Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 89: Thời gian quay ngược lại một năm trước




Thầy bói đều có một tài năng, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Có thể nói đen thành trắng, nói trắng thành màu sắc.

Chỉ cần nói vài lời tốt lành liên quan đến nhân duyên là có thể kiếm được tiền, chẳng khác nào vàng rơi từ trên trời xuống, không cần chạy theo nhặt nhạnh mà cứ ngồi đó, rơi một cú là trúng ngay.

Thầy bói chỉ mất chưa đầy mười phút đã kiếm được bốn mươi sáu nghìn. Lão nhìn chằm chằm vào thông báo nhận tiền trên điện thoại, nước mắt và mồ hôi cùng chảy xuống ròng ròng.

Thật sự đưa tiền rồi.

Đôi giày rách nát của thầy bói giẫm lên lá bùa run lên theo chân lão. Lão vừa lên kế hoạch dùng số tiền này để thay đổi trang phục cho mình, tìm một người bạn đời, rồi cùng nhau bày quầy, vừa hối hận tại sao thời trẻ mình không chịu khó học hành. Ngẩng đầu lên, lão thấy vị khách quý đã quay lại con đường cũ.

Trên quầy còn một quẻ xăm. Thầy bói cầm lên xem, tìm ra lời giải thích cho quẻ.

Quẻ thượng thượng, đại cát.

Điều hòa trong phòng triển lãm rất lạnh, cánh cửa lớn như một chiếc máy điều chỉnh mùa, vừa bước vào thì hai cực phân hóa.

Điều này không chỉ thể hiện ở nhiệt độ, mà còn ở khung cảnh.

Bên ngoài cửa là sự náo nhiệt phồn hoa dưới ánh mặt trời chói chang. Còn bên trong cửa là tông màu trầm ấm của thiên nhiên, nhìn đâu cũng thấy dấu ấn của thời gian.

Các mẫu vật trưng bày có những khúc gỗ hoàn chỉnh, hình bán nguyệt, hình vuông… Các hình dạng khác nhau, mỗi khối đều có một phần giới thiệu, ghi chú năm, nơi xuất xứ và giá trị quý báu của loại gỗ đó.

Một nhóm người đang tụ tập lại một chỗ, Trần Vụ ở bên trong.

Anh đeo găng tay đặc biệt của phòng triển lãm, cầm một mẫu gỗ nhỏ trong tay và đưa ra ý kiến cá nhân, trò chuyện vui vẻ với nhóm chuyên gia xung quanh.

Chuỗi tràng hạt cũ trên cổ tay trượt xuống cẳng tay, vô cùng hài hòa với không khí của toàn bộ phòng triển lãm.

Yến Vi Sí không đến làm phiền. Hắn tìm một chỗ ngồi xuống, lười biếng chống đầu, vừa thưởng thức vừa cưng chiều nhìn người yêu như cá gặp nước trong lĩnh vực của mình.

Xuất thân của một người quả thực có thể quyết định rất nhiều điều, nhưng nỗ lực, kiên trì và đam mê của sau này cũng có thể mang lại rất nhiều thứ.

Có lẽ ánh mắt của Yến Vi Sí quá nóng bỏng, Trần Vụ cảm nhận được, anh nhìn sang, thoáng cau mày.

“Chậc.” Yến Vi Sí phát ra một tiếng khẽ từ trong khẩu trang đen, cố kiềm chế cụp mắt xuống.

Trần Vụ bứt ra khỏi cuộc trò chuyện, bước đến trước mặt Yến Vi Sí, tháo găng tay ra, để lộ đôi bàn tay có hai vết bỏng nhưng đầy gợi cảm: “A Sí, em xem mẫu vật đi, đủ loại, rất thú vị. Đừng nhìn anh mãi thế, ánh mắt còn rõ ràng như vậy, muốn không chú ý cũng khó.”

Yến Vi Sí hơi nhướng mi, liếc nhìn anh: “Mẫu vật? Không hiểu.”

“Anh đã giảng giải cho em rất nhiều rồi.” Trần Vụ nói.

“Vẫn không hiểu, làm sao?” Chủ tịch Tiểu Yến giở thói ngang ngược, bày tỏ sự bất mãn của mình một cách đương nhiên.

Trần Vụ dịu dàng nói: “Vậy anh sẽ giảng lại cho em.”

“…” Không giả vờ ngang ngược được nữa.

