Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 76: Anh cũng rất ưu tú




Trong văn phòng rộng lớn và trống trải, chỉ có một bộ đồ dùng văn phòng, trang trí đơn giản, với tông màu đen trắng trải dài khắp nơi. Trần Vụ đứng trước cửa sổ kính rộng bằng bức tường, bên ngoài là cảnh tượng hàng trăm tầng của thành phố Thủ Thành.

Nhìn xuống là đỉnh cao của giới kinh doanh Thủ Thành, nơi cao lạnh lẽo cô đơn, ngẩng đầu là bầu trời đầy sao trăng, như thể chỉ cần mở cửa sổ là có thể hái được tinh tú và trăng sáng.

Những người sợ độ cao sẽ có nhịp tim đập nhanh hơn và hét lên, không thể thưởng thức phong cảnh.

Tầm mắt Trần Vụ không hướng xuống dưới hay lên trên, anh giữ góc nhìn thẳng, trong mắt phản chiếu hình ảnh của chính mình trên kính.

Tai nghe được cuộn lại để trên bàn làm việc sang trọng, Trần Vụ không nghe nhạc, trong tay anh cầm ly nước chanh, nhưng không uống mấy.

Một giọng nói dò hỏi vang lên từ phía sau, là trợ lý của Yến Lam Phong, không kiêu ngạo không thấp kém, “Anh Trần, cần thêm nước không ạ?”

Trần Vụ lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

Tiếng bước chân lui ra ngoài.

Trần Vụ mở điện thoại bấm vào các đường link tin tức mà Triệu Tiềm gửi cho mình. Đây đều là những bài báo được được Triệu Tiềm chọn lọc kỹ lưỡng, toàn là thông tin hữu ích. Đọc xong cơ bản có thể hiểu được những biến động trong giới kinh doanh vài năm qua cùng với thế cục hiện nay.

Trong đó còn có một biểu đồ đường cong chuyên nghiệp, đại diện cho sự biến động giá cổ phiếu của các tập đoàn thuộc gia tộc lớn hàng đầu.

Trần Vụ xem từng cái một, phần mềm trên điện thoại kiểm tra thấy anh nhấn vào “liên kết rác” nên tự động loại bỏ. Anh cất điện thoại vào túi, đứng tại chỗ nhấp hai ngụm nước chanh, sau đó xoay người đi đến sô pha trong văn phòng ngồi xuống.

Ghế sô pha mới, mùi da lượn quanh chóp mũi, Trần Vụ đặt cốc nước lên bàn. Không biết là bàn làm từ loại đá gì, bên trong nền trắng có hoa văn màu đen như sợi tóc, sờ vào có cảm giác lạnh lẽo, nhưng chạm lâu lại thấy ấm. Anh chạm vài lần vào mặt bàn, rồi ngả người tựa vào lưng ghế sô pha, ngay phía trước là một khung ảnh đen vàng.

Trong khung ảnh là hình anh và một bông hoa nhỏ trên núi.

Ai lại treo thứ này trong một văn phòng nghiêm túc chứ…

Trần Vụ nhíu mày, thở dài một hơi: “Haiz.”

“Đợi chán rồi à?” Yến Vi Sí bước vào văn phòng, tháo đồng hồ thể thao trên cổ tay ra và lau chùi mặt đồng hồ. Mấy năm rồi, không có vết xước nào, chỉ có dây đeo là cũ đi.

Quà sinh nhật lúc mười tám mười chín tuổi, quý giá biết bao.

“Không chán.” Trần Vụ chống đầu gối xoa xoa mặt, sau đó hai tay chống cằm, thấy kỳ lạ: “Sao ở đây không có cây xanh thế A Sí?”

Không có một chậu cây nào, khắp nơi đều mang lại cảm giác lạnh lẽo.

“Đợi anh bày.” Yến Vi Sí ngồi xuống bên cạnh anh, ném khăn lên bàn, nhét đồng hồ thể thao vào trong lòng anh, ý tứ rõ ràng, để anh đeo cho mình.

Trần Vụ giơ đồng hồ lên: “Vậy cần loại cây quý hiếm à? Loại bình thường có được không?”

“Tùy anh.” Yến Vi Sí không quan trọng cái gọi là thể diện, địa vị, phô trương.

