Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 87: Mình có phải quỳ gối trên bàn phím không đây




Hơn mười phút sau, vị trí của Lưu Du đã được xác định.

Lực lượng cảnh sát gần đó đã đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, trạng thái cả mẹ lẫn con đều không có vấn đề gì.

Trần Vụ đưa chú Lưu đến chỗ con gái, mãi lâu sau chưa khởi động xe.

Chú Lưu vừa lên xe đã liên tục liếc trộm Trần Vụ, thấy anh có vẻ không tập trung, thậm chí còn quên thắt dây an toàn, định nhắc nhở thì anh đã nổ máy, tiếng cảnh báo trong xe cũng vang lên.

Không quá chói tai, nhưng vì đột ngột nên nghe rất nhức đầu.

“Tiểu Trần, dây an toàn.” Chú Lưu vỗ nhẹ vào người cậu thanh niên vẫn ngồi im, ánh mắt đờ đẫn như đang ngẩn ngơ.

Trần Vụ chậm rãi thắt dây an toàn, cài khóa lạch cạch, anh nói ra địa điểm cần đến, giọng khàn khàn.

Màn hình sáng lên, tự động hiển thị lộ trình, kèm theo giọng nam trầm ấm, trẻ trung hơi biếng nhác.

Chú Lưu giật mình.

Cậu út nhà họ Yến còn ghi âm cả hướng dẫn chỉ đường sao?! Thanh niên trẻ thật biết chơi.

Trần Vụ lái xe rời khỏi trại tạm giam, cử chỉ có phần cứng ngắc và chậm chạp.

Chú Lưu lo lắng cho con gái đã thoát khỏi nguy hiểm, muốn nhanh chóng đến bên con, nhưng chú càng lo lắng cho sức khỏe thể chất và tinh thần của Trần Vụ hơn, bởi vì điều này liên quan đến việc họ có thể đến nơi an toàn hay không.

“Hay là để chú lái xe đi.” Chú Lưu không khỏi nói ra suy nghĩ của mình.

Trần Vụ quay đầu nhìn chú, đôi mắt đen láy.

Chú Lưu ho khan một tiếng, xoa xoa tay nói: “Chủ yếu là chú muốn trải nghiệm cảm giác lái loại xe tốt này. Dù chưa từng tiếp xúc, nhưng chú mò mẫm chắc cũng làm được.”

“Dạ vâng.” Trần Vụ dừng xe đổi chỗ với chú Lưu, anh ngáp vài cái.

Chú Lưu quan tâm hỏi: “Tối qua không ngủ được à?”

Trần Vụ gật gật đầu.

“Vậy cháu ngủ một giấc đi.” Chú Lưu vội nói, “Ngủ đi ngủ đi, đến trạm nghỉ chú sẽ gọi cháu.”

Trần Vụ nhắm đôi mắt khô khốc lại, hơi thở dần dần trở nên đều đặn.

Anh thật sự ngủ thiếp đi, chú Lưu thở phào nhẹ nhõm. Chú không phải người ngu ngốc, không cần suy nghĩ cũng biết mục đích của vụ việc hôm nay là Trần Vụ, tất cả các mắt xích đều nhằm vào một cuộc nói chuyện.

Bất luận là chú Lưu hay những người nhà họ Yến, không ai biết Trần Vụ đã nghe gì nói gì bên trong. Khi ra ngoài, sắc mặt anh rất nhợt nhạt, không phải kiểu trắng hồng thường thấy, mà là sắc trắng lạnh lẽo, trông không giống anh chút nào.

Khoảng mười phút ngắn ngủi đó đối với Trần Vụ chắc chắn là một trải nghiệm khó chịu, tạo thành ảnh hưởng đến tận bây giờ vẫn chưa tiêu tan. Không biết còn kéo dài bao lâu, liệu có để lại vết tích mãi mãi không phai mờ hay không.

Nhưng nhất thiết đừng liên quan gì đến chuyện tình cảm của cậu út nhà họ Yến.

Cậu út Yến coi Trần Vụ như mạng sống.

Trần Vụ cũng rất quan tâm đến hắn, hẳn là sẽ không vì lời ong tiếng ve của người ngoài mà nảy sinh khoảng cách.

