Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 77: Hắn đã đánh đổi tự do lấy tình yêu cao cả nhất của hắn




Mọi người thấy thiếu gia đi đến dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh để nghe điện thoại.

Không biết bà năm nói gì ở đầu dây bên kia, cuộc gọi chỉ kéo dài hai ba phút, rồi thiếu gia cúp máy.

Trong thời gian này, hắn không nói một lời, trên mặt cũng không thể hiện rõ cảm xúc gì.

Trong lúc cấp dưới đang lo lắng, một số người họ Yến cũng đang quan sát.

Đến lúc này rồi, mọi hành vi cử chỉ và lời nói của hắn đều bị phóng đại, có liên quan mật thiết đến bản di chúc sắp được công bố.

Tiếng khóc bên ngoài thiền viện ngừng lại, Yến Ngọc Tâm khóc ngất trong lòng con trai, không ai hỏi han một câu.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào cánh cửa gỗ, ông lão bên trong như bàn tay Thượng Đế điều khiển sự sống và cái chết đè nặng lên đầu họ, không biết còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật chưa được khai quật, là sự tồn tại mà họ vừa sợ hãi vừa kính nể, giờ đây sắp ngã xuống.

Một nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh, đế vương của giới tư bản, đã tạo ra hằng hà sa những thành tựu huy hoàng, cũng không thể chống lại quy luật sinh lão bệnh tử của tự nhiên.

Thê lương sao? Không hề.

Những người bị ông điều khiển đều mong muốn trở nên độc tài chuyên chế giống ông.

Tuy nhiên, bầu không khí không hoàn toàn căng thẳng, bởi vì một số con cháu đã chấp nhận thực tế từ lâu.

Họ không từ bỏ mà bắt đầu ấp ủ kế hoạch mới trong bí mật, cố gắng để con cái của mình được công nhận và thân cận với người thừa kế, lọt vào danh sách thừa kế tiếp theo.

Gieo mầm cho cuộc đấu đá nội bộ trong tương lai.

Một cậu bé tiến gần đến Yến Vi Sí, nói lời an ủi. Cậu bé này vừa mở đầu, những người khác cũng lần lượt làm theo.

Kể cả khi không có cha mẹ dặn dò, họ cũng có thể nhìn ra hoặc cảm nhận được đây là trung tâm của Yến thị sau này, là người có thể quyết định giai đoạn tiếp theo của nhà họ Yến sẽ càng thêm phồn vinh hay đi đến suy tàn, là cậu út, là ông trẻ.

Từ nhỏ đã bị người lớn và môi trường ảnh hưởng, thế giới đã mất đi sự ngây thơ trong sáng của trẻ thơ.

Mọi thế hệ đều như vậy, đều trưởng thành như vậy.

Người đàn ông mặc vest cao lớn chặn tất cả những đứa trẻ lại cách thiếu gia vài bước, không cho chúng đến quá gần.

Cha mẹ của các gia đình đột nhiên sáng mắt, hoảng hốt chạy đến kéo con cái đi.

Yến Vi Sí không thèm để ý, không có tâm trạng đó. Hắn chào Tịnh Dương đang chắp hai tay hướng về phía xa, sau đó quay người bước đi theo một hướng khác.

Các thuộc hạ theo sau.

Cổng chùa có một chú tiểu đang quét sân, thấy mấy người đi ra, chú tiểu chắp tay chào rồi tiếp tục cầm chổi quét.

Mùa này trên mặt đất không có nhiều lá rụng, chỉ có một ít tro bụi.

Yến Vi Sí ngồi xổm giữa hai vị thần canh cửa, hờ hững ném bật lửa chơi.

Chẳng bao lâu sau, một đội bảo vệ hộ tống nữ chủ nhân của họ vào chùa.

Người phụ nữ đeo kính râm, mái tóc vàng dài gần đến eo được buộc lỏng sau đầu, một chiếc mũ rộng vành màu đen đội trên đầu, trên vành mũ thêu hoa cúc tinh xảo.

“Chào bà năm.”

“Tiểu thiếu gia.”

Hai bên gặp nhau, cung kính chào hỏi.

Chú tiểu quét sân chạy đi, tro bụi chưa quét hết bay vào người mọi người.

Bà năm đi đến trước mặt con trai, chiếc váy nhung đen che khuất mắt cá chân, đôi giày da mũi nhọn dính một ít bụi đường, hơi thở của bà có chút gấp gáp khó tả: “Tiểu Sí.”

“Sao đầu con lại bị thương?” Bà năm hỏi.