Đừng nói là cây cảnh giá mười đồng hai chậu, ngay cả cỏ dại bên đường, cắt chai nước ra trồng vào giống như ở nhà, chỉ cần là do Trần Vụ bày biện, thì đều xứng với văn phòng này.

“Ngày mai anh sẽ đi căn cứ đào vài cây cho em.” Trần Vụ suy tư nói, “Có cần thảo dược không? Có loại vừa có giá trị thẩm mỹ, lại vừa có tác dụng dưỡng sinh đấy.”

Một cánh tay của Yến Vi Sí khoác trên sô pha, tay còn lại vươn đến trước mặt Trần Vụ, hơi nâng nâng: “Không gấp, anh muốn làm lúc nào thì làm lúc đó.”

“Thời gian chiếu sáng trong văn phòng chắc chắn phải rất dài, từ sáng đến tối, có thể bày nhiều cây ưa sáng.” Trần Vụ cầm lấy cổ tay gầy gò màu lúa mạch dưới mí mắt, đeo đồng hồ vào, sau đó ngẩng đầu nhìn sang.

Thanh niên nhắm mắt ngửa đầu, đường nét cổ căng ra, yết hầu nhấp nhô lên xuống, quý phái một cách tự nhiên, sắc bén nhưng không lộ rõ.

Chiếc đồng hồ là thứ duy nhất khác biệt trên người hắn.

Trần Vụ nói: “A Sí, để anh mua cho em một chiếc đồng hồ mới nhé.”

Yến Vi Sí rút tay đeo đồng hồ về, như thể sợ bị cướp mất bảo bối: “Không cần, chỉ cần cái này.”

Trần Vụ: “… Nhưng cái đồng hồ này…” Âm lượng của anh nhỏ lại, như đang lẩm bẩm: “Không xứng với quần áo sau này của em.”

Yến Vi Sí hé mắt, nhìn chằm chằm Trần Vụ qua khe hở, căng thẳng cố gắng tìm kiếm từng tấc một, sợ tìm thấy nỗi phiền muộn mang tính giai cấp đầy tréo ngoe.

Dạo trước Hoàng Ngộ kể trên mạng có tiểu thuyết về gã và vị hôn thê. Cái gì mà nghệ sĩ violin hàng đầu của sếp tổng độc đoán, dài hàng nghìn chương, viết về ba đời của bọn họ, thậm chí cháu trai cũng có bạn gái nhỏ rồi.

Yến Vi Sí nhất thời hứng khởi tìm kiếm về mình và Trần Vụ, cũng có, lấy bọn họ làm nhân vật chính viết về câu chuyện ngược luyến tình thâm nơi hào môn.

Thân phận thay đổi, các buổi xã giao của hắn ngày càng nhiều, thời gian về nhà ngày càng trễ, thời gian Trần Vụ chờ đợi ngày càng dài, thời gian họ ở bên nhau ngày càng ít, giao tiếp trao đổi bắt đầu xuất hiện vấn đề.

Dần dà, suy xét đến hoàn cảnh tình huống, hắn không tiện để Trần Vụ theo bên mình, Trần Vụ cho rằng hắn đã chán ghét.

Lâu dần, tình cảm của Trần Vụ dành cho hắn cũng phai nhạt, cảm thấy khoảng cách giữa họ ngày càng xa xôi. Sau một trận cãi vã do hiểu lầm chưa kịp giải quyết vì quá bận rộn, hắn đã đi công tác gần một tháng, quay về thì phát hiện trong nhà không còn đồ đạc của Trần Vụ.

BE, mẹ kiếp tức chết.

Hại hắn gặp ác mộng suốt mấy đêm, tỉnh dậy kéo tay Trần Vụ áp lên mặt mình, vẫn còn sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đậu má, câu chuyện của Hoàng Ngộ là tình yêu ngọt ngào kết thúc có hậu, sao câu chuyện của hắn lại là thứ dở hơi này?

Yến Vi Sí đột ngột ngồi bật dậy khỏi sô pha, ôm chặt lấy Trần Vụ, lực ôm siết chặt hơn, tình yêu nồng nhiệt và tươi mới như ngày nào: “Bất kể trên người em có bao nhiêu thứ đi chăng nữa, em vẫn chỉ là em, bạn trai của anh.”