Chú Lưu ngửi mùi da thuộc cao cấp của xe, lúc này cậu út nhà họ Yến vẫn còn trên máy bay. Đợi khi cậu út Yến xuống máy bay, chú phải xin lỗi, nếu không phải tại chú, Trần Vụ sẽ không bị liên lụy, bị tấn công tâm lý.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Trần Vụ, con gái chú cũng sẽ không…

Chú Lưu tức giận đập vô lăng vài cái, sau đó vội vàng xoa xoa thổi thổi, chiếc xe này là hàng hiếm, không có trang bị nào là rẻ tiền cả. Chú run rẩy kéo chiếc áo phông đã ướt đẫm mồ hôi thoảng mùi khó ngửi lên lau mặt, tất cả đều tại tên con rể của Khương Vệ Dân gây chuyện!

May mà bình an vô sự, cả hai bên đều không có ai bị thương.

Chú Lưu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng lấy điện thoại ra ở ngã tư, mở một dãy số đã lâu không dùng đến phủ đầy bụi trong danh bạ, gửi một tin nhắn qua.

[Tiểu Triệu, đừng tự ý dạy dỗ người ở trại giam.]

Chú Lưu gửi xong còn sợ Triệu Khoát không thấy tin nhắn, chú bấm số, khi đối phương nghe máy thì cúp ngay để nhắc nhở.

Người yêu cũ của con gái, chẳng có gì để nói.

Năm ngoái Lưu Du sống trên đảo nhỏ, năm nay đã chuyển chỗ ở. Cô mua một căn nhà hai tầng ở vịnh Đại Kỳ, hoa đăng tiêu leo kín tường sân rủ xuống từ cổng, sắc tím hồng rực rỡ.

Xe dừng trước cửa, chú Lưu vội vàng xuống xe: “Cá Nhỏ ——”

Lưu Du vừa từ bệnh viện về, cô ngồi trên chiếc ghế dưới giàn hoa trước cửa, đã mang thai bảy tháng, có thể thấy rõ cô đã tròn trịa hơn trước nhiều. Mái tóc hường buộc thấp đơn giản bằng kẹp giờ đã được tết thành hai bím, trông trẻ trung hơn, dưới chiếc váy kẻ suông rộng là bụng bầu khá lớn, trên cổ tay có một vòng bầm tím.

Trần Vụ xuống xe sau và xin lỗi cô.

“Không sao đâu, cảm ơn.” Khí sắc Lưu Du trông khá tốt, có lẽ vì quá trình tuy nguy hiểm nhưng kết quả không tệ, đứa bé vẫn ổn, nên việc bị bắt cóc và bị trói bom không khiến cô quá hoảng sợ. Ngược lại, ánh mắt của cô hiện lên một chút lúng túng và chột dạ khi bí mật giấu kín đã bị phơi bày, “Cha, Trần Vụ, ngoài trời nắng lắm, vào nhà nói chuyện đi.”

Chú Lưu phản ứng chậm chạp: “Ừ ừ.”

Chú không ngờ Trần Vụ lại xin lỗi con gái mình, hơn nữa còn nhanh chóng và chân thành như vậy.

Chú Lưu gãi mái tóc đã được lão Triệu nhuộm đen, chú đi đến bên Trần Vụ đang đứng cạnh chiếc xe, an ủi: “Tiểu Trần, chuyện này không trách cháu, không phải lỗi của cháu, đừng để trong lòng.”

Trần Vụ mím môi: “Chú, vào trong đi, giám đốc Lưu đang đợi chú.”

“Cháu không vào cùng à?” Chú Lưu hỏi.

“Cháu sẽ vào sau.” Trần Vụ nói, “Hai cha con chú cứ nói chuyện đi, cháu đi dạo quanh bến cảng một lát.”

Chú Lưu nhìn sắc mặt anh: “Ừ, vậy cháu cứ đi dạo đi, mua đồ thì nhớ so sánh giá đừng để bị lừa, chú ý an toàn.”

Nửa câu sau dư thừa, các vệ sĩ đều đã theo sát.

Trên đường đến đây, chú Lưu chưa kịp mua gì, chú vừa thay đôi dép con gái đưa cho, vừa nghĩ lát nữa sẽ ra ngoài mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh.

Tiếng Lưu Du vọng ra từ nhà bếp, “Cha, cha uống gì ạ?”

