Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 84: Chụp lén




Yến Vi Sí đặt con tôm đã bóc vỏ vào đĩa gia vị, ngẩng đầu nhìn Trần Vụ đang sững sờ phía đối diện: “Sao lại phản ứng lớn vậy?”

“Người chết sống lại, anh, anh không nên…” Trần Vụ lắp bắp, “Không nên có phản ứng lớn à?”

Yến Vi Sí không nhịn được cười.

Trần Vụ bất chợt đứng dậy, chạy vòng qua bàn tròn đến chỗ Yến Vi Sí, nhìn hắn với hơi thở gấp gáp.

Yến Vi Sí nhúng con tôm vào nước chấm, đút cho anh ăn: “Muốn biết tất cả không?”

Trần Vụ nhanh chóng ăn hết, cúi đầu nhìn vào mắt Yến Vi Sí, hồi lâu sau lắc đầu: “… Không cần tất cả.”

“Vậy chỉ nói về cái chết của Yến Đình Sinh.” Yến Vi Sí tiếp tục bóc tôm với vẻ mặt bình thản, tốc độ nhanh, kỹ thuật điêu luyện, trong chớp mắt đã có một con tôm được lột vỏ nằm gọn trên đĩa sạch, “Năm đó sau khi đến chùa Thiền Mính tĩnh dưỡng một thời gian, người bên trong đã không còn là ông ta nữa.”

Trần Vụ mở to mắt kinh ngạc: “Không phải ông ấy, thế là ai?”

“Người thế thân.” Yến Vi Sí trả lời ngắn gọn.

Trần Vụ hít một hơi: “Người thế thân sao?” Sau một hồi lâu đờ đẫn, anh đột nhiên hỏi, “Là trước hay sau tiệc gia đình, chắc là sau nhỉ, phải sau rất lâu… Vậy thì người ở bữa tiệc gia đình lúc đó…”

Yến Vi Sí lại ném ra một quả bom nặng ký: “Cũng là giả.”

Tròng kính của Trần Vụ được lau sạch sẽ rõ ràng, đôi mắt mở to của anh tràn đầy sự khó tin và hoang mang: “Vậy tại sao kẻ giả mạo lại có cảm giác áp bức mạnh mẽ như vậy?”

“Có thể được sử dụng làm người giả đã là một loại năng lực.” Yến Vi Sí không ngừng bóc tôm, “Huống hồ còn được đào tạo chuyên nghiệp và bí mật. Người thế thân đó của Yến Đình Sinh giống ông ta nhất, thậm chí em cũng có thể nhận nhầm, chẳng qua sức khỏe của người nọ không tốt bằng ông ta, đã không còn sống được bao lâu, chỉ dựa vào lượng lớn thuốc quý hiếm để duy trì mạng sống, dừng lại ở một mắt xích trong kế hoạch. Em cũng có những lựa chọn dự phòng, nhưng đã giải tán, biết đâu một ngày nào đó anh sẽ gặp một hoặc hai người trên đường, tưởng đó là em.”

Hắn nhún vai, “Thế giới rộng lớn, không có gì là không thể, hai người không có quan hệ huyết thống, không thân thuộc cũng có thể rất giống nhau, từ bóng lưng, mặt nghiêng hoặc một góc độ nào đó, thậm chí còn giống hơn cả anh chị em ruột, gần như là bản sao, giống nhau đến mức đứng cạnh nhau y hệt anh em sinh đôi.”

Thấy người yêu không nhúc nhích, tam quan như bị đánh vỡ không thể nhặt lại được, Yến Vi Sí nói: “Đây là một nghề nghiệp cũ. Có những gia tộc mất người nắm quyền, cần tìm một người giả mạo gấp nhằm đối phó với tình hình đang dần sụp đổ, thà không trâu bắt chó đi cày còn hơn là để công ty tan rã.”

Trần Vụ chậm chạp nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy cha em…”

“Đã ve sầu thoát xác từ lâu, ra nước ngoài.” Giọng điệu của Yến Vi Sí bình thản như đang nói về tôm nói về rau, nói về những thứ bình thường nhất.

Phòng khách im ắng.

Con mèo tam thể duỗi móng vuốt di chuyển trên sàn nhà vài lần, kêu meo meo đi đến bên chân Trần Vụ, dụi đầu vào chân anh cọ qua cọ lại. Trần Vụ như hóa đá.