Trần Vụ bị ôm chặt đến mức khó thở.

“Có gì mà xứng hay không xứng, chẳng phải đều là tùy theo ý em, tùy theo ý anh hay sao?” Trong lòng Yến Vi Sí dâng trào cảm xúc, giọng khàn khàn: “Quả thực những gì em sở hữu không ngừng gia tăng, nhưng anh tuyệt đối đứng nhất, mọi thứ khác không đủ tư cách để xếp cùng anh.”

Trần Vụ muốn ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của Yến Vi Sí, song thử mấy lần cũng không thành công, càng khiến mình thở dốc hơn.

“A Sí, sao tự nhiên em lại nói những lời này, em đang nghĩ gì thế?” Trần Vụ bị giữ chặt trong lòng hắn, giọng ồm ồm đầy thắc mắc.

Yến Vi cảm thấy áp lực trong lòng, nghĩ gì ư, hắn sợ Trần Vụ không cần hắn nữa.

Ngày càng bận rộn là điều chắc chắn, không thể cân bằng cả hai bên, hắn luôn tỉnh táo, biết rõ bên nào mới là tất cả của mình.

Từ mối tình đầu của Trần Vụ là có thể nhìn ra, anh thật sự sẽ không chần chừ do dự, không mềm lòng, và càng không quay đầu lại.

Đưa ra quyết định, suy nghĩ kỹ càng, ngay khoảnh khắc bước ra một bước kia là tự động chặt đứt mọi liên kết, vạch ra một khe sâu không bao giờ có thể phục hồi.

Yến Vi Sí thận trọng nuốt nước bọt: “Tóm lại, anh…”

Trần Vụ sực hiểu ra: “Anh biết rồi, em sợ anh tự ti đúng không?”

Yến Vi Sí: “Không…”

“Anh sẽ không tự ti đâu, làm sao anh có thể tự ti chứ? Em càng ngày càng ưu tú, anh cũng đang có tiến bộ mà.” Trần Vụ chống tay lên ngực hắn, kéo ra chút khoảng cách, nghiêm túc nói, nghiêm túc mỉm cười: “Anh cũng rất ưu tú.”

Yến Vi Sí sững sờ trong chốc lát, chết tiệt, sao lại muốn khóc rồi?

Vừa nghĩ như vậy, một tờ khăn giấy đã đưa đến trước mặt hắn. Hắn giật giật cơ mặt, ngước mí mắt cấp tốc đỏ bừng lên, đối diện với ánh mắt luống cuống của Trần Vụ.

“Anh thấy hô hấp của em không đúng, nghẹn ngào, em đừng khóc.”

“…”

Yến Vi Sí bình tĩnh lại, uống hết nước chanh còn lại của Trần Vụ: “Biết tại sao tối nay em muốn dẫn anh đến không?”

Trần Vụ trả lời: “Vì nó rất quan trọng với em.”

Yến Vi Sí úp chiếc cốc rỗng xuống mặt bàn, nghiêng người hôn Trần Vụ, hương chanh trong hơi thở của hắn quấn lên hơi thở của anh.

Cũng không quan trọng.

Dẫn anh tới là vì…

Mỗi một thay đổi trong cuộc đời em, đều phải có anh tham gia vào.

Có anh chứng kiến, mới có ý nghĩa.

Bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, Yến Vi Sí dùng ngón tay vuốt ve đôi môi mềm mại bóng nước của Trần Vụ. Hắn không mở miệng cho phép, thuộc hạ ngoài cửa hiểu ý mà chờ đợi, không quấy rầy nữa.

Yến Vi Sí mở ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc, lấy ra khung ảnh nhỏ từ bên trong, đẩy hai chân chống đặt trên bàn, điều chỉnh vị trí.

Trần Vụ nhìn qua, là ảnh chụp chung của anh và Yến Vi Sí.

Yến Vi Sí ôm anh từ phía sau, tựa đầu bên tai anh, nụ cười rạng rỡ và dịu dàng.

Trần Vụ muốn nói lại thôi.

“Đừng bảo em bỏ khung ảnh xuống.” Yến Vi Sí tỏ vẻ không có ý định thương lượng.

“Cái nhỏ thì để cũng được, nhưng cái lớn…” Trần Vụ chỉ bức ảnh treo trên tường.