Yến Vi Sí đưa tay móc vào thẻ tên treo lơ lửng trước ngực Trần Vụ, lật từ mặt trước ra mặt sau, rồi lại lật lại: “Anh nắm tay em đi.”

Trần Vụ bất đắc dĩ: “Thế em đeo khẩu trang để làm gì?” Anh hạ thấp giọng, “Em muốn che giấu thân phận, nhưng nếu anh nắm tay em, ai mà không biết em là ai.”

Yến Vi Sí híp mắt: “Em là ai?”

Trần Vụ ngớ người trong chốc lát: “Bạn trai chứ ai?”

“Ồ.” Yến Vi Sí không nhanh không chậm gật gật đầu, “Còn tưởng hai chữ đó còn có thêm ý gì nữa cơ.”

Thẻ tên trên cổ Trần Vụ bị móc về phía Yến Vi Sí, anh kéo lại, nghe thấy Yến Vi Sí nói, “Em đeo khẩu trang là có thể che giấu thân phận à? Khí chất này, vóc dáng này, chiều cao này, gu ăn mặc này của em, cả Thủ Thành ngoài bạn trai anh ra, còn có thể tìm ra được người thứ hai sao?”

“Không giống, em đeo khẩu trang chứng tỏ em không muốn chiếm hết sự chú ý.” Trần Vụ mỉm cười với một nhân viên của viện khoa học nào đó đang quan sát họ từ xa, khẽ mở môi, “Thái độ của em người khác đều thấy được, sẽ không tự rước rắc rối vào mình.”

Yến Vi Sí buông ngón tay đang móc vào thẻ tên: “Sao lại thông minh thế nhỉ?”

“Cũng bình thường thôi, anh chỉ nhìn ra những điều mà mọi người đều nhìn ra.” Trần Vụ khiêm tốn đáp lại lời khen của bạn trai.

Yến Vi Sí ngồi xuống, đôi lông mày lộ ra như núi cao mực đậm, mang theo ý cười.

Trong lòng có thêm một cuốn sách nhỏ, hắn cúi đầu nhìn qua.

“Em xem cái này trước đi, lát nữa anh sẽ quay lại tìm em.” Trần Vụ nói xong liền đi nghe chuyên gia phân tích về một mẫu vật nào đó.

“Chỉ dùng thứ đồ này để đẩy em đi à?” Yến Vi Sí cầm cuốn sách giới thiệu triển lãm lên rồi lại ném xuống. Hắn nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ thể thao lau tám trăm lần một ngày, cau mày.

Chưa làm được gì mà buổi sáng đã trôi qua một nửa. Cuộc đời dài đằng đẵng, nhưng thoáng chốc đã lướt qua vài trang.

Yến Vi Sí lật qua lật lại cuốn sách, cách ngành như cách núi, hắn thực sự không hiểu gì về mấy mẫu gỗ này, trong mắt hắn chúng đều giống nhau.

Có nên mua một vài món đồ kiểu này đem đến phòng đấu giá Hắc Đích, sau đó mua về tặng Trần Vụ không nhỉ?

Yến Vi Sí khép cuốn sách lại, ánh mắt tìm kiếm Trần Vụ đang quay lưng về phía mình, cảm thấy thời gian không đủ dùng, suy nghĩ liệu lần sau nên có một buổi hẹn hò chậm rãi hay không. Không biết nghĩ đến điều gì, đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia chế giễu kỳ lạ.

Luôn có người bí mật đầu tư nghiên cứu các loại thuốc vi phạm đạo đức, cố gắng chống lại quy luật tự nhiên. Mặc dù thất bại hết lần này đến lần khác, già đi, chết đi, vẫn có người khác tiếp bước theo sau.

Cứ thế nối tiếp nhau, hàng đống tiền bạc và thí nghiệm đổ ra đều chỉ là sự đáng thương và nực cười.

Hoàn toàn không biết bản chất của sinh mệnh là gì.

Bản chất là hồi ức.

Toàn là những thứ vô vị chiếm cứ quỹ đạo trước mắt, sống lâu hơn cũng chỉ là một con số mà thôi.

Khi Trần Vụ và Yến Vi Sí bước ra khỏi phòng triển lãm, ông lão bói toán đang bị bảo vệ đuổi đi.

Đây không phải lần đầu tiên, hiện tại đang diễn ra lần thứ tư.

Thầy bói chỉ muốn ngồi cạnh phòng triển lãm, song bảo vệ không cho phép, kiên quyết không đồng ý, lôi lão ra lề đường.