Yến Vi Sí bóc xong một đĩa tôm, xếp ngay ngắn, rất nhiều chuyện hắn tự mình phiền lòng là được rồi. Hắn tháo chiếc găng tay dùng một lần đã dính nước chấm ra: “Có một số chuyện, anh hỏi thì em sẽ nói, anh không hỏi, em sẽ không chủ động nói cho anh biết.”

Trần Vụ gật đầu: “A Sí, bây giờ cha em ở cùng mẹ em à?”

“Ừm.” Yến Vi Sí ăn một miếng thịt bò, nhai kỹ nuốt chậm, “Họ đã ẩn cư rồi, em cũng không biết họ ở đâu.”

“Lười điều tra.” Thần sắc của hắn rất thản nhiên, “Có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại, đừng làm phiền chúng ta là được.”

Trần Vụ ngồi trở lại và bắt đầu ăn đĩa tôm, anh ăn chậm và rất yên tĩnh. Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, Yến Vi Sí đã ăn xong cơm và bắt đầu uống canh.

Canh rau cải đậu phụ, bên trong có vài viên cá viên mang về từ thôn Lão Thạch, không to lắm, song rất tươi ngon.

“Về chuyện của Yến Đình Sinh, đừng hỏi Tịnh Dương.” Yến Vi Sí múc hai muôi canh vào bát.

Trần Vụ lầm bầm: “Anh không có ý định làm phiền sự thanh tịnh của sư huynh.”

Yến Vi Sí dùng đũa nghiền nát đậu phụ trộn với nước canh: “Tóm lại, nếu có thắc mắc gì thì cứ hỏi em.”

Trần Vụ đáp: “Đã biết.” Anh đẩy đĩa tôm còn lại về phía Yến Vi Sí, “Em ăn đi.”

“Không ăn.” Yến Vi Sí không có ý định đụng đũa. Hắn học dinh dưỡng chủ yếu để nấu ăn cho Trần Vụ, từ việc không biết gói bánh chẻo, hâm nóng hoành thánh đến mức cháy khét, đến bây giờ không chỉ biết làm mọi thứ mà còn làm được những món ăn ngon và lành mạnh, đơn giản và thô bạo như vậy đấy.

Như việc bóc vỏ tôm, nhất định phải là hắn làm, hắn tận hưởng quá trình yên bình và được mong đợi này.

“Một con cũng không ăn sao?” Trần Vụ hỏi.

Yến Vi Sí đặt bát đũa xuống: “Lúc rút chỉ tôm em đã no rồi.”

“…” Trần Vụ thấy Yến Vi Sí thực sự không muốn ăn, anh đành phải ăn hết.

Sau khi dọn sạch mấy món ăn, Trần Vụ no nê, anh lau sạch dầu mỡ trên miệng, dựa vào lưng ghế nhìn Yến Vi Sí, mắt nhìn thẳng, có chút thất thần: “A Sí, cha em thực sự không sắp xếp hôn ước cho em à?”

Yến Vi Sí nhếch môi: “Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, em sẽ không bao giờ kết hôn theo kiểu sắp đặt.”

Trần Vụ chậm rãi chớp chớp mắt: “Anh nhớ, anh chỉ khó tin thôi, trong nhiều gia đình lớn, hôn nhân không thể tự quyết định, cũng không thể để con cái ở bên người đồng giới.” Anh lẩm bẩm, “Huống chi là người thừa kế.”

Yến Vi Sí đứng dậy dọn dẹp bát đĩa: “Em đâu phải là những người đó.”

Môi Trần Vụ hé mở, giọng nói nhẹ như gió xuân mưa bụi: “Cha em có thủ đoạn lợi hại đến mức anh không thể tưởng tượng nổi, ông ấy muốn ngăn cản thì chắc chắn có nhiều cách, cũng có thể thành công.”

“Đừng xem thường người khác.” Yến Vi Sí nghiêm nghị, “Bạn trai của anh chưa chết đâu.”

Trần Vụ yếu ớt bị mắng một trận, anh bẻ khớp ngón tay, nghiêng người dựa vào mép bàn, hai tay chống cằm, ánh mắt ngây thơ trong sáng: “Vậy cha em có phản đối ngầm không?”