“Đừng chuẩn bị cho cha, cha không uống đâu.” Chú Lưu quan sát chỗ ở của con gái, được bài trí khá ấm cúng, khăn trải bàn và ghế sô pha đều có họa tiết những bông hoa nhỏ, phòng khách có một chiếc ghế bập bênh hình lạc đà không bướu, góc tường là bức tranh vẽ bầu trời đầy bóng bay. Tất cả đều không giống phong cách lạnh lùng mà cô từng thích, chất lượng cuộc sống cũng tốt, dù sao cũng đã làm việc nhiều năm, tích lũy được kha khá. Ông lên tầng hai xem thử, phát hiện ra một phòng em bé, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.

Chú Lưu cảm thấy mắt cay cay, chú sắp được làm ông ngoại rồi, lúc này chú cảm nhận rất rõ ràng tình cảm cách biệt thế hệ này.

Dưới tầng vang lên tiếng bước chân lên gác, chú Lưu vội vàng chạy xuống, lo lắng đỡ lấy con gái đang bước lên cầu thang: “Con lên đây làm gì, bụng to thế này đi lại khó khăn lắm!”

“Không sao đâu, ngày nào con cũng đi lên xuống vài lần.” Lưu Du nói nhẹ nhàng.

Chú Lưu thấy con gái không cố gắng chịu đựng liền thu tay lại, không đỡ cô nữa, nghiêm mặt nói: “Đứa bé là của Triệu Khoát phải không!”

Thấy con gái không phủ nhận, chú Lưu truy hỏi: “Nói cho cha biết mọi chuyện là thế nào!”

Lưu Du quay người trở lại phòng khách. Đêm mừng thọ thầy năm ngoái, cô cảm thấy không khỏe nên đã rời đi sớm, sau khi về nhà đã lén làm xét nghiệm.

Điều không mong muốn nhất đã trở thành hiện thực.

Một khi để Triệu Khoát biết về sự tồn tại của đứa bé, chắc chắn gã sẽ không cho cô đi, với tính cách bị đánh cả trăm lần đầy máu cũng không kêu một tiếng của gã, chắc chắn sẽ dùng sự im lặng cứng rắn để truyền đạt sự kiên quyết của mình.

Cô sẽ đồng ý.

Dù ban đầu cô có phản đối thế nào, cuối cùng cũng sẽ đồng ý với một Triệu Khoát truyền thống và cố chấp muốn chịu trách nhiệm. Họ sẽ bước vào quá trình thông thường, cùng đứa con nhỏ bước vào lễ đường hôn nhân.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô không hề muốn kết hôn, cô có một sự kháng cự gần như bẩm sinh đối với hôn nhân.

Một khi đã kết hôn, kết cục cuối cùng đã có thể dự đoán được.

Những điều tốt đẹp trong quá khứ giữa hai người rất có thể sẽ trở thành ác mộng của nhau, và chính cô cũng sẽ trở thành một phiên bản xa lạ của chính mình, xấu xí và thảm hại đến cùng cực.

Thế thì thực sự không cần thiết.

Vì vậy, cô quyết định dừng lại kịp thời.

“Ban đầu con định bỏ đứa bé.” Lưu Du ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy chiếc tất nhỏ chưa kịp dọn trước khi ra ngoài.

Chú Lưu bước nhanh tới trước mặt con gái: “Vậy sao con lại…”

Lưu Du vuốt phẳng cặp anh đào trên chiếc tất nhỏ: “Con nằm mơ.”

Chú Lưu không nghĩ ngợi gì đã buột miệng: “Con mơ thấy mẹ con à?”

Sự dịu dàng trong đôi mắt Lưu Du biến mất ngay lập tức.

Chú Lưu ngượng ngập: “Vậy con mơ thấy gì?”

Vài giây sau, chú nghe con gái nói, “Con mơ thấy một chú cún con.”

Đó là cái gì…

Khuôn mặt chú Lưu thoáng hiện vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ là con chó mà con gái nuôi hồi nhỏ?

“Chính là chú cún mà con nuôi hồi nhỏ.” Lưu Du dường như biết cha mình đang nghĩ gì, “Vì thế con đã giữ lại đứa bé.”

Chú Lưu: “…”

Hoàn toàn không hiểu hai chuyện này có liên quan gì đến nhau.

Chú Lưu chống nạnh đi qua đi lại. Chú luôn ủng hộ lựa chọn của con gái, nếu không lúc trước đã không đồng ý để cô đơn phương cắt đứt liên lạc với mọi người ở Thủ Thành, đi du lịch giải khuây ở nơi khác.

Con gái không thể không biết đứa bé có ý nghĩa gì đối với một người phụ nữ chưa kết hôn.