“Lớn cũng không gỡ.” Yến Vi Sí cố chấp nói.

Trần Vụ cũng không mạnh mẽ bày tỏ ý kiến của mình: “Không thống nhất với phong cách văn phòng.”

“Cần thống nhất làm gì?” Yến Vi Sí nhíu mày: “Sao bây giờ anh lại bay bổng thế này? Trần Vụ dạy em sống phải thực tế đi đâu mất rồi?”

Trần Vụ: “… Chuyện này có liên quan gì đâu.”

“Đừng quan tâm là có liên quan hay không. Công việc nhàm chán biết bao, em không thể hút nhiều thuốc, cũng phải nghĩ cách để nâng cao tinh thần chứ.” Yến Vi Sí tiện tay cầm cây bút trên bàn, dùng hai ngón tay xoay xoay.

Nghĩ đến tình tiết trong phòng họp, biểu cảm của Quý Minh Xuyên như thể quân địch đã đến dưới thành, đang chuẩn bị sẵn sàng với hàng trăm chiếc mặt nạ và những mũi tên giấu kín.

Chậc.

Phía trước có biết bao nhiêu người và việc đang chờ hắn, hắn sẽ không lãng phí nhiều thời gian với Quý Minh Xuyên.

Nếu không phải thật sự quá chán ghét, đến mức phải đi gặp chuyên viên tâm lý ba lần trong nửa năm…

Yến Vi Sí lấy lại tinh thần: “Đã đi dạo chưa?”

“Chưa.” Trần Vụ đẩy đẩy kính: “Anh ở đây chờ em.”

Yến Vi Sí ném bút máy đi, dẫn anh đi tham quan.

Nơi làm việc có nhiều thiết bị, có phòng quần áo, phòng tắm, phòng gym, phòng nghỉ và còn cả bếp.

“Sau này anh muốn ăn gì thì báo trước với em một ngày, em sẽ cho người chuẩn bị nguyên liệu, tan làm em sẽ nấu cho anh.” Yến Vi Sí mở từng ngăn tủ ra để Trần Vụ xem dụng cụ nhà bếp đã mua, “Buổi trưa anh qua đây ăn cơm.”

Trần Vụ sửng sốt chốc lát, sau đó chớp mắt: “Em sẽ không đủ sức đâu.”

Yến Vi Sí không cho rằng đây là vấn đề, tất cả đều là muốn hay không muốn, chứ không phải là có hay không. Hắn nhéo tai Trần Vụ: “Chuyện này anh đừng quan tâm, chỉ cần nói có đến hay không.”

“Đến.” Trần Vụ gật đầu.

Yến Vi Sí kéo Trần Vụ đến phòng nghỉ, cách bài trí không khác gì phòng khách sạn.

Một chiếc giường lớn màu trắng, hai cái gối, đầu giường có thêm một khung ảnh lớn viền vàng hồng, lồng ảnh chụp chung của bọn họ.

Trông giống ảnh cưới.

Yến Vi Sí nằm dài trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Nằm với em một lát.”

Trần Vụ thuận theo ý hắn.

Một người tự nhiên duỗi cánh tay ra, người còn lại tự nhiên nâng đầu lên, để cánh tay xuyên sang phía bên kia của mình, sau đó nằm xuống gối đầu lên.

“A Sí.”

“Ừ.”

“Theo đà này, em có nên đưa cho anh thẻ vàng không? Loại thẻ vàng không có hạn mức, quẹt bao nhiêu cũng không bao giờ hết ấy.”

“…”

“Thẻ vàng đâu?” Trần Vụ xòe tay ra.

Yến Vi Sí đánh vào lòng bàn tay anh, sau đó cúi đầu hôn lên.

Không phải chỉ mỗi thiếu niên mới say đắm thành kính, dũng cảm yêu một cách không lùi bước, mà người lớn cũng vậy, miễn là đúng người ấy

Yến Vi Sí nằm một lúc rồi đi xử lý công việc, lúc Trần Vụ cùng hắn về nhà đã là hơn mười giờ.

Trần Vụ lái xe, Yến Vi Sí ngủ ở ghế phụ.

Khi cách nhà hơn hai mươi cây số, xe thưa thớt nên Trần Vụ thả lỏng và hơi tăng tốc.