Yến Vi Sí nghiêm túc nói: “Phản đối cái gì? Anh ưu tú như vậy, anh có thể để mắt đến em, là phúc khí của cả nhà họ Yến.”

Trần Vụ ngượng ngùng che mặt: “… Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

Sau bữa ăn, Trần Vụ đi dọn dẹp bếp và nhà vệ sinh, gom hết rác trong nhà rồi xuống tầng dưới, mèo tam thể không dễ dắt, còn chó vàng đi theo sau anh, ngậm dây để anh dắt.

Thường ngày Yến Vi Sí sẽ cùng Trần Vụ đi dạo để tiêu hóa thức ăn, hôm nay quá bận, công việc lẽ ra phải thức đêm để ký duyệt trong văn phòng đều mang về nhà.

Yến Vi Sí pha một tách cà phê bước vào phòng làm việc, tiện tay rút ra báo cáo về Trường Ninh từ một chồng tài liệu..

Công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng. Dự án này không phải do Trần Vụ đàm phán với hắn, ở nhà đương nhiên sẽ không đề cập đến, hoặc sử dụng tình cảm riêng tư.

Tất nhiên, hắn rất mong chờ Trần Vụ mua chuộc mình.

Yến Vi Sí chỉ ký một dòng rồi ném báo cáo sang một bên, liếc mắt nhìn qua lịch, xem có ngày lễ nào sắp tới hay không.

Không có.

Thật phiền phức, sao lại không có chứ.

Yến Vi Sí bất mãn ký liên tục, kỷ niệm bốn năm yêu nhau là vào tháng Mười Hai, còn phải chờ lâu lắm.

Điện thoại trong túi áo vest đặt trên ghế sô pha ở một góc phòng làm việc rung lên.

Yến Vi Sí không để ý.

Số của Trần Vụ có nhạc chuông riêng, không phải anh thì những người khác đều không quan trọng.

Điện thoại rung lên vài lần, Yến Vi Sí bực bội đặt bút xuống và đi tới.

Hoàng Ngộ đang ở buổi đấu giá của Hắc Đích, gã gọi điện rủ rê: “Anh Sí, nghe nói lần này Hắc Đích có thứ hay ho, mày đến xem không?”

Yến Vi Sí: “…”

Hắc Đích có đồ hay ho hay không, hắn có thể không biết sao?

“Không có hứng thú, không có thời gian.” Yến Vi Sí cầm điện thoại đi tới trước tủ hồ sơ, ánh mắt lướt qua từng nền tảng vững chắc của Yến thị.

“Vậy tao tự mua nhé, tao thấy có cái phù hợp với Trần Vụ, mua tặng anh ta.” Hoàng Ngộ nằm dài ra, cười đùa một cách cà lơ phất phơ.

Yến Vi Sí cười khẩy: “Cần mày mua à?”

Hoàng Ngộ cảm thấy lạnh sống lưng, gã buông chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Tao có qua có lại, trả ơn thôi.”

Yến Vi Sí một tay giữ lấy một tập tài liệu ở ngăn thứ năm của tủ, nghe vậy liền dừng lại: “Trả ơn? Ơn gì?”

Hoàng Ngộ kinh ngạc: “Anh Sí mày không biết sao?”

Mấy chữ này kết hợp với giọng điệu phóng đại quen thuộc của gã, cảm xúc tràn đầy đến mức bùng nổ, ẩn chứa đằng sau là “Sao lại như vậy?”, “Mày không biết sao?”, “Trần Vụ không nói với mày sao?”

Thật là thất lễ!

Trong ống nghe lan tỏa một bầu không khí lạnh lẽo.

Hoàng Ngộ cười gượng: “Này, buổi đấu giá, bắt đầu rồi, tao phải tập trung tinh thần nên không, không nói chuyện nữa, anh Sí cứ bận việc nhé, chúc mày phát tài phát lộc, đại cát đại lợi!”

Nói xong liền cúp máy. Trong phòng riêng của sàn đấu giá, đầu óc Hoàng Ngộ chết máy vì suy nghĩ quá nhanh.

Đệt.

Ban nãy giọng điệu và lời nói của gã sao lại giống cái loại “Anh trai không nói à, em trai không biết à”, thảo mai nức mùi trà.

Trời đất chứng giám, gã thật sự oan uổng.