Tuy nhiên…

“Cá Nhỏ, đứa bé chưa chào đời, con muốn làm gì thì làm, miễn là con thấy thoải mái, nhưng khi đứa bé lớn lên, con sẽ nói với nó thế nào?”

“Nói đúng sự thật.” Lưu Du bỗng nhiên nhìn về phía cửa sổ hướng Bắc.

Một chiếc xe màu đen đậu bên cạnh giàn dây leo um tùm nở đầy hoa nhỏ màu đỏ, không biết đã đậu ở đó bao lâu. Lưu Du đứng dậy đi tới, cô đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Vai lưng Triệu Khoát lập tức sụp xuống, trán tựa vào vô lăng.

Mặc dù người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Lưu Du kéo rèm cửa lại.

Chú Lưu đứng bên cạnh liếc nhìn, trừng mắt, thằng nhóc đó thế mà lại đi theo đến đây, nằm ngoài dự đoán nhưng cũng hợp lý.

Một đứa con ngoài giá thú, có thể liên quan đến một mạng người, vào nhà họ Triệu sau khi tính toán, tính cách quá kín đáo không thể nhìn thấu, chú không thích, song người đó đúng là cha của đứa bé trong bụng con gái chú.

“Ngoài kia có phải xe của Tiểu Triệu không?” Chú Lưu thăm dò con gái, “Nó có biết con đang mang thai con của nó không?”

Lưu Du nói một câu khiến người ta kinh ngạc: “Anh ấy biết.”

Địa chỉ trên đảo nhỏ đã bị Triệu Khoát tìm ra, nên cô mới rời đi, lần này cũng lại bị gã phát hiện.

Thôi, không đi nữa.

“Mặc kệ anh ấy đi.” Lưu Du ngồi lại trên ghế sô pha.

Chú Lưu không đoán được tâm tư của con gái đối với Tiểu Triệu: “Hai đứa chia tay năm ngoái không phải vì hết tình cảm, mà là vì con mang thai, không muốn nó làm cha của con mình à? Nó có điểm gì khiến con không hài lòng?” Thậm chí chú còn muốn hỏi có phải đã phát hiện ra mặt tối nào đó của gã hay không.

Ai ngờ con gái lại nói một câu: “Con không thể cho anh ấy một cuộc hôn nhân tốt đẹp, một gia đình mà anh ấy mong muốn. Con không muốn kéo anh ấy xuống, anh ấy xứng đáng có được người tốt hơn.”

Khóe miệng chú Lưu giật giật, thằng nhóc kia hiện giờ là gia chủ nhà họ Triệu, có đầy đủ rượu ngon xe sang gái đẹp, nhưng chú chưa từng nghe nói đối phương có tin đồn tình ái nào.

Nhìn biểu hiện của thằng nhóc hôm nay, cái dáng vẻ căng thẳng sắp khóc muốn quỳ xuống trước Trần Vụ, thật sự không giống như đang quan tâm đến sự an toàn của bạn gái cũ.

Tám chín phần mười vẫn còn vương vấn con gái chú.

Có khi trong mắt thằng nhóc đó, hai người họ chưa hề chia tay.

Con ngoài giá thú giỏi nhất việc ẩn mình, chắc chắn đang chờ thời cơ. Thực ra, giúp con gái chú có niềm tin vào hôn nhân mới là điều quan trọng nhất.

Chú Lưu đau đầu, thôi kệ vậy.

“Cá Nhỏ, con có muốn đi khám bác sĩ tâm lý không?” Chú Lưu nhắc đến chuyện con gái bị bắt cóc, “Có thể có phản ứng căng thẳng hoặc di chứng gì đó không.”

Lưu Du dở khóc dở cười: “Cha, cha đừng dùng từ lung tung, không đến mức ấy đâu.”

“Không đến mức ấy? Đó là bom đấy!” Chú Lưu nhìn vết trói trên tay con gái, “Đã bôi thuốc chưa?”

“Khử trùng rồi ạ.” Lưu Du hơi mệt, cô dựa vào ghế sô pha, tay xoa bụng.

“Có nhìn rõ mặt bọn bắt cóc không?”

Lưu Du lắc đầu.