Trời mùa hè nóng nực, cả hai bên đều bị giày vò đổ mồ hôi nhễ nhại, dù có tố chất nghề nghiệp tốt đến đâu cũng phải sụp đổ.

“Ôi! Ôi ôi ôi ——” Thầy bói nhìn thấy quý nhân, vội vàng vùng ra khỏi bảo vệ, khập khiễng chạy đến.

Còn chưa tới gần đã bị bảo vệ bắt được.

“Ông ơi, tôi cầu xin ông, tôi quỳ xuống cho ông, đừng chơi ở đây trong ca trực của tôi được không? Giữa trưa tôi thay ca rồi, ông đợi tôi hết ca rồi hãy quay lại.”

“Tôi đưa đồ!” Thầy bói lục lọi trong chiếc túi vải rách nát đang lắc lư theo từng cử động giãy giụa của mình, lấy ra một thứ giơ cao lên, vẫy mạnh về phía quý nhân.

Là một quẻ xăm.

Trên đầu quẻ xăm còn có một tờ giấy giải xăm được buộc bằng một sợi chỉ đỏ rất có lòng.

Yến Vi Sí bước tới gần, bảo vệ biết rõ những người đến tham dự triển lãm đều là chuyên gia nhân tài trong ngành lâm nghiệp, không dám sơ suất coi thường, kìm chặt thầy bói, sợ xảy ra sai sót gì sẽ mất việc.

“Thưa ngài, xin mời ngài đứng xa ra một chút, có chuyện gì chúng tôi không…”

Bảo vệ chưa nói hết câu, một giọng nói trẻ trung, giàu từ tính và có chút lơ đãng đã ngắt lời anh ta, hỏi thầy bói.

“Quẻ tốt à?”

“Tốt, tốt không thể tả.” Thầy bói vội vàng trả lời, “Là quẻ thượng thượng hiếm gặp.”

Bấy giờ Yến Vi Sí mới lấy quẻ xăm.

Trần Vụ ở phía sau Yến Vi Sí gọi hắn, thấy khó hiểu hỏi: “A Sí, đây là em bói à?”

Yến Vi Sí nghịch sợi chỉ đỏ trên que xăm: “Nguyệt Lão bói đấy.”

Hắn mở túi vải Trần Vụ đang xách, bỏ quẻ xăm vào, “Cất cẩn thận.”

Về nhà cất vào két sắt.

Trên đường đến bệnh viện, Trần Vụ gọi điện cho bác gái, biết trưởng thôn vẫn đang kiểm tra nên đến muộn một chút. Anh mua một ít trái cây và sữa, còn tìm một tiệm in để in hai bản thực đơn.

Trưởng thôn ban đầu ở phòng đơn, nhưng ông thấy quá quạnh quẽ nên đã chuyển sang phòng thường.

Mọi chi phí trong thời gian nằm viện của trưởng thôn không cần gia đình ông chi trả.

Tất cả được thanh toán qua tài khoản của người yêu Tiểu Vụ.

Điều này khiến trưởng thôn cảm thấy hơi ngại ngùng, ông không muốn làm khó Trần Vụ bằng những lời khách sáo cũ kỹ, nên ông chỉ tập trung hợp tác tốt trong quá trình điều trị.

Thái độ tích cực của trưởng thôn, cộng với trình độ chuyên môn cao của y tế, chỉ vài ngày nữa là ông có thể xuất viện.

Trần Vụ gặp trưởng thôn và bác gái ngoài thang máy, hai ông bà đang đứng đó trông ngóng, giống như cha mẹ mong con về nhà.

Tinh thần của trưởng thôn khá tốt, bác gáì gầy đi chút ít, nhưng ánh mắt rất sáng rỡ.

“Tiểu Vụ, Tiểu Yến, các cháu đến là tốt rồi, mang theo đồ làm gì.” Bác gái vội vàng đón lấy sữa và trái cây mà Yến Vi Sí đang xách, “Sữa này mua cho ai đây?”

Trưởng thôn bỗng tỏ ra tự hào: “Cho tôi chứ ai.”

Bác gái liếc xéo ông: “Ông ngần này tuổi rồi, còn uống sữa gì nữa!”

Giây tiếp theo bác gái cười với hai đứa trẻ, ánh mắt đong đầy yêu thương: “Ngoài trời nóng lắm phải không, sao hai đứa không đợi đến khi mặt trời lặn, lúc đó sẽ mát mẻ hơn nhiều.”