Hoàng Ngộ chửi bậy vài câu, chưa hết hoảng hồn mà cầm lên ly rượu vang do Hắc Đích cung cấp. Mùi trà không phân biệt nam nữ, thậm chí không phân biệt tuổi tác. Tuần trước, gã bị một ông anh có trà nghệ bậc thầy làm cho kinh ngạc.

Trà đó không phải pha cho Hoàng Ngộ uống, mà là pha cho cha của Chiêu Nhi.

Không biết mũi của ông anh thế nào mà lại ngửi thấy “mùi gay” từ người đó.

Người kia chẳng thèm để ý.

Nhưng người đó có vẻ nhìn thêm vài lần cậu con trai nhỏ đi theo một tổng giám đốc. Cậu ta chưa đến hai mươi tuổi, ngây thơ như con thỏ trắng, thuộc loại hiếm thấy trong giới.

Có lẽ chỉ là nhìn thoáng qua, không có ý nghĩa sâu xa gì hơn.

Dù sao thì tình hình hiện tại và tương lai của người đó đều đang xuống dốc không phanh, chắc chẳng còn tâm trí đâu mà làm phong phú đời sống riêng tư nữa.

Nhồi máu cơ tim, cao huyết áp, tai biến mạch máu não cứ lần lượt kéo đến.

Hoàng Ngộ chép miệng một cách vô nghĩa, Chiêu Nhi không còn nữa, ông già nhà nó không biết nhìn người mà tự rước họa vào thân, gã lười nhác không muốn giúp đỡ.

Huống hồ cũng không cứu nổi.

Hoàng Ngộ sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng báo tin cho Trần Vụ qua wechat.

Trần Vụ không trả lời.

Hoàng Ngộ quăng điện thoại, mặc kệ!

Dù sao thì anh Sí cũng sẽ không ăn tươi nuốt sống cục cưng của ổng.

Trần Vụ ra ngoài đổ rác mất gần một tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại trở về nhà. Chó vàng cũng nóng phát điên, thè lưỡi chạy ra đài quan sát uống nước.

Tháng Bảy nóng như lửa địa ngục, buổi tối cây cối cũng không lay động, giống như vật trang trí, còn tạo cảm giác khó chịu hơn ban ngày.

Trần Vụ định vào phòng tắm tắm rửa, Yến Vi Sí ra khỏi thư phòng, chặn anh lại.

“Hoàng Ngộ nợ anh ân tình gì mà phải trả?” Yến Vi Sí vây Trần Vụ giữa bức tranh tường nửa đen trắng nửa sặc sỡ và lồng ngực của mình, “Thành thật thì được khoan hồng, chống cự thì…”

Trần Vụ vội giơ tay lên: “Anh thành thật, anh thành thật.”

Yến Vi Sí vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Ồ?”

“Có lẽ, anh nghĩ có lẽ, hẳn là có liên quan đến chuyện kia…” Trần Vụ ngập ngừng nói, “Chính là lần đi biển đó, em đi tắm, anh trò chuyện với Hoàng Ngộ, anh đã đồng ý tặng thuốc cho Đàm tiểu thư.”

Anh do dự một lúc, sau đó thành thật khai báo.

Yến Vi Sí nghịch nghịch chiếc cúc áo dưới cùng của Trần Vụ: “Lô đó được trồng ở đâu?”

Trần Vụ nhanh chóng liếc hắn một cái, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống: “Ở Thủ Thành có một khu biệt thự xây trên sườn núi, trước đây từng xảy ra cháy lớn, trên mạng đồn là có ma, cư dân không ở nữa, người giàu cũng chẳng thiếu chỗ ở, nên nơi đó bị bỏ hoang. Anh đã đào một mảnh đất để trồng thuốc, thỉnh thoảng lái xe qua chăm sóc.”

Ngón tay Yến Vi Sí linh hoạt di chuyển, cởi bỏ chiếc cúc áo đó.

Trần Vụ ăn tối hơi nhiều, bụng vẫn còn hơi căng, anh đứng thẳng người dậy: “Cuộc sống của anh em đều biết mà.”

“Biết là một chuyện…” Yến Vi Sí tiếp tục cởi thêm hai chiếc cúc nữa, đầu ngón tay luồn vào, chạm lên chiếc bụng dưa hấu nhỏ của anh.