“Không nhìn rõ là tốt rồi.” Chú Lưu lẩm bẩm, không nhìn rõ có nghĩa là an toàn, còn lại cứ để cậu út nhà họ Yến lo liệu, tai họa ngầm xuất hiện đồng nghĩa với việc đếm ngược đến sự tiêu diệt, “Lần này cha thật sự bị con làm cho sợ chết khiếp, nếu con có mệnh hệ gì thì cha cũng không sống nổi.” Chú lo lắng nói, “Y tế ở bến cảng này có hạn, đến lúc con sinh con cũng không được đảm bảo, con mang thai tới tháng này thì ngồi xe được chứ? Nếu không chuyển sang máy bay, con theo cha về Thủ Thành đi.”

Trên khuôn mặt lấm tấm tàn nhang của Lưu Du lộ ra vẻ điềm tĩnh thản nhiên: “Con không muốn về.”

Chú Lưu kích động: “Vậy con không cần cả cha nữa đúng không?”

Lưu Du nói: “Con vốn định tìm thời gian nói với cha.”

“Tìm thời gian nào, khi đứa bé biết đi mua nước tương à?” Chú Lưu muốn đá vào ghế đẩu, nhưng lại sợ con gái và đứa cháu trong bụng bị giật mình, đành ấm ức đá vào không khí hai cái, “Hay là khi cha xem chương trình thần đồng trên TV, phát hiện ra một đứa bé giống con gái mình?”

Ánh mắt Lưu Du ngập tràn bất đắc dĩ: “Cha à, bình thường cha toàn xem mấy bộ phim truyền hình gì vậy?”

Chú Lưu ấu trĩ bóng gió: “Chẳng phải cha chỉ xem phim truyền hình để giết thời gian thôi sao? Cha còn làm được gì nữa, già rồi chẳng có ích gì, ai còn cần cha làm việc này việc kia.”

Lưu Du đi qua phòng khách vào trong: “Dịch vụ y tế ở bến cảng cũng được, tàu thuyền đi vào thành phố cũng nhiều chuyến, rất tiện lợi.”

Chú Lưu đi theo sau, thấy con gái dừng lại trước một cánh cửa, chú có một linh cảm, trái tim già nua không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

“Đây là phòng con để dành cho cha, đầy đủ đồ dùng cá nhân.” Con gái mở cửa, mời chú vào xem

Chú Lưu bình tĩnh ngó đầu nhìn vào: “Cũng được đấy.”

Sau đó chú thản nhiên bước vào nhà vệ sinh gọi điện thoại: “Lão Triệu, tôi cho ông căn nhà của tôi đấy, à, đúng đúng đúng, cho ông hết, muốn làm gì thì làm, tôi á? Tôi tất nhiên là ở cùng con gái mình rồi! Hahahahaha!”

Mùa hè ở bến cảng có một nét quyến rũ riêng, không khí tràn ngập mùi mặn nhè nhẹ, trong lành và dịu dàng.

Nơi này không xa huyện Tề, nơi Trần Vụ từng tham gia hoạt động xóa đói giảm nghèo.

Trần Vụ đi dạo qua nhiều quầy hải sản, mua một chai nước ở một cửa hàng nhỏ. Nhìn hạn sử dụng, là năm ngoái, anh vứt chai nước vào thùng rác bên đường, quay lại mua chai khác.

“Có chai nào chưa hết hạn không?”

Ông chủ cửa hàng cũng là người tháo vát: “Để tôi tìm xem.”

Trần Vụ bật cười.

Ông chủ lục lọi trong tủ lạnh một lúc, đưa cho anh một chai chưa hết hạn: “Người anh em từ nơi khác đến à, học lớp mấy rồi? Thi cuối kỳ không tốt bị thầy la mắng hả? Mặt mày ủ rũ như thể treo chai dầu ấy, giờ thì cười vui vẻ rồi.”

“Tôi sắp ba mươi rồi.” Trần Vụ vặn nắp chai nước dưới ánh mắt kinh ngạc của ông chủ, anh ngửa cổ uống hai ngụm, tùy ý dùng mu bàn tay lau đi lớp nước đá còn dính trên môi, tiếp tục đi dạo.

Bến cảng không lớn, chỉ dạo quanh một hai tiếng là hết. Trần Vụ nhắn tin cho chú Lưu: [Chú, cháu không qua đó nữa.]

Chú Lưu nhanh chóng gọi lại cho cậu, “Bây giờ cháu muốn về Thủ Thành luôn à?”