“Mát hơn được bao nhiêu đâu, giữa mùa hè nóng nực, ngay cả kiến cũng có thể bị nướng cháy.” Trưởng thôn vỗ vỗ bộ quần áo bệnh nhân trên người, ung dung nói.

Bác gái không thèm đếm xỉa đến chồng mình, vui vẻ trò chuyện với Trần Vụ, thỉnh thoảng hỏi người yêu của anh đôi lời. Người yêu của anh đều có thể đáp được hết, hiển nhiên không đứng ngoài cuộc mà coi mình là một phần của gia đình.

Trước đây trưởng thôn nói sau khi tốt nghiệp Tiểu Yến đã trở thành kẻ ăn bám, bác gái cảm thấy không giống.

Kết quả đúng là không phải.

Tới Thủ Thành mới phát hiện ra bí mật động trời. Nhà Tiểu Yến là hào môn, nói chính xác hơn là hào môn trong số các hào môn.

Hai ông bà đã từng thấy Tiểu Yến trên kênh tài chính của TV, ban đầu còn ngỡ đó chỉ là người giống hắn.

Nhưng tên giống y như đúc.

Mẹ của tôi ơi, Tiểu Yến lại có gia thế và địa vị đáng sợ như vậy.

Hắn còn gặt lúa, hái rau cải, xuống ruộng xuống ao, ngủ chiếu cói với Tiểu Vụ nữa chứ, ôi trời.

Hai ông bà mất một thời gian mới chấp nhận được sự thật này, cố gắng đối xử với Tiểu Yến quyền cao chức trọng và giá trị tài sản không đếm xuể bằng thái độ như trước đây, tránh hoảng hốt kích động rồi làm gì khiến người ta khó chịu.

Trong phòng bệnh ngoài trưởng thôn ra, các giường khác đều trống, những bệnh nhân trước đó đã lần lượt xuất viện, lúc này vẫn chưa có bệnh nhân mới đến lấp chỗ.

Không biết trưởng thôn lấy từ đâu ra một bộ cờ ca-rô, Yến Vi Sí chơi cùng ông.

Ông cụ rất chú trọng chiến thuật, chiến thuật cờ ca-rô, phải xếp thành hình hoa gì đó thật hoành tráng, ông đi một nước, miệng lẩm bẩm ít nhất ba câu.

Yến Vi Sí thắng một ván thua một ván.

TV trong phòng bệnh đang chiếu một bộ phim truyền hình thời xưa, nhân vật chính mặc quân phục đang dẫn dân làng đi cấy lúa.

Bác gái mải mê xem TV, Trần Vụ lấy thực đơn đã in sẵn trong túi vải ra, bảo bác gái từ tháng sau bắt đầu nấu theo thực đơn đó.

“Đây là hai bản, bác giữ một bản dự phòng.” Trần Vụ nói..

Giai đoạn đầu của liệu pháp ăn uống không cần dược liệu, giai đoạn sau cần dùng dược liệu, anh sẽ chuẩn bị sẵn trước và gửi về quê. Dược liệu không thể mua trên thị trường vì quá nhiều hàng giả, phần lớn phải lấy từ Nam Viên của thầy, thầy đã đồng ý, với điều kiện là anh phải về chăm sóc vườn, trồng thêm một số để dự trữ.

“Để bác xem nào.” Bác gái lấy hộp kính ra, đeo cặp kính lão mà con trai sắm cho, nhìn đi nhìn lại thực đơn, Tiểu Vụ là người chu đáo, những chữ có nhiều nét đều được chú thích bằng phiên âm bên dưới, sợ bà không nhận ra.

“Phức tạp quá, nhìn hoa cả mắt.” Bác gái dùng hai bàn tay chai sạn cầm tờ thực đơn lên, mặt gần như áp vào giấy.

Trần Vụ cười nói: “Không khó đâu ạ, nấu nhiều lần sẽ quen tay thôi.”

“Ừ ừ.” Bác gái cũng cười, nâng niu cất hai bản thực đơn vào một chiếc cặp da màu đen, bên trong toàn là các loại biên lai mua cây giống, hạt giống và bán cây hàng năm, những thứ quan trọng đều ở đây, đi xa nhất định phải mang theo.