Yến Vi Sí bắt lấy chiếc bật lửa đang tung lên không trung, không nói một lời. Hắn ngồi xổm ngẩng đầu nhìn bà một lúc với gương mặt không biểu cảm, sau đó không nhanh không chậm đứng dậy.

Hai mẹ con mỗi người đi một nước cờ trên bàn cờ này, hiện tại gặp nhau, không có cái chào má kề má như người phương Tây.

Thậm chí không có lấy một cái ôm.

Sự xa cách giữa họ bùng lên mạnh mẽ trong không gian chật hẹp này.

“Cha con đang đợi chúng ta, đi thôi.” Bà năm ngẩng mặt, dẫn đầu bước vào trong chùa, dòng sông ký ức chảy dưới chân bà, về bà, về con trai bà, về mối quan hệ mẹ con của họ.

Khi đó, toàn bộ thai kỳ của bà là một bí mật mà thế giới bên ngoài, thậm chí cả nhà họ Yến đều không biết rõ. Không lâu sau khi bà sinh con thuận lợi, chồng bà đã nói muốn lập Tiểu Sí làm người thừa kế, song bà không đồng ý.

Làm người thừa kế quá vất vả, cũng chẳng có gì thú vị.

Nhưng bà quá ngưỡng mộ chồng mình, ông ấy có trí tuệ vô tận, lựa chọn của ông ấy sẽ không sai.

Thế là cuộc đời của đứa con trai còn nằm trong nôi đã được định đoạt như vậy.

Lúc ấy chồng bà cũng chưa tiết lộ ra ngoài, chỉ là một lần bọn họ nói chuyện trong phòng. Trong tháng ở cữ đã xảy ra chuyện, chồng đưa bà và con trai đến một ngôi chùa nhỏ, ở đó vài năm.

Sau đó bọn họ trở về nhà họ Yến, chuyện người thừa kế chính thức được công bố, kèm theo tin đồn đứa trẻ đã được định sẵn từ lúc chào đời, chồng bà không đính chính.

Con trai mới bảy tuổi đã trải qua vụ bắt cóc tống tiền, nhiều lần cận kề cái chết trong năm đầu tiên trở về nhà.

Chồng nói với bà rằng, thân là con nối dõi của gia tộc lớn, trừ khi là đứa trẻ thiểu năng, nếu không sẽ không có chuyện bình an suôn sẻ hoàn toàn.

Cái chết và máu me đều là thứ nên chịu, phải chịu.

Người thừa kế sẽ phải chịu đựng gấp bội.

Việc thống trị hay bị thống trị được quyết định bởi năng lực của bản thân.

Bà đã bị chồng thuyết phục.

Đến năm con trai mười lăm tuổi, gia đình ông ngoại của người anh thứ mười của chồng lập mưu lấy mạng con trai bà. Khi được người của chồng tìm thấy, hắn bị chôn sống dưới đất, tay chân gãy hết, thoi thóp hấp hối. Bà không thể chịu đựng thêm nữa.

Nhưng chồng bà lại nói, kiến thức, tài năng, khả năng chiến đấu, bắn súng, cùng với trực giác kinh doanh nhạy bén bẩm sinh của con trai đều đạt tiêu chuẩn của người thừa kế Yến thị. Khuyết điểm là bị gò bó trong khuôn khổ, không linh hoạt, giống như hầu hết các con của ông.

Điều phiền toái hơn là, con trai quá lý trí, thiếu sự bốc đồng, không ham muốn không cầu mong với bất cứ điều gì.

Cho dù là phản công và trả thù.

Khi ấy đúng lúc thấy nội bộ Yến thị có nhiều phe phái rục rịch, bà lo lắng đề phòng hàng đêm, sợ rằng con trai chết thảm, đầu một nơi thân một nẻo.

Chồng bà dứt khoát lập mưu đưa con trai đi, xem hắn có thể tự hoàn thiện bản thân ở bên ngoài hay không.

Tuy bà không hiểu tại sao chồng lại chọn Xuân Quế và trường dạy nghề Tây Đức cho con, nhưng bà tin rằng ông có lý do của mình, bà nghe theo ông, khóc lóc cầu xin con trai nhập cuộc.

Con trai không hợp tác, khinh thường việc mượn dao giết người, đi con đường người khác đã trải sẵn, cuộc đời không thể tự chủ, không có lựa chọn.

Hắn đã bị bà chọc phiền, nổi giận, tình mẹ con vốn không sâu sắc lại thêm phần xa cách.

Bà lấy cái chết ra đe dọa, hắn mới đồng ý.

Thế là sau đó xảy ra việc giết mẹ, bị vứt bỏ, và lưu đày ba năm.

Trải qua ba năm, con trai trở về có điều mong muốn, thứ hắn cầu không phải quyền lực lợi ích, tất cả đã lệch ra ngoài tầm kiểm soát.