“Dạ.” Trần Vụ ngồi xổm xuống đất tung chai nước rỗng, cổ tay khéo léo lắc nhẹ, chai nước đứng thẳng trên mặt đất, “Lần sau có dịp cháu sẽ đến thăm hai người.”

Anh đoán chắc chú Lưu sẽ ở lại.

Điện thoại được chuyển cho Lưu Du, cô trò chuyện với Trần Vụ về công việc ở căn cứ và tình hình sức khỏe của thầy, không nhắc đến người em trai phạm tội của anh, chủ mưu vụ bắt cóc này.

“Chúc cậu mọi điều tốt lành.” Lưu Du gửi lời chúc trước khi cúp máy.

Trần Vụ nói: “Hai người cũng vậy.”

Chai nước rỗng lại vững vàng rơi xuống đất, mấy đứa trẻ đã lén nhìn một lúc lấy hết can đảm lại gần.

Trần Vụ dạy chúng chơi một lúc, sau đó để lại chai cho chúng luyện tập. Anh đi đến chiếc xe đậu cách đó không xa, gõ cửa sổ.

Khi cửa sổ hạ xuống, Trần Vụ nói: “Tôi muốn đến nhà tổ một chuyến.”

Luật sư Tiểu Yến lộ vẻ ngạc nhiên, người bên ngoài xe lại đưa ra yêu cầu: “Đừng làm lớn chuyện, đừng báo cho nhà cũ, được không, luật sư Yến?”

“Được.” Luật sư Tiểu Yến suy nghĩ phút chốc rồi đồng ý.

Gần tối, Trần Vụ xuất hiện trước cổng nhà tổ, tất cả nhân viên an ninh đều cung kính mở đường cho anh, chào nghiêm trang. Anh lái xe đi qua một con đường lớn dưới ánh hoàng hôn, tìm một chỗ đậu xe trong bãi đậu xe ở lối vào khu vườn.

Luật sư Tiểu Yến xuống xe trước, bước đến gần: “Anh Trần, anh định ở lại nhà tổ qua đêm sao?”

Trần Vụ nói: “Tôi có chút việc cần tìm lão quản gia.”

Luật sư Tiểu Yến nhìn anh một cách kỳ lạ: “Anh nói anh tìm ai?”

“Cha ruột của quản gia trẻ đương nhiệm.” Trần Vụ đổi cách diễn đạt, đi thẳng vào khu trồng cây cảnh theo con đường mà Yến Vi Sí đã dẫn anh trước đó.

Tiếng bước chân phía sau không xa không gần, Trần Vụ không để tâm, cứ thế đi tiếp. Anh đi mãi, đến nỗi đầu và cổ đổ mồ hôi, đế giày giẫm nát một đống quả tím đen nhỏ, cuối cùng cũng nhìn thấy một người làm vườn đang cắt tỉa cây cối, bèn đi hỏi thăm.

“Lão quản gia đang ở hành lang phía Tây.” Người làm vườn cung kính trả lời, không chắc chắn lắm, “Hình như là ở đó.”

Trần Vụ đi đến hành lang phía Tây.

Hoàng hôn mùa hè vẫn còn hơi nóng, ông lão đang chèo thuyền nhỏ để vớt lá rụng trên mặt hồ, việc nhỏ nhặt như vậy ông đều tự tay làm.

“Lão quản gia!” Luật sư Tiểu Yến gọi lớn.

Lão quản gia dừng thuyền lên bờ, gật đầu hòa nhã với anh ta, rồi quay khuôn mặt đầy nếp nhăn sang nhìn Trần Vụ.

Lần trước ở bữa tiệc gia đình đã cố tình tránh mặt, lần này không tránh né nữa.

Mà là chào hỏi: “Cậu Trần.”

Hai chữ rơi xuống nhẹ nhàng mà nặng nề, đập vào tai Trần Vụ. Anh nói với âm lượng chỉ có luật sư Tiểu Yến nghe thấy: “Luật sư Yến, tôi muốn nói riêng với lão quản gia một câu.”

Luật sư Tiểu Yến cứng nhắc nói rõ: “Việc anh đến nhà tổ tìm lão quản gia, chúng tôi không thể giấu giếm thay anh được.”

Trần Vụ mấp máy môi: “Không sao, không cần giấu giếm giúp tôi.”

Luật sư Tiểu Yến rời khỏi bờ hồ.