“Tiểu Vụ à, lần này nhờ có cháu và Tiểu Yến.” Trưởng thôn lại thắng một ván, tinh thần phấn chấn thu dọn quân cờ, “Xuất viện thì đừng đến tiễn nữa, không cần làm lớn chuyện, chỉ có ông bà già này là được rồi.”

Trần Vụ nói: “Tuy vết thương của bác đã khép lại, nhưng bên trong ổ bụng vẫn chưa lành hoàn toàn, không thể đi xe đường dài, hai bác tạm thời chưa thể về thôn.”

Tiếp đó, anh nói: “Hay là đến nhà chúng cháu ở đi, có phòng trống, các tiện nghi khác cũng đầy đủ.”

Tay trưởng thôn run lên, quân cờ rơi xuống bàn cờ: “Đừng đừng đừng!”

Thằng cả kể rồi, nhà Tiểu Vụ ở còn sang trọng hơn nhà người giàu trên tivi, lối đi ở cửa rộng đến mức có thể đặt hai bàn mạt chược, mà còn là bàn mạt chược có đủ người ngồi quanh, vậy căn nhà đó phải rộng bao nhiêu chứ? Chẳng khác gì cung điện. Ông mà đến đó thì ngồi xổm cũng không xong, chủ yếu là không tự nhiên.

Số nghèo khổ, không hưởng thụ nổi.

Trần Vụ không ngờ lời đề nghị của mình lại bị từ chối ngay lập tức, anh hơi sững sờ, Yến Vi Sí liếc anh một cái rồi hỏi hai vợ chồng già: “Hai bác có dự định gì sau khi xuất viện?”

Trưởng thôn nói: “Hai bác đến nhà thằng ba ở, chỉ mất một hai tiếng đi tàu cao tốc là tới nơi, có thể đi được, bác đã hỏi bác sĩ rồi.”

Trần Vụ mím môi: “Thế cũng được, có chỗ ở là tốt rồi.”

Trước khi đi, Trần Vụ được Yến Vi Sí dẫn đến chỗ viện trưởng, thảo luận về phương án điều trị sau phẫu thuật của trưởng thôn.

Viện trưởng gọi đến các y bác sĩ chính tham gia ca phẫu thuật này, một nhóm người mở họp.

Dựa trên tình trạng bệnh lý hiện tại của bệnh nhân, tạm thời không cần hóa trị và xạ trị.

Phải căn cứ vào kết quả tái khám lần sau rồi mới quyết định.

Bữa trưa ăn ở Yến thị.

Yến Vi Sí vào nhà bếp trong văn phòng nấu ăn, Trần Vụ phụ giúp.

“A Sí, đừng nấu món chính nữa, xào hai món đơn giản thôi.” Trần Vụ muốn Yến Vi Sí có thời gian ngủ trưa.

“Đâu có món chính nào, anh muốn ăn cũng không có.” Yến Vi Sí nhét hành lá và gừng vào bụng cá, “Bật bếp bên trái lên.”

Trần Vụ đặt bí ngòi đã rửa sạch lên thớt, nhanh chóng đi bật bếp.

Trong nồi đã được đổ sẵn nước, cá cho vào nồi là bắt đầu hấp.

Trần Vụ thành thạo thái bí ngòi, Yến Vi Sí đứng sau lưng anh, tay dính mùi tanh cá vươn qua vai anh chống lên phía trước, thở dài: “Hay là chiều nay anh đừng đi nữa, ở lại đây với em.”

“Anh sẽ ngủ trưa cùng em.” Giọng nói của Trần Vụ xen lẫn với tiếng dao thái rau vừa vang vừa trầm đục. Kỹ năng dùng dao của anh được hình thành qua năm tháng, mỗi lát bí ngòi đều có độ dày như nhau, “Không chuồn đi nhân lúc em ngủ đâu, khi em tỉnh dậy anh sẽ vẫn còn ở đây.”

Yến Vi Sí được dỗ dành một chút là hài lòng.

Không quá hai ngày sau, Yến Vi Sí đăng một bài lên vòng bạn bè, hình ảnh là một quẻ xăm.

Mọi người trong vòng bạn bè đã sớm thành thói quen, trong thời gian ngắn đã hoàn thành việc like, bình luận và chúc phúc.

Hoàng Ngộ bị thương nên bất tiện di chuyển, thời gian lướt điện thoại kéo dài vô tận. Gã là người đầu tiên nhìn thấy bài đăng của anh Sí, bấm like xong liền nhắn tin cho Trần Vụ trên wechat: [Hai người đi chùa à?]