Bà không biết phải làm gì, chồng bảo làm gì thì bà làm theo.

Về phần con trai…

Chồng sẽ có cách, trong lòng bà, ông có thể làm được mọi thứ.

Sau đó lại ba năm nữa…

Con trai mới về nhà, dẫn theo con dâu của bà…

Tiếng giày da gõ nhẹ trên gạch xanh càng lúc càng gần thiền viện, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Bà năm là người Đức, xuất thân từ một gia đình trung lưu, là một nghệ sĩ dương cầm. Bà sống ở Thủ Thành đã nhiều năm, nay ngoài bốn mươi, song khí chất và phong thái không hề thua kém các tiểu thư trẻ tuổi của nhà họ Yến.

Thời trẻ bà hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần.

“Dì Tô.” Yến Lam Phong là người đầu tiên lên tiếng.

Bà năm tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt xanh biếc đỏ hoe sưng húp, đã khóc rất nhiều.

Giữa ánh nhìn của mọi người, người vợ bé được ông cụ yêu chiều nhất xuất hiện trong trạng thái này, gửi đi một tín hiệu không lời mà mạnh mẽ, ông cụ thực sự sắp ra đi.

“Dì Tô, dì giúp con trai tôi với.” Yến Ngọc Tâm nhào tới như hồi quang phản chiếu, nắm chặt tay bà năm đang cầm kính râm.

Móng tay cào sâu vào da thịt.

Bà năm chưa kịp làm gì, đội vệ sĩ do ông cụ đích thân chọn đã đè Yến Ngọc Tâm xuống đất, đối xử như một tội phạm mất trí phát điên.

Không xem trọng thân phận con gái thứ ba nhà họ Yến.

Bàn tay của bà năm có vài vết xước rỉ máu, bà không để ý mà hạ tay xuống, ra lệnh cho vệ sĩ thả Yến Ngọc Tâm ra.

“Ngọc Tâm, cô nói đi…” Thái độ của bà năm có thể coi là ôn hòa.

Giọng Yến Ngọc Tâm khàn khàn: “Tôi muốn con trai tôi mang họ của tôi, hy vọng cha sẽ đồng ý, hôm nay đội ngũ luật sư của ông cũng đều có mặt.”

“Cha cô sắp đi rồi, mà cô lại đưa ra chuyện này.” Bà năm có chút thất vọng quay đầu đi, không nói tiếp lời trách móc.

“Dì Tô, dì, tôi chỉ muốn… Đây là điều cuối cùng…” Yến Ngọc Tâm tạo cho người ta cảm giác như có lý do gì đó có thể để bà năm nói giúp mình. Chị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có nhiều dấu vết thời gian của bà năm, đồng tử tan rã, mấp máy đôi môi trắng bệch mấy lần một cách quái dị, cổ họng phát ra tiếng “hừ hừ” khó chịu, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít đau khổ.

Đứa con trai tuấn tú xuất sắc của chị lau mặt cho chị, đỡ chị đứng dậy.

Có vài người họ Yến khinh thường nghĩ, chẳng qua chỉ là một cái họ mà thôi, vậy mà ở chùa, trong trường hợp này lại ba lần bốn lượt la lối khóc lóc đòi hỏi, cũng không biết xấu hổ.

Đúng lúc này, Tịnh Dương đi xuyên qua đám người hỗn tạp nhà họ Yến, nói với bà năm: “Thí chủ, mời đi theo tôi.”

Bà năm quay đầu lại tìm kiếm gì đó.

“Chỉ cho phép một mình thí chủ đi vào.” Tịnh Dương nói.

Mọi người có những biểu cảm khác nhau, ông cụ đã bày ra kế hoạch cho con trai út lâu như vậy, song đến lúc lâm chung, người cuối cùng muốn gặp lại không phải là hắn, mà là người vợ bé của mình.

Trước khi chết, một lần nữa khẳng định tin đồn “con quý nhờ mẹ”.

Điều này thành hiện thực thì những lời bàn tán hắn “chỉ được cái mã” cũng sẽ được chứng minh, còn sẽ mang đến cho các phe phái đang do dự một sự tự tin mạnh mẽ.

Bà năm tiến vào chưa đầy mười phút, gió nhẹ thổi tắt tàn lửa trong lư hương, lay động cây cối trong thiền viện.

Tiếng chuông tang vang lên, vị chủ tịch già của Yến thị, người cầm lái cao tuổi của nhà họ Yến đã ra đi.

Di chúc được công bố cho mọi người.