Trần Vụ tháo kính, cúi đầu lau mồ hôi trên mặt: “Số tiền này cậu hãy dùng để mua đất trồng cây, nếu cậu không trồng được, cả thôn sẽ phải chôn cùng cậu.” Anh nói bằng giọng nhẹ nhàng, “Hãy lặp lại những gì tôi nói, cảm ơn.”

Lão quản gia không do dự, lặp lại y nguyên lời anh nói.

Bàn tay cầm kính của Trần Vụ khẽ run lên.

Bao nhiêu năm trôi qua, giọng nói của một người ít nhiều cũng sẽ thay đổi, nhưng anh vẫn có thể nghe ra.

Năm đó, trong bóng tối mịt mùng, người nói chuyện chính là ông lão trước mặt.

Vậy người ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào anh…

Hơn bảy giờ, Yến Vi Sí hạ cánh, trong tai nghe là tiếng báo cáo của luật sư Tiểu Yến.

Luật sư Tiểu Yến biết gì nói nấy.

Tiếp theo là sự chờ đợi phán quyết dài dằng dặc đầy dằn vặt.

Sau một lúc lâu, khuôn mặt cứng đờ tái nhợt của Yến Vi Sí nở một nụ cười: “Các anh làm đúng lắm.”

“Ý của anh ấy chính là ý của tôi, các anh nên tuân theo.”

Yến Vi Sí tắt cuộc gọi, đầu óc ngừng hoạt động trong một khoảng thời gian ngắn, hắn theo bản năng gọi cho người yêu.

Không ai bắt máy.

Hẳn là đang ở buổi tiệc thương mại, xung quanh ồn ào, không nghe thấy.

Yến Vi Sí tự an ủi mình, nhưng ngay giây sau đó hắn đã thốt ra lời chửi thề trong đám đông lộn xộn của sân bay: “Mẹ kiếp.”

Thư ký Kiều và các cấp dưới khác nhìn nhau.

Sau đó, họ nghe thấy ông chủ thì thầm, có chút hoảng loạn và luống cuống.

“Biết rồi.”

“Anh ấy biết hết rồi.”

“Đệt.”

“Mình tiêu rồi.”

“Mình có phải quỳ gối trên bàn phím không đây?”

Mọi người không dám thở mạnh, đến gãi ngứa cũng sợ đụng phải họng súng.

Các hành khách ở sân bay nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm xuống châm thuốc, sơ mi và quần tây tôn lên những đường nét cơ bắp căng tràn sức hút, giày da bóng loáng, tóc vàng, ngũ quan sắc nét, khí chất mạnh mẽ, rực rỡ cao quý đến khó tin.

Một tay kẹp thuốc lá, thỉnh thoảng đưa lên môi, một tay chống đầu nhả khói, không màng hình tượng, không quan tâm ánh mắt người khác.

Đến gần hơn, dường như có thể cảm nhận được cảm xúc bất ổn của hắn, như thể đang hứng chịu một trận mưa gió được ông trời dành riêng.

“Thiếu gia.” Thư ký Kiều can đảm bước vào vùng đất u ám đầy sấm sét, “Người của đối tác đến đón anh đã tới.”

“Để họ đợi.” Tâm trạng Yến Vi Sí rất bực bội. Trong những năm tháng ở miếu nhỏ, hắn và mẹ mỗi người một phòng, không ở cùng nhau. Sau khi trở về nhà tổ, mẹ hắn hầu như đều ở bên Yến Đình Sinh, ngay cả khi về Kiều Minh Viên cũng không ở cùng một tòa nhà với hắn.

Hắn không biết về bệnh tiềm ẩn của mẹ cũng là chuyện bình thường.

Thực tế, Yến Vi Sí thật sự không biết, hắn chỉ mới biết vào cuối năm ngoái.

Thông qua vụ cây thuốc được bán đấu giá ở Hắc Đích do Trần Vụ trồng, hắn đã lần ra được manh mối, bao gồm cả phần khiến hắn nghi ngờ.

Yến Vi Sí cắn chặt đầu lọc thuốc, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Hắn đứng phắt dậy, sải bước tìm một nơi đủ yên tĩnh, nín thở nghe máy.

Cuộc gọi được kết nối, cả hai bên đều im lặng quá mức, không ai lên tiếng.

Trên lưng Yến Vi Sí toát ra một giọt mồ hôi lạnh, cổ họng nghẹn lại: “Tổ tông ơi, giờ em đặt vé máy bay về ngay.”

“Hả…” Trần Vụ khó hiểu, “Tại sao?”