Rất lâu sau, Trần Vụ mới trả lời: [Không đi.]

Hoàng Ngộ lập tức nhắn lại: [Vậy quẻ xăm mà anh Sí khoe là từ đâu ra?]

Trần Vụ lại không có phản hồi.

Hoàng Ngộ không kìm được mà gọi thẳng qua: “Anh được nghỉ hè, nhưng anh Sí thì không, anh muốn đi đâu cứ tự đi đi, đừng bảo ổng đi cùng. Thời buổi này có biết bao nhiêu người chết vì làm việc quá sức rồi, ổng vừa tiếp quản Yến thị, nguyên quyền chủ tịch đang nằm viện không giúp được gì, mọi việc đều dựa vào một mình ổng, khối lượng công việc lớn đến mức anh không thể tưởng tượng nổi đâu, vậy mà ổng còn tận lực dành thời gian cho anh.”

Càng nói càng hăng, “Ngày nào đó nếu anh Sí của tôi gục ngã, để tôi xem xem trên đời này còn ai đối xử với anh tốt hơn ổng…”

“Hoàng Ngộ.” Trần Vụ lên tiếng.

“Gì?”

“Bây giờ tôi đang nhổ cỏ ở đại viện.” Trần Vụ bình tĩnh nói, “Mấy tiếng nữa tôi sẽ đi chăm sóc Trường Ninh do mình tự gieo hạt, cố gắng để một đám nhỏ may mắn sống sót vượt qua giai đoạn sinh trưởng cuối cùng. Tối nay tôi sẽ làm thêm ở căn cứ đến chín giờ, kỳ nghỉ hè này tôi cũng không thể chơi bời khắp nơi.”

Anh nói thêm, “Về chuyện quẻ xăm kia, nếu cậu tò mò thì có thể tự hỏi em ấy.”

Hoàng Ngộ bĩu môi: “Đương nhiên tôi sẽ hỏi.”

“Thế cậu cứ hỏi đi, đừng thấy cái gì trên vòng bạn bè của anh Sí nhà cậu là lại tìm tôi. Cậu xem cậu đã tìm thành quen rồi đấy, thói quen này thật sự không tốt, thử sửa đi được không? Làm phiền cậu rồi, cảm ơn.” Trần Vụ nói, “Không còn việc gì nữa thì tôi bận việc tiếp đây.”

“…” Hoàng Ngộ mặt mày xám xịt đặt điện thoại xuống, trong ấn tượng Trần Vụ chưa bao giờ nổi giận trước sự tự cho là đúng của gã, cũng không biết đối phương có từng nổi giận với anh Sí hay không.

Là bộ dáng gì, khóc nháo hay là đánh người.

Hoàng Ngộ nhớ lại, đã từng làm ầm lên.

Chạy vào một phòng ngủ phụ, bỏ nhà ra đi, anh Sí đứng ở ngoài cửa năn nỉ.

Hoàng Ngộ xoa xoa da gà nổi lên trên cánh tay, gã định vài ngày nữa sẽ gọi video cho anh Sí.

Tuy nhiên, tối hôm đó gã đã đến gặp anh Sí của mình.

Đi bằng xe lăn.

Tối nay Yến Vi Sí tăng ca, vì Trần Vụ phải tăng ca, hắn về nhà một mình chẳng có ý nghĩa gì, nên cũng ở lại giải quyết công việc tồn đọng.

Trông thấy Hoàng Ngộ, người không nên xuất viện vào lúc này, được cấp dưới đẩy vào văn phòng, Yến Vi Sí lạnh mặt: “Mày làm cái quái gì vậy, chán sống rồi, không cần chân nữa hả?”

Hoàng Ngộ vẫn mặc quần áo bệnh nhân, tóc tai bù xù, ống truyền dịch treo bên cạnh, vài miếng băng trên mặt đã được gỡ ra, để lộ những vết thương nhìn thấy mà ghê rợn, nét mặt không ổn lắm.

Yến Vi Sí cau mày, ra hiệu cho thư ký Kiều và cấp dưới của Hoàng Ngộ ra ngoài.

Trong nháy mắt, văn phòng bị một bầu không khí nặng nề khó tả xâm chiếm, tạo thành một tấm lưới kín bưng.

Hai người bạn thân nhìn nhau..

Có thứ gì đó không cần nói ra âm thầm bùng nổ.