“Anh đã nói hết cho em rồi…” Lỗ chân lông toàn thân Trần Vụ đều giãn mở tản ra nhiệt khí, anh run rẩy vì động tác của Yến Vi Sí. Anh nắm lấy hai ngón tay đó, “A Sí, không còn gì khác muốn hỏi nữa chứ, anh muốn đi tắm, ra nhiều mồ hôi quá.”

Yến Vi Sí rút tay ra: “Đi đi.”

Trần Vụ đi được vài bước, phía sau vang lên giọng nói không rõ ý tứ, đột ngột hỏi: “Có thấy khó thở không?”

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm vào sau gáy Trần Vụ, ngay khi anh quay lại, hắn chuyển mắt sang khoảng không, giọng điệu qua loa bình thản: “Ý em là, xung quanh có người đang nhìn.”

“Không có đâu.” Trần Vụ sững sờ, mím môi cười nhẹ, “Nếu anh thấy khó thở và không thoải mái, anh sẽ nói với em.”

Vai lưng Yến Vi Sí thả lỏng một cách khó nhận ra: “Được.”

Trần Vụ nói: “Vậy anh đi tắm thật nhé?”

Yến Vi Sí ngẩng đầu, tiếng bước chân xa dần rồi biến mất ở cửa phòng tắm, bấy giờ hắn mới cúi đầu nhìn những giọt mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay.

Tại sao lại quan tâm, bởi vì hắn sợ Trần Vụ nghĩ rằng mình đang bị kiểm soát, không thể tự do hít thở.

Mặc dù hắn đã rất cố gắng để không gian của Trần Vụ không bị chèn ép.

Yến Vi Sí bóp ấn đường, hắn không muốn đi theo con đường cũ của Yến Đình Sinh đường xưa, và cũng sẽ không đi.

Yến Đình Sinh nắm rõ mọi hành động của người bên gối, vì muốn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối, còn hắn thì không, xuất phát điểm của hắn là sợ hãi, sợ mất mát.

Dù sao Yến Đình Sinh có thể cưới năm bà vợ, nhưng hắn không như thế, hắn chỉ có một Trần Vụ.

Yến Vi Sí chỉ quan tâm đến hoạt động hàng ngày của Trần Vụ, còn những thứ khác như trực hệ bàng hệ hay gia đình này gia đình kia, hắn đều không quan tâm, mẹ kiếp chỉ cần đừng chọc vào hắn là được.

Nhỏ như Yến gia và Yến thị, lớn như các doanh nghiệp gia tộc thuộc top năm, Yến Vi Sí đều có mạng lưới giám sát hoàn chỉnh, vững chắc và tuyệt đối bí mật, đây là thứ mà các nhà tư bản độc tài của Yến truyền lại từ đời này sang đời khác.

Mỗi đinh ốc trong mạng lưới giám sát cũng được kế thừa theo chế độ này.

Đến thời điểm hiện tại, Yến Vi Sí chỉ sử dụng mạng lưới do chính mình thiết lập. Hắn không động đến mạng lưới giám sát phức tạp kia, cũng không gỡ bỏ, cứ để đó không quan tâm.

Tốt nhất là sẽ không có ngày phải sử dụng đến.

Bởi một khi đã sử dụng, đồng nghĩa với việc có kẻ nào đó chán sống muốn chết đã làm tổn thương Trần Vụ.

Đây là điều kiện duy nhất để hắn kích hoạt bất kỳ mạng lưới giám sát nào.

Yến Vi Sí kìm nén cảm xúc trong lòng, bước thong thả về phía phòng tắm, gõ cửa: “Vợ ơi, em cũng muốn tắm.”

Không có phản hồi.

Phòng tắm quá lớn, cách âm của cửa rất tốt, lại có tiếng nước che lấp, người bên trong không nghe thấy là điều bình thường.

“Vậy em vào nhé.” Yến Vi Sí trực tiếp mở cửa bước vào.

Chín mười giờ, cửa phòng tắm cuối cùng cũng được mở từ bên trong, làn hơi nước dày đặc tràn ra ngoài, không lâu sau đã bị máy lạnh hút sạch.

Trần Vụ tắm xong, gương mặt đỏ bừng như hoa đào. Anh sức cùng lực kiệt nằm trên ghế dài ở đài quan sát, một chân bị Yến Vi Sí nắm lấy, chiếc kìm cắt móng tay đang cắt những móng chân vừa mới mọc ra một chút.