Một tờ giấy chuyển nhượng tài sản mỏng nhẹ nhưng lại nặng nề đến mức không thể ước tính đã đặt dấu chấm hết cho buổi tiễn biệt mơ hồ này.

Sau tang lễ, bà năm mang theo di vật trở về viện điều dưỡng.

Khi chồng còn sống, bà là nhược điểm của chồng. Khi chồng không còn, bà là điểm yếu của con trai, rất tự biết mình, cũng rõ những điều không thể làm.

Mùa hè năm nay, người cầm lái mới nhận chức, Yến thị tiếp tục hành trình trên biển thương trường.

Các phe phái đã sống sót qua nhiều cuộc đấu đá ngầm và đục nước béo cò ở Yến thị đến nay cơ bản đã bị thu phục trong một đợt, phe phái có gốc rễ vững chắc nhất cũng bị tóm gọn không kịp rút lui. Ngoài dự đoán của mọi người, Yến Chấn, cũng chính là Yến nhị gia, hiện không rõ tung tích.

Giả vờ bệnh, đã bỏ chạy trước.

Yến thị.

Trong thư phòng ngột ngạt tràn ngập mùi khói, Yến Vi Sí ngồi sau bàn làm việc, trên tay áo sơ mi đeo một miếng vải đen.

Một cuộc họp nội bộ nhỏ đã diễn ra trong khoảng thời gian hút gần hết nửa bao thuốc lá.

Người thanh niên cắt tóc ngắn gọn gàng đề nghị: “Thiếu gia, con gái út của Yến Chấn và bạn bè đang du lịch ở một thị trấn nhỏ của Pháp, vị trí đã được xác định, chúng ta có thể ngay lập tức…”

Hai người khác mặc dù không mở miệng, nhưng ánh mắt cũng toát ra ý nghĩ tương tự.

Yến Vi Sí nhả khói: “Không cần thiết.”

Căn phòng chìm vào im lặng.

Yến Vi Sí khoát tay, ba người rời khỏi thư phòng.

Không lâu sau có tiếng báo cáo, Yến Lam Phong đến, Yến Vi Sí dập tắt đầu thuốc lá trong gạt tàn, dọn dẹp tàn thuốc và tài liệu trên bàn, sau đó cầm cái bát nhỏ đã để rất lâu bên cạnh tới trước mặt mình.

Khi Yến Lam Phong bước vào, đập vào mắt là tân chủ tịch Hội đồng quản trị của Yến thị đang ăn đường trắng.

Đây là lần dọn dẹp cuối cùng, dường như hắn không vội vã lắm.

Yến Lam Phong ngồi xuống một chỗ, chìm vào suy nghĩ của mình. Chị hoài nghi năm ấy sau khi cha mình viện cớ quá đau buồn để tĩnh dưỡng trong chùa, tất cả những sóng gió biến động trong nội bộ Yến thị và nhà họ Yến đều là tác phẩm của em út.

Chính là những việc xảy ra trong thời gian em út làm người ngoài lề ở Thủ Thành.

Bởi vì vẫn còn sót lại một chút giới hạn mong manh, không đuổi cùng giết tận, không diệt cỏ tận gốc.

Người ngoài đều tưởng là do tuổi già sức yếu nên tay yếu đi.

Yến Lam Phong xoa nhẹ những ngón tay mảnh mai của mình, tâm trạng của chị đã hoàn toàn thay đổi, từ người trong cuộc trở thành người ngoài quan sát.

Em út và con trai của chị ba đều có quan hệ thân thích với chị, trong mắt chị, họ là những nhân vật xuất sắc trong thế hệ mới của giới kinh doanh Thủ Thành.

Vậy thì, xét đến hiện tại, ai là người thắng, ai là người thua?

Quý Minh Xuyên thèm muốn vị trí đỉnh của kim tự tháp, mưu toan một tay che trời, nhưng từ khi em út trở về vào ngày y nhận tổ quy tông, vị trí của y đã lộ rõ. Nếu không từ bỏ mục tiêu xây dựng lại, cuối cùng y sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn, thất bại thảm hại.

Em út muốn thoát khỏi Yến thị hoàn toàn, khao khát một cuộc sống tự chủ tự kiểm soát, hắn cũng không thắng.

Tuy nhiên, thắng thua là một thể thống nhất, chuyển hướng là có thể chiến thắng.

Để xem có thể xoay chuyển được không.

Yến Lam Phong nghĩ, toàn bộ hệ thống thân tín của cha đều là những quân bài ẩn, không ai biết, e rằng đã âm thầm giao trực tiếp vào tay em út từ lâu, không phải ba người hiện tại, mà là nhóm người ẩn giấu sâu hơn.