Yến Vi Sí thu hồi ánh mắt trước, điềm nhiên mở một tập tài liệu, đọc lướt qua nhanh như gió.

“Dự án vịnh Đại Kỳ đó…”

Hoàng Ngộ bắt đầu nói, lần đầu tiên gã không gọi “anh Sí” với giọng điệu bọc trong nhiệt huyết sùng bái, dường như bị một chuyện động trời nào đó làm xáo trộn tâm trí, đầu óc choáng váng, không còn quan tâm đến chuyện khác.

“Vốn dĩ tao chẳng thèm quan tâm, nhưng tao nhớ lúc còn sống Chiêu Nhi từng đến đó lấy cảm hứng, còn cho tao xem những tác phẩm đã chụp, rất thích bến cảng nhỏ đó, nên tao đã đầu tư chút nhân lực đến cạnh tranh xem sao. Kết quả không giành được cũng nằm trong dự đoán. Vịnh Đại Kỳì rơi vào tay một công ty nước ngoài. Tao nằm viện cũng chán nên tìm việc để làm, đã dùng rất nhiều nguồn lực để điều tra người thắng thầu lần này, không quan tâm lỗ lãi, cứ làm thôi. Kết quả lại đào ra được thứ thú vị.”

Tạm dừng hai ba phút, Hoàng Ngộ mới mở miệng lần nữa, giọng nói đáng thương căng thẳng phát run, “Mày đoán xem công ty nước ngoài đó của ai.”

Yến Vi Sí xoay bút: “Ai?”

Hoàng Ngộ cắn chặt răng: “Người đã chết. Anh em của chúng ta, Khương Lương Chiêu.”

“Cạch”

Nắp bút máy bị Yến Vi Sí ném lên bàn làm việc, hắn cúi đầu ký tên.

“Sếp không còn, nhưng công ty không những không giải tán mà còn hoạt động bình thường, mọi thứ vẫn vận hành tốt, sức mạnh đoàn kết đến từ đâu? Không lâu sau khi sếp qua đời, công ty còn bắt đầu đấu thầu một bến cảng nhỏ trong nước, vì cái gì? Được rồi, công ty có thể làm theo di nguyện của sếp để giành lấy dự án mà sếp đã nhắm đến khi còn sống, nhưng…” Hoàng Ngộ nuốt nước bọt một cách khó khăn, “Nhưng tao đã điều tra ra có một bàn tay phía sau đang thúc đẩy, tạo điều kiện cho thương vụ này, có thể nói là từng bước đưa dự án cho công ty nước ngoài.”

“Vịnh Đại Kỳ nổi tiếng nhờ sự lăng xê của người nổi tiếng trên mạng, là ý tưởng của Chiêu Nhi, nó thích bến cảng nhỏ đó, mày giúp nó giành được, mày âm thầm thao túng mọi việc, không hề tiết lộ cho tao một chút nào.”

Hoàng Ngộ nhìn chằm chằm vào thằng bạn nối khố đang ngồi sau bàn làm việc: “Anh Sí, nói thật với tao đi, tao đã vượt qua không ít khó khăn khi gánh vác Thánh Thụy rồi, cũng đã trải qua khoảnh khắc sinh tử cách đây không lâu, tâm lý đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, tao có thể chịu đựng được. Mày nói cho tao biết, Chiêu Nhi, có phải nó…”

“Vẫn còn sống không?”

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Yến Vi Sí ngả lưng ra ghế da, tay cầm lấy chiếc bút máy đặt trên mép bàn, chậm rãi xoay tròn.

Cây bút được làm tinh xảo, phía dưới thân bút có khắc một ngôi sao màu vàng sẫm, cùng phong cách với khuyên tai của hắn.

Yến Vi Sí xoay bút máy, đôi mắt đen sâu hơi cụp xuống.

Thời gian quay ngược lại một năm trước.

Đó là đêm khuya, đêm đầu tiên Trần Vụ xuất viện trở về Thủ Thành sau trận lở đất. Yến Vi Sí ôm anh ngủ, trân trọng vài tiếng trước lúc phải vội vã lên đường về trường để dành thời gian chuẩn bị cho chuyến đi đến thôn Lão Thạch vào tháng tới.

Điện thoại quên chưa tắt chợt đổ chuông, Yến Vi Sí không kiên nhẫn mò mẫm định tắt đi, thấy là Khương Lương Chiêu mới đổi ý.