“A Sí, em xong việc chưa?” Trần Vụ hỏi với giọng khàn khàn.

“Sắp sửa.” Yến Vi Sí nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn, thực tế mới bắt đầu, tiết tấu của hắn bị phá rối bởi một cuộc điện thoại của bạn thân, rồi lại là một hồi lao động thể lực, bây giờ là thời khắc âu yếm, làm sao có thể vào phòng làm việc được? Công việc dù nhiều đến đâu cũng phải đợi Trần Vụ ngủ rồi mới tính tiếp.

Trần Vụ nhắm mắt lại, mệt mỏi không muốn nói chuyện nữa.

Lúc này có một cơn gió nhẹ thổi qua, có lẽ do tầng cao, gió chạm vào làn da có chút mát mẻ, cũng không loại trừ là do quá mong đợi mà tự thôi miên sinh ra ảo giác.

“Rắc rắc, rắc rắc”

Những mẩu móng mềm mại rơi xuống giấy.

Lúc mơ màng chìm vào giấc ngủ, Trần Vụ phát ra tiếng nói mơ hồ: “Em thay nước cho hoa trong nhà vệ sinh đi.”

“Đợi lát nữa sẽ thay.” Yến Vi Sí chậm rãi cắt móng chân cho anh, lông mày tràn đầy vẻ lười biếng mãn nguyện, “Tối nay có thể nhìn thấy chòm sao của anh, rất rõ, có muốn xem không?”

Người nằm trên ghế dài đã ngủ thiếp.

“Sao lại mệt như thế nhỉ, không phải toàn là em động sao?” Yến Vi Sí bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.

Mèo chó nhìn hắn, như thể đang nhìn một kẻ ngốc vui quên trời đất.

Yến Vi Sí thu lại nụ cười: “Cút đi.”

Mèo chó nằm trở lại ổ của mình, thò đầu ra ngoài, tiếp tục nhìn kẻ ngốc.

Yến Vi Sí lười không thèm để ý đến chúng nữa.

Dưới ánh trăng, một đôi tình nhân, hai con vật trong ổ mèo ổ chó, và cả cây thuốc trong chai nước đều được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng.

Cây thuốc mà dù nuôi trồng bao lâu cũng chỉ mọc ra vài chiếc lá, từ bốn cây mở rộng thành sáu cây, bị Yến Vi Sí ăn mất ba cây mà không hề hay biết. Không phải hắn tự đề nghị mà là do Trần Vụ bảo hắn ăn, cứ ba tháng ăn một lần, nấu cháo xong thì cho cả cây vào, ăn vào thấy tinh thần sảng khoái.

Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không, Yến Vi Sí còn cảm thấy mình như trở lại thời trung học.

Yến Vi Sí liếc nhìn người đang ngủ say, chắc không phải do hiệu ứng tâm lý.

Ngày phẫu thuật của trưởng thôn được sắp xếp vào thứ Bảy, thời gian cả trẻ em và người lớn đều được nghỉ, con cái của ông hầu như đều có mặt đông đủ, chạy tới từ các thành phố khác nhau. Trần Vụ cũng đến.

Một nhóm người chào hỏi nhau đơn giản rồi giết thời gian trong phòng chờ. Ngoài họ, còn có người nhà của các bệnh nhân khác cũng đang làm phẫu thuật.

Chờ đợi rất sốt ruột, cũng rất tốt đẹp, bởi vì có hy vọng.

Hai ba tiếng đồng hồ trôi qua, ca phẫu thuật của trưởng thôn kết thúc, bác sĩ phẫu thuật đến nói chuyện với Trần Vụ, nói rằng mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Về phần hậu phẫu, sẽ có nhân viên y tế đến phòng bệnh dặn dò sau.

Khi trưởng thôn thoáng tỉnh lại, Trần Vụ ngồi bên giường bệnh một lúc rồi mới đi.

Phòng bệnh đông người, anh không tiện ở lại lâu, lần sau sẽ đến thăm tiếp.

Trần Vụ đi thang máy xuống, khi ở bãi đậu xe thì bị một giọng gọi lại. Anh ngạc nhiên nhìn người đàn ông cao lớn đứng sau vài chiếc xe, vừa mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào.