Dường như em út không còn theo đuổi quyền lực nữa, song hắn có thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Vì vậy, hắn không thể lơ là, không thể đổi hướng.

Hắn đã đánh đổi tự do lấy tình yêu cao cả nhất của hắn.

Tầm mắt Yến Lam Phong lướt qua khung ảnh lớn trên tường, rồi nhìn miếng băng gạc trên đầu em út, chị thầm đoán, cha không động đến Trần Vụ, chưa biết chừng đó chính là gông xiềng mà ông đã tự mình chọn cho em trai.

Em út đeo lên như ông mong muốn.

Cha đã đi rồi, sự thật cũng bị chôn vùi theo, dù có pha trộn bao nhiêu mưu tính, cuối cùng vẫn là cát bụi trở về với cát bụi.

“Em út này, Yến thị không cần chị nữa, chị định ra nước ngoài định cư.” Yến Lam Phong có ý định rút lui vào thời điểm này. Bệnh tình của con gái không ổn định, cần chị chăm sóc, con trai gây ra họa lớn, bị chị nhốt lại nhưng không cai nghiện được, sau khi bỏ trốn thì mất tích, người của chị tìm mãi không thấy, e rằng lành ít dữ nhiều. Chị nên chuyển từ vai trò một doanh nhân danh tiếng sang vai trò của một người mẹ.

Hơn nữa chồng đang ở nước ngoài chăm sóc con gái, hai người xa cách đã lâu, tình cảm phai nhạt, chị cũng không làm tròn vai trò người vợ.

Yến Vi Sí dùng thìa múc một thìa đường trắng bỏ vào miệng, răng nghiến lại phát ra tiếng rào rạo: “Đợi thêm một năm nữa.”

Yến Lam Phong nhất thời không hiểu được nguyên nhân hắn đưa ra khoảng thời gian này.

Yến Vi Sí nói: “Tôi sẽ đi làm bạn đồng hành học tập.”

Yến Lam Phong: “…”

Lời em trai nói có vẻ không phải là chuyện đùa, thật sự muốn đi cùng Trần Vụ đến London, cho đến khi anh hoàn thành chương trình học sinh trao đổi.

Về phần công ty thực phẩm kia, có lẽ sẽ được sử dụng để giết thời gian khi hắn buồn chán.

“Đi cùng quan trọng vậy sao?” Yến Lam Phong bình tĩnh nói, “Tuy chị không tiếp xúc nhiều với Trần Vụ, nhưng nhìn qua đã biết cậu ta là người độc lập, hoàn toàn có thể thích ứng với cuộc sống ở nơi đất khách quê người.”

Yến Vi Sí ném thìa vào trong bát nhỏ, là tôi không thể thích ứng. Không rõ ràng sao? Còn cần tôi nói thẳng ra à?

“Tôi đã hứa với anh ấy điều gì thì đều sẽ làm được.” Yến Vi Sí uống một ngụm nước, miệng ngọt đến phát ngấy: “Bên Yến thị, chị quản lý thêm một năm nữa, cần tôi quyết định việc gì thì có thể tìm tôi.”

Yến Lam Phong có tính toán riêng, mặt lộ vẻ do dự, bên tai vang lên một tiếng, “Bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của chi nhánh ở Anh.”

Yến Vi Sí nhìn vào ánh mắt thoáng kinh ngạc của Yến Lam Phong: “Giao dịch thành công?”

Yến Lam Phong đồng ý.

Mặc dù chị ở lại thêm một năm, đêm dài lắm mộng, nhưng xưa nay rủi ro luôn đi kèm với lợi ích.

Yến Vi Sí giải quyết xong chuyện đi học cùng, tối đó gọi video cho Trần Vụ.

Hắn vừa đến bãi đậu xe ngầm, chuẩn bị đi ăn tiệc.

Trần Vụ đang nghiền thuốc, phát hiện phía Yến Vi Sí có ba cái đầu vô tình hay cố ý lướt qua, anh không khỏi tò mò mở to mắt.

“Người trông nho nhã là luật sư Yến, người đàn ông lực lưỡng là đội trưởng Lạc, người có kiểu tóc học sinh là thư ký Kiều.”

Vệ sĩ bên cạnh Trần Vụ giới thiệu từng người một.cho anh.

Yến Vi lạnh lùng nói: “Ai nhiều chuyện thế, để tôi xem nào, tăng lương cho anh ta, tôi tự phát.”

Vệ sĩ lập tức rút lui. Lúc này, bên này trời nắng rực rỡ, anh đi ra ngoài, gió trên đảo dịu nhẹ, các tòa nhà ở đây đều có màu xanh và trắng, giống như bầu trời, tràn ngập hương vị của một câu chuyện cổ tích với cái kết viên mãn.