Rất đột ngột, một chiếc xe tải không biển số lao về phía xe của anh, đâm thẳng với tốc độ nhanh đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.

Trần Vụ vội vàng đánh tay lái.

Lốp xe ma sát mặt đường phát ra âm thanh chói tai, ngực đập mạnh vào vô lăng, kính chắn gió phía trước vỡ tan, sau đó là một tiếng súng nổ.

Sau khoảnh khắc ngắn ngủi đầy kinh hoàng, là sự im lặng chết chóc khó tả.

Chiếc xe tải bị bắn nổ lốp trước, đâm vào hàng rào, bên trong không còn động tĩnh.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Yến Vi Sí đã thoát khỏi trạng thái mệt mỏi và bóp cò súng. Họ vừa sượt qua quỷ môn quan trong gang tấc.

Chỉ thiếu chút nữa…

Trần Vụ nhắm mắt, ngón tay nắm chặt vô lăng trở nên yếu ớt và run rẩy.

Cúc áo trước ngực bị cởi ra, làn da lộ ra ngoài tiếp xúc với hơi thở hổn hển đầy hoảng loạn. Anh mở hai mắt ra nhìn, thấy trên ngực mình có một mảng lớn màu xanh đen, cùng vết rỉ máu nhỏ.

Tầm mắt Trần Vụ chuyển sang ghế phụ.

Đầu của chàng trai trẻ đã va vào kính chắn gió phía trước, máu me đầy mặt, hắn gọi tên anh, giọng gọi căng thẳng, “Hít thở thế nào, có khó chịu không?”

“Anh không sao… Không khó chịu.” Trần Vụ muốn kiểm tra vết thương trên đầu hắn, nhưng bị hắn nắm chặt tay: “Đừng lừa em, nói thật.”

Để trấn an hắn, Trần Vụ trực tiếp ngồi dậy tìm khăn giấy lau máu cho hắn: “Anh không lừa em.”

Lúc này Yến Vi Sí mới như sống lại, phát ra một tiếng cười tai qua nạn khỏi, mắt đỏ hoe, tay cũng ngừng run: “Ở trong xe chờ em.”

Trần Vụ không tìm được khăn giấy, bèn dùng tay không sờ lên cơ bắp cứng rắn trên cánh tay Yến Vi Sí, anh không biết trong xe có súng.

Yến Vi Sí cầm súng xuống xe, thở ra một hơi đầy mùi máu tanh, một giọt máu rơi vào khóe mắt hắn, chảy dọc gò má lạnh lẽo tái nhợt của hắn, lưu lại vệt máu đỏ. Hắn bước tới chiếc xe tải.

Chỉ có một tài xế, không có dấu vết của người khác.

Tài xế gục trên vô lăng, bất tỉnh nhân sự. Có thể là một kẻ không có bối cảnh, nhận tiền bán mạng để làm việc, không điều tra ra được manh mối gì. Cũng có thể là người của phe nào đó.

Yến Vi Sí kéo mảnh kính vỡ ra khỏi vết thương trên đầu, lau máu tươi đang trào ra, đạp mạnh mấy cái lên xe tải, ánh mắt hung dữ. Hắn gọi một cuộc điện thoại.

Gần nửa đêm, Trần Vụ từ bệnh viện trở về nhà sau khi chụp X-quang và kiểm tra xong. Yến Vi Sí đợi đến khi anh ngủ mới ra ngoài.

Đêm khuya Yến Vi Sí mới trở về, Trần Vụ vốn nên ngủ trên giường lại đang ngồi trong phòng khách. Họ nhìn nhau, không ai cảm thấy bất ngờ với hành động của đối phương.

Không ai mở miệng, chỉ có sự im lặng khó nói thành lời.

“Anh đã đun nước rồi.” Trần Vụ nói trước.

“Vậy để em đi rót chút nước.” Yến Vi Sí thuận theo tình hình đi vào nhà bếp, sau lưng vang lên tiếng bước chân, lưng hắn căng lên.

Rõ ràng là dáng vẻ đang căng thẳng, đâu còn vẻ lạnh lùng và sát khí ở bên ngoài.

Căn bếp rộng rãi lúc này cũng tạo cảm giác ngột ngạt. Yến Vi Sí rót nước rồi đưa lên miệng, Trần Vụ kịp thời ngăn cản hắn, “Nước vừa đun mà em cũng uống, sẽ bị bỏng đấy.”