Hai người nhìn nhau, đều rất bất ngờ.

“Đúng là cậu thật!” Người đàn ông phấn khích bước nhanh đến gần, tay cầm túi thuốc quên cả bỏ vào xe, cứ thế xách túi đứng trước mặt Trần Vụ.

Trần Vụ nhìn người đồng hương, người đã từng giới thiệu cho anh công việc bảo vệ ở Tây Đức, mỉm cười: “Lâu rồi không gặp.”

Người đồng hương cũng cười, gần bốn mươi tuổi, vết chân chim đuôi mắt đã nhiều hơn. Anh ta nhìn Trần Vụ từ trên xuống dưới: “Thằng nhóc cậu sống tốt đấy.”

Trần Vụ ngượng ngùng gãi gãi mặt.

Người đồng hương cảm thấy vô cùng cảm khái, anh ta không phải người thuộc thôn Lão Thạch, mà ở thôn bên cạnh. Có một lần họp chợ, mẹ anh ta bảo anh ta bán chổi, Trần Vụ đến hỏi giá, thế là quen biết.

Năm đó, không lâu sau khi anh ta giúp Trần Vụ tìm việc, anh ta bị bạn bè lừa hết tiền tích cóp, rơi vào cảnh khốn khó nghèo túng, trong lòng luôn nghĩ liệu có thể xoay chuyển tình thế, có thể làm lại từ đầu không.

Lúc anh ta đã có chút khởi sắc từ việc bày quầy hàng vỉa hè, Trần Vụ đã không còn ở Xuân Quế nữa.

Cả gia đình anh ta đã rời khỏi thôn từ lâu, cắt đứt liên lạc với thân thích ở quê nhà. Những năm này anh ta không cố ý quay lại tìm Trần Vụ, mỗi người đều có quỹ đạo cuộc sống riêng.

Gặp lại cũng là một loại duyên phận.

Người đồng hương hỏi Trần Vụ tại sao lại ở bệnh viện, có phải không khỏe ở đâu không.

Trần Vụ lắc đầu: “Trưởng thôn làm phẫu thuật, tôi không yên tâm.”

Người đồng hương hỏi thăm bệnh tình và số phòng bệnh của ông: “Ngày mai tôi sẽ đến thăm ông cụ.”

Trần Vụ nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”

“Không phiền đâu.” Người đồng hương nhìn mái tóc mềm mại và cánh tay trắng trẻo buông xuống của anh, nghĩ đến em trai của anh.

Nhiều năm trước, người đồng hương đến thành phố lân cận Xuân Quế để tìm nhà máy đàm phán giá nhập hàng, tình cờ gặp em trai của Trần Vụ đang đi dạo phố với một cô gái, đều là học sinh trung học, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Anh ta không đến gần, nhưng đối phương lại chặn anh ta ở nhà vệ sinh, mở miệng chất vấn với giọng điệu rất xúc phạm.

“Tôi đã tra ra là anh đã đưa anh trai tôi đến Tây Đức, tại sao anh không nói cho tôi biết anh ấy đang làm bảo vệ ở đó?”

Anh ta từng là giáo viên tiểu học của em trai Trần Vụ.

Vì mối quan hệ với Trần Vụ, trong thời gian làm việc, anh ta rất quan tâm đến đứa trẻ đó.

Đối phương không lễ phép gì cả. Chuyện đã qua bao lâu rồi mà còn cố chấp mang ra tính sổ.

Đối mặt với câu hỏi hạch sách, anh ta nói: “Trần Vụ bảo tôi giấu cậu, nói là muốn tạo bất ngờ cho cậu. Có bạn gái rồi đúng không? Cậu phụ lòng Trần Vụ rồi đấy, thằng nhóc thối.”

Trần Vụ chưa bao giờ tiết lộ tình cảm của mình với em trai, là do có lần anh ta vô tình nhìn thấy khi đến thôn Lão Thạch thăm họ hàng,.

“Vậy là, cậu đã làm Trần Vụ đau lòng, hai người chia tay rồi.”

“Liên quan gì đến anh?”

“Có chứ, nếu hai người thật sự chia tay, tôi sẽ theo đuổi Trần Vụ.”

“Anh theo đuổi Trần Vụ?”

“Đúng vậy, cậu có biểu cảm gì thế, đừng tưởng không ai để ý đến cậu ấy chứ?”