Đội trưởng gọi điện thoại tới, hỏi anh ta về tình hình của anh Trần.

“Vẫn tạm.” Vệ sĩ ngồi lên một bức tường thấp, “Đội trưởng, tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi ăn ngon, ngủ ngon, không còn phản ứng chiến-hay-chạy nữa.”

Đội trưởng Lạc: “Gặp phải yêu quái dưới biển à?”

“…” Vệ sĩ trực tiếp gửi yêu cầu gọi video, đội trưởng vừa chấp nhận, anh ta đã lấy ra một túi thơm nhỏ: “Thấy không? Nhờ vào cái này đấy, bên trong là thuốc, anh Trần làm cho tôi.”

“Đừng để thiếu gia biết.” Đội trưởng Lạc nói.

Vệ sĩ chậm chạp nhận ra ý của đội trưởng, ngạc nhiên hỏi: “Thiếu gia không có sao?”

Đội trưởng Lạc: “Nếu ngài ấy có, chẳng lẽ lại không đeo ở thắt lưng hay treo trên cổ chắc?”

Vệ sĩ im lặng vài giây: “Cũng đúng.”

Anh ta luống cuống nhét túi thơm vào túi quần, sau đó giơ điện thoại lên cho đội trưởng xem phong cảnh trên đảo, đẹp thì đẹp, nhưng đúng là buồn chán: “Đội trưởng, khi nào anh Trần mới có thể rời đảo? Các anh em đánh bài đủ lắm rồi.”

“Chưa xong đâu.” Đội trưởng Lạc nói ngắn gọn.

Vệ sĩ thở dài: “Anh Trần nằm mơ thấy thiếu gia, chúng tôi nhìn thấy cũng khó chịu, nhưng không tiện nói nhiều.”

Đội trưởng Lạc buông một câu: “Thiếu gia của cậu truy tìm nội gián đến tận sào huyệt của đối phương, mà còn không quên bới thuốc cho người nhà.”

Vệ sĩ: “…”

Đội trưởng Lạc cúp máy, thư ký Kiều lướt tới, tựa vào cửa xe bên cạnh anh: “Có nên nói với anh Trần là thiếu gia đã trúng một phát đạn ở eo không?”

“Anh nói đi.” Đội trưởng Lạc khoanh tay.

“Nhưng đó là eo, eo của đàn ông, ý tôi là thiếu gia không giấu được đâu, một khi gặp anh Trần là sẽ bại lộ.” Thư ký Kiều nhún vai.

“Tắt đèn thì chưa chắc.” Đội trưởng Lạc với khuôn mặt cứng rắn, nói những lời này mà không hề có chút mờ ám nào.

Thư ký Kiều không đồng ý với quan điểm thô thiển của anh: “Anh nghĩ anh Trần ngu ngốc à? Điện 100 mã lực đột nhiên chạy còn 20 mã lực, không nghi ngờ mới lạ.”

“Vậy có nói không?” Đội trưởng Lạc không chắc chắn.

“Để luật sư Yến nói.” Thư ký Kiều đi tìm đồng bọn đang gọi điện thoại cách đó không xa.

Luật sư Yến dùng ánh mắt ra hiệu cho y đừng gây rối.

Thư ký Kiều đợi một lúc, không đợi được nữa liền quay lại xe, bữa tiệc sắp bắt đầu mà thiếu gia vẫn chưa xuất phát.

Nếu là thời cổ đại, anh Trần chính là kẻ mê hoặc quân chủ.

Thư ký Kiều ngẫm nghĩ một cách đại nghịch bất đạo.

Trần Vụ hắt hơi một cái thật to.

Yến Vi Sí ngồi trong xe, ánh sáng khá rõ, lông mày nhíu lại hiện lên vẻ bực bội: “Chỉ có một cái, không phải do em đang nhớ anh, mà là bị cảm.”

“Không bị cảm, chỉ là mũi hơi ngứa thôi, khí hậu ở đây rất tốt.” Trần Vụ nhìn miếng vải đen trên tay trái của hắn, nói: “A Sí, gần đây em ngủ thế nào?”

Yến Vi Sí đảo mắt: “Ngả lưng là ngủ.”

Trần Vụ không chớp mắt: “Vậy sao em không nhìn anh mà nói?”

“Biết rõ còn cố hỏi.” Yến Vi Sí tức giận.

“…” Trần Vụ lắc lắc cái cối giã thuốc để những mảnh vụn thuốc dính trên đó rơi xuống, “Làm gói thuốc rồi, chắc không gửi đến chỗ em được nhỉ?”

“Đừng gửi nữa.” Yến Vi Sí khẽ dỗ dành: “Không thiếu chút thời gian này đâu.”