Giọng Yến Vi Sí khô khốc đầy ắp căng thẳng: “Em cảm thấy anh muốn sớm được gặp em.”

Trần Vụ nói: “Không phải em vừa mới đến đó sao? Làm việc cho tốt đi.”

Thái dương Yến Vi Sí giật liên hồi, nghe câu này, sao giống kiểu “Bây giờ anh không muốn nói chuyện với em, đừng làm phiền anh nữa” vậy.

Hắn khó khăn hít một hơi thật sâu: “Em đâu còn tâm trí để làm việc nữa.”

“Đừng nhõng nhẽo nữa, anh đang cùng Tiềm Tiềm dự tiệc đây, con bé đi giày cao gót không vững, bị người ta đẩy xuống hồ bơi, bây giờ nó muốn trả đũa gấp đôi, anh phải ở cạnh trông chừng nó.” Trần Vụ đang ở trong phòng nghỉ, “Em cứ làm việc chăm chỉ đi, có chuyện gì thì đợi em về rồi nói.”

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi trên điện thoại, như muốn nhìn xuyên qua màn hình.

Cuộc gọi chỉ kéo dài hơn một phút, ngắn nhất từ trước đến nay.

Hơn nữa…

Hơn nữa Trần Vụ không gọi hắn là “A Sí”, không gọi tiếng nào.

Yến Vi Sí sầm mặt cất điện thoại đi, có thể hiểu được, hẳn là Trần Vụ đang giận hắn, cần có thời gian để tiếp nhận và tiêu hóa mọi chuyện.

Điều này không ảnh hưởng đến tình yêu của Trần Vụ dành cho hắn.

Đúng, chắc chắn Trần Vụ vẫn yêu hắn.

Chỉ sợ Quý Minh Xuyên thêm mắm dặm muối hoặc đổi trắng thay đen, xích mích ly gián họ.

Con mẹ nó phiền thật.

Cách đây không lâu, Yến Vi Sí mới bảo Trần Vụ rằng, có những chuyện, nếu anh hỏi thì hắn sẽ nói. Nếu anh không hỏi, hắn sẽ không chủ động kể.

Giờ thì Trần Vụ nhất định sẽ hỏi rồi.

Chỉ cần Trần Vụ hỏi, hắn sẽ thẳng thắn hết mọi chuyện.

Chẳng hạn như việc lợi dụng lòng tham của một số phe phái trong nhà họ Yến để đánh lạc hướng, tìm kiếm một góc yên bình trong thực tế, làm thế nào để lôi kéo thế lực đằng sau Quý Minh Xuyên, tung mồi nhử để dụ rắn ra khỏi hang, sắp đặt tạo ra một thời kỳ thịnh vượng giả tạo, tận dụng cơ hội để loại bỏ những phe phái cứng đầu cuối cùng của Yến thị, rồi cả kế hoạch chó cắn chó, và cả những việc làm bẩn thỉu của Yến Đình Sinh từ trước đó…

Yến Vi Sí nheo đôi mắt sâu thẳm, rít từng hơi thuốc, toàn thân phủ lên một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ.

“Thiếu gia, giờ đặt vé về luôn ạ?” Thư ký Kiều căng thẳng hỏi.

Yến Vi Sí dập tắt điếu thuốc: “Lịch trình vẫn như cũ.”

Ngày trở về từ chuyến công tác, Yến Vi Sí nói dối Trần Vụ rằng công việc của hắn có thay đổi đột xuất, phải bay chuyến cuối cùng, bảo Trần Vụ đừng đợi hắn, cứ ngủ trước đi.

Yến Vi Sí ăn hết nửa túi kẹo bạc hà dưới nhà mới có thể kìm nén cơn thèm thuốc mạnh mẽ.

Hơn hai giờ sáng, hắn mang theo một thân đầy vết muỗi đốt và mùi bạc hà nồng mát lạnh, lén lút mở cửa nhà.

Ngay khoảnh khắc ấy, bóng tối trước mắt bỗng va phải một mảng sáng chói.

Trần Vụ đang đứng trước chiếc đèn treo tường ở hành lang.

Chiếc bật lửa sắp bị Yến Vi Sí cọ đến bạc màu rơi xuống đất, hắn lùi lại vài bước dựa vào tường, tay ôm ngực, hoảng hốt: “Quả nhiên là đang đợi để tính sổ với em.”

Trần Vụ chỉ đi ra rót nước uống: “…”