Yến Vi Sí tránh né ánh mắt của anh: “Cục cưng à.”

Một xưng hô rất sến súa, trên giường cũng hiếm khi gọi như vậy, bây giờ rõ ràng là đang tạo đà cho chủ đề nặng nề kế tiếp, cố gắng lấy lòng Trần Vụ.

Trần Vụ không đỏ mặt ngượng ngùng như thường ngày, anh lẳng lặng nhìn Yến Vi Sí.

“Khụ.” Yến Vi Sí cúi đầu mở điện thoại, nhanh chóng tìm kiếm gì đó, giơ điện thoại lên cho Trần Vụ xem: “Anh thích hòn đảo nhỏ này không?”

Hòn đảo trên màn hình được chụp bằng drone, có bốn mùa, mỗi mùa đều có vẻ đẹp riêng.

Trần Vụ không nói gì.

Yến Vi Sí nhỏ giọng: “Đây là món quà bất ngờ cho tuần trăng mật mà em chuẩn bị cho anh, em mua về tặng anh, chờ anh đặt tên.” Mặc dù chưa cầu hôn, nhưng các bước chuẩn bị vẫn luôn được thực hiện.

Khóe miệng Trần Vụ khẽ giật giật.

Vài giây sau anh nghe thấy Yến Vi Sí nói: “Anh đi trước đi, hãy rời khỏi trước khi trời sáng.”

Anh mím môi.

Yến Vi Sí lại chuyển điện thoại về, tìm gì đó cho Trần Vụ xem: “Trên đảo có vườn thuốc, có thể giúp anh giết thời gian, nếu muốn viết luận văn cũng có tư liệu sống.”

Trần Vụ nhìn vườn thuốc, diện tích không nhỏ, có vài loại giống nhà tổ họ Yến.

“Chuyện ở trường để em lo, em sẽ giao tất cả chương trình học không bỏ sót một tiết nào cho anh, đảm bảo anh không bị gián đoạn quá trình học, hoàn thành học kỳ một cách suôn sẻ.” Yến Vi Sí đặt điện thoại xuống, đôi mắt đen thẳm nhìn Trần Vụ chăm chú.

Mọi thứ đã được suy tính kỹ lưỡng, tận tâm hết mức, chỉ chờ Trần Vụ gật đầu.

Trần Vụ vẫn chưa bày tỏ thái độ.

“Trên đảo còn một mảnh đất trống lớn, ban đầu dự định sẽ cùng nhau trồng hoa trong lúc hưởng tuần trăng mật.” Yết hầu Yến Vi Sí khô khốc: “Anh đi chọn hạt giống rồi đem gieo đi, khi anh trồng xong mảnh đất trống đó, em sẽ đến đón anh.”

Cuối cùng Trần Vụ cũng lên tiếng, anh nói: “A Sí, anh nhất định phải đi gấp như vậy sao?”

“Anh đi sớm, em mới có thể yên tâm sớm.” Yến Vi Sí sờ vào chỗ bị va đập của anh qua lớp áo ngủ, nỗi sợ hãi sau tai nạn vẫn còn rất mãnh liệt: “Không quá trung hạ tuần tháng Sáu, em sẽ xử lý tốt mọi chuyện rồi đi đón anh, sau đó anh dẫn em về quê gặt lúa mì.”

Trần Vụ: “Anh ở lại đây…”

“Không phải là em coi anh như gánh nặng. Anh có thể giúp được em, bất luận là về tinh thần, thể chất hay tâm lý, em coi anh là chỗ dựa của em.” Yến Vi Sí cúi xuống hôn lên trán anh, “Em chỉ muốn giảm rủi ro làm anh bị thương xuống mức thấp nhất, tốt nhất là con số không.” Dừng một lúc, hắn nói: “Trái tim của em không tốt.”

Giọng nói của Trần Vụ lập tức run lên: “Tim của em làm sao?”

“Lúc anh gặp lở đất…” Yến Vi Sí không mô tả chi tiết, giống như rất nhiều chuyện hắn đều không muốn để Trần Vụ biết. Sinh ra không thể lựa chọn, ngay từ đầu hắn đã ở trong vũng bùn, chỉ mong muốn Trần Vụ có thể đứng ở nơi sạch sẽ.