Nếu không phải hắn thật sự sợ Trần Vụ suy nghĩ lung tung, hắn cũng đã không gọi video. Trực tiếp cắt đứt liên lạc mới là an toàn nhất, hắn không muốn có chút rủi ro nào.

Trần Vụ gật đầu, hiểu ý: “Được rồi.”

Anh nắm chặt cây chày dính thuốc, giã vài lần vào cối rồi dừng lại.

Anh nghiêm túc đặt điện thoại ngay ngắn sao cho Yến Vi Sí có thể nhìn thấy mình rõ hơn, anh cũng có thể nhìn thấy nhiều hơn.

Yến Vi Sí chăm chú nhìn người trong màn hình, sắc mặt khá tốt, chỉ là gầy đi. Giọng hắn càng thêm dịu dàng, chất chứa nỗi niềm nhớ nhung một ngày không gặp như ba thu dài: “Đã trồng được bao nhiêu rồi?”

“Còn lại một nửa.” Trần Vụ trả lời.

Đất cát trên đảo rất màu mỡ, thích hợp với nhiều loại cây xanh, Trần Vụ trồng hoa cúc trên mảnh đất trống đó, giống như hoa thược dược, cũng giống như hoa mẫu đơn, nhiệt độ càng cao hoa nở càng đẹp.

Yến Vi Sí nắm rõ mọi hoạt động hàng ngày của Trần Vụ trong lòng bàn tay, nhận thấy hai ngày này anh rõ ràng bắt đầu chậm lại tiến độ, chắc chắn là sợ rằng mình không giải quyết xong mọi việc trong thời gian ngắn.

Nói như vậy, đến lúc Trần Vụ trồng xong mảnh đất trống đó mà Yến Vi Sí vẫn không thể đến đón anh, thì tức là thất hứa.

Trần Vụ không muốn hắn thất hứa.

Khách sạn Hà Uyển.

Nhóm người trong bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, vẫn luôn chờ đợi chàng trai trẻ của Yến thị.

Hoàng Ngộ đang lướt điện thoại ngoài thang máy ở tầng này, lúc cửa thang máy mở ra, gã không để ý, tình cờ liếc một cái mới biết là bạn thân.

“Anh Sí! Anh Sí anh Sí!”

Hoàng Ngộ, một người đàn ông trưởng thành, là một trong những người tham dự bữa tối hôm nay, mặc bộ vest trị giá hai ba trăm nghìn tệ, nhưng có đôi khi trông không chín chắn và sắc sảo chút nào, gã gào thét đuổi theo dọc hành lang: “Này, anh Sí —— “

Yến Vi Sí bị gã gọi đến nhức đầu, nắm cổ sau của gã để gã im lặng.

Hoàng Ngộ bị nắm cổ mà không hề tức giận, cười hì hì nói: “Chỉ chờ mày thôi đó, bạn à.”

“Đúng rồi, tên họ Quý không được mời, chắc ai cũng biết bọn mày không hợp nhau, có mày không có cậu ta.” Hoàng Ngộ báo cáo tình hình, kỳ quái nói: “Cha của Chiêu Nhi cũng không đến.”

Yến Vi Sí bước đi vững vàng, hơi thở đều đặn, nếu không cởi áo sơ mi ra thì không ai biết hắn bị thương ở eo. Anh lơ đễnh nói: “Không đến thì không đến, có ảnh hưởng đến việc mày ăn cơm hay uống rượu không?”

“Tao chỉ tò mò thôi mà.” Hoàng Ngộ nhún vai. Có lẽ Khương Vệ Dân bị chuyện gì đó giữ chân, có chuyện gì quan trọng hơn bữa tối này chứ?

Nhân viên phục vụ ở cửa phòng đẩy cửa ra, Yến Vi Sí bước vào.

Tối nay là lần đầu tiên hắn xuất hiện trong một sự kiện thương mại sau khi để tang, các ông lớn đều nể mặt hắn, đứng lên chào đón.

Hoàng Ngộ ngồi xuống bên cạnh anh Sí, dạo gần đây trên mạng xuất hiện cuộc tấn công quy mô lớn nhắm vào Trần Vụ, không chỉ nhà họ Yến mà còn cả đối thủ của Yến thị đều đang thêm dầu vào lửa.

Không biết từ khi nào, vòng bạn bè của anh Sí chỉ có Trần Vụ, hắn nổi danh yêu đương mù quáng, ai trong giới cũng biết điều này.

Trần Vụ mà buồn bã, anh Sí sẽ mất lý trí.

Những kẻ đó lợi dụng lúc anh Sí rối loạn để lấy mạng hắn.

