”

Quý Minh Xuyên sờ mái tóc ngắn của mình, giữa hai hàng lông mày thanh tú hiện lên chút nếp nhăn: “Vậy có thể để Tiểu Hi đừng đến thăm tù nữa được không? Cô ấy cứ khăng khăng đợi tôi, cần gì chứ.”

Khương Vệ Dân sa sầm mặt mũi bỏ đi, không muốn nói chuyện về con gái.

Rất rõ ràng, con rể của nhà họ Khương vẫn là Quý Minh Xuyên, sẽ không vì y vào tù mà thay đổi thành người khác.

Xe của Khương Vệ Dân còn chưa về đến công ty, cuộc gặp này đã bị nhiều thế lực biết đến, ngay cả nội dung cuộc trò chuyện giữa ông và con rể cũng bị tiết lộ ra ngoài.

Không tiếc đe dọa cha vợ với kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước, cũng muốn bệnh tật bị trì hoãn điều trị..

Luôn nhớ đến người anh trai được cậu út Yến yêu quý như bảo bối.

Mối quan hệ phức tạp của những người trẻ tuổi không chấm dứt khi y vào tù, mà vẫn tiếp diễn.

Đội ngũ nhỏ được y thành lập trong thời gian đi học vẫn phát triển ổn định, đoàn kết chờ y trở về.

Hơn nữa đại tiểu thư nhà họ Khương vẫn một lòng yêu y say đắm, không rời không bỏ.

Theo điều tra từ bên ngoài, kỹ năng của Quý Minh Xuyên được cán bộ nhà tù coi trọng, y được sắp xếp làm việc trong phòng máy tính, thời gian rảnh mỗi ngày sẽ đọc sách để nâng cao bản thân.

Tất cả các hiện tượng đều chỉ ra một cách rõ ràng và mạnh mẽ rằng, Quý Minh Xuyên đã chấp nhận thay đổi tạm thời do sai lầm của mình mang lại, tích cực đón nhận những thử thách mới. Y sẽ cải tạo tốt trong tù, tranh thủ mọi cơ hội để được giảm án, không mất mấy năm, y sẽ được ra ngoài.

Vẫn còn một vị trí cho y trên đỉnh kim tự tháp của giới kinh doanh.

Tuy nhiên…

Một cú lật ngược lớn đã xảy ra cực kỳ đột ngột.

Y tự sát.

Sau khi nhận được sự quan tâm từ nhiều phía…

Quý Minh Xuyên đã tự sát.

Cho dù điểm xuất phát của cuộc đời, hay mỗi bước ngoặt đều bị người khác thao túng.

Nhưng điểm kết thúc do chính y quyết định.