Yến Vi Sí hạ mắt xuống, trên đầu quấn băng gạc, gần như trong tư thế cầu xin, xin Trần Vụ hãy yêu quý bản thân mình.

“Anh khỏe mạnh, em mới có thể sống tốt.” Yến Vi Sí nở nụ cười.

Trần Vụ bình tĩnh nhìn Yến Vi Sí phút chốc: “Anh sẽ đến đảo nhỏ.”

Ngay buổi chiều hôm Trần Vụ đến đảo nhỏ, tin tức Yến lão gia tử bệnh tình nguy kịch đã truyền khắp toàn bộ giới kinh doanh.

Sẽ không phải là lại xảy ra lần nữa chứ?

Lần này là thật, trong chùa đã tổ chức pháp hội cầu phúc, hơn nữa bà năm cũng đã ra khỏi viện điều dưỡng được bảo vệ nghiêm ngặt, đang trên đường đến.

Càng có tin tức đáng tin cậy rằng, ông cụ đã không nói được nữa. Con cháu nhà họ Yến lần lượt tới chùa Thiền Mính để gặp ông cụ lần cuối.

Yến thị có đội ngũ luật sư chuyên nghiệp, nhưng ông cụ còn có một đội ngũ riêng, thông tin nhân viên đều được bảo mật cao cấp.

Đội ngũ đó đã đến chùa Thiền Mính trước, lần đầu xuất hiện toàn bộ đều mặc vest đen, mục đích là công bố di chúc của ông cụ.

Tài sản khổng lồ có thể sánh ngang với một quốc gia.

Dù ông cụ đã liên tục thanh tẩy nội loạn suốt nhiều năm, quét sạch vô số bụi bặm hỗn tạp, nhưng khi cuộc chuyển giao quyền lực thực sự diễn ra thì vẫn không thể tránh khỏi cảnh gió tanh mưa máu, chuyện phải đến cuối cùng cũng đến.

Các phe phái chôn sâu dưới tầng chót nhất bắt đầu trỗi dậy, dưới vẻ bề ngoài bình lặng là sự cảnh giác tăng cao.

Yến Vi Sí đứng trước lư hương màu xám đen chất đầy tro tàn. Vài người đứng xung quanh hắn.

Hắn cầm ba nén hương, thắt lên và cúi mình.

“Đại sư.”

Có người đến, có người gọi.

Yến Vi Sí thắp hương đâu vào đấy. Hắn nghiêng người nhìn Tịnh Dương rõ ràng đang ở ngay giữa trung tâm hỗn loạn mà không hề bị ảnh hưởng.

“Tiểu Yến, sư đệ của tôi…” Tịnh Dương nắm chuỗi tràng hạt.

Yến Vi Sí nói: “Bây giờ đang đào đất.”

Tịnh Dương thở phào nhẹ nhõm một cách kín đáo: “Cảm ơn.”

Yến Vi Sí: “…”

Tôi vì người của mình, cần anh cảm ơn tôi chắc?

Tịnh Dương không tiết lộ tình trạng bệnh của ông cụ, hay nguyện vọng lúc lâm chung của ông, chỉ chắp tay niệm Phật kinh.

Yến Vi Sí bị Trần Vụ ảnh hưởng, nghe rất tập trung.

Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết pha lẫn oán hận phá vỡ sự tĩnh lặng của chùa.

Yến Ngọc Tâm tới khá sớm đang quỳ gối trước thiền phòng, đập lên cánh cửa đóng chặt, khóc lóc cầu xin điều gì đó, con trai an ủi người mẹ không đạt được ước muốn của mình.

Họ là vật chết, không lấy họ mẹ cũng không xóa bỏ được mối quan hệ huyết thống của họ.

Hai mẹ con đã thổi vào bầu không khí sắp sửa chia ly này một sắc thái phi lý đầy kịch tính.

Khi số lượng người họ Yến dần tăng lên, sự lạnh lùng của lợi ích trở thành chủ đạo.

Yến Vi Sí phủi phủi tàn hương trên người, một người đằng sau cầm điện thoại tiến lên vài bước, báo cáo:

“Thiếu gia, bà năm gọi tới.”