May mắn thay, anh Sí đã đưa Trần Vụ ra khỏi Thủ Thành trước một bước, giấu ở nơi ngay cả gã cũng không đoán được.

Rất tốt.

Ai mà biết được liệu gã có bị bắt cóc trong lúc sơ suất, bị đe dọa tiết lộ nơi ẩn náu của Trần Vụ hay không.

Hoàng Ngộ suy đoán theo kiểu phim truyền hình.

Bữa tiệc diễn ra được một nửa, thư ký Kiều bước vào, nói bên tai Yến Vi Sí: “Thiếu gia, chủ tịch Khương đang tìm người, đã tìm đến anh Trần rồi.”

Yến Vi Sí bị bầu không khí trao đổi lợi ích làm cho sắc mặt lạnh lùng, gần như không đụng đến cả bàn hải sản, cổ họng bị đốt cháy bởi rượu trắng: “Tìm người?”

Thư ký Kiều nhìn hắn với ánh mắt đượm lo lắng, chẳng lẽ bệnh tương tư còn ảnh hưởng đến trí nhớ sao?

“Cái người tên Đới Kha kia.” Thư ký Kiều nhắc nhở.

Yến Vi Sí nhướng mày, nhớ ra rồi, chuyện này đã từng được đề cập đến.

“Đủ rồi, đừng bắt nạt bạn nối khố của tôi.” Yến Vi Sí đứng dậy, vỗ vai Hoàng Ngộ đang bị chuốc rượu, nói với mọi người một câu rồi đi ra khỏi phòng.

Có một doanh nhân nhỏ được ăn cả ngã về không ngồi chờ ở hành lang, hy vọng có thể bàn chuyện làm ăn với một trong những ông chủ bên trong để đổi đời.

Nhưng thực tế thường đi ngược lại, khiến bạn tự hủy hoại tương lai của mình.

Văn hóa bàn rượu không dễ nắm bắt như vậy.

Doanh nhân nhỏ chỉ kịp hoàn hồn sau khi Yến Vi Sí khuất bóng ở góc rẽ, nhận ra thân phận của hắn, muốn đuổi theo để thử vận may nhưng bị người của hắn chặn lại, hối hận vì đã không nắm bắt được cơ hội hiếm có vừa lướt qua.

Yến Vi Sí ngồi trên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, lười biếng gọi cho vợ mình: “Nói với anh chuyện này.”

Trần Vụ đang phơi thuốc, anh bối rối hỏi: “Chuyện gì vậy, lúc nãy chúng ta gọi video em không…”

Nửa câu sau bị giọng của Yến Vi Sí cắt đứt.

“Đới Kha đi du học rồi.” Yến Vi Sí nói.

Trần Vụ vô cùng kinh ngạc: “Đi du học? Nhưng học kỳ này còn chưa kết thúc mà.”

Yến Vi Sí liếc thấy một cậu bé rụt rè nhìn lén về phía mình, vẻ ngoài thuần khiết như hoa sơn trà, đeo kính gọng đen mảnh giống Trần Vụ, cũng cố tình bắt chước trang phục và kiểu tóc.

Làm cái quái gì vậy? Coi hắn là đồ ngốc à?

Yến Vi Sí đảo qua một ánh mắt lạnh lùng, tỏ rõ sự khinh bỉ.

Cút.

Cậu bé tái mặt, không dám có ý định bám víu nữa, hoảng sợ bỏ chạy.

Mẹ kiếp, toàn chuyện gì thế này, không khí bị ô nhiễm rồi, giải quyết xong việc thì lên chương trình phỏng vấn để khoe tình yêu thôi. Yến Vi Sí đổi chỗ nằm, hơi thở phảng phất mùi rượu nhạt: “Mỗi người đều có chí hướng riêng. Chỉ là muốn báo với anh vậy thôi.”

Trong giọng nói của Trần Vụ có chút mất mát: “Vậy liệu cậu ấy có còn liên lạc với anh không? Trước khi anh đến đảo nhỏ có nói chuyện điện thoại với cậu ấy, cậu ấy bảo khi nào vết thương lành sẽ quay lại trường, đãi anh ăn ngon.”

“Không liên lạc, cũng là một cách liên lạc.” Yến Vi Sí nói đầy ẩn ý.

Trần Vụ im lặng một lúc, không hỏi thêm về tung tích của Đới Kha nữa, anh nói: “A Sí, em vẫn ở bên ngoài à?”

Yến Vi Sí đáp hai chữ: “Xã giao.”

Trần Vụ chậm rãi nói: “À… Xã giao… Đã trễ thế này…”

“Em về nhà ngay đây.” Thái dương Yến Vi Trì giật giật.