Trong điện thoại là giọng nói phấn khích bất thường của Khương Lương Chiêu: “Anh Sí, tao nghĩ ra một kế.”

“Mẹ kiếp mày uống rượu hay hút cái gì rồi hả?” Yến Vi Sí xuống giường đi đến bên cửa sổ, sợ đánh thức Trần Vụ nên giọng nói đè rất thấp, sau đó hắn vẫn không yên tâm, quay đầu đi ra khỏi phòng ngủ.

“Uống một chút sản phẩm mới của nhà A Ngộ, không hút gì cả.” Khương Lương Chiêu không bị phân tâm, vừa trả lời xong đã quay lại chủ đề trước đó, trình bày chi tiết kế hoạch của mình.

Yến Vi Sí chỉ đáp hai chữ: “Không được.”

“Lần trước tao nói động tĩnh lớn sẽ đánh rắn động cỏ, mày bảo tao quan sát tạm thời đừng hành động gì, nên tao đã không làm gì cả. Nhưng tao phát hiện thế lực đằng sau cậu ta rất lão luyện xảo quyệt và thận trọng, không biết phải chờ bao lâu mới khiến chúng tự mình lộ diện. Hơn nữa tao còn phát hiện, tao chính là nút thắt.”

Phía Khương Lương Chiêu vang lên tiếng rót rượu, “Điểm mấu chốt để phá vỡ thế cục bế tắc, là duy nhất.”

Yến Vi Sí đi đến phòng khách ngồi xuống, hắn hít thở sâu trong bóng tối, giọng lạnh lùng: “Đừng tự coi mình là quan trọng.”

“Anh Sí, giả chết thôi mà.” Khương Lương Chiêu cười khẽ, “Tao nhất định phải nắm chắc mười phần thì mới thực hiện.”

Yến Vi Sí quát lớn với thái độ nghiêm túc chưa từng có: “Đừng uống nữa, mọi việc đều có thể xảy ra bất ngờ, chuyện này miễn bàn!”

“Anh Sí, tao không phải là A Ngộ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển. Con đường tao đi là do bị áp bức và chỉ trích mà thành, thấy nhiều suy tính nhiều. Tao biết mày còn hiểu rõ hơn tao, sớm nhìn thấu thế cục hiện tại. Nếu tao không “chết”, Quý Minh Xuyên sẽ không thể bị đẩy ra. Tao phải nhường chỗ cho cậu ta, cho nên tao nhất định phải “chết”, hơn nữa còn phải “chết” cực kỳ triệt để. Thay vì sau đó bị ám hại chết một cách không rõ ràng, chi bằng hóa bị động thành chủ động.” Khương Lương Chiêu có sự kiên định của riêng mình, “Thời gian cụ thể để bắt đầu kế hoạch vẫn chưa được xác định, tóm lại tao sẽ chuẩn bị chu toàn.”

“Thế nào là chu toàn? Cái gọi là chu toàn được xác định dựa trên vật tham chiếu…” Yến Vi Sí nghe ra sự kiên quyết của Khương Lương Chiêu, gân xanh trên thái dương hắn nổi lên, giọng điệu ẩn chứa uy hiếp hỏi lại, “Nhất định phải dùng cái kế hoạch vớ vẩn này của mày à?”

“Cách này hiệu quả cao, mọi thứ sẽ được đẩy nhanh.” Khương Lương Chiêu nói, “Một khi nhịp độ tăng tốc, xác suất lộ tẩy sẽ lớn hơn rất nhiều. Tao muốn dùng nút thắt này của mình để khiến mọi thứ sụp đổ.”

Hơn một tháng sau, Yến Vi Sí cùng Trần Vụ về quê

Ngày trở về, Yến Vi Sí vào trạm nghỉ mua thuốc lá. Hắn đứng trong hàng ngó quanh quất, định lát nữa mua ít đồ ăn nóng cho Trần Vụ.

Điện thoại trong túi reo lên.

Yến Vi Sí bước ra khỏi hàng, tìm một nơi có thể nói chuyện rõ ràng.

Đầu dây bên kia, dường như Khương Lương Chiêu đang lái xe. Hắn ta không đóng cửa sổ, thậm chí có vẻ đang mở hoàn toàn, tiếng gió xen lẫn với tiếng ồn rất lớn.

“Anh Sí, kế hoạch bị đẩy lên trước.” Hắn ta nói.

Yến Vi Sí khựng bước: “Đẩy lên lúc nào?”

“Bây giờ.”