Hồi ức của người đồng hương bị câu hỏi của Trần Vụ cắt ngang, tình cảm thoáng qua ngày đó cũng lại chìm vào bụi mờ. Anh ta theo ánh mắt của đối phương nhìn xuống túi thuốc trên tay mình, vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Trần Vụ còn trực tiếp hỏi: “Anh khám nam khoa à, có phải rối loạn chức năng không?”

Người đồng hương: “…”

“Có bệnh thì phải chữa, không có gì phải xấu hổ cả.” Trần Vụ đọc số điện thoại hiện tại của mình, “Anh lưu lại rồi gọi cho tôi, tôi sẽ giúp anh lấy đơn thuốc, anh cứ theo đó mà bốc thuốc uống.”

“Thế thì ngại quá, không làm phiền cậu chứ?” Người đồng hương ngay lập tức gọi vào số kia.

“Không phiền.” Trần Vụ lưu lại số liên lạc của người đồng hương. Người đồng hương nắm lấy vai anh, vừa biết ơn vừa xúc động đến gần vỗ nhẹ vào người anh. Nhiều thứ trên mạng, thật giả lẫn lộn, không tiện nói nhiều cũng không cần phải hỏi, sống tốt là được.

Không lâu sau, thư ký Kiều đưa cho sếp một túi giấy.

Bên trong túi giấy là ảnh Trần Vụ bị người khác ôm.

Rất biết chọn góc chụp.

Thực tế không ôm được, cách nhau một khoảng không quá gần không quá xa. Vì khi cảnh này xảy ra, paparazzi đang chụp lén, đồng thời các nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp và kín đáo hơn cũng chứng kiến và ghi lại.

Khi bạn chụp người khác, bạn cũng đang ở trong ống kính của người khác.

Yến Vi Sí chống một tay lên trán, lật xem từng tấm ảnh, miệng lẩm bẩm gì đó.

Thư ký Kiều lắng nghe, khóe miệng giật giật.

Sếp nói, “Tên cao kều ở đâu ra thế này, che hết cả vợ mình, không cắt bỏ được. Chết tiệt, không lưu được tấm nào.”

Yến Vi Sí lạnh lùng ngẩng đầu: “Anh còn đứng đây làm gì, rảnh lắm hả?”

Thư ký Kiều: “…”

Vậy nên dù biết chỉ là góc chụp, nhưng vẫn ghen tuông để bụng, tai bay vạ gió.

Thư ký Kiều lập tức rời đi.

Yến Vi Sí thu dọn ảnh, dùng bút máy đè lên. Hắn muốn trải nghiệm một trong những tình huống thường gặp của giới hào môn, nên không cho người chặn paparazzi lại để xóa ảnh, mà mặc mọi chuyện tiếp diễn.

Không phải sao, quy trình bắt đầu rồi, nhanh chóng như vậy. Paparazzi nặc danh liên lạc, đề nghị hẹn thời gian đàm phán, đòi tiền, năm mươi triệu, không nhiều, có thể cho, nhưng không thể tạo tiền lệ.

Hắn không chỉ không cho mà còn muốn khiến tay paparazzi liều lĩnh này phải tiết lộ quy tắc của mình ra ngoài, truyền khắp ngành của đối phương, nhằm ngăn chặn tình trạng này tái diễn.

Yến Vi Sí châm một điếu thuốc, vuốt tóc gọi điện: “Cục cưng ơi, anh đang ở đâu?”

Trong điện thoại ồn ào, Trần Vụ đáp: “Anh đang sang đường.”

Yến Vi Sí nghe thấy tiếng xe cộ tấp nập, kiên nhẫn chờ đợi: “Sang chưa?”

“Rồi.” Trần Vụ tránh dòng người, tìm một góc khuất tiếng ồn, quay lưng vào thùng rác, đối diện với một cành cây vươn qua bức tường, “Anh đã sang bên kia rồi.”

Giọng điệu Yến Vi Sí thay đổi, trầm xuống: “Vậy em phải nói chuyện quan trọng đây.”

Trần Vụ căng thẳng thở nhẹ: “Sao vậy, em nói đi.”

Yến Vi Sí cắn điếu thuốc, xoay bút máy một cách lơ đãng, thở dài buồn rầu: “Chúng ta bị tống tiền, phải làm sao đây?”